Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 20: Giúp đỡ



"Hiểu hiểu hiểu."

Khương Vân khẽ giật mình, hắn liên tục gật đầu vì hắn rất hiểu ý của sư tỷ, hiển nhiên suy đoán Nhị sư tỷ bế quan lúc trước của hắn là chính xác.

Hắn lại nói: "Nhưng mà Đại sư huynh nói qua, Tàng Thư các chỉ có từ ngoại môn đệ tử trở lên mới có thể vào, ta chỉ là tạp dịch đệ tử vào không được."

Khóe miệng Nhị sư tỷ thoáng co quắp, nói: "Đúng là muốn tìm bí thuật, bí tịch thì nhất định phải là ngoại môn đệ tử, nhưng nếu chỉ muốn tìm một chút kiến thức tu luyện căn bản thì các đệ tử đều có thể đi. Đại sư huynh nói như vậy nguyên nhân chắc ngươi cũng hiểu!"

Khương Vân lập tức bình tỉnh đại ngộ, vội chắp tay ôm quyền nói: "Đa tạ Nhị sư tỷ chỉ điểm!"

Nhị sư tỷ quét mắt nhìn Khương Vân nói: "Không cần, nhưng nếu ngươi muốn đi Tàng Thư các thì phải mặc y phục tông môn vào."

Cho tới bây giờ, Khương Vân vẫn mặc tấm áo da thú kia không nỡ bỏ, hắn cũng minh bạch tạp dịch đệ tử là quần áo màu xám tro.

Trở lại chỗ ở, Khương Vân vẫn không có cởi áo da thú mà là mặc bộ đồ tạp dịch đệ tử bên ngoài, đây là lần đầu tiên hắn mặc kiểu này, toàn thân cảm thấy khó chịu.

Nhưng hắn cũng không đoái hoài, sau khi mặc quần áo tử tế liền rời đi, đi xuống Tàng phong, hướng Tàng Thư các đi đến.

Hắn có bối rối muốn tìm Đông Phương Bác để hỏi cho rõ nhưng giờ hắn muốn tiến về Tàng Thư các tìm thử đáp án.

Tàng Thư các nằm ở chân núi chủ phong Kiếm Đạo phong, mặc dù lần trước Khương Vân đã được Đông Phương Bác dẫn đi một vòng lượn quanh tông nhưng lúc đó hắn như người trong mộng, không để ý nên không nhớ đường, bây giờ đành phải tìm người hỏi đường.

Tốt là khắp nơi bên trong Vấn Đạo tông đều có người, phần lớn đều giống Khương Vân mặc quần áo tạp dịch, mà Khương Vân xuất hiện cũng không gây nên sự chú ý của bọn hắn, vì trong tông môn số lượng tạp dịch đệ tử lên đến hàng vạn người, không thể nào ai cũng đều biết.

Khương Vân một bên hành tẩu, một bên quan sát bốn phía.

"Trang phục của tạp dịch đệ tử đều thống nhất, nhưng sau khi trở thành đệ tử ngoại môn hay nội môn thì lại phân rõ ký hiệu, như tấm lệnh bài màu lam treo bên hông tên kia thì là ngoại môn đệ tử, còn đệ tử nội môn là màu kim sắc. Hình dạng lệnh bài khác biệt đại biểu cho sơn phong của bọn chúng khác biệt."

Cứ như vậy, Khương Vân đi hơn một canh giờ rốt cục đã đến chân núi Kiếm Đạo phong, liếc mắt liền thấy một tòa kiến trúc hùng vĩ bảy tầng đứng sừng sừng nơi đó.

Khương Vân cũng không có gấp tiến vào Tàng Thư Các, mà là ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt về phía Kiếm Đạo phong!

Kiếm Đạo phong là chủ phong của Vấn Đạo tông, cũng là chỗ hạch tâm nhất.

Mặc dù lần trước Khương Vân cũng đã thấy qua Kiếm Đạo phong, nhưng giờ phút này đứng dưới chân núi, nhìn về ngọn núi này lại có thể cảm nhận rõ ràng một cỗ khí tức uy áp cự đại vô cùng sắc bén, làm lòng người rung động.

Khương Vân cảm giác, ngọn núi này liền như cái tên của nó, chính là một thanh Thương Thiên Cự Kiếm.

Sơn phong này cao không thấy đỉnh, nửa ngọn núi phía trên bao phủ bởi mây mù, lờ mờ có thể thấy được thỉnh thoảng lại có đạo hồng quang hiện lên.

"Những đạo hồng quang kia hẳn là người đang ngự không phi hành, chỉ có Phúc Địa cảnh mới có thể phi hành, một ngày nào đó ta cũng sẽ bước vào Phúc Địa cảnh!"

Nhìn chăm chú ngọn núi một lúc lâu, Khương Vân thu hồi ánh mắt, tiến bước hướng Tàng Thư các.

Đây là chỗ duy nhất mà ai cũng có thể đến nên xung quanh đây khá đông, có người lẻ loi một mình, có tốp năm tốp ba, người qua lại như mắc cửi, vô cùng náo nhiệt.

Thời điểm Khương Vân đi vào Tàng Thư các, một tiếng khóc của nữ hài tử chợt vang bên tai của hắn, làm hắn không nhịn được quay đầu tìm kiếm hướng phát ra âm thanh này.

Cách hắn bên ngoài mười trượng có một đám người đang vây quanh ai đó, tiếng khóc là từ trong đó truyền ra, nhưng hắn không nhìn được tình cảnh bên trong.

Khương Vân cũng chỉ là hiếu kì, hắn không định xen vào chuyện này, định thu hồi ánh mắt. Lúc này lại có người đi ra làm lộ ra một khe hở, nhìn qua khe hở Khương Vân thấy một tiểu nữ hài mười hai mười ba tuổi đang khóc thút thít.

Nhìn thấy tiểu nữ hài này, trong lòng Khương Vân khẽ động, đây chính là người mà lúc Vấn Đạo tông chiêu thu đệ tử hắn đã chú ý.

Bởi vì trên thân nữ hài tử này tản ra một cỗ khí chất kì diệu không nói nên lời, diện mạo nàng cùng Khương Nguyệt Nhu cũng mấy phần tương tự, làm hắn có ấn tượng khá sâu sắc.

Thậm chí Khương Vân còn nhớ rõ tiểu nữ tử này chỉ xông qua được Đạo Linh quan, được thu làm tạp dịch đệ tử, không biết là ở ngọn núi nào.

Nếu là người khác đang khóc thì Khương Vân sẽ không chú ý, nhưng nhìn tiểu nữ tử này Khương Vân lại nhớ đến Khương Nguyệt Nhu, do dự một chút Khương Vân lập tức bước qua.

Đứng bên ngoài đám người, nghe bọn họ nghị luận, Khương Vân cũng đã biết nguyên nhân.

Chuyện là tiểu nữ tử này được thu làm tạp dịch đệ tử, được giao cho phụ trách nuôi dưỡng một loại hung thú Thanh Quang Lang, lúc đầu không có chuyện gì nhưng ngày hôm qua có một đệ tử ngoại môn giao cho nàng một con Thanh Quang Lang hai mươi năm, để nàng trông coi cẩn thân hai ngày.

Nàng đã đem đầu Thanh Quang Lang đó đặt trong một cái lồng riêng lẻ, ai nghĩ đến buổi sáng tỉnh dậy lại phát hiện cái lồng khóa đã bị cắn đứt, đầu Thanh Quang Lang kia trốn thoát, cùng với nhiều con Thanh Quang Lang khác lăn lộn cùng một chỗ, bây giờ không thể phân biệt được.

Đến sáng ngày mai tên đệ tử ngoại môn kia sẽ quay trở lại lấy Thanh Quang Lang, lúc đó mà nàng không giao ra được ắt sẽ có phiền phức.

Sự tình này không lớn nhưng nữ hài tử này niên kỉ khá nhỏ, lá gan lại bé nên rất hoang mang lo sợ, mà nàng là tạp dịch đệ tử nên không có biện pháp gì, đành đến phụ cận Tàng Thư các tìm kiếm giúp đỡ.

Chỉ bất quá mọi người cũng có người đồng tình với nàng, nhưng cũng lực bất tòng tâm, dù sao chuyện phán đoán tuổi tác hung thú thì thường chỉ có đệ tử nội môn, ngoại môn Bách Thú phong mới có thể làm được, mà họ thì đâu có rảnh để đi giúp một tạp dịch đệ tử.

Hiểu rõ sự tình, Khương Vân lập tức lắc lắc đầu, tách đám người đi về phía tiểu nữ tử nói: "Đừng khóc nữa, ta sẽ giúp ngươi tìm đầu Thanh Quang Lang kia."

Vừa nghe thấy lời ấy tiểu nữ tử lập tức ngừng khóc, ngẩng mặt lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Khương Vân: "Sư huynh, ngươi thật có thể giúp ta?"

Mọi người vây xem cũng nao nao, không nghĩ lại có người đứng ra giúp đỡ, bất quá lúc bọn hắn nhìn y phục Khương Vân lại lộ ra vẻ hoài nghi.

Cũng đều là tạp dịch đệ tử, hắn làm sao có thể phán đoán ra được tuổi tác hung thú?

Nhưng mà Khương Vân không để ý tới phản ứng của mọi người, gật đầu nói: "Tất nhiên là thật!"

"Quá tốt rồi!" Nghe Khương Vân khẳng định chắc chắn, tiểu nữ hài lập tức nín khóc mỉm cười, kéo kéo cánh tay Khương Vân nói: "Sư huynh, nếu ngươi không có việc bận thì hãy giúp ta tìm đầu Thanh Quang Lang kia ngay bây giờ đi!"

"Có thể."

Tại mọi người nhìn chăm chú, Khương Vân liền cùng tiểu hài tử hướng về phía Bách Thú phong mà đi đến.

Khương Vân cùng tiểu hài tử đều không chú ý đến, khi bọn họ rời đi, trong đám người có một nam tử áo xám dáng người buồn bã nhăn lông mày, hung tợn nói: "Chỗ nào lại xuất hiện một tên tạp dịch, chó bắt chuột lại có kẻ xem vào, không được, ta phải đi xem, nếu không hắn phá hỏng chuyện tốt của Phương sư tỷ, đến lúc đó lại trách tội lên đầu ta!"