Châu phủ từng phồn hoa nay vắng lặng và hoang tàn, các quán trọ, tửu lâu đều đóng kín cửa, lá rụng chất đầy hai bên đường.
Giữa ban ngày nhưng nơi đây chẳng khác gì một thành phố chết.
Tòa phủ đệ của tiên sư trên lưng chừng núi hiện đã bị ma tộc chiếm đóng, người trấn giữ là một đại tướng ma tộc tên Phù Tiều.
Xung quanh phủ đệ có ma tộc tuần tra, nhưng lúc này, vài tên ma tộc đang tụ tập uống rượu.
"Mấy cái ngày chán phèo, chẳng thấy một bóng người, mấy con kiến hèn kia ngoài việc bỏ chạy thì chẳng làm được gì ra hồn."
"Chạy được là may cho bọn chúng, đỡ phải tốn công chúng ta đuổi."
"Cũng đúng, ta vừa tìm được một căn nhà xịn, lần sau về nhà nhất định đưa thê tử ta đến đây sống. Chỗ này đúng là hơn hẳn chỗ ta, bên kia vừa xấu vừa khắc nghiệt, chẳng khác gì địa ngục. Chắc chắn nàng sẽ thích chỗ này."
"Nhờ Quân thượng mới biết ngoài kia thế giới tuyệt vời đến vậy, bọn người phàm này đúng là số hưởng thật."
"Hồi hai mươi năm trước tụi mình khổ sở lắm, may mà Quân thượng xuất quan rồi."
"Chờ giết hết tiên nhân thì cõi phàm nhân này sẽ là của chúng ta, ha ha ha ha—"
Bỗng nụ cười của tên ma tộc tắt ngấm, một thanh kiếm dài xuyên thẳng qua cổ họng hắn. Hắn chỉ kịp ú ớ vài tiếng rồi ngã gục.
Những tên ma tộc còn lại kinh hãi ngẩng đầu, phát hiện có một người áo xanh đứng đó mới nhận ra tiên nhân đã tấn công. Đã lâu rồi không có tiên nhân nào dám bén mảng đến đây, chúng vội vã đứng dậy định gọi đồng bọn, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đầu của chúng đã rơi xuống đất, miệng vẫn há to.
Tông Diệu và Vi Sinh Vân đứng phía sau những tên ma tộc, kiếm trong tay còn nhỏ máu.
Họ đồng loạt hạ gục những tên ma tộc này mà không phát ra một tiếng động. Tông Diệu ra hiệu cho Từ Thuấn dẫn người đi về hướng khác, còn anh và Tống Diễn tiếp tục tiến sâu vào trong.
Tống Diễn nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Ba năm trước y đã từng đến đây để tham gia cuộc tuyển chọn của tiên môn, lúc đó Cố Duy cũng ở cùng y. Bắc Lê Châu khi ấy phồn hoa tấp nập, nhưng giờ trở lại chẳng còn bóng người.
Người dân nơi đây đã được sơ tán trước khi thành vỡ, dù thương vong không nhiều, nhưng cảnh tượng họ bỏ quê hương đi lánh nạn vẫn in sâu trong trí nhớ của Tống Diễn.
Y không hiểu tại sao những ma tộc từ dưới vực sâu kia lại muốn chiếm đoạt đất đai của nhân gian. Có lẽ quy tắc của thế giới này là kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, nhưng y là người phàm, nên đương nhiên phải chiến đấu để bảo vệ nhân dân.
Tống Diễn và Tông Diệu phối hợp vô cùng ăn ý, họ tiếp tục hạ gục thêm vài toán lính tuần tra ma tộc, cuối cùng cũng đến được trung tâm của phủ đệ.
Số lượng ma tộc ở đây ngày càng đông.
Để làm cho cuộc tấn công này có vẻ mục đích rõ ràng, tránh làm ma tộc cảnh giác, họ đã lên kế hoạch cẩn thận, chuẩn bị giả vờ ám sát đại tướng ma tộc Phù Tiều.
Phù Tiều tuy không có địa vị cao như Phục Diễm nhưng cũng là một trong những tướng lĩnh có tiếng trong ma tộc. Khi tấn công Bắc Lê Châu, không ít tiên nhân và tu sĩ đã chết dưới tay hắn ta. Đây là một kẻ địch rất khó đối phó.
Sắc mặt Tống Diễn trở nên nghiêm trọng, tay y nắm chặt thanh kiếm, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Tông Diệu lo lắng nhìn Tống Diễn.
Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí để đảm bảo an toàn anh còn tự mình đi cùng Tống Diễn.
Nhưng đến giờ phút này Tông Diệu vẫn rất lo sợ. Gươm giáo không có mắt, lỡ như có bất trắc gì, lỡ như họ bị rơi vào tay ma tộc, lỡ như đụng phải Tịch Vô Quy...
Trong lòng Tông Diệu tràn đầy nỗi dằn vặt, anh muốn mở miệng nói gì đó, trong đầu thậm chí thoáng lên suy nghĩ rằng nếu Tống Diễn đồng ý từ bỏ, họ có thể quay lại ngay bây giờ. Quay về lúc này vẫn còn kịp.
Nhưng Tống Diễn quay đầu nhìn anh, ánh mắt kiên định: "Nhờ huynh giúp ta giữ vững trận địa."
Tông Diệu im lặng một lúc, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nếu Tống Diễn đã quyết như vậy, điều duy nhất anh có thể làm là đảm bảo mọi chuyện diễn ra suôn sẻ nhất có thể.
Họ nấp trên mái nhà, chờ đợi khoảng một khắc.
Từ Thuấn tạo ra tiếng động ở phía xa.
Không lâu sau có một tên ma tộc hớt hải chạy đến báo tin: "Tướng quân ơi không xong rồi, có tiên nhân tấn công!"
Cửa lớn phủ đệ bật mở.
Một tên ma tộc cao lớn, tay cầm song đao bước ra. Khuôn mặt đen sạm của hắn ta đầy sẹo, một mắt bị mù, chỉ còn lại một con mắt vàng. Con mắt vàng ấy đảo qua đảo lại, lạnh lùng nói: "Hoảng cái gì, từ từ nói—"
Câu nói còn chưa dứt, sắc mặt hắn ta đột nhiên cứng đơ, con mắt vàng lóe lên nhìn thẳng về phía mái nhà, chỉ thấy một luồng sáng lao thẳng về phía mặt hắn!
Tống Diễn đang chờ khoảnh khắc này!
Cùng lúc đó, Tông Diệu và Vi Sinh Vân cũng ra tay, tên ma tộc báo tin chỉ kịp gục ngã với cái đầu lìa khỏi cổ. Những ma tộc khác nghe thấy động tĩnh kéo đến, nhưng đều bị hai người họ ngăn lại bên ngoài.
Tống Diễn tập trung toàn lực, kiếm bạc trong tay y tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ, xung quanh như có một cơn lốc xoáy bao trùm. Kiếm khí lao vút về phía Phù Tiều, để lại một vết máu dài trên khuôn mặt vốn đã đầy sẹo của hắn.
Đồng tử Phù Tiều khẽ rụt, hắn ta cúi đầu kịp né đòn tấn công của Tống Diễn. Hắn phản ứng rất nhanh, dù có vẻ to lớn thô kệch nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt. Đao nặng trong tay hắn bổ thẳng về phía Tống Diễn.
Tống Diễn vặn người giữa không trung tránh được cú đánh, nhưng thanh đao đã để lại một vết nứt sâu trên mặt đất.
Phù Tiều cười nhạt.
Dù song đao của hắn ta nặng cả ngàn cân, nhưng hắn ta vung đao nhanh như chớp, cả hai đã giao đấu vài hiệp. Tống Diễn có vẻ không tránh kịp, bị sống đao đập trúng vai, thanh kiếm trong tay y rơi xuống, cắm vào mặt đất ở đằng xa.
Tông Diệu thấy cảnh đó thì vô cùng lo lắng, nhưng Vi Sinh Vân giữ chặt lấy vai anh, lắc đầu ra hiệu, môi mấp máy không thành tiếng: "Rút."
Tống Diễn cố gắng đứng dậy nhưng bị một tên ma tộc kề đao vào cổ từ phía sau, buộc y phải khuỵu gối xuống đất.
Cánh tay phải của y run rẩy, máu chảy dài xuống cổ tay, cú đánh vừa rồi khiến ngũ tạng y như đảo lộn, cổ họng trào lên một ngụm máu. Dù vậy y vẫn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn thẳng vào Phù Tiều.
Phù Tiều nhíu mày nhìn đám tiên nhân đã trốn thoát, không ra lệnh đuổi theo mà quay lại nhìn Tống Diễn, trầm giọng nói với thuộc hạ: "Đưa y xuống."
Tên ma tộc giữ Tống Diễn tỏ vẻ khó chịu: "Tướng quân, y đã giết không ít huynh đệ chúng ta, sao không giết quách đi cho rồi!"
Phù Tiều lắc đầu: "Quân thượng có lệnh không giết tù binh."
"Huống chi giết y bây giờ thì quá dễ dàng. Đưa người đến ngục Hàn Uyên, trước khi chết bọn chúng còn phải cống hiến chút sức lực cho ma tộc." Con mắt vàng của Phù Tiều ánh lên vẻ độc ác, hắn ta lạnh lùng: "Tên này có chút bản lĩnh, có khi chịu đựng được vài ngày cũng nên."
Tên ma tộc kia dù có chút không hài lòng nhưng lệnh của Quân thượng không thể cãi. Nghĩ đến môi trường khắc nghiệt của ngục Hàn Uyên, gã thấy để tên tiên nhân này chịu khổ cũng không tệ, liền đẩy mạnh Tống Diễn một cái: "Đứng dậy!"
Tống Diễn chống tay xuống đất, từ từ đứng dậy.
Y bị đưa xuống địa lao, tên ma tộc lấy ra một sợi xích lạnh buốt ánh lên những tia sáng lạnh lẽo, khóa chặt đôi tay của Tống Diễn rồi đẩy y vào một phòng giam.
Tống Diễn hơi lảo đảo, tầm mắt rơi xuống sợi xích trên tay.
Đây chính là xích Hàn Thiết, được chế tạo đặc biệt để khắc chế tiên lực. Khi xích chạm vào da, cảm giác băng giá khiến Tống Diễn khẽ rùng mình, luồng khí lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể làm khí huyết trong người y như bị đông cứng. Quả nhiên, ngay cả một chút tiên lực y cũng không thể vận dụng.
Tống Diễn ngẩng đầu lên, bình tĩnh quan sát xung quanh, phát hiện ra không chỉ có mình y là tù binh.
Trong phòng giam còn có khoảng hơn mười người.
Cạnh phòng giam của y là một thanh niên trẻ, gương mặt khá cương nghị nhưng có phần tiều tụy. Khi thấy Tống Diễn bị đưa vào, thanh niên đó khẽ động đậy, tinh thần có vẻ phấn chấn hơn, cậu ta hỏi: "Huynh đài, sao huynh bị bắt thế?"
Tống Diễn thản nhiên đáp: "Ám sát Phù Tiều."
Thanh niên kia hơi sững sờ, rồi lập tức ra vẻ ngưỡng mộ: "Huynh gan thật đấy."
Tầm mắt thanh niên dừng lại trên đôi tay của Tống Diễn. Sợi xích Hàn Thiết này được thiết kế đặc biệt để trói các tiên nhân, điều đó có nghĩa là Tống Diễn không chỉ là một tiên nhân, mà còn có thực lực không hề tầm thường, nếu không thì sao dám đi ám sát Phù Tiều.
Còn cậu ta chỉ là một tu sĩ bình thường. Khi thành của quê hương cậu bị phá hủy, cậu đã cố gắng hộ tống dân chúng chạy trốn, nhưng vì chạy chậm nên bị ma tộc bắt, may mà đầu hàng kịp thời nên được giữ mạng.
Thanh niên rất ngưỡng mộ những tiên nhân như Tống Diễn, nếu không có họ giúp chống lại ma tộc, có lẽ số người chết sẽ còn nhiều hơn nữa.
Cậu ta nhiệt tình giới thiệu: "Ta là Đan Sa, đến từ thành Liễu Hương. Huynh đài tên gì?"
Tống Diễn nhận ra người này không có mưu đồ gì, khẽ mỉm cười: "Tống Diễn."
𐙚 ˚🍰 ⋆。˚ ᡣ𐭩
Tông Diệu bị Vi Sinh Vân kéo về doanh trại.
Vi Sinh Vân giữ chặt vai Tông Diệu, nhẹ giọng nói: "Đừng lo, Tịch Vô Quy đã ra lệnh không giết tù binh, Tống Diễn sẽ không sao đâu."
Nhưng nhớ đến vết thương mà Tống Diễn phải chịu và cảnh tượng y bị ma tộc bắt đi trước mắt mình, Tông Diệu không thể nào yên lòng. Nếu họ không thành công cứu thoát Tống Diễn, y sẽ chết ở ngục Hàn Uyên.
Nghĩ đến khả năng Tống Diễn có thể chết ở nơi đó, trái tim Tông Diệu như bị bóp nghẹt, anh mím chặt môi không nói lời nào, lồng ngực phập phồng, một lúc lâu sau mới khàn giọng: "Sư huynh, huynh có thể buông tay rồi."
Vi Sinh Vân nhìn sắc mặt của Tông Diệu, khẽ thở dài nhưng cuối cùng cũng buông tay ra.
Vị sư đệ này của anh ta từ nhỏ đã rất chững chạc, xử lý mọi việc luôn điềm tĩnh, dù đối mặt với sinh tử cũng không nao núng. Nhưng hôm nay vì Tống Diễn mà suýt nữa đã mất kiểm soát, chứng tỏ Tông Diệu thực sự lo cho Tống Diễn rất nhiều.
Thấy Tông Diệu đã bình tĩnh lại, Vi Sinh Vân dịu dàng an ủi: "Tống Diễn sẽ sống sót trở về."
Trong mắt Tông Diệu ánh lên vẻ kiên định, nắm chặt thanh kiếm trong tay, nói từng chữ một: "Ta nhất định sẽ cứu y ra."
Vi Sinh Vân muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng bèn cười: "Lần này khi Tống Diễn trở về, đệ phải tỏ tình đi đấy! Cứ giữ mãi trong lòng thế này thì người ta làm sao mà biết được."
Mặt Tông Diệu thoáng hiện vẻ bối rối, giọng cũng trở nên căng thẳng: "Sư huynh, huynh nói gì vậy..."
Vi Sinh Vân nhướng mày: "Ta và đệ lớn lên bên nhau, đệ nghĩ ta còn không hiểu đệ à? Đệ cứ mãi nghiêm túc, không chủ động thì làm sao theo đuổi được người ta."
Tông Diệu: "..."
Anh cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm.
Anh nào không muốn nói rõ lòng mình với Tống Diễn?
Nhưng hiện giờ thiên hạ vẫn chưa yên, ma tộc chưa bị tiêu diệt, thù lớn của Tống Diễn chưa được trả... thì có thể nói đến chuyện tình cảm gì chứ?
Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ ở bên Tống Diễn. Anh tin đến một ngày nào đó, Tống Diễn sẽ buông bỏ được gánh nặng trong lòng. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, anh không muốn khiến Tống Diễn cảm thấy phiền lòng.
𖧷₊˚˖𓍢ִ🍓✧˚.🎀༘⋆゚*
Nửa tháng sau.
Đại điện của ma cung, dãy núi Táng Hồn.
Trong đại điện rộng lớn, một con rồng đen khổng lồ với lớp vảy gồ ghề đáng sợ đang nằm nhắm mắt cuộn tròn, như đang trong giấc ngủ chập chờn. Mỗi khi nó hít thở, mang của nó phồng lên để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Con rồng đen chiếm gần hết không gian trong đại điện, khiến các ma tộc chỉ có thể đứng co rúm ở một bên. Những kẻ đứng gần con rồng đen run rẩy, mùi tanh nồng nặc tỏa ra khiến họ phải nín thở, sợ rằng con rồng sẽ thức dậy và nuốt chửng họ.
Trên ngai vàng cao nhất của đại điện.
Một người đàn ông mặc áo đen ngồi đó.
Trên mặt hắn là một chiếc mặt nạ bằng sắt đen tuyền, đôi mắt dưới lớp mặt nạ cũng đen sâu như vực thẳm. Mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, hắn lười biếng chống tay lên cằm, đeo găng tay màu đen bóng loáng, ánh lên vẻ sắc bén như kim loại, toàn thân được bao phủ trong sắc đen tối tăm. Hắn liếc qua đám ma tộc phía dưới, khiến lòng ai nấy đều chấn động, tựa như bị vực sâu nhìn chằm chằm.
Các ma tộc không dám thở mạnh, từng kẻ một cúi đầu, run rẩy như bị cái lạnh bao phủ.
Chỉ có một lão già đứng đầu là vẫn điềm nhiên, dường như chẳng hề cảm nhận được bầu không khí nặng nề trong điện, dáng vẻ như buồn ngủ.
Lão có đôi mày dài, mắt sâu, tóc và râu đều trắng xóa. Trong đám ma tộc dữ tợn, lão hiện lên với vẻ hiền lành hiếm thấy, đôi mắt lờ đờ khép hờ, một tay chống trên chiếc gậy gỗ. Lão chính là đại trưởng lão của ma tộc, Lư Khâu Kỳ.
Tịch Vô Quy chống tay lên cằm, bàn tay kia nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, ánh mắt lười nhác lướt qua phía dưới, giọng nói trầm thấp: "Tình hình chiến sự thế nào?"
Trong điện im ắng.
Một tên ma tướng lén nhìn Lư Khâu Kỳ rồi rụt rè bước ra trước, cẩn thận đáp: "Thiếu chủ tiên môn Tông Diệu đang chỉ huy tiên nhân chống trả. Tu vi anh ta cao cường, rất khó đối phó. Tạm thời ta chưa thể hạ được thành Khâu Ninh..."
Gã đó hít sâu một hơi, như lấy hết can đảm để nói tiếp, nhưng giọng vẫn run run: "Nếu... nếu Quân thượng đích thân ra tay giết Tông Diệu, khiến tiên môn kinh sợ thì chắc chắn tình hình chiến sự sẽ thuận lợi hơn nhiều..."
Gã vừa nói vừa đối diện với ánh mắt của Tịch Vô Quy, cả người như đóng băng.
Đôi mắt của Tịch Vô Quy thoáng hiện lên vẻ giễu cợt, hắn từ tốn nói: "Chỉ một tên Tông Diệu nho nhỏ mà các ngươi đã không đối phó được, vậy sau này gặp Từ Diệu, Châu Diệu, các ngươi định làm thế nào? Nếu việc gì cũng phải để bản quân tự mình ra tay, thì cần các ngươi để làm gì?"
Tên ma tướng sợ toát mồ hôi lạnh, lập tức quỳ phịch xuống.
Tịch Vô Quy nhìn gã từ trên cao, đôi môi mỏng khẽ mở, nhả ra hai chữ lạnh lùng: "Vô dụng."
Ngay khi hắn vừa nói xong, con rồng đen đang ngủ cũng thức giấc, đôi mắt vàng nhạt của nó mở ra, cái nhìn hung tợn khiến ai cũng rùng mình. Nó há miệng nuốt chửng tên ma tướng rồi phun ra một hơi thở đầy mùi hôi thối, đánh một cái ợ rõ to xong lại nằm xuống ngủ tiếp.
Đại điện không có nhiều thay đổi, ngoại trừ việc bây giờ thiếu đi một tên ma tộc.
Lư Khâu Kỳ cuối cùng cũng hé mắt, nhưng vẫn không nói gì, dáng vẻ vẫn như chẳng quan tâm đến mọi thứ.
Ánh mắt của Tịch Vô Quy lướt qua Lư Khâu Kỳ đầy ý vị.
Lão già này vẫn không yên phận.
Chẳng lẽ lão ta nghĩ mình không nhìn ra tên ma tướng kia là do lão ngầm sai khiến chắc?
Đáng tiếc là lão che giấu quá kỹ, Bắc Thất Bộ lại chỉ nghe theo lệnh lão. Nếu giết lão vô cớ, e rằng sẽ làm lung lay lòng quân.
Nhưng điều đó cũng không quan trọng lắm.
Chỉ cần Lư Khâu Kỳ ngoan ngoãn làm việc cho ma tộc, giữ lão ta lại cũng không sao. Nhưng nếu lão ta dám có hành động nào mờ ám, Tịch Vô Quy sẽ không ngại mà giết lão.
Thấy không ai dám nói gì, Tịch Vô Quy đứng dậy bước lên lưng con rồng đen. Rồng đen mở mắt, bay vút lên trời.
Khi Tịch Vô Quy rời khỏi đại điện, đám ma tộc mới thở phào nhẹ nhõm, nhiều kẻ mồ hôi lạnh ướt đẫm người.
Lư Khâu Kỳ chống gậy, chậm rãi di chuyển. Khi tất cả ma tộc khác đã rời đi, Quỷ La tiến đến gần Lư Khâu Kỳ, thấp giọng hỏi: "Đại trưởng lão, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Lư Khâu Kỳ mở mắt, ánh nhìn sáng ngời, không còn chút vẻ mơ màng buồn ngủ nào nữa. Lão hừ lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn lên trời.
Năm đó khi Tịch Vô Quy và Tông Triều Sơn đều bị thương nặng, hắn bế quan hai mươi năm không ra mặt. Lư Khâu Kỳ từng nghĩ Tịch Vô Quy đã gần chết. Nhân lúc Phục Diễm không ở trong ma tộc, lão còn xúi giục ba tộc trưởng ma tộc khác xông vào cấm địa. Ma tộc luôn tôn thờ kẻ mạnh, nếu Tịch Vô Quy thật sự yếu ớt không chống đỡ nổi, chắc chắn sẽ chết dưới tay các ma tộc khác.
Nhưng không ngờ ngay vào thời điểm quan trọng, Tịch Vô Quy lại xuất quan và giết chết ba tộc trưởng chỉ trong chớp mắt!
Bằng một chiêu hủy diệt, hắn khiến tất cả những kẻ chống đối đều khiếp sợ.
Phục Diễm thừa cơ dựa vào Tịch Vô Quy để tiến hành thanh trừng khốc liệt các thế lực trong ma tộc. Thời gian đó cả ma tộc chìm trong không khí căng thẳng, không ai dám làm loạn.
Nếu lão không cẩn trọng từ trước, luôn hành động trong bóng tối không để lộ dấu vết, bề ngoài lại tỏ ra ngoan ngoãn thì có lẽ lão đã bị giết từ lâu.
Dù lão là đại trưởng lão của ma tộc, địa vị cao, được các bộ tộc kính trọng, nhưng Tịch Vô Quy không hề xem lão ra gì, nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, hành sự tùy ý. Lư Khâu Kỳ buộc phải cúi mình trước hắn, trong lòng lão thấy bực bội vô cùng.
Tên ma tướng trước đó đã nhận lệnh của lão, mục đích là gây khó dễ cho Tịch Vô Quy, nhưng không ngờ chỉ vì một lời không hợp Tịch Vô Quy đã giết người luôn.
Quả là ngạo mạn đến cực điểm!
Lư Khâu Kỳ không thể hiểu nổi.
Năm đó rõ ràng Tịch Vô Quy đã bị thương nặng gần chết. Giờ Tông Triều Sơn vẫn đang bế quan, e rằng đã cạn kiệt sức lực, vậy mà Tịch Vô Quy lại hồi phục, thậm chí còn mạnh hơn trước?
Hai mươi năm bế quan đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lư Khâu Kỳ cảm giác điều này rất quan trọng. Giọng lão già nua: "Khi xưa Tịch Vô Quy bị thương nặng phải bế quan, đáng lý ra hắn cần người bảo vệ, vậy mà Phục Diễm lại lặng lẽ xuống nhân gian. Ta luôn cảm thấy chúng ta đã bỏ sót điều gì đó quan trọng."
Quỷ La nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Thuộc hạ từng lén theo dõi Phục Diễm khi gã ta xuống nhân gian, nhưng gã rất cảnh giác, ta không lấy được tin tức gì hữu ích."
Lư Khâu Kỳ hạ mắt, lạnh nhạt nói: "Tiếp tục theo dõi."
Quỷ La kính cẩn đáp: "Vâng."
⋆。˚ ☁︎ ˚。⋆。˚☽˚。⋆
Tống Diễn đứng dưới dãy núi Táng Hồn ngước lên nhìn.
Một dãy núi xanh xám trải dài vô tận, mắt thường không thấy được đỉnh. Ngọn núi cao nhất đâm thẳng lên trời, chính là núi Táng Hồn.
Thật ra trước đây dãy núi này không được gọi là Táng Hồn. Chỉ từ khi ma tộc bất ngờ xuất hiện ở đây, giết hại và đuổi hết người dân rồi xây dựng một ma cung, nơi này mới trở thành chốn khiến ai ai cũng phải khiếp sợ. Vì vậy người ta gọi nó là Táng Hồn.
Ngục Hàn Uyên nằm cách dãy núi Táng Hồn khoảng hai mươi dặm.
Tống Diễn cùng với những tù binh khác đã bị đưa đến đây. Lần này có hơn ba trăm tù binh, gồm cả tiên nhân lẫn tu sĩ. Vì đã phải đi bộ nhiều ngày liền, quần áo của Tống Diễn bụi bặm, tóc tai cũng có chút rối bời. Nhưng dù tình cảnh vô cùng thê thảm, ánh mắt y vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, ôn hòa.
Đan Sa vẫn luôn ở bên cạnh Tống Diễn, đã quen thân với y hơn. Cậu ta nhìn ma cung trên đỉnh núi, nhỏ giọng hỏi: "Huynh nghĩ tên ma đầu kia có ở đó không?"
Tống Diễn chỉ liếc nhìn một cái rồi dời tầm mắt, đáp nhạt: "Chắc có."
Đan Sa chưa từng tận mắt thấy ma quân ra tay, nhưng đã nghe không ít truyền thuyết, đều nói đó là một kẻ giết người không chớp mắt.
Trong ba năm qua Ma quân đã giết Nguyên Thanh Tiên Tôn, Đức Hải Thượng Tiên, rồi đến Minh Tồn Đạo Nhân.
Cả ba đều là những cao nhân nổi tiếng của Không Huyền Cảnh, ngang hàng với Tông Triều Sơn. Sau khi Tông Triều Sơn bị trọng thương hai mươi năm trước và bế quan, mười hai trưởng lão của Không Huyền Cảnh đều tử trận, ba người này là những cao thủ cuối cùng còn lại.
Tịch Vô Quy dù chỉ ra tay ba lần nhưng mỗi lần đều khiến tiên môn tan tác, khắc sâu nỗi sợ vào lòng người. Người phàm thì chạy trốn, tu sĩ không còn ý chí chiến đấu, chỉ còn các tiên nhân cố gắng cầm cự, vì thế mà Bắc Lê Châu nhanh chóng rơi vào tay địch.
Lòng Đan Sa ngổn ngang cảm xúc, vừa lo vừa sợ.
Dù sớm biết bị bắt coi như cầm chắc cái chết, nhưng khi thật sự bị đưa vào Ngục Hàn Uyên, cậu ta chỉ là một tu sĩ tầm thường, tu vi làng nhàng, liệu có chịu được mấy ngày ở nơi đó?
Cậu ta cứ nghĩ bản thân đã xem nhẹ sinh tử rồi, vậy mà hóa ra vẫn còn sợ chết lắm.
Đan Sa quay đầu nhìn Tống Diễn. Thấy gương mặt Tống Diễn vẫn bình thản như không, cậu ta không khỏi có chút ghen tị, liền khẽ nói: "Tống huynh, huynh không sợ à?"
Tống Diễn trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Sợ chứ."
Đan Sa ngạc nhiên: "Nhưng ta có thấy huynh sợ chút nào đâu..."
Tống Diễn nhún vai: "Ngươi đừng để ý tới vẻ bề ngoài của ta, thật ra trong lòng ta sợ lắm. Chỉ là mỗi khi ta căng thẳng thì mặt ta lại đơ ra như thế này. Ngươi không nhìn ra thôi, chứ thực ra ta còn sợ hơn ngươi nhiều đấy."
Đan Sa không nhịn được mà bật cười khúc khích.
Tống huynh hài hước thật, lúc này rồi còn có tâm trạng nói đùa.
Tên ma tộc áp giải đứng bên nghe tiếng cười liền quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Đan Sa rồi vung roi quất mạnh xuống: "Không được nói chuyện! Đi mau!"
Đan Sa sợ đến nỗi đơ người, không nhúc nhích nổi.
Ngay khi roi sắp giáng xuống, Tống Diễn mặt mày nghiêm nghị lao lên chắn phía trước Đan Sa. Roi quất mạnh vào lưng Tống Diễn, để lại một vết máu dài.
Tên ma tộc không ngờ Tống Diễn dám ra mặt, gã cười lạnh: "Ồ, đến nước này rồi mà còn muốn làm anh hùng à? Ta phải xem thử xương ngươi cứng đến đâu—"
Gã vừa chuẩn bị quất tiếp thì Tống Diễn bỗng tỏ ra cung kính, hạ giọng nói: "Đại nhân, nếu không đi nhanh chúng ta sẽ bị lạc đoàn mất. Hay là đợi vào Ngục Hàn Uyên rồi ngài muốn xử lý thế nào cũng được. Ngài thấy thế nào?"
Tên ma tộc nghe vậy thì ngẩn người.
Gã nhìn lên thấy nhóm lính ma tộc phía trước đã đi xa, nếu cứ dây dưa ở đây thì cấp trên chắc chắn sẽ không tha cho gã. Thế là gã hừ lạnh, thu roi lại.
Dù sao lũ tù này vào Ngục Hàn Uyên cũng chẳng sống nổi bao lâu.
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, nhanh tay kéo theo Đan Sa đang sợ đến ngẩn người vội vã đi theo đoàn.
Không ai biết được.
Trên bầu trời cao kia.
Tịch Vô Quy đang đứng trên lưng con rồng đen, ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo như vực sâu không đáy, phức tạp mà mịt mù. Vừa nãy hắn chỉ vô tình liếc qua.
Ai mà ngờ.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua đã bắt gặp gương mặt quen thuộc ấy.