Đi vào nhà nghỉ Hoa Hồng, cảm nhận đầu tiên chính là một mùi thơm của hoa hồng đón chào, mùi thơm thấm lòng người mang theo vài phần cảm giác mập mờ, làm thân tâm con người thoải mái. Bên trong của tửu điếm chỉ có ba loại màu sắc, trắng, bạc và hoa hồng hồng, dị thường ấm áp, hoàn cảnh tao nhã rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.
Đối với quán trọ này, Tiểu Y cùng với Diễm Linh Cơ sao không biết nó là kiểu gì? Đơn giản đó là nơi mà các đôi tình lữ hay đến. Vũ Vô Cực cười nhẹ đi đến quầy nói: “Phiền toái cho chúng ta một gian phòng!”
Người phục vụ sau quầy nhanh chóng đứng lên, hết nhìn Vũ Vô Cực lại nhìn Diễm Linh Cơ và Tiểu Y, trong mắt toát ra vài phần quang mang hâm mộ: "Tiên sinh, ngài thực sự là...” Nói đến đây người phục vụ khẽ cười sau đó đưa cho Vũ Vô Cực một ngón tay cái.
“Có vấn đề gì sao?” Vũ Vô Cực nhăn mày khó chịu nói. Trong tay đã xuất hiện vài miếng kim hồn tệ ném lên trên bàn.
Khuôn mặt người phục vụ nở nụ cười nói: “Đương nhiên không có việc gì! phòng của chúng tôi đều là rất lớn, tiện nghi đầy đủ, có thừa để cho ba người ở." Nói xong, hắn còn hướng Vũ Vô Cực xuất ra một cái ánh mắt chỉ có thể nắm được ý mà không thể nói thành lời. Nụ cười bí hiểm mà nam nhân nào cũng hiểu.
Người phục vụ quay đầu nhìn về phía Diễm Linh Cơ thấy được nàng cười thì trong giây lát ngây ngẩn. Tiếng nói của Vũ Vô Cực đem hắn đánh thức từ cơn mê lại. Bộ dạng Tiểu Y đan xen tay sau lưng xấu hổ lắc lắc mình làm cho hắn có chút ghen tị và hâm mộ. Bản thân chỉ có thể hít một hơi khí lạnh thật sâu vào trong người cố gắng lấy cho mình bình tĩnh. Đầu hắn liên tục gật vài cái: “Vâng, vâng...”
Trong khi người phục vụ đang chuẩn chuẩn bị giúp đám người Vũ Vô Cực làm thủ tục, một cái thanh âm đột nhiên cắt đứt hành động của người phục vụ. "Ta nói, gian phòng này hẳn là thuộc về ta chứ."
Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ và Tiểu Y đồng thời xoay người lại nhìn, chỉ thấy ba người xuất hiện tại phía sau bọn họ, chính đang hướng chỗ quầy đi tới. Ba người này một nam hai nữ, hai người nữ hài tử trang điểm xinh đẹp, bộ dáng nhìn qua đều có mười bảy, mười tám tuổi, vóc người cao cao, so với Diễm Linh Cơ còn muốn cao hơn một chút, làm kẻ khác ngạc nhiên nhất chính là dung mạo của các nàng giống nhau như đúc, cư nhiên là một đôi song bào thai.
“Thật là thú vị đây!” Diễm Linh Cơ mở ra nụ cười mị hoặc chúng sinh. Ngón tay chỏ đặt lên miệng khẽ cười nói: “Xem ra người thiếu niên tuấn tiếu này cũng giống như chàng muốn nhất long hí song phượng a!” Vừa nói nàng khẽ liếc mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực.
Người thiếu niên cao khoảng một thước tám, so với hắn phải cao hơn nửa cái đầu, nhìn qua tuổi không lớn, thậm chí so với hai cô gái sau lưng hắn còn muốn nhỏ một chút, bả vai rộng lớn, trong tướng mạo anh tuấn mang theo vài phần cương nghị, tóc dài màu vàng phi tán tại sau lưng, dài gần tới eo. Tóc hắn tóc cũng không buộc, mà là gọn gàng nằm ở đó.
Hấp dẫn người chú ý nhất là đôi mắt của hắn, đó là một đôi mắt tà dị, hai con mắt cư nhiên đều là con ngươi kép, đồng tử bên trong là màu lam thâm, ánh mắt rất lãnh, đó là một loại băng lãnh phát ra từ sâu trong nội tâm, trong lúc nửa khép nửa mở lóe ra tà quang, bị hắn liếc mắt thì trên người giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt.
Nam nhân có tướng mạo cực kỳ anh tuấn phối hợp với một đôi mắt như vậy, bất luận ở chỗ nào đều sẽ trở thành tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt mọi người. Bất quá hắn lại đang bị nụ cười Diễm Linh Cơ hấp dẫn làm cho Vũ Vô Cực có chút khó chịu nhàn nhạt.
Một cái nghiêng đầu khẽ nhìn của Vũ Vô Cực, hai thiếu nữ ở bên cạnh người nam nhân anh tuấn kia khẽ đỏ mặt. Các nàng không hẹn mà cùng vươn tay vuốt tóc sau đó nhìn về phía Vũ Vô Cực. Bất quá khi nhìn thấy Diễm Linh Cơ và Tiểu Y thì hai người lập tức hơi xụp xuống mi mắt. Trong đôi mắt các nàng mang theo ghen ghét.
Khuôn mặt người thiếu niên thoáng đỏ lên. Hắn không nghĩ tới bị một thiếu nữ làm cho thất thần. Vì vậy hắn đi về phía người phục vụ hỏi: "Ngươi là mới tới sao. Không biết nơi này luôn lưu một gian phòng cho ta sao?"
Người phục vụ sửng sốt một chút, hỏi dò: "Ngài là?"
Song đồng nam tử có chút không kiên nhẫn nói: "Gọi quản lý của các ngươi đến."
Người phục vụ nhìn về ánh mắt của song đồng nam tử, đáy lòng một trận phát lãnh, nhanh chóng chạy ra phía sau gọi cấp trên của mình.
Vũ Vô Cực nhàn nhạt nói: "người bạn này, tựa hồ là chúng ta tới trước."
Song đồng nam tử thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ là lạnh lùng nói: "Vậy thì sao?" Hắn cho tới bây giờ không có thói quen hướng người khác giải thích. Ban đầu hắn cũng có ý nghĩ nhường nhịn hai vị mỹ nữ bất quá khi nghĩ đến hai vị mỹ nữ lại đến nơi này, hắn có chút nổi lòng ghen ghét.
“Đương nhiên chúng ta đến trước thì phải được trước rồi!” Vũ Vô Cực cười nhẹ một tiếng: “Chi bằng người bằng hữu này hãy nhường cho chúng ta căn phòng này như thế nào?”
“nếu như ta nói không...” Người thiếu niên tuấn tiếu kia trực tiếp đáp lại lời bằng giọng điệu khó chịu: “Thì sao đây?”
“Vậy ngươi muốn sao đây?” Diễm Linh Cơ không dễ chọc. Bàn tay nàng đưa lên, một ngọn lửa theo đó trong lòng bàn tay nàng bốc lên: “Muốn bị chúng ta đốt cháy thành tro tàn sao?”
Người thiếu niên cười mở miệng khiêu khích: “Không nghĩ tới, một mỹ nhân như cô lại là một hồn sư đấy?”
“Những kẻ như vậy trêu chọc ta...” Diễm Linh Cơ mở miệng nhẹ nhàng nói: “Đều đã bị ta đốt thanh tro!”
Đôi mắt Vũ Vô Cực lạnh như băng nhìn về phía người thiếu niên: “Trước khi ta tức giận cút ngay khỏi đây đi!”
Song đồng nam tử rốt cục quay người lại, ánh mắt tà dị lạnh như băng rơi lên trên người Vũ Vô Cực, gật gật đầu: "Rất tốt, thật lâu không ai dám cùng ta nói như vậy. Các ngươi trên người cũng có hồn lực ba động, hẳn là Hồn sư đi. Ngươi cũng là một nam hồn sư đi, vậy ngươi hãy tiến lên đi, đánh thắng được ta, ta lập tức sẽ đi, nếu không, mời ngươi biểu diễn một chút chữ "cút" này." Hắn nói với Vũ Vô Cực chữ ngươi mà không phải các ngươi.
Nghe song đồng nam tử nói, hai cô gái song bào thai bên người hắn không nhịn được nở nụ cười si ngốc, nhưng bộ dáng cũng không có một chút lo lắng, nhu thuận buông tay song đồng nam ra, lùi qua một bên.
Chính tại đây thì, người phục vụ lúc trước đã mang theo một người trung niên từ phía sau đi ra, cuộc nói chuyện của song đồng nam tử và Diễm Linh Cơ, Tiểu Y và Vũ Vô Cực hắn hiển nhiên cũng nghe được, vẻ mặt lo lắng: "Có gì thì ngồi lại nói chuyện, có gì thì ngồi lại nói chuyện, ngàn vạn lần đừng động thủ."
Song đồng nam tử liếc một cái: "Vương quản lý, các ngươi bây giờ càng ngày càng biết làm ăn a?"
Vương quản lý lau lau mồ hôi trên trán, cười trừ nói: "Đái thiếu gia, ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đều là kẻ thủ hạ không tốt, tiểu tử vừa mới tới ngày hôm qua, không biết quy củ, xin lỗi, xin lỗi. Ta lập tức an bài phòng cho ngài."
Nói xong hắn quay đầu hướng Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ và Tiểu Y, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi rồi, ba vị khách nhân. Gian phòng đó là Đái thiếu gia đặt trước, vậy xin các vị chọn một chỗ khác thôi."
“Dùng đôi mắt đó nhìn về phía nữ nhân của ta...” Vũ Vô Cực cười nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vậy hôm nay ngươi chỉ cần bị ta đánh cho một trận mang theo thương tích rời đi là được.”
Đái thiếu gia hừ lạnh một tiếng: "Tốt, tốt... đã lâu rồi không có kẻ nào dám khiêu khích ta như vậy!"
"Đái thiếu gia, Đái thiếu gia, ngài …" Vương quản lý khẩn trương, vẻ mặt cầu khẩn.
Đái thiếu gia trong mắt hiện lên một tia quang mang sắc bén: "Ít nói nhảm. Hết thảy tổn thất tính cho ta."
“Hống!” Một tiếng rống phát ra, một thân ảnh hư ảo xuất hiện sau lưng của Vũ Vô Cực. Giọng nói Vũ Vô Cực theo đó cũng biến thành khàn khàn như có hai người cùng nói chuyện. Trên người Vũ Vô Cực cũng quấn quanh ba chiếc hồn hoàn. Giọng nói Vũ Vô Cực cũng lành lạnh hơn: “Điểm của ta là, kẻ nào đánh chủ ý vào nữ nhân của ta. Ta sẽ dùng tánh mạng của mình bảo vệ các nàng không bị thương tổn. Bất kể ai tổn thương các nàng đều phải chết!”
Kình khí tản ra làm cho quần áo của Đái thiếu cũng theo đó tung bay. Hắn lập tức kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên: “Không nghĩ tới cũng là một hồn sư hơn ba mươi cấp. Tốt... xem ra hôm nay ta gặp phải đối thủ?” Toàn thân Đái thiếu gia theo đó loé sáng hắn cũng trực tiếp triệu hồi ra võ hồn của mình.