Mỗi ngày Lục Tuyệt đều kiên trì chạy bộ buổi sáng nên dáng người hắn rất tốt.
Ninh Tri cảm thấy xúc cảm dưới lòng bàn tay cô cũng rất tuyệt, cô sờ sờ, sờ hai lần liền sờ ra sáu mặt trời nhỏ bay thẳng về phía cô.
Cô dính sát vào hắn muốn mở rộng phạm vi, sờ soạn cả những vùng xung quanh.
Tay Lục Tuyệt hơi lạnh nhưng phần bụng lại rất ấm áp.
Cũng không biết có phải bởi vì cô xoa bóp hay không mà cơ bắp hắn căng chặt.
Cô có thể chạm vào đường cong cơ bắp ẩn hiện bên trên.
Rất nhanh lại bắn ra một mặt trời nhỏ!
Tay Ninh Tri hoạt động lung tung.
Cô lơ đãng đối diện với ánh mắt mờ mịt sạch sẽ của Lục Tuyệt, mặt Ninh Tri đỏ lên, cô đột nhiên cảm thấy như mình vừa làm ra tội ác xấu xa nào đó không thể tha thứ.
“Tay của em lạnh.” Da mặt Ninh Tri cũng rất dày, tay chỉ yên lặng dán lên bụng hắn không dám tiếp tục lộn xộn, cô giải thích nói: “Em chỉ muốn làm ấm tay.”
Lời này nói ra đến cả cô cũng không thèm tin.
Lục Tuyệt mím môi, dưới ánh đèn tối tăm mời nhạt, lông mi dày rậm của hắn khẽ run rẩy, trong phòng chợt yên tĩnh, giọng nói khàn khàn của hắn khẽ rên lên một tiếng.
Mặt Ninh Tri nóng lên, cô yên lặng thu tay về, “Cảm ơn, tay của em ấm rồi.”
Lục Tuyệt có chút thoải mái, lại có chút không thoải mái, mắt đào hoa xinh đẹp lộ ra tia khó hiểu.
Dưới chăn, Lục Tuyệt đem tay mình đặt lên nơi mà Ninh Tri vừa sờ tới, không có cảm giác gì hết.
Hắn xoay người đối mặt với Ninh Tri, “Lại sờ, ấm tay em.”
Lại sờ thêm lần nữa, giúp em làm ấm tay.
Ninh Tri:.
.
.
Thật là đứa nhỏ ngây thơ biết bao nhiêu.
“Anh chủ động làm ấm tay cho em?” Ninh Tri cảm thấy bây giờ mình rất giống kẻ xấu dụ dỗ trẻ em làm chuyện hư hỏng.
Lông mi cong dài của Lục Tuyệt nhẹ nhàng run một chút, hắn giống như đem một tiếng “Ừ” nhằn ra từ cổ họng.
Vì mặt trời nhỏ, Ninh Tri lại phải da mặt dày dịch sang bên đó một lần nữa, tay cô từ trong ổ chăn của mình chui vào trong chăn của Lục Tuyệt, dễ dàng thò vào qua vạt áo ngủ của hắn.
Vào giây phút dán lên da thịt hắn, cô cảm nhận được cơ bắp hắn căng chặt trong nháy mắt.
Ninh Tri ngước mắt nhìn Lục Tuyệt, chỉ thấy đôi mắt hắn đen nhánh, ướŧ áŧ, trên đỉnh đầu hắn lại bắn ra năm mặt trời nhỏ!
Xem ra hắn thật sự rất thích cô đụng vào nơi này của hắn.
Tay cô nhẹ nhàng hoạt động một chút, lại bắn ra them một mặt trời nhỏ! Mà Lục Tuyệt lại nặng nề hừ một tiếng, giống như khó chịu lại giống như thoải mái.
Mặt Ninh Tri nóng lên, cô cảm thấy da thịt dưới lòng bàn tay cũng nóng đến phỏng tay.
Cô sờ soạng trong chốc lát, lục tục lại được đến hai mặt trời nhỏ, sau đó liền không có mặt trời nhỏ nào bắn ra nữa.
Vừa rồi lúc mới bắt đầu thì lấy được sáu mặt trời nhỏ, hiện tại lấy lấy thêm tám mặt trời nhỏ nữa, Ninh Tri không nghĩ tới sờ bụng Lục Tuyệt cũng có thể lấy được mười bốn mặt trời nhỏ.
Ninh Tri tính tính, trong đầu có có mười một mặt trời nhỏ tồn kho từ lúc ở thư phòng, bây giờ lại tính thêm số mặt trời nhỏ vừa lấy được, cô vậy mà lại có những hai mươi lăm mặt trời nhỏ.
Phất quá nhanh!
Không còn mặt trời nhỏ nữa, Ninh Tri rút tay về.
Cảm nhận được tay nhỏ không xương mềm như bông kia rời đi, Lục Tuyệt quay sang nhìn Ninh Tri một cái, giống như đang tự hỏi.
Ninh Tri đem công cụ Lục Tuyệt dùng xong bỏ qua một bên, “Cảm ơn anh, tay của em ấm rồi, ngủ đi.”
Công cụ Lục Tuyệt mím môi, lại nhìn Ninh Tri một cái nữa mới nhắm mắt lại.
(Nghiên: Lục Tuyệt thật đáng thương >.< Tiểu Tri Tri xấu xa!!!)
***
Hôm nay là chủ nhật, Ninh Tri cùng đi với mẹ Lục tham dự tiệc từ thiện buổi tối.
Gần đây da của cô trắng lên không ít, Ninh Tri cũng không lo lắng việc mặc màu sáng sẽ làm đen da, cô cố ý chọn một chiếc váy đính bụi kim cương lấp lánh, tựa như nền trời đầy sao.
Da mặt của cô cũng tốt lên không ít, thêm một lớp trang điểm nhẹ, ngũ quan của cô trở nên tinh tế hơn rất nhiều, tóc dài mềm mại xõa nhẹ sau lưng thoạt nhìn có vẻ rất dịu dàng.
“Đẹp không?” Sau khi trang điểm xong, Ninh Tri xoay xoay người trước mặt Lục Tuyệt.
Lúc này, Lục Tuyệt vừa mới ngủ trưa dậy.
Mỗi ngày của Lục Tuyệt đều rất quy củ, sáng thức dậy sẽ chạy bộ, ăn sáng, đọc sách, nghri trưa, chơi ghép hình, chơi máy tính, đọc sách.
Lịch trình hoạt động của hắn đã được sắp xếp sẵn, cố định lại vô cùng đúng giờ.
Lục Tuyệt ngước mắt, giọng nói khàn khàn rầu rĩ, “Xấu.”
Động tác kép váy của Ninh Tri khựng lại, cô tức giận đến mức hận không thể tiến lên cắn hắn một cái, “Em đúng thật là không nên hỏi anh.”
Ninh Tri thay giày cao gót chuẩn bị rời đi, “Đêm nay em sẽ trở về tương đối trễ.”
Mặt Lục Tuyệt không có biểu tình gì, hắn không đáp lời.
Ninh Tri cũng chỉ muốn báo với hắn một tiếng như vậy thôi, cô cũng không trông mong việc hắn sẽ đáp lại.
Tiệc từ thiện tiệc được tổ chức ở khách sạn, toàn bộ số tiền có được từ việc bán đấu giá sẽ được quyên góp cho quỹ hội từ thiện, giúp đỡ những người cần đến nó.
Trước kia, Ninh Tri cũng đã không ít lần tham gia nhưng buổi tiệc như vậy, cô cảm thấy đây chỉ đơn thuần là buổi tụ hội ăn nhậu chơi bời, tuy rằng những buổi tiệc như vậy rất nhàm chán nhưng ít nhất nó cũng có chút ý nghĩa.
“Lát nữa con đi theo mẹ, nếu như thích thứ gì thì cứ mua về là được.”
Mẹ Lục vẫn luôn chăm sóc cơ thể kỹ càng, hơn nữa khi còn trẻ bà cũng là một đại mỹ nhân, bây giờ ăn diện lộng lẫy vẫn xinh đẹp như thủa nào.
Bà cười nhắc nhở Ninh Tri, “Không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, thẻ lúc trước đưa cho con là thẻ phụ của Lục Tuyệt, con là vợ của nó, tiêu tiền của nó cũng là điều đương nhiên.”
Mẹ Lục không nói đến phần lớn cổ tức của tập đoàn Lục thị đều ở trong thẻ của Lục Tuyệt, bà lo lắng số tiền quá khổng lồ kia sẽ dọa Ninh Tri sợ hãi.
Mẹ Lục cũng không lo lắng đến chuyện Ninh Tri tiêu xài hoang phí tiền của Lục Tuyệt, dù sao thì số tiền đó có để cho Ninh Tri tiêu xài cả đời cũng không tiêu hết.
Sau vài lần nhận được những món trang sức quý giá của mẹ Lục đưa, Ninh Tri đã biết người mẹ chồng này vô cùng hào phóng, chỉ cần cô đối xử tốt với Lục Tuyệt, mẹ Lục sẽ bao dung vô hạn với cô.
Nghe mẹ Lục nói như thế, Ninh Tri cười đồng ý.
Mẹ Lục vừa mới mang theo Ninh Tri xuất hiện đã có không ít phu nhân nhà giàu sôi nổi tiến đến chào hỏi.
Mẹ Lục giới thiệu Ninh Tri với mọi người, lúc trước chưa từng công khai chính thức, đây là lần đầu tiên Ninh Tri lộ mặt trước giới nhà giàu.
Không ít khách khứa đều biết nhị thiếu gia Lục gia có bệnh tự kỷ, bây giờ gia nghiệp khổng lồ đều do con nuôi hỗ trợ ông Lục xử lý.
“Nhìn rất xinh xắn đáng yêu, Lục phu nhân thật là có phúc.”
“Thật khiến cho người ta vừa nhìn đã thích.”
“vừa thấy mặt đã biết là thông minh lanh lợi.”
......
Vài vị phu nhân tinh tế đánh giá Ninh Tri, ngoài miệng thì không ngừng khen ngợi nhưng trong mắt lại có vài phần coi khinh cô.
Xuất thân bình thường, tuy rằng bộ dáng cũng coi như xinh xắn nhưng so sánh với mấy thiên kim tiểu thư xinh đẹp ở đây thì Ninh Tri lại rất bình thường.
Nếu Lục nhị thiếu đó không phải người mắc bệnh tự kỷ, dựa vào gia thế của Lục gia, cưới một tiểu thư ưu tú tuyệt đối không thành vấn đề, mà hiện tại Lục nhị thiếu gia kia lại chỉ có thể cưới một cô gái bình thường.
Ninh Tri không ngốc, hiển nhiên là cô nghe được sự giả dối qua loa trong lời nói của bọn họ, cô cũng không để ý quá nhiều.
Trong bữa tiệc, mẹ Lục kinh ngạc phát hiện cử chỉ của Ninh Tri khéo léo, khi cô cùng mấy vị phu nhân nhà giàu nói chuyện hoàn toàn không chút luông cuống.
Ninh Tri không vì thân phận đối phương cao quý mà vội vàng làm quen, cô cư xử đúng mực, thậm chí còn rất thành thạo, nhưng câu nói đùa của cô luôn làm đối phương không nhịn được mà bật cười.
Giống như Ninh Tri vốn nên thuộc về những nơi như vậy.
Mẹ Lục còn nhớ rõ lần đầu tiên mang theo Lâm Điềm Điềm tham dự bữa tiệc, cho dù Lâm Điềm Điềm đã cố gắng che giấu nhưng vẫn không che lấp hết sự không phóng khoáng của cô ta, khi nói chuyện cùng khách, cô ta làm ra dáng vẻ hèn mọn, vội vàng làm quen khiến cho không ít người chê cười.
Hiện tại Ninh Tri khiến cho mẹ Lục mở rộng tầm mắt, dĩ nhiên là bà rất hy vọng Ninh Tri càng ngày càng trở nên ưu tú.
“Vừa rồi con nói gì với Vương phu nhân mà khiến cho bà ấy vui vẻ thế?” Mẹ Lục tò mò.
Ninh Tri uống mấy ngụm rượu vang đỏ, cô buông chén rượu trong tay xuống, “Trên tay Vương phu nhân đeo một chiếc nhẫn kim cương, trên thế giới chỉ có mười lăm viên kim cương là vượt quá mười cara, viên trên tay Vương phu nhân là một viên trong số đó, hơn nữa lại còn là viên duy nhất được đánh giá là cấp F.”
Ninh Tri chớp chớp mắt với mẹ Lục, có vài phần nghịch ngợm, “Vừa nãy con nói với Vương phu nhân là viên kim cương này màu sắc tươi sáng rất hợp với bà ấy.”
Vương phu nhân cười quay đầu lại nói với mẹ Lục: “Lục phu nhân, ánh mắt cô con dâu này của bà thật tốt.”
Mẹ Lục không biết vì sao Ninh Tri lại biết phân biệt kim cương nhưng nghe người ta khen cô, mẹ Lục đương nhiên rất vui vẻ.
Ninh Tri cười cười, trước khi xuyên tới đây, việc cô thích nhất chính là tiêu tiền, số đồ mà cô mua nhiều nhất chính là trang sức.
Ở trong két sắc của cô có một viên kim cương cũng cùng cấp F với viên này nhưng só với viên của Vương phu nhân thì hơn hơn một chút.
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, khách khứa liên tục đi vòng quanh xã giao.
Ninh Tri ngồi có chút nhàm chán, cô nói với mẹ Lục một tiếng rồi đứng dậy đi mỗi nơi một chút.
.