Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 22: Khí tức đặc thù



Khương Vân đi vào Thú quyển, do hắn đã đeo túi thơm nên những con Thanh Quang Lang nhìn chằm chằm hắn sau khi hít hít một cái liền mất đi hứng thú, lại trở về như bình thường.

Khương Vân cũng không để ý đến những Thanh Quang Lang này mà đi thẳng đến cái lồng sắt kia, ngồi xuống xem xét một lát, sắc mặt không nhịn được âm trầm xuống.

Mặc dù hắn không biết nhiều về tu luyện nhưng đối với các loại động vật thực vật thì kinh nghiệm lại rất phong phú, dù là thợ săn xuất sắc nhất bên trong Mãng Sơn so ra cũng đều kém hắn.

Giờ thì hắn biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Đối với Thanh Quang Lang hắn cũng không hề xa lạ, hắn đã từng nghiên cứu qua, hắn hết sức rõ ràng dù Thanh Quang Lang hung tàn vô cùng, nhưng hàm răng của bọn chúng không sắc bén như tưởng tượng, chí ít tuyệt đối không thể cắn đứt khóa này.

Huống chi chỗ bị khóa sắt đứt gãy lại bóng loáng, không có mảy may dấu răng, rõ ràng là bị một lợi khí sắc bén chặt đứt.

Thanh Quang Lang chỉ là đê giai hung thú, tự nhiên không thể biết sử dụng lợi khí, vậy nên chuyện này chắn chắc do có người làm.

Vậy mục đích của người đó có lẽ là muốn Lục Tiếu Du thất trách nhiệm vụ, từ đó bị trừng phạt.

Mà muốn tiến vào Thú quyển thì phải hiểu trận pháp nhập cốc và có túi thơm, từ đó có thể suy đoán người chặt khóa sắt sẽ là người của Bách Thú phong.

Nghi vấn lớn nhất có lẽ là tên đệ tử ngoại môn đã giao Thanh Quang Lang hai mươi năm tuổi cho Lục Tiếu Du.

Chỉ là Khương Vân nghĩ không ra kẻ này sao lại phải trăm phương ngàn kế hãm hại Lục Tiếu Du.

Khương Vân không nhịn được quay đầu lại nhìn Lục Tiếu Du đang đứng ngoài kia, nàng mới mười hai tuổi, thế sự không rành, vậy mà mới vào Vấn Đạo tông đã trêu phải người nào sao?

Suy nghĩ một lúc cũng không tìm ra nguyên cớ, hắn liền đem nghi vấn bỏ sang một bên, tí nữa sẽ hỏi Lục Tiếu Du, việc cấp bách bây giờ là tìm ra đầu Thanh Quang Lang hai mươi năm tuổi kia.

Khương Vân đứng dậy, đi tới gần đầu Thanh Quang Lang gần mình nhất.

Đầu Thanh Quang Lang này dài tầm hai mét, uể oải nằm rạp trên mặt đất, mắt nhắm lại, đối với Khương Vân đang đến gần như không thấy, Khương Vân đưa tay sờ vào thân thể của nó.

Một màn này để sắc mặt Lục Tiếu Du xám ngoét, tí nữa thì la lên, may phản ứng nhanh liền che miệng lại, nhưng gương mặt vẫn tràn đầy vẻ lo lắng.

Mình đã nói rõ ràng với Khương sư huynh rồi, không nên tiếp xúc thân thể với Thanh Quang Lang, nếu Khương Vân bị Thanh Quang Lang cắn chết, vậy là do chính mình hại chết vị sư huynh này.

Mặc dù gấp nhưng không có túi thơm, nàng cũng không dám tiến vào trong Thú quyển, chỉ có thể đứng ngoài xem.

Khi tay Khương Vân đụng vào thân thể Thanh Quang Lang, hai mắt nó đang nhắm bỗng nhiên mở ra, bắn ra hai đạo hung quang, liền mở to cái miệng hướng tay Khương Vân cắn.

Nhưng đúng lúc này, miệng Khương Vân liền lẩm bẩm cái gì đó, đồng dạng đem hai mắt trừng một cái. Hơn trăm đạo vết thương trên cơ thể hắn vậy mà phát ra rung động nhưng nhỏ bé không ai biết.

"Ô"

Chuyện lạ xuất hiện, đầu Thanh Quang Lang đang tấn công Khương Vân khi thấy ánh mắt của hắn thân thể liền run một cái,

hung quang trong mắt liền biến mất, cái miệng đang mở to cũng vội vàng ngậm lại, liền để mặc cho tay Khương Vân đặt trên thân thể nó.

Thậm chí hai mươi đầu Thanh Quang Lang còn lại kia thân thể cũng run lẩy bẩy, không dám hướng Khương Vân nhìn.

Mọi người đều biết, nếu sinh hoạt lâu trong hoàn cảnh đặc thù thì có thể trên thân thể cũng sẽ đản sinh ra một loại khí tức đặc thù.

Ví dụ như vô số binh sĩ khi trải qua nhiều trận chiến sống còn, trong mắt của phàm nhân thì trên thân bọn họ liền có sát khí mãnh liệt cùng khí thế hung ác.

Khương Vân ở Mãng Sơn mười sáu năm, giết số lượng hung thú nhiều vô số kể, dần dần trên thân hắn cũng đã hình thành một mùi huyết tinh mà hung thú cực kì kiêng kị.

Loại khí tức này người bình thường vô pháp cảm ứng, nhưng hung thú thì lại cực kì nhạy cảm. Vì vậy nên Khương Vạn Lý đã dạy Khương Vân một đoạn khẩu quyết nho nhỏ, có thể đem khí tức này thu liễm.

Đây cũng là nguyên nhân Khương Vân không cần túi thơm.

Hiện tại Khương Vân đem cỗ khí tức này thả ra liền như hồng thủy thao thiên, phô thiên cái địa mà ra tràn ngập cả Thú quyển.

Vậy nên hai mươi mốt đầu Thanh Quang Lang này sao dám động đậy, chỉ đành ngoan ngoãn nằm cuộn mình dưới đất.

Khương Vân liền theo thứ tự sờ từng đầu Thanh Quang Lang.

Thú cũng như nhân loại, tuổi tác khác nhau thì xương cốt trong thân thể cũng phát sinh biến hóa khác nhau.

Khương Vân thân là Dược Sư, khi luyện chế đan dược thì có một số tài liệu yêu cầu niên đại cực kì hà khắc.

Số tuổi thực vật có thể thông qua xem, ngửi, nếm, ... mà suy đoán ra nhưng động vật thì không, chỉ có thể từ xương của bọn chúng mà đoán tuổi. Khương Vân có bản lĩnh sờ xương hung thú, vậy nên một thời gian ngắn sau, hắn đã tìm ra đầu Thanh Quang Lang hai mươi năm tuổi kia.

Nhẹ nhẹ vỗ đầu nó, đưa tay chỉ vào lồng sắt kia, Thanh Quang Lang này liền ngoan ngoãn đi vào trong lồng.

Khương Vân xách lồng thú đi ra Thú quyển, gương mặt Lục Tiếu Du tràn ngập hưng phấn cùng không thể tin nổi, nói: "Khương sư huynh, ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ngươi sẽ bị Thanh Quang Lang ăn mất, may quá ngươi không có việc gì, mà xem ra những đầu Thanh Quang Lang kia lại còn rất sợ ngươi a."

"Đây đều là may mắn của túi thơm mà ngươi đưa cho ta." Khương Vân thuận miệng qua loa, liền đem túi thơm trả lại cho Lục Tiếu Du.

Khương Vân hơi trầm ngâm liền hỏi: "Ngươi có đắc tội ai trong Vấn Đạo tông không?"

"Đắc tội sao?" Lục Tiếu Du ngây ngẩn cả người nửa ngày sau mới lắc lắc đầu trả lời: "Ta tiến vào Vấn Đạo tông liền được đưa đến nơi này, mỗi ngày đều tu luyện và chăm sóc Thanh Quang Lang, người đều chưa gặp được mấy cái, sao lại đắc tội với người, Khương sư huynh, sao ngươi hỏi vậy?"

Khương Vân nhìn ra được Lục Tiếu Du nói thật, do dự một lúc vẫn quyết định không đem chân tướng nói ra, miễn cho nàng lo lắng, cười nói: "Không có gì, ta tùy tiện hỏi một chút mà thôi. Chúng ta dù sao cũng là đệ tử mới, chưa quen cuộc sống nơi đây, làm việc gì cũng phải thận trọng, nếu không trêu phải người nào đó, vậy thì phiền toái."

"Ân ân" Lục Tiếu Du liên tục gật đầu nói: "Gia gia của ta cũng nói với ta như vậy, để ta ở chỗ này thành thật tu luyện, chuyện khác đều không cần quản, Khương sư huynh, ngươi yên tâm, ta sẽ không đi trêu trọc ai."

Khương Vân cười nói: "Vậy thì tốt, bây giờ cũng đã tìm được đầu Thanh Quang Lang, ngươi cũng không có việc gì, ta đi trước, nếu có gặp chuyện gì khó khăn có thể đến Tàng phong tìm ta."

Mặc dù Khương Vân biết rõ đang có người hãm hại Lục Tiếu Du, nhưng thân hắn cũng chỉ là một tên tạp dịch đệ tử, cũng không có biện pháp gì có thể giúp nàng, chỉ hi vọng nàng có thể chú ý hơn một chút.

Lục Tiếu Du gật đầu nói: "Khương sư huynh, cảm ơn ngươi, lần này nếu không có ngươi ta cũng không biết làm sao, giờ ta đưa ngươi rời cốc."

Sau khi ra khỏi sơn cốc, Khương Vân đối với Lục Tiếu Du phất phất tay rồi hướng Tàng Thư các đi đến.

Nhưng mà hắn vừa mới cất bước liền đột nhiên ngừng lại, quay đầu, liền thấy một nam tử áo xám nguyên bản đang nhìn mình chằm chằm liền vội rời đi ánh mắt, đồng thời nhanh chóng chui vào trong sơn cốc.