Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi

Chương 34: Dường như đã từng gặp



Mắt Tịch Vô Quy đen sâu thẳm không thấy đáy, khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ lạnh như băng, môi mỏng khẽ mím chặt.

Đã ba năm rồi.

Hắn không ngờ lại có thể gặp lại người này.

Khi bản thân hắn lịch khiếp lại để tâm đến kẻ như con kiến này, dù biết rõ kẻ đó chẳng hề yêu mình, miệng toàn lời dối trá, hư tình giả ý nhưng hắn vẫn không cách nào buông bỏ được. Quá là thấp hèn và nực cười.

Nếu không phải lúc đó Phục Diễm ngăn cản hắn...

Hắn sẽ làm gì?

Quay lại cầu xin kẻ đó yêu thương mình hay sao?

Mỗi khi nghĩ đến việc này trong suốt ba năm qua, hắn chỉ muốn giết cả mình lẫn kẻ như con kiến đó!

Bây giờ đã gặp lại...

Mắt Tịch Vô Quy lộ ra sát khí, sau đó sắc mặt hắn thay đổi đôi chút.

Trong đáy mắt đen tối, bạo lực và giằng co đan xen vào nhau.

Phiền quá!

Hắn đưa tay lên che mắt mình, kiếp đó vốn chẳng liên quan đến hắn! Nhưng lại khiến hắn phân vân do dự.

Nếu không vậy, hắn đã sớm giết sạch người của thành Túc Minh rồi, cả con kiến này cũng không tha!

Lồng ngực Tịch Vô Quy khẽ phập phồng, mặt hắn đen hơn bao giờ hết. Một kẻ không hề yêu mình, có gì đáng để lưu luyến chứ?

Ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn xuống phía dưới.

Tống Diễn hoàn toàn không hay biết gì, chỉ mải bảo vệ người khác mà tiến về phía trước, trên lưng y là vết máu đỏ chói mắt.

Con kiến này vẫn tử tế đến mức ngốc nghếch, ai y cũng có thể bảo vệ được.

Nghĩ đến đây sát khí trong lòng Tịch Vô Quy càng mạnh hơn. Chỉ cần hắn khẽ nhúc nhích một ngón tay thôi là có thể giết chết con kiến này.

Nhưng mà...

Năm xưa con kiến này luôn mồm nói chỉ muốn sống một đời an nhàn tự tại, cuối cùng vẫn trở thành tiên nhân. Đúng là toàn những lời dối trá. Nếu bây giờ giết y, chẳng phải quá dễ dàng cho y rồi sao?

Phải làm thế nào mới giải được nỗi hận trong lòng đây?

Nếu không cởi bỏ được mối oán hận này, thì kiếp trước kia sẽ mãi ám ảnh, khiến hắn không thể yên ổn mà trở thành tâm ma của hắn. Ánh mắt đen kịt của Tịch Vô Quy dần bình tĩnh lại, hắn nở một nụ cười giễu cợt.

Thôi vậy, việc khiến con kiến này yêu hắn cũng dễ thôi mà?

Kiếp trước hắn vẫn day dứt không nguôi, đến chết cũng không cam lòng, chẳng phải chỉ vì điều này ư?

Chỉ là một người phàm tầm thường, chờ đến lúc y nảy sinh tình cảm với mình rồi chính tay giết y, coi như giải quyết mối nghiệt duyên của kiếp trước.

Từ đó sẽ không còn ai khiến hắn loạn lòng nữa.

𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟

Tống Diễn liên tục đi suốt mấy ngày, cuối cùng cũng đến được ngục Hàn Uyên.

Vừa tiến đến mép Hàn Uyên, khí lạnh thấu xương đã ập đến. Vì mang xiềng xích, linh lực tiên nhân bị phong tỏa, không thể sử dụng pháp lực để chống lại cái lạnh, cơ thể y cứng ngắc vì giá rét.

Bên ngoài là những tên ma tộc mặc áo giáp đen, cầm giáo dài. Tống Diễn liếc qua một cái đã thấy cứ cách một trăm mét lại có một tên ma tộc đứng gác.

Đám ma tộc áp giải bọn họ đến cửa rồi rời đi.

Những tên ma tộc khác tiếp quản, dẫn họ đi vào.

Lối vào ngục Hàn Uyên có một khe núi sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, vách núi hai bên đầy gai nhọn. Phía trước có một tên ma tộc vẫy tay ra hiệu, rồi chúng hạ một cây cầu treo xuống, dẫn họ bước vào trong.

Tống Diễn lặng lẽ quan sát xung quanh, mày hơi nhíu lại. Khe núi này quá sâu và rộng. Nếu y còn pháp lực thì có thể bay qua dễ dàng, nhưng bây giờ không thể ngự kiếm, không cách nào vượt qua khe núi này. Con đường duy nhất để ra ngoài là cây cầu treo.

Nhưng tay y bị xích Hàn Thiết khóa chặt, vũ khí cũng đã bị tịch thu. Những tiên nhân khác chắc cũng như vậy, thêm vào đó là sự hành hạ kéo dài, tất cả đều đã kiệt sức, nên muốn trốn thoát từ bên trong là rất khó.

Còn nếu tấn công từ bên ngoài, cầu treo có ma tộc canh giữ chặt chẽ, dễ thủ khó công, không phải chuyện đơn giản.

Tống Diễn vừa đi vừa suy nghĩ.

Khi tiến vào sâu trong ngục Hàn Uyên, không khí lạnh càng khủng khiếp hơn. Ngay cả đám ma tộc cũng có phần không chịu nổi, họ đưa đám tù binh đến nơi ở rồi vội vã rời đi.

Đan Sa đã rét đến co rúm lại thành một đống, cậu ta không ngừng xoa tay. Dù không bị khóa bằng xiềng xích, nhưng cậu ta chỉ là một tu sĩ bình thường, có vận khí cũng khó chống đỡ nổi cái lạnh. Nhìn thấy nơi ở trước mắt, cậu ta ngẩn người.

Đây mà gọi là chỗ ở á?

Quanh khu vực này hang hốc chi chít khắp nơi, như thể cả ngọn núi đã bị đào rỗng, tựa một tổ ong khổng lồ.

Những hang này chính là chỗ họ phải ở.

Đám tù binh trong ngục Hàn Uyên ai nấy quần áo rách rưới, tinh thần uể oải, trên người không ít thì nhiều đều có vết thương. Có kẻ nằm co ro trong các hang, không rõ còn sống hay đã chết. Khi thấy có tù binh mới đến, họ chỉ liếc qua với ánh mắt vô hồn, rồi lập tức quay đi như thể không thấy gì.

Đan Sa càng thêm hoảng loạn, cậu ta bất an nhìn về phía Tống Diễn: "Giờ chúng ta phải làm sao đây...?"

Tống Diễn trầm ngâm một lát rồi nói: "Trước hết tìm chỗ nghỉ ngơi đã."

E rằng ngày mai sẽ còn khó khăn hơn.

Những ngày qua Đan Sa theo sát Tống Diễn, đã sớm tin tưởng và nghe lời y, cậu ta vội vàng đi cùng Tống Diễn vào một cái hang trống. Trong hang không có ai khác, Đan Sa ngượng ngùng nhìn vết thương trên lưng Tống Diễn, tự trách: "Là do ta, nếu không vì ta huynh cũng sẽ không..."

Tống Diễn cười: "Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại. Ngươi quên ta là tiên nhân rồi à?"

Đan Sa thấy Tống Diễn vẫn bình thản, lòng cũng nhẹ nhõm đôi chút.

Tống Diễn nhắm mắt lại, tựa lưng vào vách hang để dưỡng sức. Y không biết mình phải ở đây bao lâu nữa.

Chỉ là tình hình nơi này còn tồi tệ hơn y tưởng. Từng cơn lạnh buốt cứ ập đến, khiến y nằm nhắm mắt hồi lâu mà chẳng thể ngủ nổi. Nơi quái quỷ này đúng là không cách nào chợp mắt được. Những năm qua theo Tông Diệu chinh chiến, hang động nào y cũng đã từng ở, nhưng đêm nay thật sự là đêm khó chịu nhất. Đã lâu rồi y chưa phải chịu cảnh này.

Tự nhiên lại khiến y nhớ đến lúc còn là người phàm.

Lúc đó y và Cố Duy đi dự Tiệc Đông tại Hạc Hoài sơn trang. Các tu sĩ đều không sợ lạnh, chỉ có mình y là rét đến run người, mặc dù khoác một chiếc áo lông cáo dày cộp vẫn không chịu nổi. May mà có Cố Duy chịu về sớm với y.

Nhưng cái lạnh lúc ấy so với cái lạnh bây giờ thì đúng là trò trẻ con.

Tống Diễn bật cười, khóe miệng khẽ cong. Y mở mắt nhìn về phía trước, thấy Đan Sa đang co ro ở góc hang lật qua lật lại, rõ ràng cũng không ngủ được.

Nhưng cả hai đều không nói gì.

Đêm khuya, sự tĩnh lặng bao phủ khắp ngục Hàn Uyên, như một địa ngục chết chóc không một âm thanh.

Tống Diễn lại nhắm mắt. Y đã mệt đến mức cảm nhận được chút cơn buồn ngủ. Không biết đã qua bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, y bị một cú đá mạnh đánh thức.

Tống Diễn mở mắt.

Thì ra trời đã sáng.

Một tên ma tộc ném hai cái cuốc và vài củ khoai đất xuống nền rồi ra lệnh: "Dậy mà làm việc!"

Khoai đất là một loại thực phẩm đặc trưng của thế giới này, giống như khoai tây và khoai lang, đào lên là có cả đống. Có vẻ như đây sẽ là bữa sáng của bọn họ. Tống Diễn nhặt mấy củ khoai lên, chia cho Đan Sa vài củ.

Nhưng khoai đất bị đông cứng, cứng đến mức không thể ăn được. Y đành phải nhét mấy củ khoai vào trong áo để làm ấm, rồi mỗi người cầm một cái cuốc đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi hang, Tống Diễn đã thấy một tên ma tộc kéo một cái xác từ hang khác ra ngoài. Thi thể đó đã đóng băng, tên ma tộc thô bạo ném xác lên một chiếc xe. Trên xe chất đầy xác, có lẽ đều là người chết vào đêm qua.

Đan Sa nhìn cảnh tượng đó mà lòng trĩu nặng, cậu ta không biết mình còn cầm cự được bao lâu. Có khi một ngày nào đó cậu ta cũng sẽ chết cóng vào ban đêm giống như những người này.

Tống Diễn nhìn cảnh đó, thoáng suy tư rồi lại thản nhiên dời ánh nhìn, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Khu này có khoảng vài trăm tù binh, nhưng nếu xét đến số lượng tiên nhân và tu sĩ bị bắt trong suốt ba năm qua, chắc chắn số lượng chết và bị thương còn nhiều hơn thế. Có vẻ như họ đã bị phân tán ra nhiều nơi giam giữ, và đây chỉ là một trong những mỏ khai thác mà thôi.

Tống Diễn theo những tù binh khác bước tiếp về phía trước.

Cuối cùng họ đến một ngọn núi đã bị khai thác gần hết, ngọn núi đầy những tảng đá lộn xộn, từ trong đá lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, đây chính là mỏ Hàn Thiết.

Hàn Thiết không chỉ có khả năng khắc chế linh lực tiên nhân, mà còn có thể rèn thành vũ khí, rất lợi hại khi dùng đối phó với tiên nhân. Tất cả hàn thiết đều được khai thác từ đây, bao gồm cả những xiềng xích mà y đang đeo trên tay.

Tống Diễn cúi xuống nhìn chiếc cuốc trong tay.

Hàn thiết cứng rắn vô cùng, cuốc thường không thể đập vỡ được, nên cuốc này cũng được làm từ hàn thiết, nặng hơn nhiều so với những cuốc thông thường.

Với điều kiện khắc nghiệt của ngục Hàn Uyên, người phàm tuyệt đối không thể chịu nổi một ngày. Không có gì lạ khi bọn ma tộc phải dùng tiên nhân và tu sĩ làm lao động.

So với Tịch Vô Quy trong nguyên tác vốn tàn nhẫn, Tịch Vô Quy bây giờ còn khó đối phó hơn. Tuy hắn không giết hết đám tù binh này nhưng lại để bọn họ khai thác hàn thiết, rồi sau đó rèn thành vũ khí để đối đầu với tiên nhân... Chiêu này thật sự quá độc ác.

Chỉ trong vòng ba năm, hắn đã chiếm lĩnh Bắc Lê Châu, tốc độ mở rộng lãnh thổ còn nhanh hơn cả trong nguyên tác.

Một tên ma tộc giám sát đứng bên cạnh, gã mặc giáp, bên hông đeo pháp khí giữ ấm, vung roi quát: "Làm nhanh lên! Không xong việc hôm nay thì đừng hòng nghỉ ngơi!"

Tống Diễn cúi đầu, im lặng vung cuốc xuống.

Khi cuốc đập vào hàn thiết, âm thanh trong trẻo vang lên, chỉ trong chốc lát cả mỏ đầy những tiếng vang chói tai, khắp nơi đều là tiếng cuốc chạm vào đá. Không ai mở miệng nói chuyện, cũng không ai dám lười biếng, nếu có ai lười biếng sẽ bị bọn ma tộc giám sát quất roi ngay.

Chỉ cần chưa chết, thì đều phải bò dậy mà làm việc.

Còn những ai không bò dậy nổi sẽ bị kéo đi ném vào bãi tha ma.

Tống Diễn hơi mím môi, sắc mặt nặng nề. Có vẻ như y cần phải hành động nhanh hơn.

Buổi trưa không có thời gian nghỉ ngơi.

Từ khi trời mới tờ mờ sáng cho đến lúc màn đêm buông xuống, bọn họ mới được nghỉ.

Bọn ma tộc lại ném xuống vài sọt khoai đất cứng ngắt rồi rời đi. Bọn chúng thường không ở lại qua đêm, chỉ có các trạm gác gần đó là có người.

Cả ngày bận rộn, nhưng Tống Diễn không quên quan sát xung quanh. Y bước đi lặng lẽ trong đám tù binh, khi sắp trở về hang lại tiến đến phía sau một tiên nhân trung niên, vỗ nhẹ vào vai ông.

Người tiên nhân trung niên quay đầu lại, cảnh giác nhìn, nhưng khi thấy đó là Tống Diễn, ông ngạc nhiên: "Tống Diễn, ngươi cũng bị bắt á?"

Người trung niên này tên Lôi Thừa Nghiệp, cũng là một tiên nhân thuộc Thiên Mạch. Ông có tu vi không tầm thường. Khi Tống Diễn còn ở Không Huyền Cảnh có quan hệ tốt với ông, Lôi Thừa Nghiệp là một người rộng rãi, hào sảng, từng rất quan tâm đến Tống Diễn. Nhưng hai tháng trước, ông bị bắt khi bảo vệ thành.

Nhìn thấy Lôi Thừa Nghiệp vẫn còn sống, Tống Diễn cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Y đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, khẽ nói: "Chúng ta vào trong rồi nói."

Khi nãy Lôi Thừa Nghiệp quá ngạc nhiên, giờ đã bình tĩnh lại bèn đưa Tống Diễn về hang của mình.

Lôi Thừa Nghiệp nhìn Tống Diễn với ánh mắt phức tạp, vừa vui vừa buồn. Vui vì gặp lại Tống Diễn, nhưng buồn vì gặp lại trong tình huống này. Ông thở dài: "Huynh đệ à, ngươi xui quá rồi."

Tống Diễn nhìn quanh hang động, thấy không có ai khác. Y hỏi Lôi Thừa Nghiệp với vẻ quan tâm: "Tiền bối thế nào rồi?"

Lôi Thừa Nghiệp có vóc dáng cao lớn, dù là tiên nhân nhưng chuyên tu thể lực, nên ngoài việc trông có chút tiều tụy, nhìn ông vẫn khỏe hơn những người khác.

Ông cười: "Ta vẫn ổn, có thể chịu đựng thêm một thời gian nữa. Ngươi biết mà, ta không có nhiều ưu điểm, chỉ có làn da dày thôi."

Nói xong ông lại lo lắng nhìn Tống Diễn.

Tống Diễn tu luyện theo một con đường khác hẳn ông, chủ yếu là tu luyện nội công. Da dẻ mềm mại, ở nơi này, e rằng không chịu nổi sự hành hạ.

Tống Diễn nhìn ra sự lo lắng trong mắt ông, y cười: "Ta không sao, ta cố tình để bị bắt đấy."

Lôi Thừa Nghiệp sợ đến tái mặt, sau đó vội vàng nhìn ra ngoài kiểm tra xung quanh, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Tống Diễn rất tin tưởng Lôi Thừa Nghiệp nên không giấu diếm gì mà thẳng thắn trình bày hết kế hoạch của mình.

Sau một khắc, Tống Diễn nói: "Chuyện là như vậy. Nhưng ở đây có rất nhiều tiên nhân và tu sĩ, ta không quen biết hết tất cả, mà dù có biết cũng không dám chắc ai là người đáng tin cậy. Việc này phải thật thận trọng, tuyệt đối không để ma tộc phát hiện."

Lôi Thừa Nghiệp gật đầu: "Đúng là vậy, ta ở đây lâu hơn nên cũng quen biết vài huynh đệ đáng tin cậy. Ta sẽ giúp ngươi tìm hiểu thêm thông tin về tình hình nơi này."

Tống Diễn cười đáp: "Như vậy thì tốt quá."

Không thể trách Tống Diễn cẩn trọng, dù tất cả bọn họ đều là tù binh nhưng trong hoàn cảnh này, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Có kẻ sẽ vì sợ hãi mà đầu hàng ma tộc, và nếu thông tin của họ bị lộ thì tất cả sẽ bị tiêu diệt. Do đó chỉ có thể tin tưởng những người thực sự đáng tin. Tống Diễn hiểu rõ phẩm cách của Lôi Thừa Nghiệp nên mới chia sẻ kế hoạch với ông, y vừa mới tới đây nên cần có người giúp đỡ.

Tống Diễn không nán lại lâu, sợ sẽ gây nghi ngờ. Y chần chừ một chút rồi nói: "Ta sẽ quay về trước, nếu Lôi huynh có tin tức gì thì ban đêm chúng ta sẽ gặp lại tại đây."

Lôi Thừa Nghiệp gật đầu: "Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận."

Tống Diễn quay trở lại hang của mình.

Đan Sa thấy Tống Diễn về muộn, gãi đầu hỏi: "Tống huynh, vừa rồi huynh đi đâu vậy? Ta tìm huynh mãi mà không thấy, ta lo lắm."

Đan Sa tuy là một thanh niên nhiệt huyết ngay thẳng, nhưng chẳng có chút mưu mô nào, hơn nữa hai người cũng chỉ mới quen biết nên Tống Diễn không có ý định nói gì về kế hoạch này.

Tống Diễn chỉ cười: "Hang động ở đây giống nhau quá, ta suýt nữa đi nhầm."

Đan Sa chợt hiểu ra: "À à, lúc nãy ta cũng suýt thì đi nhầm."

Tống Diễn cười, không nói thêm gì.

౨ৎ⋆ 。⋆𐙚⋆.˚₊⊹♡

Mười ngày trôi qua nhanh chóng.

Tống Diễn quan sát mọi thứ rất kỹ. Ma tộc canh gác hai ngày đổi ca một lần, trên các chốt gác có người canh suốt 24 giờ mỗi ngày. Ban đêm ma tộc không tới khu của tù binh, có lẽ vì chúng cho rằng không ai có thể trốn thoát, nên thời gian ban đêm khá tự do.

Ngày ở đây rất dài, đêm thì ngắn. Khi trời còn chưa sáng bọn họ đã phải dậy làm việc, đến khi mặt trời lặn mới được nghỉ. Thức ăn chỉ có mấy củ khoai đất sống.

Mỗi hai ngày, hàn thiết khai thác xong sẽ được vận chuyển ra ngoài, cũng là lúc lương thực được mang vào. Nếu Tông Diệu và đồng đội muốn tấn công ngục Hàn Uyên từ bên ngoài, thì lúc đổi ca sẽ là thời điểm tốt nhất. Nhưng ma tộc cũng đã chuẩn bị phòng thủ, tốt nhất là có sự phối hợp từ trong ra ngoài, khiến chúng trở tay không kịp.

Tiến triển bên phía Lôi Thừa Nghiệp cũng khá suôn sẻ. Ông đã liên lạc với vài huynh đệ đáng tin cậy, cung cấp cho Tống Diễn thông tin về tình hình nơi này.

Chỉ có điều, nơi này chỉ giam giữ một phần tù binh. Việc liên lạc với các tù binh ở những mỏ khác gặp khó khăn.

Dù môi trường khắc nghiệt nhưng việc biết Tông Diệu không bỏ rơi họ, tiên môn vẫn đang cố gắng cứu giúp đã thắp lên ngọn lửa hy vọng trong lòng những người biết chuyện.

Tống Diễn giơ cuốc lên đập mạnh xuống hàn thiết, cú va chạm khiến tay y tê rần. Nhân lúc bọn ma tộc không chú ý, y tranh thủ lấy lại sức. Vì linh lực tiên nhân đã bị phong ấn, giờ y chẳng khác gì người thường. Hai tay y run nhẹ vì đuối. Nếu biết trước y đã chọn con đường tu luyện thể lực rồi. Nhìn Lôi Thừa Nghiệp – người đến trước y nhiều ngày mà vẫn khỏe khoắn, y không khỏi ganh tỵ. Đúng là tiên nhân chuyên rèn luyện thể chất có khác, sức mạnh dường như không bao giờ cạn.

Tuy Tống Diễn ganh tỵ, nhưng cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Lôi Thừa Nghiệp đã tu luyện hơn trăm năm, còn y chỉ tu luyện được bao lâu chứ? Rèn luyện thể chất quá tốn thời gian, ít nhất phải mất vài chục năm mới có thành tựu, trong khi đại chiến tiên – ma đang cận kề, y không thể đợi lâu đến vậy, chỉ có thể tìm cách nâng cao sức mạnh càng sớm càng tốt.

Tống Diễn lau mồ hôi trên trán, đôi mắt vô tình lướt qua chiếc chuông đồng đeo bên hông.

Chiếc Vô Âm Linh này chẳng phải pháp bảo gì ghê gớm, không có khả năng tấn công, cũng không chứa đựng linh lực gì. Ma tộc chỉ coi nó là món trang trí bình thường nên mới để y giữ lại.

Từ lúc y đi qua dãy núi Táng Hồn đến khi vào ngục Hàn Uyên, chiếc chuông này không hề phát ra một tiếng động nào. Tống Diễn nhếch môi, có lẽ đúng như Tông Diệu đã nói, tên ma tộc đó có lẽ đã chết từ lâu rồi.

Thôi, người chết không thể sống lại, giờ tốt hơn hết là tìm cách cứu những người còn sống.

Tống Diễn tiếp tục vung cuốc làm việc. Đến gần hoàng hôn, bỗng nghe tiếng cửa lớn mở ra, Tống Diễn quay đầu nhìn lại. Chưa đến thời gian vận chuyển hàn thiết, nên cửa mở lúc này chỉ có thể là vì đám tù binh mới bị đưa vào.

Quả nhiên, một tên ma tộc dẫn theo một đoàn tù binh mới bước vào, trong đó có cả tiên nhân lẫn tu sĩ, khoảng hơn trăm người.

Tống Diễn nhíu mày, trong lòng thở dài, định quay đi tiếp tục làm việc nhưng mắt y vô tình lướt qua một người trong đám tù binh, khiến y khựng lại ngay. Hình như... y vừa thấy Cố Duy.

Tống Diễn thẫn thờ đứng đó.

Nhưng trước khi y kịp nhìn kỹ hơn, người đó đã quay lưng bỏ đi, chỉ để lại một bóng dáng thoáng qua. Một tên ma tộc phát hiện Tống Diễn đang mất tập trung liền quát: "Nhìn gì mà nhìn!"

Tống Diễn vội vàng cúi đầu tiếp tục làm việc.

Tên ma tộc thấy vậy chỉ hừ lạnh một tiếng.

Chẳng bao lâu, trời đã tối.

Bọn ma tộc giám sát rời đi.

Tống Diễn vội vã quay lại hang, thấy Đan Sa đã về từ trước bèn nhanh chóng hỏi: "Ngươi có thấy đám tù nhân mới tới hôm nay không?"

Lần đầu Đan Sa thấy Tống Diễn căng thẳng như vậy, ngẩn người nói: "Ở bên kia kìa."

Tống Diễn vội vàng bước nhanh về phía đó.

Từ xa, y thấy một bóng dáng cao gầy, thanh thoát. Người đàn ông mặc trường bào màu đen, đứng giữa thế giới xám trắng này như một nét mực đậm giữa bức tranh u ám. Tim Tống Diễn đập nhanh hơn, y nhanh chóng lại gần rồi nắm chặt lấy cổ tay người kia!

Người đàn ông từ từ quay lại.

Đó là một gương mặt lạnh lùng tuyệt đẹp với đôi mắt phượng hơi xếch, sâu thẳm không thấy đáy. Mái tóc đen dài buông xõa sau lưng khiến gương mặt càng thêm nhợt nhạt, như một vị thần lạnh giá không chút hơi ấm.

Tống Diễn khẽ thả tay ra.

Đây không phải Cố Duy.

Dù khuôn mặt này rất giống Cố Duy, có đến sáu bảy phần tương đồng, bóng lưng cũng khiến người ta không phân biệt được... Nhưng người này không phải Cố Duy.