Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 147: Cá cắn câu



Thẩm Tại Dã nghe vậy liền nhìn sang, dọa Phong Bình run bắn, vội vàng nói: "Nô tỳ chỉ là thấy không còn trà, muốn ra ngoài rót thêm chút nước."

"Rót nước gì chứ." Cố Hoài Nhu hất khăn tay nói: "Bây giờ ai còn tâm trí mà uống nước, ngươi vẫn nên đứng yên ở đó đi."

"... Vâng." Phong Bình mím môi, cúi đầu đứng lại bên cạnh Mai Chiếu Tuyết. Mai thị không nói gì, nhưng thần sắc không còn bình tĩnh như lúc nãy.

Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Vừa nhắc đến chuyện ngoài ý muốn, thì nó liền xuất hiện. Hộ viện trong phủ áp giải mấy gia nô vào. Vừa nhìn thấy mặt bọn họ, sắc mặt Mai Chiếu Tuyết liền thay đổi.

"Tướng gia." Hộ viện quỳ xuống chắp tay nói: "Nô tài bắt được mấy kẻ đánh nhau ở Tranh Xuân Các, có hung khí và độc dược, đều đã tịch thu toàn bộ."

Thẩm Tại Dã ngẩn người, nhìn mấy gia nô kia hỏi: "Sao lại có đánh nhau? Còn có hung khí và độc dược? Đây là gia nô ở đâu?"

"Tướng gia tha mạng!" Ba gia nô quỳ dưới đất không ngừng dập đầu: "Nô tài là người ở hậu viện, chỉ là... chỉ là đến Tranh Xuân Các xem thử mà thôi!"

"Xem thử mà thôi?" Đào Hoa đứng dậy, đi đến bên cạnh một hộ viện, đưa tay vén tấm vải đỏ trên khay hắn ta đang bưng, lộ ra con dao găm sáng loáng, còn có hai gói giấy đựng độc dược: "Mang theo những thứ này thừa dịp ta không có ở đây đến Tranh Xuân Các xem thử? Các ngươi thật biết nói chuyện đấy."

Mai Chiếu Tuyết cụp mắt xuống, khớp xương ngón tay nắm chặt khăn tay hơi trắng bệch.

Ba "người nhà" của Liên Y phía sau tiến lên quỳ xuống nói: "Cầu xin tướng gia làm chủ! Chúng tôi suýt nữa bị giết người diệt khẩu!"

Thẩm Tại Dã nhìn ba người kia một cái, ánh mắt dừng lại trên tay hai người đàn ông, nhướng mày, theo bản năng nhìn về phía Khương Đào Hoa.

Đào Hoa vẻ mặt chính trực nói: "Gia, chuyện này ngài nhất định phải điều tra rõ ràng!"

"... Ta biết." Thẩm Tại Dã khẽ ho một tiếng, sa sầm mặt hỏi: "Các ngươi rốt cuộc đã nói gì mà bị người ta diệt khẩu?"

Lão bá vừa dập đầu vừa nói: "Chúng tôi chỉ đến đòi bạc, trước đó có người đến mua mạng Liên Y, nói sẽ cho hai mươi lượng bạc, bảo chúng tôi chuẩn bị lo hậu sự! Cuộc sống của chúng tôi cơ cực lắm, thật sự không còn cách nào, đành phải đồng ý. Ai ngờ đâu bây giờ Liên Y chết rồi, bạc cũng không đến tay chúng tôi. Người nọ nói là phu nhân mua mạng, chúng tôi chỉ đành đến tìm phu nhân!"

"Phu nhân nào?" Thẩm Tại Dã hỏi.

Lão bá lắc đầu: "Cái này tôi không biết, chỉ nghe bọn họ gọi là phu nhân."

Cả tướng phủ, ngoại trừ Mai Chiếu Tuyết, còn ai có thể được gọi là phu nhân? Mọi người lập tức hiểu ra, đồng loạt nhìn về phía Mai thị.

"Vu oan giá họa!" Mai Chiếu Tuyết cười lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng đứng lên: "Chưa nói đến chuyện khác, mạng của một nha hoàn nào đáng giá hai mươi lượng bạc? Nghe là biết cố ý bôi nhọ!"

"Phu nhân lại cho rằng hai mươi lượng bạc một mạng người là quá đắt sao?" Đào Hoa ra vẻ khó tin nhìn nàng ta: "Chẳng lẽ người chỉ cho mười lượng?"

"Ta..." Mai Chiếu Tuyết khựng lại, ngẩng mắt nhìn nàng, nói: "Muội đừng hòng gài bẫy ta, chuyện này không liên quan gì đến ta, sao có thể là ta cho bạc?"

"Nếu không liên quan đến phu nhân, vậy tại sao trong phủ lại có gia nô đi giết người diệt khẩu?" Đào Hoa khó hiểu cúi đầu nhìn ba gia nô đang quỳ: "Ai sai khiến các ngươi?"

Mấy gia nô nhìn nhau, đều cúi đầu không nói gì.

"Cho các ngươi cơ hội cuối cùng." Thẩm Tại Dã trầm giọng nói: "Nếu không trả lời câu hỏi của Khương nương tử, vậy thì lôi hết ra ngoài đánh một trăm trượng!"

Gia nô đều là người làm việc lấy tiền, sợ đắc tội người ta nên không dám nói, nhưng vừa nghe thấy không nói sẽ mất mạng, mấy người còn do dự gì nữa? Liền tranh nhau nói: "Là phu nhân sai bảo, nói có người phao tin đồn nhảm trong phủ, bảo nô tài... đi xử lý."

"Tốt lắm, có người phao tin đồn nhảm!" Cố Hoài Nhu nhịn không được cười lạnh: "Quan phủ giết người còn phải định tội, chủ mẫu tướng phủ chúng ta thật là ghê gớm, chỉ một câu người ta phao tin đồn nhảm, cũng không điều tra rõ ràng, đã muốn lấy mạng người khác rồi!"

Mai Chiếu Tuyết thẳng lưng, đứng im không nói, nhưng sắc mặt đã trắng bệch.

Tình cảnh này, thật sự là không còn lời nào để chối cãi! Biết thế nàng ta đã chối bay chối biến, cần gì phải kích động đi giết người diệt khẩu chứ?!

Đều tại Cố Hoài Nhu, đột nhiên đến khóc lóc om sòm, khiến nàng ta hoảng loạn, nhất thời nóng vội mới đưa ra quyết định sai lầm.

"Chiếu Tuyết?" Thẩm Tại Dã nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Nàng có gì muốn nói không?"

Mai Chiếu Tuyết mím môi nói: "Hôm nay xem ra Khương nương tử nhất định phải buộc tội thiếp thân rồi, vậy thiếp thân còn gì để nói nữa?"

"Ý phu nhân là nhận tội sao?" Đào Hoa nhướng mày.

"Ta còn đường nào khác để chối sao?" Mai Chiếu Tuyết cười khẽ: "Nương tử có chuẩn bị mà đến, thủ đoạn cao minh, ta cam lòng bái phục."

Nàng ta chỉ là thật sự không hiểu, nhà Liên Y rốt cuộc đã nhận được lợi lộc gì mà lại đột ngột phản bội, còn làm ầm ĩ lên như vậy.

Tội này nàng ta nhận thì nhận, chỉ là giết người chưa thành, Liên Y cũng không phải nàng ta giết chết, thương thế của Cố Hoài Nhu coi như tính lên đầu nàng ta, chỉ là một đứa con gái của Tông chính, có thể làm gì được nàng ta? Nhưng Mai Chiếu Tuyết không cam lòng, nàng ta rất tự tin có thể thắng Khương Đào Hoa, không ngờ cuối cùng vẫn thua.

Thẩm Tại Dã sắc mặt rất khó coi, phất tay áo hất đổ chén trà! Một tiếng "choang" vang lên, trong phòng nhất thời im lặng như tờ.

"Chiếu Tuyết, nàng là người vào phủ lâu nhất." Y nhìn nàng ta, quát lớn: "Đích nữ của Phụng thường gia, chủ mẫu tướng phủ, vậy mà lại làm ra chuyện hãm hại nương tử, mưu hại tính mạng người khác? Thể diện của Mai gia nàng không cần, thể diện của tướng phủ ta cũng không thể để nàng vứt bỏ như vậy!"

Cơ thể Mai Chiếu Tuyết run rẩy, cúi đầu, nhưng eo vẫn thẳng tắp: "Thiếp thân phụ lòng mong đợi của gia."

Cố Hoài Nhu ngã ngồi xuống đất, ngây người nhìn Mai Chiếu Tuyết hồi lâu, đột nhiên như phát điên lao về phía nàng ta, xé bỏ khăn che mặt trên đầu mình, nói: "Phu nhân! Mai phu nhân ôn hòa lương thiện! Người nhìn xem khuôn mặt thiếp thân này! Thiếp thân chưa từng đắc tội gì với người, sao người lại có thể nhẫn tâm với thiếp thân như vậy?!"

Nha hoàn bên cạnh vội vàng ngăn nàng ta lại, Thẩm Tại Dã đưa tay ôm lấy nàng ta, che lại khăn che mặt cho nàng ta, thấp giọng nói: "Nàng bình tĩnh một chút."

"Ngài bảo thiếp thân bình tĩnh thế nào đây!" Cố Hoài Nhu khóc đến thê lương, nắm chặt vạt áo Thẩm Tại Dã, nói: "Thiếp thân không chỉ muốn nhìn thấy ngài vào ban đêm, thiếp thân muốn nhìn ngài mãi mãi, cho dù sau này ngài không còn thích thiếp thân nữa cũng không sao! Nhưng bây giờ thì sao? Thiếp thân căn bản không có mặt mũi nào nhìn ngài!"

Đào Hoa ngẩn người, Thẩm Tại Dã cũng khựng lại, vỗ vỗ vai nàng, nói: "Ta sẽ cho nàng một lời giải thích."

"Giải thích thế nào? Lấy gì bù đắp cho khuôn mặt của thiếp thân đây?!" Cố Hoài Nhu nghiến răng nghiến lợi nhìn Mai Chiếu Tuyết: "Nàng ta chết thì khuôn mặt ta cũng không thể khỏi được!"

Chính thất phu nhân, lại là đích nữ của nhà Phụng thường, tất nhiên không thể nào vì chuyện này mà lấy mạng sống người ta. Đào Hoa mím môi, đưa tay đón nàng ta từ chỗ Thẩm Tại Dã, nhỏ giọng nói: "Nương tử bình tĩnh một chút, nghe gia nói."

Cố Hoài Nhu khóc lớn, ôm Đào Hoa khóc đến mức cả người run rẩy.

Thẩm Tại Dã nhíu mày nhìn, khoanh tay đứng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Mai thị thất đức, hãm hại tính mạng người khác, không xứng làm chủ mẫu nữa, giáng xuống làm nương tử, giam lỏng ở Lăng Hàn Viện tự kiểm điểm. Đợi ta gặp mặt Mai Phụng thường và Cố Tông chính bàn bạc, rồi quyết định xử lý thế nào."

Cơ thể Mai Chiếu Tuyết loạng choạng, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe: "Gia cho rằng trong cái tướng phủ này còn có ai thích hợp làm chính thất hơn thiếp thân sao?"

Phụ thân nàng ta đứng đầu Cửu khanh đó! Thẩm Tại Dã không phải kẻ ngu ngốc, sao có thể vì một Cố gia nhỏ bé mà trở mặt với Mai gia? Một khi vị trí chính thất của nàng ta không còn, phụ thân sao có thể bỏ qua?

Đào Hoa thản nhiên nhìn vẻ mặt hơi dữ tợn của nàng ta, thầm nghĩ Mai Chiếu Tuyết cũng coi như là người biết đoán tâm tư nam nhân. Chỉ tiếc Thẩm Tại Dã không phải nam nhân bình thường, chuyện nàng ta biết cũng quá ít ỏi, nên mới cho rằng dựa vào phụ thân là có thể thoát tội.

Tuy nhiên, Thẩm Tại Dã chắc chắn sẽ ra tay với cả Mai Phụng txhường.

"Thủ đoạn của nàng độc ác như vậy, còn xứng làm chủ mẫu sao?" Thẩm Tại Dã lắc đầu: "Tự mình kiểm điểm cho tốt đi."

Nói xong, lại nhìn Cố Hoài Nhu một cái: "Nàng cũng đừng quá đau lòng, Đào Hoa sẽ giúp nàng tiếp tục tìm thuốc."

Trong lòng Cố Hoài Nhu sao có thể không oán hận? Bản thân trở nên như vậy, Mai thị vẫn có thể bình an vô sự, bảo nàng ta làm sao cam tâm?

Tuy nhiên nàng ta cũng biết, chuyện hậu viện này liên lụy quá nhiều, không đơn giản như vậy, tướng gia nguyện ý đòi lại công bằng cho nàng ta, đã là không dễ dàng rồi.

"Thiếp thân hiểu rồi." Cố Hoài Nhu lau mặt, xoay người bỏ đi.

Đào Hoa đưa tay không giữ được nàng ta, chỉ có thể nhìn Thẩm Tại Dã thở dài: "Gia vẫn nên khuyên nhủ Hoài Nhu nhiều một chút."

"Yên tâm." Thẩm Tại Dã mím môi: "Tối nay ta sẽ đến Ôn Thanh Các."

Nói là y đến, cuối cùng chẳng phải vẫn là Từ Yến Quy vất vả sao? Đào Hoa bĩu môi, nhìn Mai Chiếu Tuyết sắc mặt méo mó, vội vàng xách váy chạy lấy người.

Mấy gia nô ra tay bị Thẩm Tại Dã đuổi khỏi phủ, "người nhà" của Liên Y cũng bị đuổi đi. Xử lý xong đống chuyện rắc rối này, Thẩm Tại Dã mặt mày u ám đứng trước mặt Đào Hoa.

"Nàng và Từ Yến Quy vẫn luôn qua lại với nhau sao?"

Đào Hoa chớp chớp mắt: "Sao vừa đến ngài đã hỏi chuyện này? Cho dù không hỏi thiếp thân làm thế nào, ít nhất cũng nên hỏi thiếp thân dự định làm gì tiếp theo chứ?"

"Tâm tư của nàng, ta còn không biết sao?" Thẩm Tại Dã đưa tay bế nàng lên, nheo mắt nói: "Người nhà của Liên Y đến hôm nay, lòng bàn tay và ngón tay đều có vết chai, hơi thở đều đặn, liếc mắt một cái là biết người luyện võ, còn mang theo hơi thở giang hồ. Nàng đừng nói với ta là tự mình tìm được những người này."

Đào Hoa cười khan hai tiếng, ôm lấy cánh tay y nói: "Là Từ tiên sinh cho người, thiếp thân suốt ngày ru rú trong phủ, đi đâu tìm người đây? Gia đã nhìn ra rồi, sao không trách thiếp thân hãm hại phu nhân?"

Thẩm Tại Dã cười khẩy: "Nếu nàng ta thật sự oan uổng, thì biểu hiện sẽ không như vậy, rõ ràng nàng đang gài bẫy nàng ta, nàng ta cũng không nhận ra, cứ mơ mơ màng màng nhận tội, nói ra cũng thật ngu xuẩn."

"Gia thật là lợi hại!" Đào Hoa lắc lư thân thể nói: "Chuyện này ngài cũng nhìn ra được!"

"Bớt giả nai đi!" Thẩm Tại Dã nheo mắt: "Nàng và Từ Yến Quy rốt cuộc là thế nào?"

Lần trước đã cảnh cáo hắn ta rồi, xem ra không có tác dụng gì.

Đào Hoa dè dặt nói: "Hình như Từ tiên sinh có chút ý tứ với Hoài Nhu, trước đó chạy đến nói với thiếp thân muốn giúp Hoài Nhu, tất nhiên là thiếp thân phân công hợp tác với hắn, chẳng lẽ tướng gia không biết chuyện này?"

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo