Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 146: Câu cá



Thẩm Tại Dã không nhìn mặt nàng, đương nhiên không phát hiện ra ánh mắt Khương Đào Hoa bỗng nhiên ảm đạm. Cuối cùng cũng đợi được đến khi thân thể nàng đã khỏe mạnh, có thể gần gũi nhiều hơn.

Y không phải hạng người ham muốn dục vọng, nhưng chẳng biết vì sao lại có dục vọng chiếm hữu quá mức mãnh liệt đối với Khương thị. Giữa lúc triền miên, y nhịn không được hỏi: "Cảnh giới cao nhất trong mị thuật của nước Triệu các nàng là gì?"

Đào Hoa hơi khựng lại. Nàng cười duyên dáng đáp: "Mị thuật chẳng qua cũng chỉ có thể khống chế người ta trong chốc lát, sư phụ nói cảnh giới cao nhất chính là khống chế người ta cả đời, khiến nam nhân cả đời nghe lời."

Trong lòng Thẩm Tại Dã giật thót một cái, y híp mắt nhìn nàng, nói: "Nàng đã dùng với ta rồi sao?"

"Sao có thể?" Khẽ thở gấp, Đào Hoa vừa mở miệng đã cắn nhẹ lên môi y, hàm răng trắng tinh nhỏ nhắn, mang theo chút yêu mị: "Chẳng phải thiếp thân đã từng hứa với ngài rằng sẽ không dùng những thủ đoạn đó với ngài nữa sao? Hơn nữa, công phu của thiếp thân còn kém cỏi, chưa đạt tới cảnh giới đó đâu."

Muốn khống chế người ta cả đời, nói dễ vậy sao? Ngay cả sư phụ nàng là Thiên Bách My, e rằng cũng khó mà làm được.

Thẩm Tại Dã thoáng yên tâm, dùng đầu lưỡi tách hàm răng nàng ra, hôn thật sâu, hôn đến mức nàng thở dốc liên hồi, tay chân luống cuống vùng vẫy: "... Sắp... sắp ngạt thở rồi!"

Y khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu lên buông tha cho nàng. Nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái.

Đào Hoa ngẩn người, tiếp đó liền cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo áp lên ngực mình.

Cúi đầu nhìn xuống, Thẩm Tại Dã đã đeo lại sợi dây đỏ xâu chuỗi ngọc bội lên cổ nàng. Ngọc bội đã từng bị vỡ, chẳng biết y dùng cách gì mà nó lại trở thành một khối hoàn chỉnh, chỉ là nhìn kỹ vẫn có thể thấy vết nứt trong ngọc.

"Chỉ là một miếng ngọc bội thôi mà." Trong mắt người đàn ông phía trên lóe lên tia sáng kỳ dị, nhìn chăm chú hỏi nàng: "Sao nàng lại muốn đeo trên cổ?"

"..."

Đào Hoa rụt người lại muốn chạy, lại bị y giữ chặt eo, chỉ có thể đáng thương ngước nhìn y: "Chẳng phải thiếp thân sợ làm mất sao? Treo trên cổ là an toàn nhất."

"Lúc đó nàng không phải nói muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta sao?" Thẩm Tại Dã hơi nhướng mày, ghé sát vào nàng, chóp mũi lạnh lẽo cọ xát chóp mũi nàng, thấp giọng hỏi: "Đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, nàng còn giữ nó làm gì?"

"... Đáng, đáng tiền." Đào Hoa nuốt nước bọt, ánh mắt đảo đi chỗ khác, chột dạ nói: "Vứt đi thì tiếc lắm, nhỡ lúc nào hết tiền, còn có thể đem đi đổi bạc!"

Thẩm Tại Dã bật cười thành tiếng, không chút lưu tình đè ép nàng, nghiến răng nói: "Miệng cứng như mỏ vịt, còn dám giễu cợt ta?"

"A a a, cứu mạng!" Đào Hoa kêu to, nhất thời quên mất Thẩm Tại Dã là lén đến đây. Thanh Đài ở bên ngoài vừa nghe thấy động liền xông vào, kết quả lại nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Thanh Đài: "..."

Thẩm Tại Dã lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, lạnh nhạt hỏi: "Đẹp không?"

Thanh Đài nhanh chóng che mắt lại, quay đầu bỏ chạy. "Rầm" một tiếng đóng cửa thật kỹ.

Thẩm Tại Dã vừa tức vừa buồn cười, nghiến răng nghiến lợi nhìn người phía dưới nói: "Tối nay nàng đừng hòng ngủ ngon!"

Nàng vô tội mà! Đào Hoa kêu gào, nhưng âm thanh lại bị y chặn hết trong miệng.

Trăng ẩn sau mây, đêm nay sao trời bên ngoài lại đặc biệt nhiều, chớp chớp như đang lắng nghe động tĩnh triền miên từ nơi nào đó của nhân gian.

Ngày hôm sau, Thẩm Tại Dã tinh thần phấn chấn lên triều, Đào Hoa run rẩy mặc y phục, nằm bò trên nhuyễn tháp, mặt ủ rũ uống canh táo đỏ ngân nhĩ.

"Chủ tử, người vẫn ổn chứ?" Thanh Đài lo lắng nhìn dấu vết lộ ra trên cổ nàng: "Ngài ấy xuống tay nặng vậy sao?"

Hả? Đào Hoa ngẩn người, theo ánh mắt nàng ta nhìn xuống, lập tức kéo vạt áo che lại: "Chuyện này tiểu cô nương chưa xuất giá như ngươi không hiểu đâu, ngài ấy không đánh ta."

Không đánh sao lại có nhiều vết xanh tím như vậy? Thanh Đài lắc đầu, chỉ cảm thấy chủ tử mình chịu uất ức cũng không muốn nói, trong lòng càng thêm bi thương.

Chủ tử đã như vậy rồi, nàng ta làm sao có thể phản bội người? Mệnh lệnh từ nước Triệu truyền đến, nàng ta cứ coi như chưa nhận được là được.

"Nương tử!"

Vừa uống xong ngụm cuối cùng, Hoa Đăng ở bên ngoài đã chạy vào, hưng phấn nói: "Xảy ra chuyện rồi, có náo nhiệt để xem rồi, cửa phủ có người đang quỳ, thu hút không ít người vây xem kìa!"

Nhanh vậy sao? Đào Hoa vội vàng bò dậy, xoa xoa eo, dẫn theo người ra ngoài.

Trong tướng phủ, không ít người nhận được tin tức, nhưng đều không cho là chuyện gì to tát, cho nên chỉ phái nha hoàn ra xem tình hình. Lúc Đào Hoa đến nơi, Phong Bình của Lăng Hàn Viện đang đứng ở cửa hỏi người đang quỳ:

"Các ngươi làm gì vậy? Liên quan gì đến phu nhân nhà ta?"

Một lão bá và một người trẻ tuổi quỳ trước cửa tướng phủ, bên cạnh đặt một cái cáng, trên đó có một phụ nhân bị liệt đang nằm. Hai người không ngừng dập đầu nói: "Liên Y nhà ta chết oan uổng, không phải phu nhân nói sẽ cho bạc sao? Đợi lâu như vậy, Liên Y đã được hạ táng rồi, cũng không thấy bóng dáng của bạc đâu!"

Phong Bình giật nảy mình, quát lớn: "Nói bậy! Cái chết của Liên Y có liên quan gì đến phu nhân? Vì sao phu nhân phải cho các ngươi bạc? Người đâu, mau bắt bọn họ lại, đưa đến nha môn!"

"Rõ!" Gia nô bên cạnh đáp lời, muốn động thủ.

"Khoan đã!" Đào Hoa bước ra, nhìn Phong Bình nói: "Chuyện chưa hỏi rõ ràng, sao ngươi có thể tự tiện đưa người đến nha môn? Nếu những người này cố ý hãm hại phu nhân, cứ như vậy mà đuổi đi, chẳng phải khiến phu nhân mang tội danh sợ tội hại người sao?"

Thấy Khương thị đến, Phong Bình có chút luống cuống: "Nương tử, người ra đây làm gì? Chuyện nhỏ này, nô tỳ xử lý là được rồi."

"Cố thị và ta thân nhau, chuyện của Liên Y, tướng gia cũng luôn bảo ta điều tra." Đào Hoa cười nói: "Mấy người này đã có lời muốn nói, vậy đương nhiên nên giao cho ta. Thanh Đài, dẫn đi."

"Rõ." Thanh Đài đáp, một tay hất gia nô đang chắn trước ra, túm lấy người trên đất kéo vào trong phủ. Hoa Đăng vội vàng dặn người khiêng cáng theo sau, tất cả đều đưa đến Tranh Xuân Các.

Phong Bình ngây người, nhìn một lúc, vội vàng xách váy chạy về Lăng Hàn Viện.

"Chủ tử!"

Mai Chiếu Tuyết đang chải đầu, từ trong gương nhìn nàng ta một cái, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Người nhà của Liên Y tìm đến, nói số bạc mà người hứa cho vẫn chưa đưa, giờ đã bị Khương thị mang đi rồi."

Cái gì?! Mai Chiếu Tuyết sững sờ, quay đầu nhìn nàng ta: "Sao lại xảy ra sơ suất như vậy?"

"Nô tỳ cũng không rõ." Phong Bình nhíu mày nói: "Bạc là do chính tay nô tỳ giao cho người chạy việc, hoặc là người đó tham ô, hoặc là nhà này muốn tống tiền."

"Không thể nào." Mai Chiếu Tuyết cau mày: "Trước đó, chẳng phải ngươi còn phái người đi xem sao? Miệng bọn họ kín như bưng, rõ ràng là đã nhận bạc, nửa chữ cũng không nói, sao đột nhiên lại đổi ý?"

Phong Bình lắc đầu, chuyện này nàng ta cũng không biết, hôm nay thái độ của nhà này thật sự kỳ lạ, cứ như vậy, khó tránh khỏi việc bọn họ sẽ nói linh tinh ở Tranh Xuân Các.

Mai Chiếu Tuyết cũng nghĩ đến điểm này, mím môi, bình tĩnh nói: "Ngươi mau phái người đến Tranh Xuân Các dò hỏi tin tức, một khi có gì không ổn, lập tức cho bọn họ câm miệng vĩnh viễn."

"Rõ." Phong Bình đáp, vội vàng đi ra ngoài.

Trong Tranh Xuân Các yên tĩnh lạ thường, ngoại trừ Thanh Đài, tất cả nha hoàn đều bị nhốt bên ngoài, không ai được vào. Có tiểu nha hoàn kéo Hoa Đăng lại, chớp chớp mắt hỏi: "Tỷ tỷ, bên trong thế nào rồi?"

Hoa Đăng lắc đầu: "Ta cũng không biết, không nghe thấy động tĩnh gì, xem ra là đang nhốt trong phòng thẩm vấn."

Tiểu nha hoàn sửng sốt, gật gật đầu, thừa dịp Hoa Đăng nhìn vào trong sân, lặng lẽ chuồn mất.

Cố Hoài Nhu nhận được tin, cuối cùng cũng bước ra khỏi Ôn Thanh Các, vội vàng chạy đến Tranh Xuân Các.

"Chuyện gì vậy? Có người nói là phu nhân đứng sau hãm hại ta?"

Đào Hoa vươn tay kéo nàng ta, dẫn đến một bên ngồi xuống, thuận tay đưa cho nàng ta một hộp phấn ngọc trai: "Nương tử đừng nóng vội, ta đang câu cá."

Câu cá? Cố Hoài Nhu ngẩn người, nhìn ba người đang ngồi bên cạnh: "Đây là người nhà của Liên Y?"

"Nương tử thấy có giống không?" Đào Hoa mỉm cười.

Mẫu thân của Liên Y bị liệt giường, vậy mà vị phụ nhân trước mặt này lại ngồi ngay ngắn trên ghế, còn có thể khom người hành lễ với nàng: "Bái kiến Cố nương tử."

Chuyện gì thế này? Cố Hoài Nhu không hiểu gì cả, đưa tay vỗ vỗ đầu mình, nhíu mày nhìn Đào Hoa: "Nương tử đang làm gì vậy?"

"Mấy người này là do người khác cho ta mượn." Đào Hoa nói: "Người nhà của Liên Y miệng rất kín, cái gì cũng không chịu nói, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể sai người tạm thời nhốt bọn họ lại, sau đó mời ba vị hiệp sĩ này đến giả vờ, hù dọa kẻ có tật giật mình một phen."

Cố Hoài Nhu bừng tỉnh đại ngộ, nhìn mấy người kia, rồi lại nhìn Khương Đào Hoa: "Không ngờ nương tử còn quen biết người trong giang hồ."

Đào Hoa cười khan, nàng đương nhiên là không quen biết, nhưng có người quen biết. Người nọ cũng muốn báo thù cho Cố thị, nên rất sảng khoái cho mượn người.

Bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cá cắn câu.

Cố Hoài Nhu thở dài: "Nương tử vì ta mà nhọc lòng như vậy, thật khiến ta không biết lấy gì báo đáp."

"Yên tâm đi." Đào Hoa nói: "Sẽ có lúc cần nương tử giúp ta, hiện tại chúng ta cứ chờ xem, lúc này nương tử có tâm trạng đến Lăng Hàn Viện một chuyến không?"

"Lăng Hàn Viện?" Cố Hoài Nhu sững sờ: "Đến đó làm gì?"

"Chẳng phải có lời đồn nói phu nhân muốn hãm hại nương tử sao?" Đào Hoa cười nói: "Vậy nương tử cứ đi hỏi phu nhân cho rõ ràng."

Ý của Khương thị là nghi ngờ do phu nhân làm sao? Cố Hoài Nhu suy nghĩ một chút, đưa tay sờ sờ mặt mình, gật đầu.

Thế là không lâu sau, trong Lăng Hàn Viện liền náo nhiệt lên. Cố Hoài Nhu giả vờ điên dại, hướng về phía phòng chính gào thét: "Mai Chiếu Tuyết! Ngươi đã dám làm, tại sao không dám nhận? Cả đời ta đã bị hủy trong tay ngươi, đều bị hủy rồi! Ban đêm ngươi có ngủ ngon được không!"

Mai thị ngồi trong phòng, lông mày nhíu chặt. Phong Bình bên cạnh nói: "Xem ra mấy người kia đã nói thật rồi. Chủ tử, bây giờ chúng ta phải làm sao? Nhỡ đâu tướng gia trở về..."

"Chẳng phải tướng gia chưa về sao?" Mai Chiếu Tuyết cười nói: "Ngươi đến Tranh Xuân Các, dẫn Khương thị đến đây, sau đó cho mấy người kia câm miệng là được."

Quả thật là nữ nhân vững vàng ngồi vị trí chủ mẫu, đến lúc này còn có thể bình tĩnh như vậy. Phong Bình khâm phục gật đầu, lập tức làm theo lời nàng ta dặn.

Cố Hoài Nhu khóc không ngừng, khiến những người trong hậu viện đều chạy đến xem náo nhiệt. Đào Hoa dẫn theo Thanh Đài chậm rãi đến muộn, ánh mắt đầy thâm ý hành lễ với Mai Chiếu Tuyết: "Bái kiến phu nhân."

"Miễn lễ." Mai Chiếu Tuyết nhíu mày nhìn Cố Hoài Nhu trong sân: "Gần đây ta không thường ra ngoài, tự nhiên lại có người đến khóc lóc nói ta hãm hại nàng ta? Khương nương tử, muội có biết nguyên nhân không?"

Đào Hoa mỉm cười, trên mặt mang theo vẻ mặt đã hiểu rõ nhìn nàng ta, nói: "Tất nhiên là thiếp thân biết, chẳng lẽ phu nhân không biết sao?"

Bàn tay đang nắm khăn siết chặt, Mai Chiếu Tuyết cười khẽ: "Đương nhiên là ta không biết, có gì thì cứ nói thẳng ra cho rõ ràng, cũng tránh cho người ta bàn tán sau lưng ta."

"Đợi gia trở về, chuyện này ắt có thể nói rõ ràng." Đào Hoa nói: "Phu nhân hà tất phải nóng vội?"

"Ta không nóng vội." Mai Chiếu Tuyết thản nhiên ngồi xuống, ôn hòa nói: "Cố thị cũng đừng khóc nữa, vào trong ngồi chờ cả đi, phải trái trắng đen, cuối cùng sẽ có kết quả."

Cố Hoài Nhu mím môi, lau nước mắt bước vào phòng chính, mấy nương tử và thị y đang xem náo nhiệt bên ngoài cũng nối đuôi nhau đi vào tìm chỗ ngồi xuống.

"Khương nương tử có biết, tội danh phạm thượng trong phủ này là rất nặng không?" Mai Chiếu Tuyết nhẹ giọng hỏi một câu.

Đào Hoa gật đầu, nhìn nàng ta cười nói: "Thiếp thân biết, vậy phu nhân có biết, tội danh giết người cũng không nhẹ?"

Mai Chiếu Tuyết khẽ sửng sốt, nheo mắt lại: "Trong phủ xảy ra chuyện giết người, tội danh quả thật không nhẹ, nhưng cũng phải có bằng chứng xác thực mới có thể định tội. Nếu không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời nói suông vu oan người khác, như vậy cũng không tốt lắm."

"Phu nhân yên tâm." Đào Hoa gật đầu: "Bằng chứng thiếp thân đã có được rồi."

"Ta rất yên tâm." Mai Chiếu Tuyết quay đầu nhìn về phía cửa: "Người hại Cố thị không phải là ta, cho dù muội nói thế nào, cũng không thể đổ tội danh lên đầu ta."

Hai người nói chuyện đều nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng không biết vì sao, những người ngồi đây nghe xong lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Vị Khương nương tử được sủng ái nhất, cuối cùng cũng muốn đối đầu với chủ mẫu rồi sao?

Không biết có phải vì có trò hay để xem hay không, mà hôm nay Thẩm Tại Dã về rất sớm, lúc được nha hoàn dẫn vào Lăng Hàn Viện, còn có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ các nàng còn chưa họp sáng xong sao?"

"Gia nói đùa rồi." Mai Chiếu Tuyết nói: "Giờ này rồi, nếu là họp sáng thì đã sớm tan từ lâu. Chỉ là đại hội vu oan này, không có ngài ở đây thì không thể kết thúc được."

Đào Hoa cũng cười duyên nói: "Mọi người đều đang đợi gia đến phân xử công bằng đây, gia mau ngồi đi."

Thẩm Tại Dã nhướng mày, ngồi xuống chủ vị, liền thấy Đào Hoa đứng dậy nói: "Hôm nay có người quỳ trước cửa tướng phủ kêu oan, thiếp thân cho người dẫn vào hỏi chuyện mới biết, là người nhà của Liên Y, nói Liên Y chết oan uổng, mà số bạc phu nhân hứa cho lại không đưa."

"Bạc?" Thẩm Tại Dã khó hiểu nhìn Mai Chiếu Tuyết một cái: "Tại sao phu nhân phải đưa bạc cho người nhà của Liên Y? Nếu muốn an ủi, cũng nên do Hoài Nhu làm chủ mới đúng, hơn nữa nó chết vì phạm tội, không nên được an ủi."

Mai Chiếu Tuyết cúi đầu: "Gia còn chưa hiểu sao? Ý của Khương nương tử là, thiếp thân mua chuộc Liên Y hãm hại Cố thị, kết quả Liên Y chết rồi, không đưa bạc cho người nhà nó để bồi thường, cho nên người ta đến đây gây chuyện."

"Còn có chuyện này nữa?" Thẩm Tại Dã sa sầm mặt mày: "Người đâu? Mang lên đây!"

"Rõ." Đào Hoa đáp, quay đầu bảo Thanh Đài đi dẫn người.

Mai Chiếu Tuyết ung dung thong thả chờ đợi, nhưng đã lâu như vậy rồi, người mà nàng ta phái đi hình như vẫn chưa quay về.

Trong lòng có chút bất an, Mai thị quay đầu nhìn Phong Bình một cái, Phong Bình hiểu ý, cúi đầu định chuồn ra ngoài.

"Ngươi đi đâu vậy?" Đào Hoa đột nhiên lên tiếng, nhìn Phong Bình nói: "Lúc này ai hành động sẽ bị nghi ngờ, vì phu nhân, ngươi vẫn nên đứng yên tại chỗ thì hơn."

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo