Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 10: Tu đạo tam bảo



Nữ tử duy nhất trong năm người chậm rãi đi ra, lam y bồng bềnh, tướng mạo ôn nhu, trong tay cầm một cái sáo ngọc, tựa như tiên tử, hướng về phía mọi người khẽ mỉm cười nói: "Đạo hữu tam bảo, tâm, thể, linh."

"Cửa thứ nhất là khảo nghiệm đạo tâm của các ngươi, chỉ có tâm hướng đạo mới có thể đạp vào tu đạo chi lộ, ta sẽ thổi một khúc, các ngươi không cần làm gì, chỉ cần lắng nghe là được, nếu có thể trụ mười năm hơi thở được tính là vượt qua."

"Nếu không thể kiên trì, lập tức ngồi xuống liền có thể thoát ly tiếng sáo nhưng cũng đồng nghĩa với thất bại. Kiên trì càng lâu thì nghĩa là đạo tâm của các ngươi càng vững."

So với Tiêu Nhất Thư thì thái độ của vị sư muội này tốt hơn nhiều, đem cửa ải thứ nhất nói ra khá tỉ mỉ, mọi người đều nghe được rõ ràng.

Chỉ là mọi người không hiểu tiếng sáo thì cùng đạo tâm có quan hệ gì chứ?

Chỉ là một tiếng sáo thôi có gì khó chứ!

Ngay lúc này, tiếng sáo du dương đã vang lên bên tai bọn hắn, cũng là đáp án.

"Phốc"

Ngay khi tiếng sáo vừa vang lên, liền có một người phun ra một ngụm máu rồi lảo đảo ngồi xuống mặt đất.

Mà người này, lại chính là Khương Vân.

Biến cố bất thình lình này làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, dù là Hướng Tuyền cũng hơi sững sờ, tiếng sáo liền bị ngắt quãng một chút.

Tiếng sáo của nàng sẽ khiến cho tất cả những người từ Phúc Địa cảnh trở xuống sẽ nhìn thấy đủ loại huyễn tượng.

Có người sẽ thấy mỹ nữ dẫn dụ, người thì lại là tài phú dụ hoặc, mặc kệ là ngươi nhìn thấy cái gì, chỉ cần đạo tâm ngươi đủ kiên định thì sẽ không bị những huyễn tượng này làm thay đổi, từ đó kiên trì trong tiếng sáo.

Đạo tâm càng kiên định, thời gian kiên trì được sẽ càng dài và ngược lại.

Thế nhưng tình huống của Khương Vân lại là quá mức cổ quái, bởi vì phản ứng của hắn không phải là không thể kiên định mà là dường như không có đạo tâm.

Nhưng là đạo sinh vạn vật, vạn vật đều có đạo tâm.

Từ khi Vấn Đạo tông khai sinh đến nay, phương thức khảo nghiệm đạo tâm này chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy.

"Ta đã nói, hắn là dã nhân, tu chính là dã đạo."

Đúng lúc này, thanh âm trào phúng của Hoắc Viễn lại vang lên, lần này Đường Nghị cũng không lên tiếng giải thích nữa vì tình huống của Khương Vân thật là quá mức quỷ dị.

Bất quá mọi người cũng không có tâm tư mà suy nghĩ sâu xa về chuyện này, bởi vì tiếng sáo lại vang lên lần nữa, họ phải dồn hết tâm tư để chống lại huyễn tượng.

Bên trong năm ngọn núi Vấn Đạo tông, có mấy âm thanh lần lượt vang lên:

"Chư vị, các ngươi đã gặp tình huống này bao giờ chưa?"

"Chưa có, ta tu đạo hơn năm trăm năm nay, đừng nói gặp, dù là nghe cũng chưa nghe qua."

"Hay hắn là Yêu tộc."

"Không có khả năng, coi như hắn có khả năng giấu được chúng ta nhưng không thể gạt được bốn đạo thú cùng hộ sơn đại trận, mà dù là Yêu tộc cũng có đạo tâm."

Đối với tình huống này, không ai có thể giải thích càng không nói một người mù tịt về tu đạo như Khương Vân.

Hắn chỉ biết là khi tiếng sáo vang lên liền xuất hiện một tòa Cự sơn đánh về phía mình, dù hắn nhục thể cường hãn nhưng cũng không chịu nổi sự hung mãnh như vậy, liền lảo đảo đặt mông ngồi xuống.

Dù Khương Vân không hiểu ra sao nhưng hắn biết cửa ải này mình đã thất bại, hắn chỉ còn hai cơ hội nữa, nếu tất cả đều thất bại thì hắn đã mất đi tư cách gia nhập Vấn Đạo tông.

Cũng may thương thế không nghiêm trọng lắm, Khương Vân không có đứng lên mà ngồi chờ cửa ải thứ nhất kết thúc.

Mặc dù giờ phút này hắn không nghe thấy tiếng sáo nhưng có thể thấy rõ ràng bốn phía không ít người khoanh chân ngồi xuống.

Có người giống như hắn, miệng phun tiên huyết, người thì sắc mặt trắng bệnh, hiển nhiên đều bị thương.

Khi tiếng sáo dứt hẳn, toàn bộ sơn môn, chỉ có duy nhất một người vẫn còn đứng đấy, đó là người áo đen mà Khương Vân đã chú ý đến.

Tiếng sáo này tự hồ đối với hắn không ảnh hưởng chút nào, từ đầu đến cuối hắn không hề thay đổi tư thế, thân thể vẫn thẳng tắp như là thương tùng.

Hướng Tuyền lại nhìn một chút Khương Vân rồi tuyên bố kết quả khảo hạch.

Cửa ải thứ nhất, có 267 người vượt qua, mà mấy người Khương Vân chú ý tất cả đều có trong đó.

Những người này đã có thể tiến vào Vấn Đạo tông, dù chỉ là tạp dịch đệ tử nhưng vẫn làm cho những người khác hâm mộ.

Những người này được chú ý, còn Khương Vân cũng tập trung không ít ánh mắt hướng đến. Cũng không có cách nào bởi vì biểu hiện của hắn là quá chói mắt.

"Cửa thứ hai"

Căn bản không cho mọi người thời gian nghỉ ngơi, thanh âm của Tiêu Nhất Thư vang lên, đem lực chú ý của mọi người chuyển qua trên người hắn.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, liền thấy hắn cùng bốn người còn lại cùng nhau đưa tay, trong tay mỗi người bắn ra một đạo quang mang, rơi vào phía trên đại địa, rõ ràng là năm cái gương.

Mỗi cái gương đều cao khoảng một người bình thường, kiểu dáng cổ phác, chỉ bất quá trên tấm kính lại là sương mù mờ mịt, căn bản không chiếu rọi ra được bất cứ thứ gì.

"Cửa thứ hai, là kiểm tra xem bọn ngươi có khả năng ngưng tụ đạo linh hay không, đây là Vấn Đạo kính, các ngươi chia làm năm tổ xếp thành hàng, theo thứ tự đứng trước gương, chỉ cần sương mù trên kính có biến hóa là tính qua cửa."

Nghe Tiêu Nhất Thư nói, mọi người và Khương Vân cũng không hiểu ra sao, soi gương cũng là một khảo hạch sao?

Tại lúc mọi người ngơ ngác, thanh âm khinh thường của Hắc Viễn vang lên: "Một đám dễ nhũi, cái gì cũng không hiểu cũng muốn bái nhập Vấn Đạo tông. Nói cho các ngươi biết, có được hướng đạo chi tâm mới có thể đạp vào tu đạo chi lộ, còn con đường tu đạo của các ngươi được bao xa thì phải xem các ngươi có hay không vấn đạo chi linh."

"Vấn Đạo kính bên trong bao hàm đạo ý, có thể cảm giác ngày sau các ngươi có thể hay không ngưng tụ ra vấn đạo chi linh. Ài, vẫn là để bản thiếu gia làm mẫu cho các ngươi xem."

Mặc dù lời nói Hoắc Viễn khó nghe nhưng cũng làm mọi người hiểu được khảo hạch.

Hoắc Viễn thản nhiên bước đến trước mặt Vấn Đạo kính, tất cả mọi người và Khương Vân đều mở to mắt nhìn xem cửa ải này, có gì huyền ảo!