Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 47: Trở về vị trí vốn có của nó



“Không… không thể… đây chắc chắn là mơ… ác khuyển Lancerus của ta không thể nào dễ dàng bị đánh bại như vậy được…”

Lancerus đã gieo rắc bao kinh hoàng trên Vô Tận đại lục trong một khoảng thời gian dài lại dễ dàng bị đánh bại khiến cho Nhạc Thành Tuấn cảm thấy đây như là giấc mộng.

Nhưng điều khiếnmọi người kinh ngạc hơn chính là nữ nhân mà Ngọc Lưu Ly triệu hồi ra. Mặc dù Lancerus mà Nhạc Thành Tuấn triệu hồi thực lực không bằng lúc toàn thịnh nhưng ít nhất cũng đạt đến ngưỡng ma thú cấp 8. Có thể trong một chiêu tiêu diệt Lancerus, thực lực của nữ nhân này e rằng sâu không thể lường được.

“Cô nương, đồ đệ của ta đã không thể tiếp tục chiến đấu nữa rồi. Mong cô nương dừng tay. Chúng ta chấp nhận chịu thua trận đấu này.”

Vì quá sốc trước sự việc vừa diễn ra, Nhạc Thành Tuấn đã không thể giữ nổi bình tĩnh mà ngất tại chỗ. Khi Cửu Phụng muốn ra tay kết thúc trận đấu thì sư phụ của Nhạc Thành Tuấn liền xuất hiện bên cạnh hắn cầu xin.

“Tương lão đầu, quy tắc lôi đài không cho phép có người thứ ba ra tay, ông đây là muốn phá bỏ quy tắc có đúng không?”

Đối phương đã ra mặt, Ngọc Kỳ Lân cũng không thể ngồi im xem chuyện, ông ta cũng lập tức bay xuống để bảo vệ Ngọc Lưu Ly.

“Cả đời Tương mỗ chỉ có một đệ tử này, cho dù hôm nay có mất mạng, ta cũng đồng ý đổi mạng với nó.”

Tương Khuê Thông là một trong bốn trụ cột của Thanh Phong Môn, cả đời này ông ta chỉ thu nhận mỗi một Nhạc Thành Tuấn làm đồ đệ. Mặc dù thường ngày tỏ ra nghiêm khắc nhưng ông luôn xem hắn như con trai ruột của mình. Thấy hắn gặp nguy hiểm, ông không thể nào nhắm mắt làm ngơ được.

Tâm lý bảo bọc hậu bối của đối phương, Ngọc Kỳ Lân cũng hiểu rõ hơn ai hết. Nếu đổi lại là Ngọc Lưu Ly, ông cũng sẽ không đứng yên mà nhìn chuyện đó xảy ra.

“Chuyện này…”

Nhận thấy ánh mắt ra hiệu của Ngọc Kỳ Lân, Ngọc Lưu Ly chỉ biết âm thầm cười khổ. Nàng thực sự không hề muốn xuống tay với Nhạc Thành Tuấn một chút nào, nhưng việc Cửu Phụng có dừng lại hay không không phải là điều nàng có thể quyết định được.

“Ngọc đại tiểu thư, xem như lão già này cầu xin cô. Hiện giờ trên người ta không đem theo thứ gì quá quý giá, nhưng ta thề với cô, sau khi trở về Thanh Phong Môn, ta nhất định sẽ đem quà đến để cảm tạ.”

Nhìn biểu hiện chần chờ của Ngọc Lưu Ly, Tương Khuê Tông tưởng rằng nàng muốn ông bỏ ra thứ gì đó để trao đổi. Mặc dù rất tức giận trước hành động của đối phương nhưng Tương Khuê Tông cũng không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp với nàng.

“Tiểu gia hỏa, ngươi dường như vẫn chưa hỏi qua ý của ta nhỉ?”

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo yêu kiều vang lên. Tất cả đều vô cùng kinh ngạc khi thấy Cửu Phụng lại là người lên tiếng.

Khác với thú triệu hồi của triệu hồi sư thì vật vật triệu hồi của tu tiên giả thông thường không thể có lý trí. Có thể nói chuyện lưu loát như Cửu Phụng e rằng họa kỹ của Ngọc Lưu Ly đã đạt đến cảnh giới danh sư, cảnh giới mà ngay cả trưởng lão của Thanh Phong Môn cũng không thể đạt đến. Hơn nữa, dường như Cửu Phụng này không hề nghe theo lời của Ngọc Lưu Ly. Đây là chuyện từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện.

“Tiểu gia hỏa, ta đang hỏi ngươi đó.”

Cửu Phụng phong thái vô cùng cao ngạo liếc nhìn Tương Khuê Thông nói. Nàng ghét nhất chính là bị người khác ngó lơ lời nói của mình.

Bị một người trẻ tuổi gọi là “tiểu gia hỏa”, điều này khiến cho Tương Khuê Thông cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng ông cũng chỉ có thể nhịn xuống mà thôi. Dù sao, ông cũng không phải là đối thủ của nàng.

“Cô nương… ách… đại nhân… thật không phải. Vừa rồi là vì ta quá để tâm đến tình trạng của đệ tử nên có chút thất lễ. Không biết phải xưng hô với vị đại nhân này như thế nào?”

Tương Khuê Tông bị ánh mắt của Cửu Phụng làm cho khiếp sợ, cách xưng hô cũng ngay lập tức bị thay đổi. Thái độ cũng vô cùng thành khẩn như đang nói chuyện với bề trên của mình.

“Tên của ta ngươi không xứng để biết. Đồ đệ của ngươi có ý đồ muốn giết ta, bây giờ lại muốn xin tha cho hắn? Ngươi nghĩ ta là phật sống hay sao?”

Cửu Phụng lạnh lùng nói.

“Đại nhân, đồ đệ có mắt như mù lỡ chọc giận đến ngài, xin ngài đừng chấp trẻ nhỏ. Chỉ cần ngài bỏ qua cho, ta nhất định sẽ đem lễ vật đến bồi tội với ngài.”

Tương Khuê Tông mồ hôi chảy dài trên trán cẩn thận đáp. Ông biết đối phương không hề nói đùa, chỉ cần ông có nửa điểm sai trái, không chỉ tính mạng của đồ đệ mà ngay cả ông cũng sẽ không toàn mạng rời khỏi đây.

“Cửu Phụng đại nhân, ta thấy…”

“Câm miệng! Ta có bảo ngươi lên tiếng hay sao?”

Ngọc Kỳ Lân muốn lên tiếng thay Tương Khuê Tông cầu tình, nhưng vừa lên tiếng đã phải nuốt hết những chữ sắp nói vào bụng bởi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Cửu Phụng đang nhìn mình.

“Có phải các ngươi đều cho rằng ta đang muốn làm khó bọn hắn?”

Trước câu hỏi của Cửu Phụng, tất cả đều đồng loạt lắc đầu. Ngay cả cấp bậc như Tương Khuê Thông và Ngọc Kỳ Lân còn phải khúm núm khi nói chuyện với nàng ta, bọn họ có tư cách gì mà lên tiếng kia chứ? Tốt nhất là ngồi yên một chỗ để không phải chịu vạ lây.

“Hắn dám ra tay làm ta bị thương, vậy ta đòi một chút ích lợi cũng không phải quá đáng đúng chứ?”

Lần này, tất cả cũng đồng loạt gật đầu. Trong lòng tất cả đều cảm thấy đồng cảm với Tương Khuê Thông. Nữ nhân này rõ ràng là không nói đạo lý mà. Từ đầu đến cuối đều là nàng ta ngược đối phương, Nhạc Thành Tuấn cho dù là đến gần nàng ta cũng không thể chứ đừng nói đến chuyện đả thương nàng ta.

“Chỉ cần trong khả năng của ta, ta nhất định sẽ hai tay dâng lên thứ ngài muốn.”

Với loại đại năng như Cửu Phụng, thứ nàng ta muốn có khi ông dốc hết vốn liếng cũng không đủ. Nhưng đồ đệ không thể không cứu. Lúc này Tương Khuê Thông hy vọng Cửu Phụng sẽ không đưa ra đòi hỏi gì quá đáng mà thôi.

“Được rồi, ta cũng không làm khó đám tiểu bối các ngươi. Chỉ cần cung cấp rượu cho ta trong vòng mười năm, ta sẽ bỏ qua chuyện này.”

Rượu là thứ vô cùng phổ biến ở Vô Tận đại lục. Mặc dù có vài loại tiên tửu đắt hơn so với bình thường nhưng để cung cấp cho đối phương trong vòng mười năm, đây không phải là vấn đề quá lớn. Vốn Tương Khuê Thông còn chuẩn bị sẵn sàng để phải cắn răng bỏ ra một số vốn lớn nhưng khi nghe điều kiện đối phương đưa ra, ông ta cảm thấy như được chết đi sống lại.

“Được, đây là vật truyền tin của ta. Khi nào chuẩn bị rượu đầy đủ thì cứ gọi ta, ta sẽ đưa địa chỉ cho các ngươi chuyển đến.”

Đối phương sảng khoái đáp ứng như vậy, Cửu Phụng cũng cảm thấy hài lòng. Vứt một chiếc lông chim cho Tương Khuê Thông, nàng quay về phía khán đài khuỵu chân trái xuống, tay phải đặt lên đầu gối chân phải, nở một nụ cười rồi cúi đầu chào. Động tác của nàng vô cùng thuần thục giống như nàng đã từng thực hiện rất nhiều lần.

Tất cả đều hướng mắt về nơi mà Cửu Phụng hành lễ, ở nơi đó chỉ có Tần Hạc là tu vi cao nhất, nhưng tất cả đều không cho rằng nàng đang hành lễ với ông ta. Dù sao thực lực của Tần Hạc cũng chỉ ngang với Ngọc Kỳ Lân, trong khi thái độ của nàng với ông ta thì lại giống như bề trên với tiểu bối.

Trong khi tất cả đều đoán già đoán non thì lúc này, chỉ có vài người biết được Cửu Phụng đang hành lễ với ai.

“Chẳng trách công tử có thể dễ dàng nói ra thân phận của đối phương.”

Từ khi quen biết công tử, những điều không tưởng Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc đã trải qua rất nhiều rồi. Nhưng trải qua lần này, cả hai lại càng phải đánh giá lại thực lực của công tử. Có thể khiến một đại năng như Cửu Phụng cúi đầu hành lễ, thực lực của ngài ấy e rằng còn kinh khủng hơn tưởng tượng của bọn ông gấp vạn lần.

Khác với những vật triệu hồi khác, Cửu Phụng không hề biến mất mà lập tức bay đi. Việc này lại khiến cho rất nhiều người lập tức thở phào nhẹ nhõm. Có sự trợ giúp khủng bố của Cửu Phụng, còn có ai dám đứng ra tranh giành truyền thừa với Ngọc Lưu Ly nữa kia chứ?

Vì lớp phòng hộ của lôi đài đã bị Cửu Phụng đánh nát, trận đấu tiếp theo cũng đành phải hoãn lại trong hai tiếng để tu sửa. Vì thời gian gấp gáp nên cũng có thể làm qua loa một chút, nhưng ít nhất cũng có thể đỡ được một chiêu toàn lực của tu tiên giả Hợp Thể Cảnh.

Trận đấu tiếp theo là của Tần Nhiễm cùng một nữ nhân tiên tộc. Ở những trận đấu trước, nữ nhân này chỉ với một cây cung và một mũi tên đã có thể dễ dàng đánh bại được đối thủ của mình. Có thể thấy, thực lực của nàng không hề thua kém Lucas một chút nào.

Khác với đối thủ của mình dường như vẫn còn rất nhiều sức lực thì lúc này, Tần Nhiễm giống như đèn đã cạn dầu. Linh khí trên người nàng hiện giờ chỉ mới phục hồi bằng một phần mười lúc bình thường. Đừng nói là thi triển ra thần tướng, cho dù là Thái Cực Thương nàng cũng không đủ sức để thi triển. Cho dù là vậy, Tần Nhiễm vẫn vô quyết tâm bước lên đài. Chưa đánh đã bỏ cuộc không phải là tác phong của nàng.

“Ta chịu thua.”

Ai ai cũng tưởng rằng nữ tiên tộc này sẽ nhân cơ hội Tần Nhiễm đang suy yếu mà nhanh chóng kết thúc trận đấu. Không ngờ nàng ta lại chủ động bỏ cuộc.

“Trọng tài! Ngươi điếc đúng không? Ta nói ta chịu thua.”

Nữ tiên tộc này tỏ vẻ khó chịu, gắt gỏng nói. Trước ánh mắt đằng đằng sát khí của nàng, trọng tài nhanh chóng tuyên bố chiến thắng giành cho Tần Nhiễm. Một màn này khiến cho tất cả khán giả trên đài liền cảm thấy ngơ ngác, ngay cả Tần Nhiễm cũng không ngoại lệ.

“Ta đã làm như lời ngươi nói. Nếu ngươi dám lừa ta, ta nhất quyết sẽ không tha cho ngươi.”

Đi vào trong căn hầm nhỏ, nữ nhân tiên tộc lạnh lùng nhìn nam nhân đối diện nói. Đó không phải ai khác, chính là đối thủ trận vừa rồi của Tần Nhiễm, Lucas.

“Ngươi an tâm, ánh mắt ta chưa từng nhìn sai bao giờ.”

Lucas tràn đầy tự tin đáp.

“Ta cũng hy vọng là vậy.”

Nữ nhân tiên tộc kia lập tức rời đi không đoái hoài gì đến trận tranh đoạt nữa.

Đưa mắt nhìn cô gái trên lôi đài đang tươi cười kia, Lucas thở dài một hơi.

“Đã đến lúc tiên tộc phải trở về vị trí vốn có của nó rồi.”