Hoắc Hiểu Nguyệt đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh trai ngồi trên xe lăn đang ở trước cửa kính sát đất.
“Anh, hôm nay anh không đến công ty sao?” Hoắc Hiểu Nguyệt làm ra vẻ nhẹ nhàng, cô đi đến bên cạnh xe lăn của Hoắc Hiểu Dương.
“Hôm nay không việc gì.”
Gien di truyền của Hoắc gia rất tốt, Hoắc Hiểu Nguyệt thanh lệ đáng yêu, bề ngoài của Hoắc Hiểu Dương văn nhã ôn hòa, hắn mang một chiếc mắc kính gọng vàng càng thêm vẻ điển trai sẵn có.
Hoắc Hiểu Nguyệt ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn của Hoắc Hiểu Dương, cô khép sách trên đùi hắn lại, ngửa đầu nhìn hắn, “Anh, em vừa đến Lục gia thăm Lục Tuyệt.”
Bên khóe miệng Hoắc Hiểu Dương có nụ cười nhàn nhạt, “Ukm.”
“Cậu ta vẫn như vậy, ngốc ngốc, còn nói không quen biết em, sao cậu ta lại có thể khiến người ta tức giận như vậy chứ.” Hoắc Hiểu Nguyệt dựa vào bên chân anh trai, “Em từng cho rằng nếu em không gả cho cậu ta, cả đời này Lục Tuyệt sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, không nghĩ tới hiện tại cậu ta đã có vợ rồi.”
Hoắc Hiểu Dương yên lặng nghe em gái nói chuyện.
“Cô gái kia có thể đến gần Lục Tuyệt, còn có thể đụng vào cậu ấy.” Hoắc Hiểu Nguyệt lẩm bẩm, “Rõ ràng cô ấy không đẹp như em, mắt của Lục Tuyệt cũng thật không tốt.”
Hoắc Hiểu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, người em gái này của hắn có một khuyết điểm, chỉ thích người đẹp.
“Em vốn cho rằng sau khi em nhìn thấy Lục Tuyệt kết hôn với người khác thì em sẽ rất đau lòng.” Hoắc Hiểu Nguyệt hít hít cái mũi, “Nhưng em không có, anh trai, thật sự xin lỗi.”
Nếu không phải do cô tùy hứng, chân của anh cô cũng sẽ không bởi vì cứu Lục Tuyệt mà bị phế đi.
“Người bị què hẳn nên là em mới đúng.” Hoắc Hiểu Nguyệt hối hận, bởi vì cô tùy hứng nên cả đời anh trai chỉ có thể ngồi trên xe lăn, anh cô rõ ràng ưu tú như vậy mà.
Nếu không phải bởi vì cô tùy ý làm bậy, làm hại đấn anh trai, anh cô cho dù là ở trường học hay trên công ty cũng luôn vô cùng xuất sắc.
Cho nên, mẹ cô oán giận cô, không quan tâm đến cô như vậy cũng là đúng, đáng lắm.
Hoắc Hiểu Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, “Không cần phải áy náy, lúc trước là anh chủ động lựa chọn cứu Lục Tuyệt, hậu quả anh sẽ tự mình gánh vác.”
“Rõ ràng là do em tùy hứng.” Hoắc Hiểu Nguyệt đỏ mắt, “Nếu không phải do em càn quấy, cố gắng muốn kéo Lục Tuyệt theo thì anh cũng không cần phải cứu hắn, cũng sẽ không có tai nạn xe cộ xảy ra.”
Cô bị chiều hư, bị bảo bọc đến không có đầu óc.
Hoắc Hiểu Nguyệt nặng nề hít hít mũi, “Nếu như có thể quay lại em nhất định sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa, anh cũng sẽ không xảy ra tai nạn, cả đời không cần ngồi trên xe lăn.”
Hoắc Hiểu Dương dỗ dành sờ sờ đầu em gái, “Thế giới này không có nếu như.”
“Sao anh lại nói chuyện giống như cái cô Ninh Tri kia vậy chứ.”
Hoắc Hiểu Dương nghi hoặc, “Ninh Tri?”
Hoắc Hiểu Nguyệt nói với hắn: “Là vợ của Lục Tuyệt, cách nói chuyện cũng khiến người khác tức giận như vậy.”
Hoắc Hiểu Dương cười cười, từ nhỏ em gái hắn đã bị nuông chiều, rất ít người có thể trị được con bé.
Nếu không phải hắn xảy ra tại nạn xe khiến con bé trưởng thành lên, tính tình cũng thu liễm hơn trước nhiều thì con bé vẫn sẽ là một thiên kim tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo như cũ.
***
Đến giờ cơm chiều, Ninh Tri thấy Lâm Điềm Điềm đã trở lại.
Ngồi ở đối diện bàn ăn, cô tinh tế đánh giá mặt Lâm Điềm Điềm đối diện.
Lúc trước khi cô đổi lấu 6% hào quang, Lâm Điềm Điềm hình như đã xấu hơn trước một chút, quai hàm bạnh ra, mặt cũng nhiều thịt hơn, không còn là khuôn mặt trái xoan như trước nữa, ngay cả cái mũi của cô ta cũng sụp xuống không ít.
Trong mắt Ninh Tri hiện lên ý cười.
Trước đây là do có tác dụng của hào quang nên Lâm Điềm Điềm mới trở nên đẹp được như vậy, mọi người đều cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Hiện tại, Lâm Điềm Điềm thiếu hụt hào quang nên xấu đi, biến hóa như vậy người khác đều có thể nhìn ra, không biết cô ta sẽ giải thích như thế nào.
Đối diện, Lâm Điềm Điềm cũng đang đánh giá Ninh Tri, cô ta đương nhiên nhận ra Ninh Tri trở nên trắng hơn!
Quả nhiên, vòng cổ xuất hiện vết rách dẫn tới hào quang quay về người Ninh Tri.
Lâm Điềm Điềm không biết vì sao ngọc của cô ta lại vô duyên vô cớ xuất hiện một cái khe nhưng cô ta đã cầm đi tu bổ rồi.
Sau khi tu bổ xong hẳn là cô ta sẽ có thể cướp hào quang về một lần nữa.
“Tiểu Tri.” Bên cạnh, mẹ Lục đột nhiên mở miệng, “Ngày mai có tiệc từ thiện vào buổi tối, con đi cùng mẹ đi.”
Nghe vậy, Ninh Tri cùng Lâm Điềm Điềm đều đồng thời sửng sốt.
Ánh mắt Lâm Điềm Điềm trầm xuống, trước kia mẹ Lục đều mang theo cô ta tham dự tiệc.
Mà gần đây sau khi Ninh Tri lấy lòng mẹ Lục, rõ ràng mẹ Lục cũng thay đối cách nhìn với Ninh Tri, hiện tại lại còn mang Ninh Tri ra ngoài.
Lâm Điềm Điềm cười mở miệng: “Mẹ, trước kia tiểu Tri chưa có kinh nghiệm tham gia tiệc, ngay mai vừa lúc con không có việc gì, nếu không, con cùng hai người đi? Đến lúc đó con có thể ở bên cạnh tiểu Tri, để tránh cho con bé làm lỗi gì trong bữa tiệc.”
Ninh Tri nhướng mày, “Ý của chị là mẹ không có khả năng chỉ dẫn tôi sao?”
“Chị không phải có ý này.” Lâm Điềm Điềm giải thích, “Tiểu Tri, chị cũng chỉ muốn giúp em.”
Ninh Tri cười: “Tôi không cần chị giúp, đến lúc đó tôi chỉ cần đi theo bên cạnh mẹ là được rồi.”
Mẹ Lục gật gật đầu, “Tiểu Tri đi cạnh mẹ là được, trong tiệc từ thiện cũng không có quy củ nhiều như vậy, không cần phải quá cẩn thận.”
Lâm Điềm Điềm trầm mặc, cô ta biết mẹ Lục không có ý muốn mang theo cô ta.
Nếu Lâm Điềm Điềm đã mở miệng, Ninh Tri cũng sẽ không dễ dàng buông tha cô ta, “Sao hôm nay nhìn chị có chút kỳ lạ thì phải, rất kỳ quái.”
Lòng Lâm Điềm Điềm căng thẳng, cô ta nghe thấy Ninh Tri nói: “Mũi của chị hình như thấp xuống đúng không.”
Vẻ ngoài của ba Lâm và mẹ Lâm đều không thuộc loại xuất chúng, mũi của hai người bọn họ cũng không phải loại cao thẳng, Lâm Điềm Điềm kế thừa gien của bọn họ, mũi của cô ta tròn, hơi to, nhìn thoảng qua còn có chút sụp xuống.
Bây giờ Lâm Điềm Điềm ghét nhất bị người khác chú ý, đề cập đến mặt cô ta, nghe Ninh Tri nói, cô ta hận đến nghiến răng, “Hôm nay ở phim trường không cẩn thận bị đụng mũi.”
“A.” Vẻ mặt Ninh Tri kinh ngạc, cô cố ý nói: “Mũi chị được sửa à?”
Lâm Điềm Điềm tức giận, “Chị không phẫu thuật thẩm mỹ.”
Ninh Tri giả vờ vô tội: “Không phải sửa mũi thì vì sao mới đụng có một cái thì mũi lại sụp xuống được?”
Ý cười trên khóe miệng Lâm Điềm Điềm sắp không duy trì được, “Tiểu Tri càng ngày càng thích nói đùa.”
Ninh Tri tiếp tục cắm đao: “Chị cũng càng ngày càng bậy bạ.”
Nhìn lửa giận giấu trong mắt Lâm Điềm Điềm, Ninh Tri âm thầm đắc ý, tức chết ả.
Cô quay đầu sang bên cạnh nhìn Lục Tuyệt cúi đầu ăn cơm, nhỏ giọng nói: “Vẫn là anh đáng yêu nhất.”
Ban đêm.
Ninh Tri lên giường nằm từ sớm, sau một khoảng thời gian làm quen thì bây giờ Lục Tuyệt cũng không còn tức giận với việc cô ngủ chung với hắn.
Cô đem số mặt trời nhỏ trong đầu đếm lại một lần nữa, tổng cộng có mười một cái, nghĩ đến lần xuyên qua này sẽ phải dùng hết mười mặt trời nhỏ, cô cảm thấy bản thân thật sự quá nghèo.
Lúc này, Lục Tuyệt tắm rửa xong đi ra.
Trên người hắn mặc một chiếc áo ngủ màu đỏ có bông hóa lớn màu xanh dương.
Nếu để cho người khác mặc bộ quần áo này thì nhìn sẽ rất tục tĩu nhưng may thay dáng người của Lục Tuyệt tốt lại còn cao, thêm vào đó là nhan sắc cấp thần tiên làm cho bộ quần áo diêm dúa như thế bị hắn mặc vào cũng kéo ra được vài phần cảm giác thời thượng.
Hắn gội đầu, tóc vẫn còn ướt, bọt nước lăn qua sống mũi cao thẳng, trượt xuống sườn mặt góc cạnh rõ ràng.
Ninh Tri nhanh chóng đứng dậy, cô cầm một cái khăn lông khô, cười mở miệng: “Lục Tuyệt, em giúp anh lau tóc.”
Bọt nước nhỏ giọt xẹt qua yết hầu gợi cảm lúc ẩn lúc hiện của Lục Tuyệt, lăn vào trong cổ áo sặc sỡ của hắn.
Lục Tuyệt ngồi ở mép giường không để ý đến Ninh Tri.
Ninh Tri chạy tới ngăn cản động tác nằm xuống của Lục Tuyệt, “Đừng đi ngủ ngay, tóc vẫn còn ướt.”
“Em giúp anh lau khô tóc, anh ngồi yên đó đừng cử động.” Ninh Tri tới gần hắn, đem khăn lông đặt ở trên đầu của hắn.
Động tác lau tóc của cô mềm nhẹ, khẽ xoa tóc hắn, “Lục Tuyệt, như vậy có thoải mái không? Anh có thích em lau tóc giúp anh không?”
Không phải hắn thích cô đụng vào sao? Vậy bây giờ cô sẽ phục vụ hắn.
Thái độ phục vụ của Ninh Tri ân cần đến độ chỉ thiếu hỏi thẳng một câu, “Ông chủ, anh có vừa lòng không?”
Lục Tuyệt yên lặng ngồi, hắn tùy ý để Ninh Tri đem tóc của hắn làm cho lộn xộn.
Một hồi lâu sau vẫn không có mặt trời nhỏ bắn ra.
Ninh Tri có chút thất vọng, cô nhiệt tình phục vụ hắn như thế mà hắn vẫn không vui sao?
Lòng của Lục Tuyệt đúng thật là như kim rơi dưới đáy biển.
Dưới lòng bàn tay là mái tóc mềm mại của Lục Tuyệt.
Hắn hơi nhấp môi, mặt không có biểu tình gì, gương mặt thanh tuấn bị màu sắc và hoa văn quần áo làm cho có vẻ càng thêm xa cách, mặt mày hắn lộ ra vẻ trẻ con non nớt.
Lòng Ninh Tri có chút nhũn ra, Lục Tuyệt như vậy rất giống với lúc mà hắn còn nhỏ.
Một hồi lâu, sau khi tháy tóc Lục Tuyệt cũng đã khô, Ninh Tri mới bỏ khăn lông sang một bên, “Ngủ đi.”
Lục Tuyệt thẳng tắp nằm ở trên giường, nhắm mắt lại.
Ninh Tri tắt đèn phòng.
Nương theo ánh đèn ngủ mỏng manh, cô nằm lại trên giường, nghĩ nghĩ, cô vẫn có chút không cam lòng.
Ninh Tri dịch gần tới bên cạnh Lục Tuyệt.
Cô ghé sát vào bên tai hắn, môi chạm chạm lỗ tai hắn.
Lục Tuyệt lập tức mở bừng mắt.
Vẫn không có mặt trời nhỏ.
Ninh Tri vươn tay trực tiếp dừng ở trên ngực Lục Tuyệt, lòng bàn tay dán sát thân thể hắn.
Vẫn không có mặt trời nhỏ như cũ.
Ninh Tri nhíu mày, chẳng lẽ cô đã đoán sai rồi?
Tay cô di động chạm tới mặt, tay, chân hắn, đều không có hiệu quả.
Ninh Tri từ bỏ, cô thu tay về, tay cô lướt qua phần bụng của Lục Tuyệt.
Nháy mắt, mặt trời nhỏ bắn ra.
Một mặt trời nhỏ!
Ninh Tri vui vẻ một hồi, cô đem bàn tay vừa mới rụt lại đưa qua, nhẹ nhàng chạm vào nơi đó.
Năm mặt trời nhỏ!
Ninh Tri cười cong mắt, “Hóa ra anh thích em chạm vào chỗ này của anh à?”.