Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 11: Là hoa không quả



Nhìn Hoắc Viễn bình chân như vại, Đường Nghị nhịn không được hừ một tiếng: "Chắc chắn lúc trước hắn đã từng thử qua Vấn Đạo kính, nên mới thản nhiên như vậy."

Lời Đường Nghị nói làm mọi người nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, Vấn Đạo kính tuy hiếm nhưng một chút hào môn cũng có thứ tương tự.

Giờ phút này, Hoắc Viễn đang đứng trước gương. Sương mù đang đứng yên bỗng nhiên chuyển động, kịch liệt lăn lộn.

"Qua cửa, những người khác theo thứ tự tiến lên."

Tiếng nói Tiêu Nhất Thư vang lên, Hoắc Viễn dương dương đắc ý đi qua một bên, hắn đã qua hai ải, chí ít hắn đã là ngoại môn đệ tử, chỉ cần qua một ải nữa là sẽ trở thành nội môn đệ tử.

Có Hoắc Viễn làm mẫu, những người khác cũng kích động, theo thứ tự tiến lên. Mặc dù nhân số đông đảo nhưng phản ứng của Vấn Đạo kính cũng là rất nhanh, cơ hồ là người vừa tiến lên là sương mù sẽ động hoặc tĩnh.

Khương Vân đang đứng trong đội ngũ, nhìn vẻ mặt người buồn người vui mà lòng hắn cũng thấp thỏm.

Phía trước một người thành công qua cửa, rốt cục đến lượt Khương Vân.

Lặng lẽ hít sâu một hơi, Khương Vân tiến lên đứng trước mặt Vấn Đạo kính.

Dị biến tái khởi.

"Oanh"

Một tiếng vang thật lớn vang lên, mặt Vấn Đạo kính kia tự nhiên nổ ra.

Khương Vân đứng trước gương không hề phòng bị liền bị lực trùng kích đụng vào mà bay ra ngoài.

Toàn bộ Vấn Đạo tông, lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người nhìn hắn như quái vật, mọi ánh mắt đổ dồn vào thân ảnh vừa ngã dưới đất.

Nếu như nói cửa ải thứ nhất là việc ngoài ý muốn thì cửa ải thứ hai tuyệt không phải ngoài ý muốn có thể giải thích.

Lại làm nổ tung Vấn Đạo kính, tình huống như vậy đồng dạng chưa xuất hiện qua.

Mặc dù vạn vận đều có đạo tâm, nhưng không thể ngưng tu đạo linh thì lại có vô số người, nhưng như vậy chỉ làm sương mù trên Vấn Đạo kính đứng im bất động mà thôi.

Khương Vân cũng không hiểu ra sao, khi hắn ngã xuống đất, hắn cảm giác có năm sáu đạo ánh mắt vô hình từ trên trời giáng xuống, dò xét hắn từ ngoài vào trong.

Cảm thụ những ánh mắt đã rời đi thân thể mình, Khương Vân mới thở phào một hơi, cúi đầu nhìn khối thạch đầu màu đen trước ngực.

Bởi vì ngay khi hắn đứng tại trước Vấn Đạo kính, cái viên đá này tựa hồ lóa lên một tia u quang, thế nhưng bây giờ nhìn lại thì không có bất cứ quang mang gì, Khương Vân hoài nghi nãy hẳn là mình hoa mắt.

Yên tĩnh qua đi, mọi người lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

"Đây là có chuyện gì."

"Không biết à, hay là tiểu tử này có thiên phú dị bẩm."

"Thiên phú dị bẩm gì chứ!" Thanh âm khinh thường của Hoắc Viễn lại lần nữa vang lên: "Rất đơn giản, tiểu tử này tư chất thật sự quá kém, đến nỗi Vấn Đạo kính đều không chịu được, dứt khoát tự bạo cho rồi."

Mặc dù lời Hoắc Viễn chỉ là nói đùa, nhưng không ít người cũng xem đây có thể là một khả năng.

Tiêu Nhất Thư bỗng nhẹ ho khan một tiếng, nói: "Không được ầm ĩ, những người khác xếp thành bốn hàng tiếp tục, còn tiểu gia hỏa kia trước lui ra quảng trường đã."

Đối với Khương Vân Tiêu Nhất Thư cũng bó tay rồi, nổ một Vấn Đạo kính nhưng cũng không thể bắt hắn bồi thường, vì hắn cũng hắn không phải cố ý.

Khương Vân lặng im không nói một lời, lui ra khỏi quảng trường.

Nhìn qua, Khương Vân có thể không để ý đến Hoắc Viễn, nhưng giờ đây tâm của hắn đã chìm tận đáy cốc, bởi vì hắn nhớ đến lời gia gia: "Ngươi không phải người Khương thôn, thể chất của ngươi không thể tu luyện phương pháp của Khương thôn."

"Gia gia, xem ra thể chất của ta không thích hợp với bất kì phương thức tu luyện."

Giờ khắc này, Khương Vẫn bỗng nhiên cảm thấy có lẽ là gia gia lừa mình.

Sở dĩ gia gia để cho mình đến Vấn Đạo tông là để mình tránh xa uy hiếp từ Phong Vô Kỵ, từ Phong thôn.

Ý nghĩ này hiện lên, Khương Vân có chút nản lòng thoái chí, muốn lập tức trở lại Thập Vạn Mãng Sơn, bất quá nghĩ đến năm năm sinh tử hẹn ước với Phong Vô Kỵ, nghĩ đến người Khương thôn, nghĩ đến thân thế của mình, cuối cùng hắn vẫn cắn răng ở lại, còn một cửa cuối cùng là vẫn còn một tia hi vọng.

"Ngươi muốn tu đạo?"

Đúng lúc này, một cái thanh âm khàn khàn vang lên bên tai Khương Vân.

Trong lòng Khương Vân run lên, vội quay đầu lại, liền nhìn thấy không biết từ lúc nào một nam tử trẻ tuổi đã đứng cạnh mình.

Người này mặc một thân trường sam màu xanh, nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, toàn thân không thấy có chỗ nào xuất chúng nhưng Khương Vân lại thấy có một cảm giác thân cận, liền gật đầu: "Đúng."

Người trẻ tuổi liền mỉm cười: "Muốn tu đạo, là chuyện tốt."

"Đáng tiếc ta hai quan đã thất bại."

"Kỳ thật ngươi không cần để ý cái gọi là ba cửa khảo hạch này, bởi vì khảo hạch như vậy chính là hoa không quả, kết quả cũng không hoàn toàn chuẩn.

Lời này để Khương Vân nao nao, tiêu chuẩn khảo hạch của Vấn Đạo tông mà hắn lại coi là hoa không quả.

Người trẻ tuổi lại lên tiếng: "Ngươi nghĩ xem, một cái quan trong như đạo linh thì há một tâm gương có thể soi sáng ra được."

Khương Vân mặc dù muốn tu đạo, nhưng hiểu biết của hắn gần như bằng không, liền bán tín bán nghi hỏi: "Dù ta không qua được ba ải này, ta vẫn có thể tu luyện sao?"

"Đương nhiên có thể, đại đạo chi lộ ngàn vạn đầu tất sẽ có một đầu phù hợp với ngươi."

Khương Vân trong lòng hơi động, muốn hỏi thêm một chút nhưng vào lúc nào, cửa thứ hai đã kết thúc, mà lần này người vượt qua chỉ có khoảng bảy mươi người, trong đó liên tục xông qua hai cửa liền chỉ có bảy người.

Vấn Đạo tông năm người vung tay lên liền đem bốn Vấn Đạo kính thu về, mà Tiêu Nhất Thư cũng tiếp tục mở miệng nói: "Cửa ải cuối cùng, là cửa kiểm tra xem bọn ngươi có đạo thể hay không?"

Tinh thần Khương Vân cũng run lên, mặc dù hắn không biết cái gì gọi là đạo thể, nhưng chắc là cùng thân thể có quan hệ, mình không có đạo tâm, không thể ngưng tụ đạo linh nhưng thân thể mình lại rất cường hãn, có lẽ có thể vượt qua cửa này.

Chỉ là không biết kiểm tra như thế nào?