Đạo Chu

Chương 549: Tà Mâu Bạch Hổ



Một tiếng hổ gầm phát ra: “Gào...”, theo âm thanh hung dữ đó phát ra từ miệng Đái thiếu gia, thân hình của hắn cũng biến đổi hình dáng. "Bạch hổ, phụ thể." Một tầng quang mang màu trắng nhạt chợt từ trên người hắn mãnh liệt bộc phát ra, hai tay Đái thiếu gia đồng thời hướng hai bên mở rộng, ngực nhô cao, cốt cách toàn thân truyền ra từng âm thanh "ba ba", cơ thể chợt bành trướng, mang quần áo trên người căng ra. Mỗi một khối cơ thể dưới y phục cũng trở nên cực kỳ rõ ràng, ngay cả không khí bên người hắn tựa hồ cũng đã trở nên hỗn loạn.

Tóc vàng đầy đầu trong nháy mắt liền biến thành đen trắng giao thoa, màu trắng chiếm đại bộ phận, lượng ít tóc đen ở trong đó nhưng lại hết sức rõ ràng. Trên trán hiện ra bốn đạo hoa văn nhàn nhạt, ba ngang một dọc, vừa lúc hợp thành một cái chữ Vương.

Hai tay của hắn biến hóa lớn nhất, so với trước tăng lên những hai lần, bộ lông màu trắng bao trùm trên cả bàn tay, trong lúc mười ngón tay rung động, lợi trảo như dao găm bén nhọn không ngừng từ trong bàn tay lộ ra rồi thu hồi. Mỗi một căn lợi trảo đó đều như là lưỡi đao, chiều dài chừng tám tấc. Lóe ra hàn quang lạnh lẽo.

Thân trên của Đái thiếu gia chậm rãi nằm xuống phía trước, hai tròng mắt bốn đồng tử đều biến thành màu lam thâm, làm cho người ta có cảm giác như là một cỗ máy giết chóc. Dưới chân hắn, ba đạo quang hoàn liên tiếp lóe sáng mọc lên, lặng yên bay lên, hai vàng một tím, trong lúc hồn hoàn lưu chuyển, hồn lực mênh mông hình thành từng đợt sóng áp lực phi tới đập vào mặt.

“Tính....” Ngón tay chỏ Diễm Linh Cơ khẽ gẩy trên má mình, đầu thiếu nữ nghiêng nhìn về phía Đái thiếu nói: “còn tính có chút thú vị. Không nghĩ tới là một con dâm hổ?” Tiểu Y đứng ở bên cạnh cũng theo đó gật đầu một cái.

Trong hồn hoàn, màu trắng đại biểu thập niên, màu vàng đại biểu bách niên, màu tím đại biểu thiên niên. Thanh niên được xưng là Đái thiếu gia ở trước mắt này, chính bản thân cũng đã có ba hồn hoàn, hơn nữa trong đó còn có một là thiên niên. Phải biết rằng, nhìn qua bề ngoài của hắn, tuổi cũng chỉ bất quá so với Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ và Tiểu Y lớn hơn ba, bốn tuổi mà thôi.

Ba hồn hoàn đại biểu cấp bậc của Đái thiếu gia ít nhất đã vượt qua ba mươi, nói cách khác, hắn là một gã Hồn tôn, chính là bản thân lại là cường lực thú vũ hồn Chiến hồn tôn.

"Đái Mộc Bạch, vũ hồn: Bạch hổ, ba mươi bảy cấp Chiến hồn tôn. Xin chỉ giáo." Hai hàm răng Đái thiếu cắn chặt lại khi nghe âm thanh có vài phần giễu cợt từ miệng Diễm Linh Cơ. Trong bá khí mạnh mẽ, Đái thiếu gia báo ra vũ hồn và cấp bậc của bản thân, đây là đại biểu cho ý tứ chính thức khiêu chiến.

“Vũ Vô Cực, võ hồn: bản thể, ba mươi bảy cấp, chiến hồn tôn!” Vũ Vô Cực trực tiếp lạnh lùng phát ra âm thanh khàn khàn. Đôi mắt màu đỏ thị huyết nhìn chằm chằm Đại thiếu. Nói Vũ Vô Cưc thực chất mới chỉ là bản năng cảnh độ kiếp thứ bảy, tương đương với võ tu cấp hai mươi bảy. Bất quá hỗn độn thể làm cho Vũ Vô Cực có thực lực trực tiếp đạt đến hồn tôn ba mươi bảy cấp.

Lông mi của Đái Mộc Bạch cùng tóc giống nhau đã biến thành màu trắng bỗng nhúc nhích: "Vũ hồn của ngươi là bản thể sao? Chẳng lẽ là biến dị võ hồn!”

“Đúng vậy, võ hồn của ta là biến dị!” Vũ Vô Cực cười nhạt mở miệng nói: “Hơn nữa là tiên thiên mãn hồn lực.” Cơ thể Vũ Vô Cực trôi nổi ba hồn hoàn hai vàng một tím cho thấy cấp bậc của hắn. Bất quá nó chỉ là một loại thiết bị giả dạng mà thôi. Hồn hoàn trôi nổi cũng là giả. Hắn đâu phải hồn sư mà có được hồn hoàn.
Đái Mộc Bách cũng coi như là thiên tài trong thiên tài. Nếu so sánh với đám người Tiểu Linh gì đó hiển nhiên không sánh được. Đám người đó bản thân chăm chỉ, lại mang gian lần đều hấp thu hồn hoàn và hồn cốt một trăm vạn năm, công pháp thì mạnh mẽ. Đái Mộc Bạch Cơ bản không có cách nào so sánh. Bất quá đối với hồn sư trên đại lục này coi như là những thiên tài đã đứng đầu.

“Võ hồn biến dị tiên thiên mãn hồn lực sao? Thảo nào ngươi tuổi nhỏ như vậy có thể đạt được cấp bậc hồn lực như vậy! Bất quá, ta sẽ không thua...” Đái Mộc Bạch động rồi, hắn sau khi vũ hồn phụ thể, phảng phất hoàn toàn biến thành một người khác, tóc bạc vừa mới bay lên là lúc, thân thể tràn ngập lực lượng bộc phát của hắn đã đi tới trước mặt Vũ Vô Cực. Lợi trảo trên hai tay mười ngón đồng thời bắn ra, chụp vào thân thể của Vũ Vô Cực.

Vụt! Bất quá Đái Mộc Bạch trực tiếp phác ra một cái không. Lúc này Vũ Vô Cực đã ở một bên khác, năm ngón tay đưa lên hướng về phía hắn. Giọng nói mang theo khàn khàn châm chọc: “Quá chậm, Bát Thập Thần Không Kích!”

Hàng loạt nắm đấm xuất hiện trong nháy mắt trực tiếp điên cuồng xuất hiện. Bất quá Đái Mộc Bạch lập tức hét lớn một tiếng: “Gào...” Hồn hoàn thứ nhất của hắn phát ra ánh sáng lập loè. Cả thân thể hắn được bao bọc trong một vỏ bọc màu vàng kim.

Oanh, oanh, oanh... Nắm đấm liên tục oanh kích lên cơ thể Đái Mộc Bạch. Bất quá chúng trực tiếp bị đánh vào vòng sáng bảo hộ Đái Mộc Bạch. Những âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Những cú đấm giữ dội này làm cho Đái Mộc Bạch kinh hãi không thôi.

Ngay sau đó, hồn hoàn thứ hai trên người hắn lại sáng lên, bạch quang khổng lồ trong nháy mắt ngưng tụ, theo một tiếng hổ hống của Đái Mộc Bạch, một quang cầu màu nhũ trắng từ trong miệng hắn phun ra. Hai cái hồn hoàn đầu của Đái Mộc Bạch mang theo kỹ năng, phân biệt là bạch hổ hộ thân tráo cùng với bạch hổ liệt quang ba, lúc này đồng thời phát động, nhất thời triển hiện ra uy lực kinh khủng.

Chúng va đập vào thần không kích phát ra âm thanh vang dội: “Oanh!”. Đòn thế Đái Mộc Bạch rõ ràng mạnh hơn so với thần không kích nhưng không thể nào có thể chống đỡ đòn tấn công liên miên của thần không kích.

Phanh! Cả thân thể Đái Mộc Bách trực tiếp bị đánh bay, thân thể cũng theo đó đập vào vỡ tan cả vách tường ở phía xa. Sấn người bệnh cũng muốn đem đối thủ kết liễu luôn, Vũ Vô Cực trực tiếp vọt về phía Đái Mộc Bạch với tốc độ cực nhanh. Hắn đưa bàn tay biến thành nắm đấm trực tiếp đánh về phía Đái Mộc Bạch.

“Gào...” Quang hoàn màu tím trong nháy mắt lóe sáng, không khí xung quanh thân thể Đái Mộc Bạch đều trở nên vặn vẹo, tà mâu của hắn đột nhiên biến thành màu đỏ máu, ngay sau đó, thân thể Đái Mộc Bạch bật dậy. Bàn tay cũng hoá hổ trảo trực tiếp đánh về phía Vũ Vô Cực.

Trong giây phút đó, Đái Mộc Bạch thần không kích đánh bị thương, rốt cục dùng ra đệ tam hồn hoàn kỹ năng của hắn. Lúc này, Đái Mộc Bạch xuất hiện tại trước mặt Vũ Vô Cực, Diễm Linh Cơ và Tiểu Y lại thay đổi bộ dáng, vốn bởi vì vũ hồn bạch hổ phụ thể mà thân thể trở nên hùng tráng lại bành trướng, cơ bắp trên người nổi lên một cách khoa trương, quần áo trên thân hoàn toàn bị phá nát, lộ ra cơ bắp cường tráng kinh khủng, quỷ dị nhất chính là, trên da của hắn cũng xuất hiện từng vệt từng vệt vằn ngang màu đen, nếu như mà có thêm bộ lông, quả thực cùng với da hổ không có gì khác nhau.

Một đôi hổ chưởng lại lớn thêm một vòng, những lưỡi kiếm sắc bén ở phía trên bắn ra đều biến thành màu bạc, kỳ lạ nhất chính là, trên dưới toàn thân hắn đều bao phủ trong một tầng kim quang mãnh liệt, phảng phất bản thân như được mạ bằng vàng. Hai tròng mắt màu đỏ huyết lộ ra quang mang màu máu, toàn thân đều mang theo cái loại khí phách của Thú trung chi Vương.

Thú vũ hồn phụ thể, bất đồng thú vũ hồn hiệu quả cũng bất đồng, giống như bạch hổ phụ thể của Đái Mộc Bạch, sẽ làm hắn trở nên càng thêm uy mãnh bá đạo, bàn tay biến thảnh trảo trức tiếp bị cú đấm của Vũ Vô Cực oanh kích lên. Một tiếng như tiếng pháo nổ vang lên: “Oanh!”

Thân thể Đái Mộc Bạch vậy mà bị trực tiếp đẩy lui về phía sau vài bước. Thân thể hắn trực tiếp tựa lưng vào tường mới có thể dừng lại. Dựa vào lực dội ngược lại, Vũ Vô Cực trực tiếp nhảy lùi về phía sau. Bàn chân cũng theo đó nhẹ nhàng tiếp đất. Toàn bộ lực lượng bị Vũ Vô Cực truyền xuống sàn nhà làm cho sàn nhà hơi rung động nhưng vẻ mặt Vũ Vô Cực lại hết sức thong dong và bình tĩnh.

“Ngươi rất mạnh!?” Đái Mộc Bạch lạnh như băng mở miệng. Bàn tay tiếp xúc đối với cú đấm Vũ Vô Cực đã biến thành run rẩy. Cả cánh tay hắn đang đau đớn, nóng ran và nhức nhối. Hắn chỉ có thể đem bàn tay này dấu sau lưng của mình: “Không nghĩ tới lại có võ hồn có thể đánh với ta như vậy. Phải biết võ hồn của ta là Bạch Hổ là thú trong vương giả. Hiện tại ta sử dụng là đệ tam hồn hoàn kỹ năng của ta, Bạch Hổ Kim Cương Biến. Lúc trước, vì có được hồn hoàn này, ta có thể nói là lịch kinh gian hiểm, rốt cục liệp sát một đầu hồn thú thiên niên kim cương hổ. Nó chẳng những làm lực lượng, công kích, phòng ngự của ta đại phúc độ gia tăng, đồng thời còn phú dư cho ta kỹ năng Bạch Hổ Kim Cương Biến này. Thời gian biến thân Bạch Hổ Kim Cương Biến của ta có thể duy trì nửa giờ, tại trong nửa canh giờ này, chống đỡ lực của ta đối với dị thường trạng thái sẽ cùng với lực công kích, phòng ngự lực, lực lượng, đồng thời gia tăng gấp đôi. Không nghĩ tới ta đã sử dụng đệ tam hồn kỹ vẫn không sánh với ngươi về lực lượng."

Hồng quang trong tà mâu của Đái Mộc Bạch liên tục lóe lên, đột nhiên, cơ bắp cường tráng trên người hắn chậm rãi co rút lại, hồng quang trong mắt cũng lặng yên tán đi. Trên người hết thảy hiệu quả bởi vì bạch hổ vũ hồn phụ thể cũng lặng yên thu liễm trở lại. Đái Mộc Bạch lúc này nhìn qua có chút buồn cười, quần áo trên người không có chỗ nào trọn vẹn, áo hoàn toàn nổ tan, trên quần cũng tổn hại rất nhiều, Diễm Linh Cơ khẽ kêu nhỏ: “Di, không đánh nữa sao?”

Tà mâu khôi phục lại bình thường, Đái Mộc Bạch nhìn về phía Diễm Linh Cơ, Vũ Vô Cực và Tiểu Y nói: “Không đánh nữa. Trận đánh này ta đã thua. Các ngươi nhìn so với ta nhỏ tuổi hơn nhiều đi. Lần này, phòng trọ thuộc về các ngươi. Bất quá ta nghĩ, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Tới Sử Lai Khắc học viện, nếu có người tìm các ngươi gây phiền toái, báo tên ta Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch." Nói xong, hắn hướng một đôi song bào thai mỹ nữ nọ vẫy vẫy tay, dẫn đầu hướng ra phía ngoài tửu điếm.

Diễm Linh Cơ tò mò nhịn không được hướng về bóng lưng của Đái Mộc Bạch nói: "Ngươi như thế nào biết chúng ta là muốn tới Sử Lai Khắc học viện?"

Đái Mộc Bạch dừng lại cước bộ, thanh âm lạnh lùng nói: "Các ngươi chỉ có khoảng mười hai tuổi đi, tuổi như vậy, hồn lực của bản thân đã có hơn ba mươi cấp, tại đây khoảng thời gian này, không phải tới Sử Lai Khắc học viện báo danh, còn có thể là làm gì? Mười hai tuổi, ha ha, mười hai tuổi, ta đã mười lăm tuổi rồi. Vũ Vô Cực đúng không? ta tại Sử Lai Khắc học viện chờ ngươi." Cuối cùng một chữ biến mất thì, thân ảnh của Đái Mộc Bạch đã đi ra khỏi tửu điếm.

Nhìn bóng lưng của hắn rời đi, Diễm Linh Cơ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vũ Vô Cực nói: “Ngươi này còn tính có chút thú vị. Đến lúc đó, chúng ta hẳn sẽ gặp lại hắn. Chồng yêu, cánh tay của anh không sao rồi chứ?”

“Ân...” Vũ Vô Cực gật đầu nói: “Kỹ năng của hắn xác thực rất mạnh!” Bàn tay Vũ Vô Cực đưa lên lắc lắc tay của mình nói: “Nếu như muốn thắng hắn, ta nhất định phải sử dụng vài chiêu số có sức sát thương lớn đồng thời còn cần dùng vũ khí hỗ trợ nếu không khó mà chiến thắng được hắn.” Cổ tay xoay tròn vài cái, cảm giác cánh tay tê dại cũng đã hoàn toàn khôi phục. Hư ảnh sau lưng Vũ Vô Cực cũng ảm đạm biến mất.

Tiểu Y nhướng mày, ngón tay khẽ động, trong không khí một đoàn chân khí màu xanh tụ thành chữ: “Người này tính cách có chút không tốt. Chúng ta cũng không nên qua lại với hắn!” Ánh mắt chăm chú nhìn về phía Vũ Vô Cực.

“Thiếu Thiếu, em nói đúng!” Vũ Vô Cực gật đầu lia lịa nói: “Vậy mà vào một nơi này lại còn mang theo hai chị em sinh đôi. Hẳn chẳng phải loại tốt lành gì!” Diễm Linh Cơ ở bên cạnh thì phì cười, dùng ngón tay che miệng. Đôi mắt có chút khiêu khích đối với Vũ Vô Cực.