Đạo Chu

Chương 649: Một đối bảy



“Hống!” Ngửa mặt lên trời hống một tiếng, Vũ Vô Cực dùng hành động để chèn ép lại khí thế của đối phương, hướng đối thủ ở phía trước mặt hắn liền thi triển ma hồn, toàn thân bao phủ trong một tầng ánh sáng lờ mờ, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ xuất ra khí thế như vậy, thoạt nhìn cực kì kinh người. Ma hồn cũng vì thế mà dần dần ngưng thật.

Sắc mặt hai người Anh em Thạch gia vẫn bình thản như quy giáp trên người bọn họ, thủy chung không có gì biến hóa, mắt nhìn Vũ Vô Cực ngang nhiên vọt tới trước, hai người bọn họ không sợ hãi chút nào, thân thể đồng thời hướng đến giữa đài, ngăn trở Vũ Vô Cực ở trước mặt tiến lên. Hồn hoàn thứ nhất trên người sáng rực lên, một cỗ hơi thở nặng nề từ trên người hai vị huyền vũ quy hồn sư này phóng ra, quang mang màu vàng tràn ngập khắp nơi phối hợp với một thân quy giáp nặng nề của bọn họ, hiển nhiên đã hoàn toàn chuẩn bị tốt đòn tấn công của Vũ Vô Cực.



“Bát Thập Thần Không Kích!” Vũ Vô Cực thầm quát trong lòng một tiếng. Bàn tay hắn đưa lên, những hư ảnh như nắm đấm điên cuồng xuất hiện trong không khí làm cho hai người anh em Thạch gia dùng ánh mắt khẩn trương và ngưng trọng.

Ngay lúc này Ninh Vinh Vinh đã dụng Thất bảo lưu ly tháp tác dụng bốn mươi phần trăm lực lượng cùng ba mươi phần trăm tốc độ rơi vào trên người hắn, nhất thời lực lượng cùng tốc độ của nắm đấm mà Vũ Vô Cực ra tay lại càng được tăng lên.

Mặc dù nhìn qua thì biến hóa rất bình thường nhưng lực lượng cùng tốc độ gia tăng rất dễ dàng khiến cho phòng ngự của đối phương giảm đi rất nhiều. Sự phối hợp của Sử Lai Khắc thất quái đến thời điểm này đã không còn cần dùng đến lời nói nữa.

Thấy uy lực khủng bố từ nắm đấm Vũ Vô Cực quá sắc bén mạnh mẽ, đừng nói là đầu người, dù cho là cứng rắn như nham thạch cũng sẽ bị phá vỡ, nhưng Anh em Thạch gia lại dùng một động tác đơn giản mà cực kì quỷ dị đã có thể hóa giải công kích của Vũ Vô Cực. Thạch Mặc, Thạch Ma hai anh em khi bị một đám nắm đấm trảo bao phủ đầu đột nhiên co rút lại, đầu rụt lại, vô cùng chuẩn xác chui vào trong lớp vỏ quy giáp cứng rắn trên người. Hàng loạt nắm đấm của Vũ Vô Cực tự nhiên cũng chỉ có thể đánh lên lớp quy giáp cứng rắn đó.

Phanh, phanh, phanh... Oanh, oanh! Cú đấm khủng bố khiến cho sự phòng ngự của Thạch Ma và Thạch Mặc trực tiếp bị oanh bay. Huyền vũ giáp cũng theo đó xuất hiện rung động không thôi. Đám người Hoàng đấu kinh hãi liên hồi. Bất quá cùng lúc này, một đạo thân ảnh màu lam đã xuất hiện trước mặt Vũ Vô Cực, dưới ánh đèn chiếu rọi giữa trung tâm đấu hồn tràng hiện ra một cánh tay rồng, quang mang huyễn lệ lóe lên. Người chưa đến nhưng lôi điện màu lam đã ở giữa không trung ngưng kết thành hình dạng, trực tiếp hướng đến lồng ngực đang mở toang của Vũ Vô Cực đánh tới, tất cả những hành động này tựa như đã được tính toán chính xác từ trước.

Đồng thời khi Vũ Vô Cực phát lực vọt về phía trước, đội trưởng của Hoàng đấu chiến đội Lam điện phách vương long hồn sư Ngọc Thiên Hằng cũng phóng lên không trung, nhưng lúc đó thân thể của hắn ở sau thân thể của hai gã huyền vũ quy hồn sư nên hành động của Ngọc Thiên Hằng hoàn toàn bị che khuất, Sử Lai Khắc thất quái bên này không cách nào chứng kiến được.

Mà Vũ Vô Cực ngay sau khi công kích đẩy lui hai anh em Thạch gia, Ngọc Thiên Hằng đã lập tức lao lên, đệ nhất hồn hoàn trên người bạo phát, long trảo ngưng tụ từ trước như sét đánh ập đến, đây chính là bài phối hợp của Hoàng đấu chiến đội.

Trong cùng một lúc, mọi người chú ý đến Ngọc Thiên Hằng và Vũ Vô Cực thì thân ảnh sau lưng Ngọc Thiên Hằng vọt ra. Ở bên Hoàng đấu chiến đội, Hắc báo hồn sư Áo Tư La đã từ sau lưng Ngọc Thiên Hằng trực tiếp hướng về phía bên hông Vũ Vô Cực tiến hành công kích. Ngay sau đó trực tiếp, Phong linh điểu hồn sư Ngự Phong cùng với Khống chế hệ Độc Cô Nhạn cũng từ đằng sau vọt lên không trung với tốc độ cực kỳ nhanh.

Độc Cô Nhan lập tức sử dụng hồn kỹ. Trong tiếng rít, đệ tam hồn hoàn trên người rực sáng. Hai tròng mắt bích lục nhanh chóng chuyển hoàn toàn sang màu tím, ngay cả bích lục lân phiến bao trùm trên đuôi rắn cũng phủ một lớp quang mang màu tím nhạt, hé miệng, phun ra một ngụm sương tím nồng đậm, nhanh chóng khuyếc tán trong không trung, hướng Sử Lai Khắc thất quái mà bay đến.

Phong linh điểu hồn sư cũng nhanh chóng xuất ra đệ nhất hồn hoàn, tiếng gió thét mang theo đao phong hướng về phía Ninh Vinh Vinh, hai bên viền của đôi cánh do hai tay hắn biến hóa thành đã biến thành giống như đao nhận sắc bén. Đây chính là đệ nhất hồn kĩ của hắn. Ngay khi độc tố bay về phía đám người Sử Lai Khắc, họ không chú ý đến hắn.

“Quả thực ngay cả quânđội bạn cũng cùng nhau bao phủ sao?”Vũ Vô Cực nhăn mày một cái. Ngay khi hồn sư Áo Tư La tấn công không hiệu quả về phía Vũ Vô Cực. Hắn trực tiếp nhảy lùi sang một bên tránh đi đường lan tràn của khói độc màu tím nhạt kia. Đoàn khói độc này trực tiếp bao phủ lấy Ngọc Thiên Hằng và Vũ Vô Cực.

“Khục, khục...” Bị độc tố bao phủ, ngay cả Ngọc Thiện Hằng cũng chẳng dễ chịu gì. Hắn lập tức nhảy người về phía sau. Tốc độ cực kỳ nhanh chóng. Trước khi độc tố phát tác, hắn cần phải trở lại nơi Độc Cô Nhạn để nàng giúp hắn giải độc.

Chiến thuật lần này quả thực nếu như bình thường hiệu quả sẽ cực cao. Đáng tiếc đoàn người Sử Lai Khắc ngoại trừ Vũ Vô Cực, không có bất cứ ai sẽ lên trên chiến đấu với bọn họ. Chính vì vậy mà chiến thuật tấn công Ninh Vinh Vinh hoàn toàn vô dụng. Khói độc bao phủ Vũ Vô Cực lại làm cho hắn trực tiếp chú ẩn.

Ầm, ầm... Một đám cóc gỗ lập tức dựng lên một bức tường chắn lấy khói độc của Độc Cô Nhạn phóng tới. Đồng thời một đám gỗ cũng bao trùm trước mặt Ninh Vinh Vinh đem đòn tấn công của Ngự Phong chắn xuống.

Vút, vút, vút... Khi mà Ngự Phong chém ra những phong nhận sắc bén về phía Ninh Vinh Vinh thì cùng lúc đó một đám phi kiếm trong suốt phát ra tiếng xé gió. Chúng từ trong đám khói độc màu tìm trực tiếp xé độc mà ra. Hướng thẳng về phía hồn sư Ngự Phong mà đi.

Xẹt... Một đám phi kiếm bắn với tốc độ cực nhanh, khi mà hồn sư ngự phong phát hiện được thì cũng đã muộn. Hắn ngay lập tức chận động mạnh đôi cánh, thân hình cố gắng tránh thoát đòn tấn công này. Tuy nhiên một thanh kiếm trong suốt hơi bảo phủ lớp khói màu tím đã xẹt qua thân thể hắn đem hắn bị thương. Bất quá hắn vẫn may mắn tránh thoát đòn tấn công của Vũ Vô Cực.Khoảng cách đó đủ đẻ Ngự Phong phản ứng kịp.

“Đám người đó còn chưa lên...” Độc Cô Nhạn kỳ quái lẩm bẩm nói: “Đây là chiến thuật gì?”

Hai bàn tay khổng lồ của ma hồn trực tiếp mở rộng xé mở độc tố màu tím mà ra. Ngay lập tức họ thấy được Vũ Vô Cực xuất hiện, âm thanh khàn khàn nói: “Nhạn Tử, cô biết rõ độc tố của cô hoàn toàn vô dụng mới ta mà. Bất quá, chiến thuật vừa rồi nếu dùng thương đối thương đúng là có thể loại bỏ được phụ trợ hệ hồn sư bên ta. Song trận chiến này sẽ chỉ dành riêng cho ta và bảy người bên cô mà thôi!”

“Cái gì?”Mọi người Hoàng đấu nghe vậy có chút bàng hoàng. Một người trong đó mở miệng nói: “Hắn chẳng lẽ muốn một mình đấu với bảy người chúng ta!?”

“Sai rồi, không phải một mình đối đầu bảy người mà là...” Vũ Vô Cực cười nhẹ một tiếng nói: “Một mình đấu với sáu người...” Vừa nói hắn nhìn về phía trên không trung, bàn tay đưa ra: “Cầm Long công..”

“Ngâm!” Thân mình Ngự Phong đang bay lượn trên bầu trời có chút nảo đảo. Vết thương trên cơ thể hắn đã biến thành màu tím đen. Rõ ràng hắn đã trúng độc rất nặng. Xem ra độc của Độc Cô Nhạn không hề yếu chút nào, với hồn sư cùng cấp đúng thật là khắc tinh. Đột nhiên một cỗ hấp lực làm cho Ngự Phong lảo đảo bay xuống.

“Không tốt, Ngự Phong!” Mẫn công hệ báo hồn sư Áo Tư La lập tức vọt lên. Hắn muốn mượn bản thân mình nhanh chóng tiếp lấy Áo Tư La.

Xut... Bất quá một vệt kiếm sắc nhọn ở trong không khí bắn ra trực tiếp đánh về phía Áo Tư La. Thân mình Áo Tư La không thể không lùi lại. Đồng thời cùng lúc đó thân hình Vũ Vô Cực mang theo mà hồn vọt thẳng lên. Hai anh em Thạch Mặc và Thạch Ma lập tức cũng vọt lên ý đồ yểm trợ cho Ngự Phong. Ngọc Thiên Hăng cũng không ngoại lệ trực tiếp phát động công kích đối với Vũ Vô Cực.

Phanh! Lôi điện đánh về phía Vũ Vô Cực nhưng đều bị ma hồn che lại. Một cánh tay khác ma hồn vươn ra trực tiếp đem Ngự Phong đập bay. Thân mình ngự phong trực tiếp bị đập bay ra bên ngoài va mạnh vào bức tướng và rơi phịch xuống đất.

Hơi nghiêng đầu, Vũ Vô Cực khẽ cười nói: “Thấy chưa, còn có sáu người thôi!”