Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 46: Họa đối cầm



“Bút? Ngươi dường như rất tự tin vào năng lực của mình nhỉ?”

Nhìn thấy chiếc bút ngọc trên tay Ngọc Lưu Ly, Nhạc Thành Tuấn liền khinh thường mỉa mai. Thanh Phong Môn là môn phái tập hợp những thiên tài tinh thông cầm kỳ thi họa trên khắp đại lục. Việc Ngọc Lưu Ly muốn dùng họa kỹ để so tài cũng hắn chẳng khác nào chuyện cười lớn nhất đại lục cả.

“Ta biết việc này quả thực giống như múa rìu trước mắt thợ, nhưng đây là thứ ta tinh thông nhất. Hy vọng ngươi đừng chê cười.”

Ngọc Lưu Ly khiêm tốn đáp.

“Lão bất tử, Lưu Ly nó không đùa đấy chứ?”

Không chỉ Nguyễn Nam mà Tần Hạc cũng ngạc nhiên không kém. Ông từng nhìn thấy Ngọc Lưu Ly lớn lên, biết rằng nàng ta ở phương diện họa kỹ cũng là bậc kỳ tài nhưng chưa từng thấy nàng dùng họa kỹ để chiến đấu cả.

“Ông an tâm, Lưu Ly nó đã sử dụng đến thứ này thì chắc chắn tên nhóc Thanh Phong Môn kia mới là người chịu khổ.”

Ngọc Kỳ Lân cũng tràn đầy tự tin đáp. Việc Ngọc Lưu Ly tu luyện họa kỹ chỉ có một mình ông biết được. Nhưng cũng bởi vì Ngọc Lưu Ly thường chú tâm luyện họa kỹ mà bỏ bê kiếm kỹ nên việc này khiến Ngọc Kỳ Lân vô cùng đau đầu.

Phía bên dưới, Nhạc Thành Tuấn cũng bắt đầu ra tay. Hắn muốn dùng toàn bộ thực lực của mình để nghiền nát sự tự tin của Ngọc Lưu Ly. Hắn muốn nàng phải hối hận vì đã dám từ chối yêu cầu của hắn.

“Tinh… tinh… tang… giáp bào chinh chiến bốn phương… chiến sĩ ra trận bốn phương cúi đầu…”

Tiếng đàn tràn đầy vẻ uy nghiêm vang lên, một tướng sĩ tay cầm trường đao ngồi trên lưng ngựa xuất hiện cùng năm mươi binh sĩ khác. Đây là ca khúc viết về Lưu Thuấn, đại tướng từng chinh chiến một thời trên xa trường cùng đoàn kỵ binh của ông ta. Truyền thuyết kể rằng, chỉ với năm mươi mốt con người, Lưu Thuấn cũng đoàn kỵ binh đã quét sạch hàng vạn binh mã trong một cuộc chiến.

Khác với triệu hồi sư chỉ có thể triệu hồi những ma thú đã từng thấy và không được vượt xa thực lực của bản thân thì cầm kỹ của Thanh Phong Môn lại có thể thông qua ca khúc để triệu hồi ra thứ trong lời ca khúc đó. Cầm kỹ càng điêu luyện, thứ được triệu hồi ra thực lực lại càng mạnh mẽ. Nhìn hình ảnh của Lưu Thuấn lúc này e rằng ít nhất đã là Nguyên Anh sơ kỳ rồi. Hơn nữa, đám kỵ binh phía sau ông ta người nào cũng đều là Ngưng Đan sơ kỳ.

Đứng trước một binh đoàn khí thế ngút trời như vậy, bất kỳ ai cũng cảm thấy khó thở. Nhưng Ngọc Lưu Ly lúc này vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, cánh tay nàng nhẹ nhàng di chuyển đưa ngọc bút múa ở không trung.

Bất cứ nơi nào ngọc bút đi qua đều để lại vết mực như rồng bay phượng múa. Một nữ nhân dáng người mảnh mai uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ kiêu ngạo xuất hiện từ những nét vẽ của Ngọc Lưu Ly. Nữ nhân này mở đôi mắt của mình nhìn xung quanh, ánh mắt đó khiến cho tất cả đều cảm thấy sợ hãi không dám đối diện. Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, bốn đôi cánh sau lưng nàng cũng nhẹ nhàng di chuyển.

“Đây là Cửu Phụng?”

Trong khi tất cả còn đang tò mò về thân phận thần bí của nữ nhân này thì Nguyễn Nam lại là người đầu tiên lên tiếng.

“Sư phụ, người biết nữ nhân này sao?”

Vì là phế vật của tộc giao long nên Lập Nguyên không được chỉ đạo tu luyện tử tế, chính vì vậy mà hắn thường giết thời gian bằng cách đọc các điển tịch cổ xưa. Nhưng cho dù lục nát trí nhớ của mình, Lập Nguyên cũng không thể nhìn ra được lai lịch của nữ nhân trước mắt này. Khi Nguyễn Nam có thể nói ra tên của đối phương, Lập Nguyên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Nếu ta đoán không sai thì nàng ta tên là Cửu Phụng, chân thân là một loại thần điểu với chín cái mặt. Tương truyền rằng chín cái mặt này của Cửu Phụng có thể biến thành chín cái mặt người khác nhau. Thậm chí còn có truyền thuyết kể rằng, Cửu Phụng có thể phân thành chín người con gái khác nhau, thực lực mỗi người đều có thể một tay rung chuyển đất trời.”

Nếu lời kể của Nguyễn Nam chỉ khiến Tần Hạc và Lập Nguyên kinh ngạc thì Ngọc Kỳ Lân lại cảm thấy hoàn toàn khiếp sợ. Ngọc Lưu Ly có thể vẽ được nữ nhân kia là nhờ một cuốn cổ tịch mà Ngọc Kỳ Lân ngẫu nhiên tìm được. Ngoài ra trong quyển cổ tịch còn có hình ảnh của một dị điểu chín đầu. Vốn tưởng rằng đây là bức tranh vẽ lại một nữ thần chiến đấu cùng dị điểu nhưng không ngờ lại là chân thân của nàng ta. Có thể dễ dàng nói ra chính xác thân phận của một đại năng thượng cổ như vậy, chẳng lẽ công tử là…

Nguyễn Nam không biết chỉ một vài câu nói vu vơ của mình lại khiến mọi người kinh hãi đến như vậy. Vừa rồi hắn chỉ đơn giản là thuật lại những gì hắn đọc được trong những cuốn sách ở thế giới cũ mà thôi.

Nhạc Thành Tuấn không ngờ họa kỹ của Ngọc Lưu Ly lại cao thâm đến như vậy. Khác với Lưu Thuấn mà hắn triệu hồi ra, nữ nhân này không những giống như người thật, hơn nữa dường như còn có lý trí rõ ràng.

“Giả thần giả quỷ, để ta xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng.”

Mặc dù không rõ nữ nhân này có lai lịch như thế nào nhưng chỉ dựa vào đội kỵ binh của Lưu Thuấn, Nhạc Thành Tuấn vô cùng tự tin có thể đánh bại được Ngọc Lưu Ly.

Đội kỵ binh theo lệnh của Lưu Thuấn hình thành một đội hình tiến lên bao vây lấy Cửu Phụng. Tất cả giương mũi giáo sắc nhọn của mình hướng về phía nàng. Chỉ cần Nhạc Thành Tuấn hạ lệnh, tất cả sẽ nhất tề động thủ.

“Giết cho ta!”

Nhạc Thành Tuấn muốn dùng cách tàn nhẫn nhất để dập tắt sự tự tin của Ngọc Lưu Ly. Ngay sau hiệu lệnh của hắn, tất cả năm mươi kỵ binh đều đồng loạt phóng mũi giáo về phía Cửu Phụng. Những mũi thương mang theo ba động linh lực thuần khiết xé gió bay nhanh về phía nàng.

“Mau tránh!”

Đây là lần đầu tiên Ngọc Lưu Ly triệu hồi Cửu Phụng, nàng cũng không biết chính xác thực lực của nàng ta. Đứng trước công kích của đối phương, Ngọc Lưu Ly liền nhanh chóng ra lệnh cho nàng rút lui.

Nhưng Cửu Phụng dường như không hề để tâm đến lời nói của Ngọc Lưu Ly, nàng cũng không hề có ý định tránh né. Đôi môi Cửu Phụng khẽ nở một nụ cười, nàng vẫn đứng yên một chỗ không hề nhúc nhích. Bốn đôi cánh sau lưng nàng vỗ nhẹ vài cái, những mũi giáo đang bay đến liền dừng lại ở giữa không trung.

Bị đối phương chặn đứng đòn tất công đầu tiên, đội kỵ binh cũng không hề nao núng. Chỉ thấy Lưu Thuấn cầm trường đao lao đến, năm mươi kỵ binh cũng theo hiệu lệnh của ông ta lao nhanh về phía Cửu Phụng.

Tiếng vó ngựa vang vọng làm rung động khắp lôi đài, ngay cả những người ngồi bên trên khán đài cũng cảm nhận được rung chấn đó. Nhưng Cửu Phụng dường như vẫn không để đối phương vào mắt. Nàng chậm rãi di chuyển về phía đối phương, thân thể nàng lúc này như một ngọn lửa, nơi nàng đi qua trong phút chốc lại bị đốt cháy.

“Đây là loại lửa gì? Tại sao lại có thể đáng sợ đến như vậy?”

Tất cả lúc này đều cảm thấy kinh hãi. Sức nóng từ ngọn lửa của Cửu Phụng trong phút chốc như thiêu cháy cả lôi đài, thậm chí lớp phòng hộ của lôi đài cũng bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt.

Lưu Thuấn cùng đội kỵ binh anh dũng lao về phía Cửu Phụng. Nhưng chỉ vừa đến gần, bọn họ liền bốc cháy giống như những ngọn đuốc. Lúc này, chỉ còn mỗi một mình Lưu Thuấn đối mặt với Cửu Phụng.

Chinh chiến cả đời, Lưu Thuấn được mệnh danh không bao giờ khuất phục. Mặc dù đã chết nhưng hắn vẫn còn mang ý chí đó trong người. Nhưng điều khiến tất cả không ngờ rằng Lưu Thuấn lúc này lại quay đầu bỏ chạy.

“Phù!”

Cửu Phụng nâng tay lên miệng thổi nhẹ một cái, một đốm lửa nhỏ liền bay đến chạm vào người Lưu Thuấn. Trong khi Lưu Thuấn còn chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra thì thân thể hắn đã bị ngọn lửa kia thiêu thành mây khói.

“Nữ nhân này quả thực quá hung tàn rồi.”

Mọi người sợ hãi Cửu Phụng nhưng bọn họ lại càng sợ hãi Ngọc Lưu Ly hơn. Với đẳng cấp họa kỹ của mình, không biết chừng Ngọc Lưu Ly còn có thể triệu hồi ra những thứ còn đáng sợ hơn Cửu Phung.

“Đừng tưởng chỉ mỗi mình ngươi mới có át chủ bài.”

Lưu Thuấn dễ dàng bị đánh bại cũng không thể khiến Nhạc Thành Tuấn lo lắng. Hắn cắn rách đầu ngón tay, dùng máu viết lên thân đàn những dòng chữ. Cây đàn sau khi hấp thụ máu của Nhạc Thành Tuấn cũng phát ra ánh sáng mãnh liệt. Lúc này, Nhạc Thành Tuấn cũng chậm rãi đánh một khúc nhạc.

“Gào… gào…!”

Những tiếng gầm gữ bắt đầu vang lên, một con chó ba đầu cao chừng 10m xuất hiện trên lôi đài. Sáu cặp mắt của nó nhìn Cửu Phụng giống như đang nhìn miếng mồi ngon vậy.

“Đây là ác khuyển ba đầu Lancerus!”

Tất cả đều cảm thấy sợ hãi khi con chó ba đầu này xuất hiện. Lancerus là ma thú cấp 9 đã từng một lần lãnh đạo đội quân ma thú của mình gây họa khắp đại lục. Nhớ lại lúc trước, tất cả các thế lực đã hợp thành một liên minh để ngăn cản nó. Với sự hy sinh rất nhiều người, liên minh cuối cùng cũng đã thành công tiêu diệt được nó. Đến bây giờ vẫn còn bị ám ảnh bởi con ác khuyển này.

“Hừ… hừ… hãy run sợ trước sức mạnh của nỗi ác mộng của đại lục này đi.”

Nhạc Thành Tuấn thở dốc nói. Khúc đàn này dùng chính máu của hắn làm vật môi giới để triệu hồi Lancerus. Đây cũng chính là con át chủ bài hắn chuẩn bị rất lâu để đối phó với tiểu quái vật Thanh Phong Môn. Không ngờ lại bị Ngọc Lưu Ly chèn ép đến mức phải lấy ra sử dụng.

Nhìn con chó ba đầu xuất hiện với vẻ mặt hung ác của mình, Ngọc Lưu Ly cũng có chút lo lắng. Nàng lập tức vận chuyển toàn bộ linh khí của bản thân, sẵn sàng cùng Cửu Phụng quyết chiến với Lancerus. Nhưng khi nàng vừa muốn ra tay, Cửu Phung lại ra hiệu cho nàng dừng lại. Trong khi Ngọc Lưu Ly còn đang không hiểu chuyện gì thì lúc này, bốn đôi cánh cánh của Cửu Phụng giang rộng đưa thân thể nàng lên cao.

“Hỏa Phụng Cửu Thiên!”

Cửu Phụng lúc này hóa thành một con dị điểu với chín cái đầu khác nhau. Mỗi cái đầu phun ra một ngọn lửa khác nhau về phía Lancerus. Chín ngọn lửa khi đến gần Lancerus lại hợp thành một cơn bão lửa bao bọc lấy nó. Cơn bão lửa trong chốc lát phá nát lớp phòng hộ của lôi đài, một đường lên đến tận trời xanh.

“Gừ… gào… hú…”

Những tiếng gầm gừ đầy đau đớn của Lancerus liên tục vang lên. Nhưng cho dù nó có vẫy vùng thế nào cũng không thể thoát ra được khỏi cơn bão lửa.

Chỉ chưa đầy 30 giây, ác khuyển Lancerus, kẻ gieo rắc cơn ác mộng cho khắp đại lục đã bị một nữ nhân thiêu cháy hoàn toàn.