Đạo Chu

Chương 233: Anh em gặp lại!



Vù, vù... Những bóng ảnh lướt đi như bay trên những cành cây. Dưới bầu trời âm u trong khu rừng nhỏ. Thân ảnh bốn người như những bóng ma vọt về phía trước. Một kiến trúc mang vài phần cổ xưa với những vết nứt và rêu mốc bao phủ lên làm cho nó cảm xúc dâng trao trong đám người.

Người thiếu niên tóc đỏ hung nâng lên mắt kính, tốc độ theo sát ba người nam nhân hỏi: “Nơi này đã từng là tộc địa của gia tộc Uchiha sao?”

“Nơi đây từng là tộc địa cũ của tộc Uchiha!?” Uchiha Sasuke mặt không đổi sắc khi nói chuyện. Dù trong lòng Uchiha Sasuke đang dâng trào cảm xúc phức tạp khi sắp được đối mặt với kẻ thù. Khoé miệng hắn hơi mím lại, ánh mắt trở nên kiên định nhìn về phía trước: “Sau khi tộc Uchiha liên hợp với tộc Senju xây dựng lên ngôi làng Lá, tộc Uchiha cũng dần dần chuyển vào trong làng Lá. Hiện giờ nơi này đã bị bỏ hoảng!”

“Vậy à...” Đôi môi hồng Uzumaki Karin khẽ lẩm bẩm khi quay đầu nhìn về phía Uchiha Sasuke. Đột nhiên một cỗ năng lượng khủng bố đập vào trong cảm giác của Uzumaki Karin làm cho nàng kinh hãi. Nàng lập tức mở miệng hô lên: “Ôi trời! Có một luồng chakra rất lớn thẳng hướng này. Hắn đang nhanh chóng tiếp cận nơi này!”

Vừa nói không được bao lâu thì từ trên cao một bóng ảnh lập tức đứng ở trên cột điện chắn đường đám người đang đi. Đôi mắt Sharingan của Uchiha Sasuke cũng nhẹ nhàng xoay tròn với ba câu ngọc đề phòng người thanh niên. Ánh mắt Suigetsu cũng co rụt lại: “Ngươi là...”

“Chúng ta lại gặp lại rồi!” Người thanh niên với khuôn mặt như cá mập ăn mặc một thân áo choàng đen mây đỏ hiên ngang đứng ở nơi đó. Trên vai hắn đang đeo một chiếc đại kiếm. Thanh đại kiếm của hắn đã bị mất trong cuộc chiến đấu với Dan và hai người Jugo cùng Suigetsu. Đây là thanh kiếm mới của hắn. Hắn hơi khom người ngồi thoải mái nhìn về phía đám người nói: “Sasuke... lần này Itachi chỉ muốn gặp riêng mình cậu thôi! Còn lại mấy người vẫn ở lại nơi này nhé!”

“Được rồi... tôi sẽ đi một mình gặp hắn!” Uchiha Sasuke lạnh lùng lên tiếng. Đôi mắt hắn hơi nheo lại, Sharingan ba câu ngọc nhìn chừng chừng về phía Hoshigaki Kisame hỏi: “Thế nhưng tôi hy vọng lần này mình sẽ gặp phải bản thể của hắn mà không phải một loại thuật phân thân nào đó!”

“Yên tâm đi!” Hoshigaki Kisame cười nhạt để lộ ra hàm răng lởm chởm: “Lần này đích thân Uchiha Itachi sẽ đối đầu với cậu. Đó sẽ là một cuộc chiến sống còn theo ý cậu!”

“Như vậy không còn gì bằng!” Uchiha Sasuke thoả mãn gật đầu nhẹ một cái.

Cuộc nói chuyện của hai người làm cho Uzumaki Karin lo lắng. Nàng quay ra nhìn về phía Uchiha Sasuke mở miệng hỏi: “Một mình cậu có ổn không thể? Chúng ta có thể tập hợp một đội để đánh với Uchiha Itachi mà. Phải biết rằng Itachi có được Mangekyou Sharingan, nếu như cậu một mình sẽ rất khó thắng hắn.”

“Ta chẳng có hứng thú gì với lũ nhóc các ngươi đâu!” Khoé miệng Kisame nhếch lên, hàng lông mày nhăn lại và cái đầu hơi nghiêng ra: “Thế nhưng các ngươi có ý định tiến lên vậy thì ta sẽ tiếp đãi các ngươi một cách chu đáo nhất!”

“Cô đến đây là đủ rồi, Karin!” Vẻ mặt Uchiha Sasuke cực kỳ nghiêm túc nói: “Trận đấu này sẽ là trận đấu của riêng tôi và hắn. Chuyện tôi đã hứa với Naruto, tôi sẽ làm được. Các người chờ ở đây là được!” Đối với lời hứa thì Sasuke cực kỳ giữ vững lời hứa của mình. Hắn vọt qua người Hoshigaki Kisame mà không bị Kisame tấn công chút nào. 

“Ồ... ta xem ai đây nào!?” Hoshigaki Kisame hơi cười nhẹ và nhếch cái răng nanh hắn lên: “Không phải kẻ bại trận trong tay một đứa nhóc cách đây vài hôm sao? Ta còn tưởng là ai kia chứ?”

“Hahaha... thằng nhóc, miệng người giỏi hơn so với bản lĩnh của ngươi đấy!” Hoshigaki Kisame cười nhẹ vài tiếng. Song mặt Hoshigaki Kisame cũng trở nên lạnh lùng và âm trầm hơn. Bàn tay hắn đưa ra cầm thanh kiếm lớn sau lưng mình rồi cười nói: “Nhóc con, nếu ngươi không quản tốt cái miệng của mình vậy ta sẽ miễn phí tặng cho ngươi vài vết sẹo để ngươi khôn ra đấy!?”

“Ngươi nghĩ vậy hả? Một kẻ thua cuộc trong tay con nít!” Bàn tay Suigetsu đưa ra cầm thanh kiếm sắc nhọn ở phía sau. Thanh kiếm này chính là thanh kiếm hắn lấy được từ Kisame sau khi đem nó đi sửa. Khoé miệng Suigetsu nhếch lên: “Vậy thì đánh một chút đi! Kiếm cái gì giết thời gian cũng không tồi!”

“Này... Suigetsu...” Jugo quay ra nhìn về phía Suigetsu cảnh cáo nói: “Cậu quên lời dặn của Sasuke rồi sao?”

Cả người Uzumaki Karin đã đổ đầy mồ hôi hột, nàng quay ra liếc nhìn về phía Jugo: “Tên đó chỉ biết nói thôi sao? Tên này xem ra thực lực cũng chỉ đến như vậy!?”

“Cảnh này có chút quen thuộc!” Hoshigaki Kisame đem thanh kiếm đặt ở trước mặt. Ánh mắt hắn mang theo vài phần mông lung: “Giống như thấy được ở đâu rồi thì phải?”

Phong quốc...

Một con chim trắng lớn bay lên không trung khá cao. Dưới cái nắng sa mạc thực sự làm cho người thiếu niên tóc vàng ngồi ở trên đó cảm giác được khó chịu. Áo choàng màu đen mây đỏ càng hấp thụ ánh sáng mặt trời làm cho hắn cảm giác nóng nực. Dù ở trên cao hắn cũng cảm nhận được những cơn gió nóng đang phả vào mặt và mái tóc vàng của hắn.

Bàn tay hắn đưa lên cầm một chiếc ống nhòm đang xoay tron nó. Một đoàn ninja mặc áo choàng che kín toàn thân đang chạy ở dưới nền cát. Khoé miệng người thiếu niên cười lạnh nói: “Tìm thấy rồi!” Hắn đem ống nhòm trực tiếp cất xuống phía dưới.

Con chim trắng từ từ hạ thấp độ cao tới gần một người gù mặc áo choàng màu đen mây đỏ như hắn. Đặc điểm chung của Akatsuki. Giọng nói âm trầm trong thân thể người gù vàng lên: “Thế nào? Ngươi đã tìm thấy đoàn ninja làng Lá hay chưa?”

“Tiền bối Sasori...” người thiếu niên khó chịu đưa tay phẩy phẩy mặt mình đem hơi nóng chuyển đi: “Tôi đã tìm thấy họ rồi. Đám ninja làng Lá cách về phía 6h khoảng 15 dặm... Chúng ta tấn công chúng chứ?” 

“Chờ đến tối đi!” Người gù dùng giọng nói âm u trả lời. Con mắt to hắn liếc mắt nhìn về phía người thiếu niên sau đó quay về hướng đoàn ninja làng Lá: “Để cho Zetsu dám thị đám người đó từ xa. Tối nay nghi ngơi chúng ta sẽ tấn công bọn họ. Chúng ta cần phải nghi ngơi dưỡng sức tốt chuẩn bị cho trận chiến tối nay!”

Một ngọn đồi được xuât dựng giống như hình dạng xoắn ốc từ dưới chân lên thẳng tận đỉnh núi. Ở vị trí đỉnh núi cao nhất, một toà nhà được dừng lên. Song mặt ngoài nứt vỡ và những đám rêu bám trên đó cho thấy nó đã bị bỏ hoang từ lâu. Lúc này, vị trí đại điện ở giữa trên chiếc ghế toạ cao quý nhất, một người thanh niên hờ hững ngồi ở trên đó. Giọng nói hắn cũng mang theo hờ hững: “Vậy là mày đã đến rồi hả Sasuke?”

“Ta đến đây theo lời ngươi nói!” Vẻ mặt Uchiha Sasuke lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Bây giờ ta sẽ hỏi lại ngươi những gì trước đó ta đã hỏi. Ngươi nói trong đêm đó đã có ba người. Ta biết một người nữa đó chính là kẻ đeo mặt nạ. Hắn cũng có Mangekyou Sharingan đúng không? Chính kẻ đó đã giúp ngươi ra tay hạ sát cả dòng họ Uchiha. Nhưng ta không tin chỉ mình ngươi và hắn có thể tiêu diệt được gia tộc Uchiha cho dù các ngươi có được Mangekyou Sharingan đi nữa. Làng Lá không thể nào không biết chút gì để các ngươi dễ dàng tiêu diệt gia tộc Uchiha như vậy. Trừ khi làng Lá cũng tham gia vào việc này.”

“Suy luận ngươi không tồi đấy!” Uchiha Itachi bình tĩnh nhìn về phía Uchiha Sasuke nhưng trong giọng nói Itachi lại mang theo vài phần coi thường: “Thế nhưng ngươi đã quá coi thường ta và hắn rồi. Làng Lá chẳng có vai trò gì trong việc bảo vệ gia tộc Uchiha cả. Chỉ mình ta và hắn là có thể dễ dàng qua mặt làng Lá và tiêu diệt cả gia tộc Uchiha. Vì hắn chính là một trong ông tổ sáng lập lên làng Lá và cũng là người đàu tiên đánh thức được Mangekyou Sharingan, Uchiha Madara!”

“Không thể nào...” Uchiha Sasuke vẻ mặt kiên quyết và trở nên giận dữ hơn: “ngươi còn muốn nói dối hết từ bài này sang bài khác sao Uchiha Itachi. Nếu như Madara thành lập từ làng Lá hắn đã chết từ lâu mới đúng. Hắn cũng đã chết vào trong cuộc chiến tại thung lũng Chung Kết trong tay Hokage đệ nhất kia mà!”

“Madara vẫn còn sống nhăn đó thôi!” Đầu Uchiha Itachi hơi ngẩng lên và đôi mắt nhằm nghiền lại: “Mfà ngươi cũng không tin, ta cũng chẳng có cách nào!”

“Ta không tin mấy lời dối trá của ngươi nữa đâu!” Uchiha Sasuke vẻ mặt khó chịu, hàng lông mày nhăn lại càng sâu và quát lên: “Vậy nói với ta có phải làng Lá có liên quan tới việc này!”

Đôi mắt Uchiha Itachi hơi nhắm lại sau đó quay ra nhìn về phía Sasuke tiếp tục nói: “Con người đều có chuẩn mực cho những gì họ cho là đúng và thực. Đó là định nghĩa về thực tế. Nhưng như thế nào thực tế là đúng và thật với những lập luận mơ hồ về cái thực tế của bọn họ cũng chỉ là những ảo ảnh mà thôi! Vậy chúng ta có thể coi họ chỉ đơn giản tồn tại trên cái thế giới này chỉ bằng niềm tin của họ.”

Hai hàm răng Sasuke nghiến lại, ánh mắt càng lạnh như băng nhin về phía Itachi hỏi: “Vậy ngươi muốn gì? Tại sao ngươi lại tha cho ta trong cuộc diệt tộc đó!?”

“Giống như ngươi, ta cũng muốn Madara chết....” Giọng nói Uchiha Itachi biến thành châm chọc: “Cũng như ngươi từng tin rằng ta là một người anh ân cần tử tế. Chính vì vậy mà ta để ngươi sống sót. Bây giờ ngươi đã mở ra Mangekyou Sharingan cũng là lúc ta thu về thành quả của mình! Ta sẽ cho ngươi lý do ngươi sống sót... Đó là bí mật về Mangekyou Sharingan!”