Tiếng đao kiếm, tiếng binh khí giao nhau vang lên không ngớt.
Một chàng trai mặc áo xanh, tay cầm kiếm đang giao đấu với ma tộc mặc giáp đen. Y nhanh gọn giết một tên ma tộc rồi dùng hai ngón tay kẹp lại, thanh kiếm bạc trên tay lập tức bay ra, đâm xuyên qua một tên ma tộc khác ở bên phải, cứu một đồng đội thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng số lượng ma tộc ở đây quá đông. Khi thành vỡ, chúng tràn vào như sóng cuộn, từ ngày đến đêm khiến sức lực của y đã bắt đầu cạn dần.
Đúng lúc này, một tia sáng trắng chói lóa lóe lên, hàng ngàn tia kiếm như mưa đổ xuống, ngăn chặn bước tiến của ma tộc.
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, thanh kiếm bạc quay về tay y, người y đầy máu, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Tông Diệu hét lớn: "Rút lui."
Tống Diễn nhanh chóng nhấc người đồng đội bị thương bên cạnh, ngự kiếm bay đi.
Thành trì phía sau càng lúc càng nhỏ, dần dần trở thành một chấm đen. Tống Diễn ngoái đầu nhìn lại, tâm trạng nặng nề.
Họ đã giữ thành Dịch Châu suốt một trăm ngày.
Người dân trong thành đã được di tản hết, người tị nạn được gửi đến các thành trì khác, trận chiến vừa rồi chỉ để kéo dài thời gian cho cuộc rút lui cuối cùng.
Nửa canh giờ sau.
Tống Diễn đáp xuống một thung lũng đầy sương trắng, y lấy ra một tấm bùa trắng, làn sương mờ lập tức tan ra, để lộ một con đường.
Tống Diễn dìu đồng đội tiến vào trong.
Không lâu sau, cảnh tượng trước mặt rộng mở.
Trước mắt hiện ra một doanh trại đơn giản của tiên môn, Tống Diễn giao đồng đội bị thương cho y quan.
Tông Diệu vừa bước ra, sau lưng là thanh kiếm dài, thấy Tống Diễn trở về liền hỏi với vẻ lo lắng: "Huynh không sao chứ?"
Tống Diễn lắc đầu: "Không sao."
Máu trên người y đều là của ma tộc.
Tông Diệu khẽ thở phào, lấy một bình ngọc ra: "Đây là đan dược tụ khí, thời gian qua huynh vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi."
Đan dược tụ khí có thể bổ sung tiên linh khí, rất phù hợp cho tiên nhân hồi phục sau trận chiến. Mỗi tiên nhân đều có số lượng đan dược nhất định, mà Tống Diễn đã dùng hết phần của mình sau những trận chiến kéo dài. Rõ ràng Tông Diệu đã nhường phần của mình cho Tống Diễn.
Tông Diệu mỉm cười, như thể nhìn thấu được sự do dự của Tống Diễn, anh nói: "Ta không sao, huynh cần hơn ta."
Tống Diễn suy nghĩ một lát rồi nhận lấy bình ngọc, nhẹ giọng đáp: "Đa tạ."
Ba năm chiến đấu cạnh nhau, họ đã cùng vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, tình đồng đội giữa họ đã trở nên sâu sắc nên không cần phải khách sáo quá nhiều.
Tống Diễn trở về lều của mình, uống một viên đan dược, nhắm mắt lại và ngồi thiền.
Tiên linh khí lưu chuyển khắp cơ thể. Một canh giờ sau Tống Diễn từ từ mở mắt, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Y cúi xuống nhìn bộ đồ dính đầy máu, ánh mắt phức tạp.
Ai mà ngờ chỉ trong ba năm ngắn ngủi, một người từng sống bình yên không màng thế sự như y giờ lại có thể cầm kiếm giết người thế này.
Nếu ba năm trước có ai nói vậy, chắc chắn Tống Diễn sẽ không tin.
Bởi trước đây ngay cả một con gà y cũng chưa từng giết.
Nhưng bây giờ y có thể giết ma tộc mà không hề chớp mắt.
Y nhớ lại lần đầu tiên, đôi tay y run rẩy, máu bắn hết lên người, cảm giác như một cơn mơ chưa tỉnh. Nhưng lúc này mọi thứ đã trở thành thói quen.
Tống Diễn nhớ lại.
Ba năm trước.
Sau khi Cố Duy chết.
Ma quân Tịch Vô Quy thực sự xuất quan vào năm thứ hai mươi của trận Phù Châu đúng như trong truyện.
Tống Diễn đã kịp thời báo cho Tông Diệu về việc này, cảnh báo anh cẩn thận với kế hoạch tàn sát của Ma quân và chuẩn bị trước. Nhưng điều khiến Tống Diễn ngạc nhiên là... Tịch Vô Quy quả thật đã ra tay tấn công các thành trì, nhưng tốc độ không nhanh như y tưởng, thậm chí có thể nói là chậm rãi, điềm tĩnh, vừa kiêu ngạo lại vừa không thèm để tâm.
Dường như hắn chắc chắn rằng họ không thể cản được nên chẳng hề vội vã, chỉ nhìn họ chật vật tháo chạy.
Và khi thành Túc Minh thất thủ, Ma quân Tịch Vô Quy vẫn không xuất hiện.
Vì ma tộc hành động chậm, họ có đủ thời gian để phản ứng. Tông Diệu vừa lo sơ tán dân thường vừa chỉ huy tiên nhân và tu sĩ thủ thành, nên khi thành vỡ, hầu như không có người dân nào bị thiệt mạng, chỉ còn lại thành trống cho ma tộc chiếm đóng.
Mặc dù đã tránh được thảm họa tàn sát, nhưng Tống Diễn vẫn chưa hiểu tại sao Tịch Vô Quy không hạ lệnh thảm sát như trong truyện. Nếu hắn thực sự ra tay, cho dù Tống Diễn có thể tiên đoán mọi thứ và Tông Diệu có chỉ huy tiên môn phòng thủ thì thương vong cũng sẽ rất lớn.
Từ đó, Tống Diễn nhận ra cốt truyện mà y từng tin tưởng tuyệt đối giờ đã bắt đầu lệch hướng một cách khó lường.
Y không biết lý do của sự thay đổi này, nhưng với một người nhỏ bé như y, ngoài việc bị cuốn theo dòng chảy và tiếp tục tiến về phía trước thì chẳng còn cách nào khác.
Tống Diễn đã đích thân hộ tống cha mẹ đến thành Nguyệt Lạc.
Sau đó y theo Tông Diệu đến Không Huyền Cảnh.
Tông Diệu đã không tiếc công sức giúp y tu luyện.
Dưới sự hướng dẫn của Tông Diệu, y trải qua quá trình tẩy tủy, thay da đổi thịt, đột phá các cảnh giới. Giờ y đã trở thành tiên nhân thuộc Thiên Mạch, tu luyện có chút thành tựu.
Một năm trước, Tống Diễn xuất quan từ Không Huyền Cảnh và tham gia vào cuộc chiến chống ma tộc.
Trong ba năm qua, Tịch Vô Quy chỉ ra tay ba lần.
Dù Tống Diễn chưa bao giờ tận mắt thấy hắn nhưng đã nghe vô số truyền thuyết về Ma quân. Mỗi lần xuất hiện, Tịch Vô Quy đều xuất hiện với tư thế không thể bị đánh bại. Sự tồn tại của hắn khiến nhân gian khiếp sợ. Mỗi lần ra tay, tiên nhân và tu sĩ đều tan tác, không còn sức phản kháng, ma tộc dưới sự dẫn dắt của hắn đã đập tan mọi chướng ngại.
Dù số lần Tịch Vô Quy ra tay ít, nhưng đến nay, toàn bộ Bắc Lê Châu đã rơi vào tay ma tộc.
Điều này thì lại khá giống với mô tả trong truyện.
Suốt một năm qua Tống Diễn và Tông Diệu cùng kề vai sát cánh, máu của ma tộc nhuộm đầy tay y. Đôi khi Tống Diễn cũng tự hỏi tại sao tiên và ma lại phải tranh đấu không dứt, nhưng lập trường của y đã định, ma tộc chính là kẻ thù của y.
Nhìn thấy bao nhiêu người mất nhà cửa, y cũng dần không còn lòng thương xót.
Hơn nữa...
Tống Diễn cúi xuống.
Chiếc chuông đồng bên hông vẫn nằm im lìm.
Ba năm trôi qua, y đã không nhớ nổi mình đã chiến đấu với ma tộc bao nhiêu lần, nhưng chuông đồng chưa bao giờ rung.
Tống Diễn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chuông. Liệu mình có thể tìm ra ma tộc đã giết Cố Duy không?
✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ 🌌
Tống Diễn ngồi thiền tĩnh tâm suốt đêm.
Sáng hôm sau có người đến gọi y, nói thiếu chủ muốn gặp y để bàn chuyện.
Tống Diễn đứng dậy, đi đến lều của Tông Diệu.
Trong lều đã có vài người đang đứng. Tông Diệu đứng ở trung tâm, trước mặt anh là một sa bàn, anh đang cau mày suy nghĩ gì đó.
Bên trái của Tông Diệu là một người mặc áo trắng, phong thái nho nhã. Đó là Vi Sinh Vân, đại đệ tử của Tiên chủ Tông Triều Sơn, cũng là sư huynh của Tông Diệu.
Bên cạnh còn có Từ Thuấn - thân tín của Tông Diệu cũng đang ở đó.
Từ Thuấn thấy Tống Diễn bước vào, khẽ gật đầu với y. Trước đây hắn ta từng coi thường Tống Diễn là công tử bột, nhưng suốt ba năm qua Tống Diễn đã khiến hắn ta thay đổi cách nhìn. Giờ họ đã trở thành những người bạn đồng cam cộng khổ trong chiến đấu.
Tống Diễn bước tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Mặc dù cốt truyện đã có sự thay đổi, nhưng đôi khi nó vẫn có giá trị tham khảo. Nhờ nắm rõ một phần nội dung, Tống Diễn đã giúp Tông Diệu không ít lần, lập được nhiều công trạng. Hiện tại y cũng thường tham gia vào các cuộc họp của tiên môn, rất được Tông Diệu tin tưởng.
Tông Diệu thấy Tống Diễn đến liền nói: "Mấy năm nay nhiều đồng môn của chúng ta đã bị bắt làm tù binh. Họ bị giam giữ tại ngục Hàn Uyên. Nếu chúng ta có thể giải cứu họ, không chỉ khiến khí thế của ma tộc suy yếu mà còn có thể tăng cường sức mạnh cho phe ta. Ta gọi mọi người đến đây là muốn nghe ý của mọi người."
Tống Diễn ngẫm nghĩ.
Nói đến tù binh y lại nhớ đến một chi tiết trong truyện. Sau khi Tịch Vô Quy xuất quan, hắn trở nên cực kỳ tàn nhẫn, gần như không để bất cứ tù binh nào sống sót. Nhưng giờ hắn lại không truy sát đến cùng, nhờ vậy mà nhiều người bị bắt vẫn sống.
Ngục Hàn Uyên có loại sắt đặc biệt, có thể khắc chế pháp lực của tiên nhân. Điều kiện ở Hàn Uyên cực kỳ khắc nghiệt, người phàm không thể chịu nổi, chỉ có tiên nhân và tu sĩ mới có thể sống sót. Tịch Vô Quy ra lệnh giam giữ tù binh tại Hàn Uyên, bắt họ đào quặng sắt rồi dùng chính sắt ấy rèn vũ khí để chống lại tiên nhân. Dù sao tù binh có chết cũng không quan trọng, trước khi chết vẫn có thể tận dụng để làm việc cho ma tộc.
Có lẽ vì lý do này mà Tịch Vô Quy không giết chết hết tù binh ngay.
Thật ra Tịch Vô Quy bây giờ trông có vẻ hợp lý hơn nhiều so với hình tượng trong truyện. Trước trận Phù Châu hắn vốn đã là người máu lạnh, không ngần ngại giết bất cứ ai cản đường, nhưng cũng không phải kiểu giết người không cần lý do, mà là một thủ lĩnh tàn nhẫn nhưng có chiến lược rõ ràng.
Tống Diễn rời khỏi dòng suy nghĩ, ngẫm một lúc rồi nói: "Ngục Hàn Uyên canh gác nghiêm ngặt, lại rất gần với dãy núi Táng Hồn. Muốn cứu người e rằng không dễ."
Tông Diệu đã nghĩ tới điều này, anh chậm rãi nói: "Tấn công trực diện từ bên ngoài rất khó, dễ đánh động ma tộc. Nhưng chúng ta có thể cử người lẻn vào Hàn Uyên, bí mật liên lạc với các tiên nhân bị giam trong đó, tạo thế trong ngoài phối hợp, đánh nhanh thắng nhanh."
Vi Sinh Vân nhíu mày: "Nhưng nếu chẳng may thất bại, kinh động đến Tịch Vô Quy, chẳng những không cứu được ai mà còn làm thiệt mạng thêm nhiều đồng đội. Bao năm nay chúng ta đã rất vất vả chống lại ma tộc, Không Huyền Cảnh đã tổn thất nặng nề, lấy đâu ra sức người để tấn công ngục Hàn Uyên? Kế hoạch này quá mạo hiểm."
Tông Diệu trầm ngâm: "Ta biết kế hoạch này rất mạo hiểm, nhưng sư huynh, chúng ta có quá nhiều đồng đội bị giam cầm, nếu không cứu họ, sớm muộn gì họ cũng sẽ chết ở đó."
Vi Sinh Vân lắc đầu, thở dài: "Tịch Vô Quy đang trấn giữ ở dãy núi Táng Hồn, quá gần ngục Hàn Uyên. Nếu hắn ra tay ngăn cản thì chúng ta không có chút hy vọng nào."
Tống Diễn chợt lên tiếng: "Nếu đã vậy, chúng ta phải tìm lúc Tịch Vô Quy không có mặt, hoặc tìm cách dụ hắn ra khỏi đó."
Mắt Tông Diệu sáng lên: "Đúng, chúng ta có thể dụ Tịch Vô Quy ra khỏi đó. Nếu hắn không có mặt thì khả năng thành công của chúng ta sẽ cao hơn nhiều."
Nghe vậy mọi người đều phấn chấn hẳn, bắt đầu thảo luận cách để dẫn dụ Tịch Vô Quy ra ngoài.
Vi Sinh Vân nhìn họ, trong lòng bất lực. Anh ta nói: "Ngay cả khi kế hoạch này khả thi, nhưng ai sẽ là người đảm nhận vai trò nội ứng? Nếu thất bại, chắc chắn sẽ mất mạng."
Trong lều im lặng.
Tông Diệu hơi lưỡng lự. Những người ở đây đều là huynh đệ thân thiết của anh, bảo ai đi cũng khiến anh không nỡ. Nếu không phải anh là thiếu chủ, phải ở lại trấn thủ Không Huyền Cảnh, không thể tùy tiện hành động thì anh đã muốn tự mình đi rồi.
Vi Sinh Vân khuyên: "A Diệu, ta hiểu ý đệ muốn cứu người, nhưng cứu người cũng phải biết sức mình. Ta nghĩ bây giờ chúng ta nên thận trọng, đừng vội vàng mạo hiểm."
Tông Diệu im lặng, tay khẽ siết lại, nét mặt lộ vẻ giằng xé.
Sư huynh nói rất đúng. Mặc dù anh rất muốn cứu người, nhưng nếu thất bại thì chẳng phải sẽ đẩy huynh đệ mình vào chỗ chết hay sao?
Chợt có người cất giọng.
"Ta nguyện đi."
Tông Diệu và mọi người quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tống Diễn bước lên trước một bước, trên mặt nở nụ cười nhẹ, khích lệ nhìn Tông Diệu rồi lặp lại: "Ta nguyện làm nội ứng xâm nhập ma tộc."
Tống Diễn nói: "Bây giờ chúng ta chiến đấu với ma tộc mà liên tiếp thất bại, mỗi lần đều tổn thất nhiều huynh đệ. Tinh thần của mọi người khi đối mặt với ma tộc đã không còn mạnh mẽ như trước vì không nhìn thấy chút hy vọng nào. Chúng ta chỉ như cá mắc cạn giãy dụa, nhưng nếu chúng ta có thể cứu được những người trong ngục Hàn Uyên, không chỉ tăng cường sức mạnh mà còn khơi dậy sĩ khí, để mọi người biết rằng ma tộc không phải không thể đánh bại, Tịch Vô Quy không phải là vô địch."
"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, cứ lùi mãi thì không thể thắng nổi ma tộc."
"Hơn nữa những người bị giam trong ngục Hàn Uyên đều là huynh đệ đã cùng chúng ta vào sinh ra tử. Chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn họ chết dần chết mòn."
Giọng nói của Tống Diễn vang lên đầy kiên quyết.
Tông Diệu nhìn Tống Diễn, trong lòng xúc động như có một dòng suối ấm chảy qua. Mỗi lời Tống Diễn nói đều là điều mà Tông Diệu đang nghĩ trong lòng. Là thiếu chủ của tiên môn, anh luôn phải cân nhắc lợi hại, phải nghĩ cho toàn cục, vì mọi quyết định của anh đều ảnh hưởng đến tính mạng của vô số người, nên anh không thể tùy tiện hành động. Nhưng Tống Diễn luôn hiểu được suy nghĩ của anh, và luôn sẵn sàng ủng hộ vô điều kiện. Ba năm qua, anh rất biết ơn vì có Tống Diễn ở bên cạnh mình.
Nên anh càng không muốn để Tống Diễn mạo hiểm như vậy.
Tông Diệu hạ giọng: "Huynh nói đúng, nhưng về chuyện nội ứng, chúng ta cần bàn bạc thêm..."
Tống Diễn cười ngắt lời: "Huynh biết rõ lý do ta muốn xâm nhập ma tộc mà. Chuyến đi này không chỉ vì tiên môn, mà còn có lý do cá nhân của ta. Ta là người thích hợp nhất."
Nếu Tống Diễn viện dẫn lý do khác Tông Diệu còn có thể phản đối. Nhưng lời đã nói đến nước này, anh chỉ biết mở miệng rồi lại không thể thốt ra lời ngăn cản.
Từ Thuấn cũng nhìn Tống Diễn đầy xúc động. Mặc dù họ đã sớm coi thường chuyện sống chết, nhưng Tống Diễn vẫn khiến hắn ta khâm phục. Hắn ta trịnh trọng nói: "Bảo trọng."
Tống Diễn cười đáp cảm ơn.
Mọi người trong lều tràn đầy khí thế chiến đấu. Đến nước này, nếu Tông Diệu còn ngăn cản chỉ e sẽ làm giảm nhuệ khí của họ.
Vi Sinh Vân cũng không nói gì thêm.
Anh ta chỉ lặng lẽ nhìn Tống Diễn, lại nhìn sang Tông Diệu rồi thở dài một tiếng.
⋆。˚ ☁︎ ˚。⋆。˚☽˚。⋆
Tống Diễn trở về lều của mình. Trong lều trống trơn, cũng chẳng có gì để thu dọn.
Một mình y đi đến rìa doanh trại. Nơi này không có ai qua lại, gió đêm thổi lạnh lẽo. Tống Diễn ngồi xuống một tảng đá, lấy thanh kiếm của mình ra cẩn thận lau chùi.
Khi Tông Diệu đến, anh thấy Tống Diễn đang cô đơn ngồi đó. Ánh trăng trải dài trên gương mặt lạnh lùng, tạo thành những bóng mờ nhạt. Đôi mắt của người đàn ông dường như chứa đầy hoài niệm, không biết y đang nghĩ đến điều gì, chỉ thấy khóe mắt và đôi mày hiện lên vẻ dịu dàng.
Tông Diệu dời tầm mắt, dừng lại ở chiếc chuông đồng bên hông Tống Diễn.
Ba năm rồi.
Tống Diễn vẫn chưa tìm được tên ma tộc đó.
Anh vẫn nhớ đêm ba năm trước, Tống Diễn ôm lấy thi thể của Cố Duy, ánh mắt trống rỗng và vô cùng hoang mang.
Rồi Tống Diễn theo anh đến Không Huyền Cảnh.
Người từng chỉ muốn một đời bình yên, lười biếng không chịu khổ cực, trong hai năm ngắn ngủi đã trải qua quá trình rèn luyện đầy gian khổ: ngâm mình trong tiên tuyền, vào bí cảnh chiến đấu, bước vào Kiếm Trủng để lấy kiếm. Y đã chịu đựng những đau đớn mà người thường khó có thể chịu được, trả giá những điều không ai có thể tưởng tượng để trở thành một tiên nhân cầm kiếm bảo vệ chúng sinh.
Tất cả chỉ vì Cố Duy.
Tông Diệu từng ghen tị với tình cảm giữa Tống Diễn và Cố Duy, nhưng bây giờ anh chợt mong rằng Tống Diễn không yêu Cố Duy nhiều đến vậy.
Anh biết, chỉ đến khi tìm được tên ma tộc đó, nếu không Tống Diễn sẽ không bao giờ dừng lại.
Người phía trước bỗng quay đầu lại, nở nụ cười nhẹ: "Huynh đến rồi."
Đối diện với đôi mắt đào hoa dịu dàng ấy, cổ họng Tông Diệu bỗng nghẹn lại. Rồi anh bước tới, lắc lắc bầu rượu trong tay: "Ta đến uống rượu với huynh đây."
Tống Diễn nhướn mày.
Tông Diệu khẽ nói: "Đây là rượu ngon mà ta cất giữ bấy lâu, chỉ còn đúng một bầu cuối cùng. Ta lén mang đến cho huynh uống đấy, nếu đám kia biết thì chẳng đủ mỗi người một ngụm đâu."
Mắt Tống Diễn sáng lên, vỗ vai Tông Diệu: "Huynh đệ tốt."
Trong mắt Tông Diệu thoáng qua chút u buồn, nhưng anh nhanh chóng che giấu, rót rượu ra ly rồi cười nói: "Tất nhiên rồi. Ta có tốt với huynh hay không, chẳng lẽ huynh còn không biết à?"
Tống Diễn đồng tình.
Những năm qua y tu luyện thuận lợi là nhờ có Tông Diệu giúp đỡ rất nhiều. Linh đan diệu dược không thiếu phần y, thậm chí Tông Diệu còn dùng cả tài nguyên của mình để giúp y. Nghĩ lại thì y từng muốn để dành cái "đùi vàng" Tông Diệu này cho Cố Duy, nhưng cuối cùng lại thành mình tự hưởng!
Đúng là cuộc đời khó lường.
Tống Diễn nâng ly uống cạn. Rượu tiên nhân quả không làm y thất vọng, nhân gian không có rượu nào sánh bằng, nhưng so với rượu ở thế giới của y thì còn kém xa.
Hai người cứ thế uống hết ly này đến ly khác, thời gian trôi qua thật nhanh.
Tống Diễn đã ngà ngà say, một tay y chống lên tảng đá, người ngả nhẹ ra sau, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trăng sáng, giọng y khàn khàn: "Thời gian trôi nhanh thật..."
Chớp mắt một cái đã ba năm trôi qua kể từ khi y xuyên không đến đây.
Những tháng đầu tiên cứ ngỡ thời gian trôi thật chậm, nhưng ba năm này lại trôi qua trong nháy mắt.
Tông Diệu liếc nhìn người bên cạnh.
Đôi mắt đào hoa của Tống Diễn hơi nheo lại, ánh nhìn long lanh như gợn sóng, trên mặt phảng phất sắc hồng nhè nhẹ. Môi y ửng đỏ thoáng vương chút rượu, chiếc cổ dài duyên dáng kiêu hãnh. Y ngồi dựa dẫm, lười nhác, có chút mơ màng như thể sắp bị gió cuốn đi, mang một vẻ đẹp đầy mê hoặc.
Tông Diệu hít sâu một hơi, chậm rãi cất lời: "Huynh có bao giờ nghĩ rằng có lẽ tên ma tộc đó đã chết rồi..."
Vì thế mà huynh không thể tìm thấy hắn.
Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn ma tộc, việc tìm một tên trong số đó chẳng khác nào mò kim đáy biển. Nên... liệu huynh có thể thôi cố chấp được không?
Tống Diễn quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt họ chạm nhau, Tông Diệu thoáng lúng túng, anh biết mình không nên nói những lời này, nhưng không hiểu sao cuối cùng anh vẫn thốt ra.
Anh không muốn Tống Diễn giận...
Nhưng Tống Diễn chỉ nhìn anh giây lát rồi bỗng nhiên bật cười, nụ cười ấy như ánh trăng soi rọi khiến Tông Diệu không khỏi sững sờ.
Tống Diễn từ tốn đáp: "Quả thực ta muốn tìm tên ma tộc đó, nhưng chuyện đi ngục Hàn Uyên lần này không chỉ vì vậy."
Tống Diễn thừa nhận rằng cái chết của Cố Duy là khởi đầu cho việc y bước chân vào con đường tu tiên.
Trước khi Cố Duy chết, y luôn tìm cách đứng ngoài cuộc, tránh né cốt truyện, tránh xa mọi tranh đấu và giết chóc. Y từng nghĩ mình chỉ là người ngoài cuộc.
Nhưng chính cái chết của Cố Duy khiến y nhận ra, mình không thể trốn tránh mãi được.
Tuy nhiên, ba năm trôi qua...
Y đã đi trên con đường tu luyện đầy gian nan, nhiều lần vào sinh ra tử cùng Tông Diệu, chứng kiến bao nhiêu người phàm phải lưu lạc, chứng kiến bao nhiêu đồng đội ngã xuống, ngay cả thanh kiếm của y cũng đã nhuốm không biết bao nhiêu máu ma tộc.
Giờ tất cả những gì y làm không chỉ vì Cố Duy. Y đã là một phần của thế giới này, cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác.
Những gì y đang làm là những điều mà Tông Diệu và nhiều người khác đã dành cả đời để làm.
Cố Duy là điểm khởi đầu, nhưng cuối cùng chính những người và sự kiện xung quanh đã đưa y đến đây.
Những gì y nói trong lều trước đó đều là lời thật lòng, không hề có chút giả dối nào.
Tông Diệu là một người đầy nhiệt huyết và chính nghĩa, luôn muốn bảo vệ chúng sinh, cứu vớt mọi người, nhưng một mình anh thì quá mệt mỏi. Tông Diệu là người tốt, đã giúp đỡ Tống Diễn rất nhiều, vậy nên y cũng muốn giúp lại Tông Diệu. Điều đó có gì sai sao?
Hơn nữa những việc y làm đều là những điều y muốn làm. Y cũng muốn cứu những người kia.
Tống Diễn cười: "Chuyện có lợi cả đôi bên, huynh đừng khuyên ta từ bỏ."
Tông Diệu nhìn Tống Diễn một hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ cười.
Thật ra anh luôn biết Tống Diễn là người như thế nào. Họ đi được đến ngày hôm nay là vì cả hai có chung chí hướng. Những gì Tống Diễn đang làm không chỉ vì tình yêu, mà vì y cũng có tấm lòng nhân hậu, mang nỗi lo cho cả thiên hạ.
Nhưng bản thân Tông Diệu vì chút lòng riêng mà suýt chút nữa đã đánh giá thấp Tống Diễn.
Tông Diệu chắp tay, ép hai ngón tay lại với nhau, từ ngực anh xuất hiện một viên ngọc sáng lấp lánh. Anh phẩy tay, viên ngọc bay đến trước mặt Tống Diễn.
Tông Diệu nói: "Đây là linh bảo hộ thân của ta. Lần này hành trình quá nguy hiểm, huynh cầm lấy mà bảo vệ bản thân."
Tống Diễn do dự.
Thông thường những món đồ khác của Tông Diệu thì không sao, vì giữa họ không cần quá khách sáo. Nhưng đây lại là bảo vật hộ thân của Tông Diệu, nếu đưa cho y, Tông Diệu sẽ thế nào?
Tông Diệu nghiêm túc nói: "Ở đây ta không có gì nguy hiểm, huynh đừng lo. Nếu ta đã để huynh làm chuyện này thì phải chịu trách nhiệm cho an toàn của huynh. Nếu huynh từ chối thì chẳng khác nào không coi ta là bạn."
Tống Diễn hơi ngập ngừng rồi cũng nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay nhận lấy viên ngọc: "Được, ta nhất định sẽ sống sót trở về."
Tông Diệu nhìn Tống Diễn.
Huynh nhất định phải sống sót trở về.
Ta sẽ chờ đến ngày huynh tự tay báo thù, buông bỏ mọi oán hận.