Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 21: Thanh Quang Lang



Khương Vân đi theo nữ hài tử hướng Bách Thú phong đi đến.

Do có người giúp mình nên tâm tình của tiểu nữ hài cũng đã tốt hơn, trên đường đi cứ líu ríu nói chuyện với Khương Vân không ngừng, Khương Vân cũng hiểu rõ hơn về cô bé này.

Nàng là Lục Tiếu Du, năm nay vừa đủ mười hai tuổi, lớn hơn Khương Nguyệt Nhu hai tuổi, bây giờ là Thông Mạch cảnh nhị trọng.

Lục Tiếu Du cũng khá tương tự như Khương Nguyệt Nhu vậy, cha mẹ đều mất, cùng gia gia sống nương tựa lẫn nhau, nhưng khi Khương Vân hỏi gia gia của nàng, nàng lại ấp úng không trả lời, chỉ nói gia gia đưa nàng đến Vấn Đạo tông liền rời đi.

Vậy nên Khương Vân cũng không hỏi thêm nữa, nhưng thân thế nàng cùng Khương Nguyệt Nhu tương tự như vậy làm hắn cũng quan tâm nàng hơn mấy phần.

Chỉ tiếc là bên trong Vấn Đạo tông thì hắn cũng chỉ là một tên tạp dịch đệ tử, không thể trợ giúp cho nàng cái gì mang tính thực chất cả, chỉ bảo nàng nếu có gì khó khăn cứ tới tìm mình, hắn sẽ cố gắng hết sức.

Nghe được lời hứa hẹn của Khương Vân, Lục Tiếu Du cao hứng cười tít mắt thành một đường nhỏ, liên tục gật đầu đáp ứng.

Đi hơn một canh giờ, Khương Vân cùng Lục Tiếu Du cũng đã đến Bách Thú phong, từ xa đã có thể nghe thấy được tiếng các loại thú rống chim hót, còn có mùi khó ngửi truyền đến.

Khương Vân không nhịn được nhíu lông mày, đối với tình cảnh tạp dịch đệ tử Vấn Đạo tông hắn cũng đã hiểu biết thêm, nếu so sánh hắn với bọn họ thì hắn chính là đang sống trong tiên cảnh.

Lục Tiếu Du sợ Khương Vân không chịu được hoàn cảnh nơi này, vội vàng mở miệng nói: "Khương sư huynh, nơi này hơi ầm ĩ và có mùi khó ngửi một chút, lúc ta mới đến cũng không chịu được, nhưng giờ quen rồi thấy cũng không có gì."

Khương Vân thở dài, hắn cũng không có gì không chịu được, lúc còn ở Mãng Sơn, hắn đã từng ngủ cùng thi thể hung thú, hắn chỉ là đau lòng cho Lục Tiếu Du, tuổi còn nhỏ đã phải sinh hoạt tại nơi như vậy, thật là có chút đáng thương.

Bất quá, điều này cũng làm cho hắn ý thức được, tu đạo chi lộ, thật là tràn ngập long đong.

"Không có việc gì!" Khương Vân cười nói: "Ngươi phụ trách Thú quyển ở nơi nào?"

Vấn Đạo ngũ phong am hiểu đạo khác biệt, vậy nên nhiệm vụ của tạp dịch đệ tử cũng khác biệt, như tạp dịch đệ tử Bách Thú phong, nhiệm vụ cơ bản thường ngày đó là chăn nuôi các loại hung thú, mỗi người đều có một cái Thú quyển.

Lục Tiếu Du đưa tay chỉ xuống mấy gian phòng ốc đơn sơ dưới chân núi, nói: "Nơi đó là chỗ ở của chúng ta, mặc dù quá khứ có một cái sơn cốc nhưng bây giờ Thú quyển đang ở bên trong."

Mặc dù Thú quyển là địa phương đơn độc nuôi nhốt hung thú, nhưng Bách Thú phong có rất nhiều hung thú, bọn chúng đều hung tính mười phần, đối với tạp dịch đệ tử không am hiểu Ngự Thú chi đạo mà nói là cực kì nguy hiểm, vì vậy để phòng ngừa vạn nhất thì Thú quyển đều tập trung ở một chỗ.

Miệng hang trong ngoài sơn cốc đều có bố trí trận pháp, như vậy thì cho dù bọn hung thú có bị mất khống chế thì cũng vô pháp ra khỏi sơn cốc.

Dù là như thế nhưng số lượng đệ tử chết dưới miệng hung thú hàng năm cũng không hề ít.

Đứng tại miệng hang, Khương Vân nhìn rồi cũng không nhịn được hít vào một hơi.

Hiện lên trước mắt hắn là một tòa sơn cốc cự đại ít cũng có diện tích mấy trăm dặm, trong sơn cốc đủ các loại địa hình, đất bằng, rừng cây, sa mạc, đầm lầy, còn có một cái hồ nước không nhỏ.

Mặc kệ là trên mặt đất, trên cây hay dưới nước thì đều có đủ loại hung thú. Còn có rất nhiều tạp dịch đệ tử đang bận rộn với công việc của mình.

Nói ngắn gọn, cái sơn cốc này trong mắt của Khương Vân liền như là một cái Mãng Sơn thu nhỏ vậy.

"Khương sư huynh, vòng sáng kia là Thú quyển, nghe nói là một loại Pháp Khí, có thể phòng ngừa hung thú chạy ra."

Khương Vân gật đầu, trong lòng cảm khái, đúng là thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, không đến Vấn Đạo tông đúng là hắn cũng không tưởng tượng ra được lại có người dùng phương thức như vậy nuôi dưỡng hung thú.

Chỉ là hung thú sinh hoạt lâu tại địa phương như vậy, hung tính cũng dần mai một vậy nên trợ giúp với tu sĩ thành ra cũng có hạn.

Khương Vân đương nhiên sẽ không đem ý nghĩ này nói ra, thu hồi ánh mắt nói: "Đem ta đi Thú quyển ngươi phụ trách."

"Ừm, Khương sư huynh ngươi phải theo sát ta, cái trận pháp nhập cốc này mặc dù không phức tạp, nhưng nếu ngươi không cẩn thận rơi vào trong đó, ta cũng không có cách đưa ngươi ra ngoài."

"Tốt"

Khương Vân đối với trận pháp cũng không hiểu gì, cho nên không dám khinh thường liền đi sát theo Lục Tiếu Du chậm rãi đi vào sốc cốc, đi qua mấy cái Thú quyển, rốt cục đi tới Thú quyển Lục Tiếu Du phụ trách.

Cái Thú quyển này chỉ rộng chừng trăm trượng, bên trong có hai mươi mốt con Thanh Quang Lang, con thì nằm, con thì ngồi.

Khi Khương Vân xuất hiện, đại bộ phận Thanh Quang Lang đều đứng lên, trong hai con mắt xanh rờn u quang lấp lóe, gắt gao tập trung vào Khương Vân, mở to miệng, lộ ra răng nanh sắc bén, còn có nước miếng tích tích rơi xuống.

Hiển nhiên đối với con người xa lạ này, Thanh Quang Lang rất có hứng thú.

Trên đường tới, Lục Tiếu Du rất tự hào nói cho Khương Vân đại đa số tạp dịch đệ tử Bách Thú phong đều chỉ trông coi mười đầu hung thú, nhưng do nàng linh tính xuất chúng liền được giao cho hai mươi đầu Thanh Quang Lang mười năm tuổi.

Khương Vân cũng không biết cái gì là linh tính xuất chúng, hắn chỉ biết trên người Lục Tiếu Du tản ra một cỗ khí chất kỳ diệu, mà nàng lại đơn giản xông qua Đạo Linh quan, cái linh tính này có lẽ có quan hệ với Đạo Linh.

Hai mươi mốt con Thanh Quang Lang, Khương Vân bây giờ cần tìm ra đầu Thanh Quang Lang hai mươi năm tuổi kia, liền xem như ban đại ân cho Lục Tiếu Du.

Khương Vân không có để ý tới những Thanh Quang Lang này nhìn chằm chằm, hắn quét mắt một vòng rồi thu hồi ánh mắt, nhìn sang một cái lồng thú ở nơi hẻo lánh kia.

Lồng thú được chế tạo bằng sắt, mỗi cái hàng rào đều to bằng cánh tay trẻ con, còn có một cái khóa sắt đã bị đứt thành hai đoạn.

Lục Tiếu Du chỉ vào khóa sắt tức giận nói: "Cũng không biết có phải những con Thanh Quang Lang kia đã cắn đứt khóa sắt hay không, đem đầu Thanh Quang Lang hai mươi năm tuổi thả ra."

Nghe được câu này, hai mắt Khương Vân không nhịn được có chút nheo lại, đáy mắt lóe lên một vòng hàn quang.

Nhìn thấy Khương Vân không nói lời nào, Lục Tiếu Du lại nói: "Khương sư huynh, ngươi làm sao phân biệt được những Thanh Quang Lang này, có phải ngươi muốn đi vào bên trong Thú quyển?"

Khương Vân gật đầu nói: "Ừm, là muốn vào xem một chút!"

Lục Tiếu Du vội vàng móc ra một cái túi thơm treo bên hông, đi về phía Khương Vân nói: "Vậy thì ngươi phải đeo cái túi thơm này vào, Thanh Quang Lang sẽ không tấn công ngươi, nhưng ngươi cũng đừng áp sát quá gần bọn chúng, nhất là tiếp xúc thân thể, bởi vì mùi trên thân ngươi sẽ che mất hương vị của túi thơm, kích thích hung tính Thanh Quang Lang.

Khương Vân nhìn túi thơm, trong đầu hiện lên một ý niệm, bất động thanh sắc nói: "Không cần, ngươi hãy mở Thú quyển ra cho ta vào."

"Không cần sao?" Lục Tiếu Du trừng to mắt nói: "Những Thanh Quang Lang này đều dã tính chưa thuần, nếu ngươi không đeo túi thơm vào sẽ quá nguy hiểm."

Khương Vân khẽ mỉm cười nói: "Không sao, bọn chúng nhất định sẽ không tấn công ta."

Nhưng mà Lục Tiếu Du nhất định không đồng ý, lắc đầu nói: "Nếu ngươi không nhận thì ta không cho ngươi vào đâu, dù ta bị phạt cũng không để ngươi giúp ta."

Khương Vân đành bất đắc dĩ nhận lấy túi thơm, cất bước tiến vào Thú quyển.