Trong đại điện, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh như tờ, chỉ còn nghe được tiếng tim đập và hơi thở dồn dập của Tống Diễn.
Tịch Vô Quy... đi rồi sao?
Nhưng cũng có khả năng hắn vẫn ở đây, đứng đâu đó quan sát mình chờ xem trò vui. Tống Diễn chẳng dám nhúc nhích, giữ nguyên dáng vẻ cảnh giác.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Khoảng nửa canh giờ sau...
Tống Diễn cảm thấy sắp hóa đá đến nơi, cuối cùng cũng cẩn thận nhấc tay, kéo dải lụa che mắt xuống. Y nheo mắt nhìn quanh – làm gì còn bóng dáng Tịch Vô Quy đâu?
Toàn bộ cơ thể căng thẳng của Tống Diễn thả lỏng, rồi mới phát hiện mình đã toát mồ hôi lạnh.
Y ngạc nhiên sờ cổ mình, Tịch Vô Quy là chó à, cắn y đến rỉ cả máu. Dù có chuẩn bị tâm lý và sẵn sàng chịu đựng tất cả, nhưng thoát chết một lần, Tống Diễn không nhịn được thở phào, dù gì y cũng không muốn bị gã đàn ông kia...
Nhưng mà, rốt cuộc Tịch Vô Quy bỏ đi vì lý do gì chứ?
Thậm chí còn giúp y bẻ gãy xích.
Trong mắt Tống Diễn đầy vẻ khó hiểu.
Y hoàn toàn không đoán được ý đồ của Tịch Vô Quy, tên ma đầu này đúng là khó lường, đáng tiếc trong truyện miêu tả về Tịch Vô Quy ít quá.
Khiến y chẳng có chút tự tin nào.
⋆꙳•̩̩͙❅*̩̩͙‧͙ ‧͙*̩̩͙❆ ͙͛ ˚₊⋆
Những ngày qua Tống Diễn luôn cực kỳ cẩn thận, không dám thả lỏng dù chỉ một chút, nhưng cuối cùng y phát hiện mình nghĩ nhiều rồi, vì mấy ngày nay Tịch Vô Quy chưa hề xuất hiện.
Người duy nhất y gặp là Ma nô phục vụ y.
Tống Diễn sống cuộc sống xa hoa trong ma cung, có những loại linh dược tốt nhất giúp vết thương lành lại không dấu vết chỉ trong hai ngày, mặc vải lụa mịn màng, ăn món ngon mỗi ngày, cũng chẳng ai hạn chế hành động của y. Y đi khắp nơi trong ma cung, trừ tẩm điện của Tịch Vô Quy ra, những nơi khác đều tự do thoải mái.
Tống Diễn ngẫm nghĩ, dường như y đã hiểu được ý đồ của Tịch Vô Quy.
Dù sao trong mắt một kẻ mạnh như Tịch Vô Quy, y chẳng khác nào con kiến, chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết. Mười một trưởng lão hợp sức cũng chỉ làm hắn bị thương, tự hại bản thân cũng chẳng thể hại được Tịch Vô Quy. Tịch Vô Quy không sợ y chạy, cũng không ngại y động thủ nên xích là thừa thãi, có khi còn làm hắn thấy phiền.
Còn cuộc sống xa hoa trong ma cung, thứ này đối với người bình thường thì hiếm có, nhưng ở đây lại là chuyện bình thường. Đây chỉ là đãi ngộ cơ bản của Ma cung thôi, Tịch Vô Quy có khi chẳng thèm để ý.
Hiểu ra hai điều đó, Tống Diễn yên tâm hưởng thụ mọi thứ, không tự làm khó bản thân. Ở đây thoải mái hơn Hàn Uyên nhiều.
Dẫu vậy y vẫn không quên mục đích mình vào đây.
Ngày nọ, Tống Diễn ăn xong thì quay sang hỏi tên Ma nô đứng cạnh.
Ma nô mặc áo đen, trên gương mặt lạnh lùng có một đường vân đen, lúc nào cũng im lặng.
Tống Diễn dò hỏi: "Mấy hôm nay không thấy Quân thượng về, ngươi có biết ngài ấy đi đâu không?"
Ma nô mặt vẫn không đổi, như thể không nghe thấy gì.
Tống Diễn lại hỏi: "Quân thượng có sở thích hay kiêng kỵ gì không? Ta sợ lỡ làm gì không vừa ý ngài."
Ma nô vẫn không trả lời.
Tống Diễn không bỏ cuộc mà hỏi tiếp.
"Quân thượng từng có bao nhiêu người rồi, thường thì họ có thể sống ở đây bao lâu?"
"Nói cho ta chút tin tức đi, sau này ta được Quân thượng thương yêu nhất định không bạc đãi ngươi."
"Ta hỏi để hầu hạ ngài ấy tốt hơn thôi, không có ý gì khác."
"Thường ngày Quân thượng làm gì?"
"Lúc không ở trong Ma cung thì ngài ấy đi đâu?"
"Quân thượng có bế quan tu luyện không?"
Nhưng mặc kệ Tống Diễn hỏi thế nào Ma nô cũng không mở miệng, Tống Diễn đành chịu thua, thầm nghi ngờ tên này là người câm.
Xem ra muốn moi tin từ miệng cậu ta là chuyện không tưởng.
Thật khó nghĩ quá.
Bị nhốt ở đây mà chẳng biết gì về thói quen và hành tung của Tịch Vô Quy, Tống Diễn hơi lo, cũng chẳng rõ bên Tông Diệu chuẩn bị đến đâu rồi.
╰┈ ⋆。˚ ❀ *· 🌬 ࿐ ࿔ ˚:⋆ ✧・゚
Trước đại điện bên sườn núi.
Tịch Vô Quy ngồi trên ngai cao, tựa người một cách lơ đễnh, có vẻ tâm trí không để ở đây.
Nhóm ma tộc bên dưới thì căng thẳng thấy rõ, hôm nay Quân thượng lại thay bộ đồ mới! Dù vẫn là màu đen nhưng hình như hoa văn trên tay áo có thêm chút chi tiết?
Tại sao Quân thượng lại thay đồ mới?
Đây có phải ám chỉ gì không?
Hay đang ám chỉ họ tấn công không thuận lợi, lâu như vậy chưa chiếm thêm được lãnh địa nào?
Lư Khâu Kỳ cũng âm thầm nhìn Tịch Vô Quy một cái, biết nhiều hơn những người khác chút ít. Mấy hôm trước Tịch Vô Quy đã đến ngục Hàn Uyên, mang một tiên nhân về.
Đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
Rốt cuộc tiên nhân đó có gì đặc biệt mà khiến Tịch Vô Quy đích thân đi một chuyến?
Lư Khâu Kỳ không khỏi suy tư.
Tịch Vô Quy thì chẳng để tâm đến đám người bên dưới, mấy tên vô dụng này mỗi ngày chỉ có ngần ấy việc, nghe mãi mà ngứa cả tai, mắt hắn ánh lên vẻ chán ngán, bất chợt đứng dậy.
Ma tướng đang báo cáo giật mình quỳ phịch xuống.
Nhưng Tịch Vô Quy chỉ lạnh lùng nói: "Tất cả lui đi."
Rồi trực tiếp cưỡi Rồng đen rời khỏi đây.
Trong Ma cung.
Tống Diễn buồn chán đến mức gà gật, chỗ này thật sự quá buồn tẻ, không ai chơi bài cùng cũng chẳng có ai nói chuyện, cho người ở được thật không vậy? Không khéo ở đây lâu hóa điên mất.
Mấy ngày đầu còn thấy thoải mái, ăn uống đầy đủ, nhưng giờ thì bắt đầu chán ngấy.
Quan trọng nhất là y chưa tra ra được chút thông tin nào!
Ngay cả bóng dáng Tịch Vô Quy cũng chẳng thấy.
Bao nhiêu ngày không thu hoạch được gì.
Cạch. Có tiếng cửa mở, tên Ma nô bước vào nhìn Tống Diễn rồi xoay người.
Gần đây Tống Diễn đã quen với cách giao tiếp của tên Ma nô câm lặng này, đây là dấu hiệu bảo y đi theo. Tống Diễn nhanh chóng tập trung tinh thần, chẳng lẽ Tịch Vô Quy đã về?
Y theo Ma nô đi qua vài dãy hành lang đến một đại điện.
Tống Diễn ngẩng đầu lên.
Trên ngai bằng sắt đen trước đại điện, Tịch Vô Quy đang ngồi đó.
Gã đàn ông vẫn một thân áo đen, đeo mặt nạ sắt đen, dáng vẻ lười biếng tựa vào ngai, một tay đặt trên gối, ống tay áo rộng thả xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn y, giọng nói khàn khàn: "Lại đây."
Tống Diễn bước lên vài bước.
Dù đối mặt với tên ma đầu này y vẫn hơi căng thẳng, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với ban đầu, giờ y có thể giữ bình tĩnh mà đối diện.
Tệ nhất cũng chỉ mất cái mạng thôi mà.
Tịch Vô Quy chăm chú nhìn Tống Diễn.
Tống Diễn chỉ mới bước vài bước rồi dừng lại cách Tịch Vô Quy một khoảng an toàn.
Sao? Không muốn lại gần bản quân đến thế à?
Thái độ cẩn thận, giữ khoảng cách này... Trước kia ngươi đâu có vậy khi ở bên Tông Diệu. Chỉ cần Tông Diệu xuất hiện, mắt ngươi liền chẳng còn thấy ai, suốt ngày nịnh nọt tâng bốc Tông Diệu. Chẳng qua vì Tông Diệu là thiếu chủ tiên môn chứ gì?
Chậc, một thiếu chủ tiên môn mà thôi, đến cả cha của hắn là Tông Triều Sơn cũng chẳng phải đối thủ của ta. Nếu không phải bọn họ giở trò hội đồng, thì làm sao tên tiểu nhân ấy có thể làm ta bị thương?
Hiện giờ bản quân có quyền lực tối cao, muốn gì cũng có, sao ngươi không chịu đến nịnh nọt bản quân? Hay ngươi quên rồi, mạng ngươi chỉ cần một giây là bản quân cho mất luôn?
Ánh mắt Tịch Vô Quy u ám, giọng nói lạnh lùng, nhấn nhá từng chữ: "Ngươi nói là muốn hầu hạ bản quân mà? Đây là cách ngươi hầu hạ đó à?"
Tống Diễn ngẩn người một giây, mặt đỏ ửng.
Gì chứ? Hóa ra tên Ma nô đó không phải người câm à!
Chẳng lẽ những lời y nói đều truyền đến tai Tịch Vô Quy hết rồi? Nghĩ lại những gì mình đã nói, dù da mặt có dày đến đâu Tống Diễn cũng không khỏi xấu hổ.
Thôi được rồi, vì cái mạng nhỏ đành cố mà làm thôi.
Dù gì cũng chỉ là hầu hạ, còn hơn là bị làm nhục. Đến đây làm nội gián tất nhiên phải chịu khổ được chứ.
Tống Diễn chợt nhớ đến việc làm sao để hầu hạ người khác. Ở hiện đại thì chỉ biết bưng trà rót nước cho sếp, chưa bao giờ thực sự hầu hạ ai. Nhưng nghĩ đến đám nha hoàn ở nhà, Tống Diễn quyết tâm tiến đến.
Y đứng bên Tịch Vô Quy, ngần ngừ một chút.
Đứng nhìn chằm chằm thế này có khi không phải phép, vậy là y quỳ xuống bên cạnh, nhìn lướt qua bàn trái cây rồi lấy một quả nho bóc vỏ.
Sau đó y đưa tay dâng quả nho đến trước mặt Tịch Vô Quy.
Hôm nay Tịch Vô Quy chỉ đeo mặt nạ che nửa mặt, lộ ra đôi môi mỏng và phần cằm sắc lạnh.
Tầm mắt Tịch Vô Quy dừng lại nơi ngón tay Tống Diễn đang giữ quả nho căng mọng, nước nho hơi chảy, nhỏ dọc theo kẽ tay trắng nõn, trông vừa ngon lành vừa quyến rũ.
Trước nay Tịch Vô Quy không thích người khác hầu hạ mình, càng không ưa có ai lại gần.
Nhưng lúc này...
Hắn bỗng thấy cũng không tệ.
Hắn cúi đầu, ngậm lấy quả nho... và một đoạn ngón tay của Tống Diễn.
Tống Diễn khẽ rùng mình nhưng không dám rụt tay về, y cảm nhận được đầu lưỡi của Tịch Vô Quy lướt qua ngón tay mình nhấm nháp quả nho. Tay y bị bọc trong khoang miệng ấm áp, cả người căng cứng khó chịu, nhưng Tịch Vô Quy chỉ lặng lẽ nhìn y, hầu kết khẽ nhấp nhô, thong thả nuốt quả nho xuống rồi mới chịu nhả tay ra.
Tống Diễn muốn rút tay về ngay nhưng Tịch Vô Quy còn nhanh hơn.
Hắn nắm lấy cổ tay y, chiếc găng tay đen mang cảm giác lạnh lẽo nổi bật trên cổ tay trắng nõn của Tống Diễn, khiến nó trông càng mảnh mai.
Hắn chậm rãi cúi đầu, liếm sạch nước nho còn sót trên tay Tống Diễn, từng chút một, kể cả trong kẽ tay. Tống Diễn run rẩy cắn môi, tự nhủ không nên chọc giận ma đầu, không nên chọc giận ma đầu!
Nhìn thấy vẻ mặt vừa muốn trốn vừa phải cắn răng chịu đựng của Tống Diễn, Tịch Vô Quy không khỏi cảm thấy thích thú.
Cuối cùng, hắn buông tay.
Tống Diễn vội rụt tay về, khẽ siết tay lại một cách khó chịu, tự nhủ không thể bóc nho nữa. Bóc nho quá nguy hiểm, phải tìm gì đó không khiến tay mình bị dơ.
Nghĩ vậy y rót cho Tịch Vô Quy một chén rượu, cung kính dâng lên: "Thưa Quân thượng, mời dùng rượu."
Lần này y cố ý đứng cách xa để Tịch Vô Quy phải tự tay cầm lấy chén rượu.
Tống Diễn giơ chén đến mức tay muốn mỏi nhừ mà Tịch Vô Quy vẫn không nhúc nhích, chỉ lười biếng ngả người trên ghế. Đợi đến khi Tống Diễn lén nhìn, hắn mới nhàn nhạt nói: "Xa quá."
Tống Diễn:?
Ngươi không tự cầm được hả?
Nhưng rõ ràng Tịch Vô Quy không có ý định đưa tay, chỉ nhìn y với ánh mắt khó đoán.
Tống Diễn:...
Y rất muốn ném chén rượu xuống, mắng một câu không uống thì thôi, trong lòng chửi rủa tổ tiên nhà ma đầu này không thiếu một ai nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười, cẩn thận đưa chén rượu đến sát môi Tịch Vô Quy.
Ma đầu cuối cùng cũng mở miệng, nhấp một ngụm từ tay Tống Diễn.
Tống Diễn thầm thở phào, chuẩn bị lùi lại thì Tịch Vô Quy giơ tay kéo y lại, ôm chặt trong lòng.
Tống Diễn kêu khẽ một tiếng, chén rượu văng ra, rượu chảy lên áo Tịch Vô Quy, khiến y căng thẳng không dám nhúc nhích.
Tịch Vô Quy giữ tay nơi eo y, cúi xuống nhìn người trong lòng, ánh mắt khẽ đổi. Đúng lúc đó một Ma nô bước vào cung kính báo: "Bẩm Quân thượng, đại trưởng lão cầu kiến."
Tống Diễn nghĩ bụng, hóa ra ngươi giả vờ câm thật!
Tịch Vô Quy lạnh lùng nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu: "Để lão ta vào."
Tống Diễn vui mừng vì đại trưởng lão đến đúng lúc, định giãy ra nhưng Tịch Vô Quy giữ y lại, kéo y sát vào lòng hơn.
Mặt y dán vào ngực Tịch Vô Quy, có thể nghe cả tiếng tim hắn đập, mặt y đỏ bừng. Chẳng lẽ Tịch Vô Quy định cứ thế mà gặp đại trưởng lão?
Không lo hình tượng gì luôn à?
Chẳng bao lâu sau, đại trưởng lão vào.
Lư Khâu Kỳ đến để dò xét.
Lão đã điều tra sơ về Tống Diễn, chỉ là một tù binh bình thường không có gì đặc biệt, nhưng khi vào đến nơi, lão ngỡ ngàng.
Trên ngai sắt, Tịch Vô Quy tựa lưng thoải mái, ôm một thanh niên áo trắng, người kia mặt đỏ như vừa trải qua "chuyện ấy".
Đây có còn là Tịch Vô Quy không? Người nổi danh chán ghét sắc dục, ai muốn dâng mỹ nhân cũng bị xử lý không thương tiếc. Vậy mà giờ lại ôm người, ngay giữa ban ngày!
Nếu không biết rõ tu vi của Tịch Vô Quy, Lư Khâu Kỳ hẳn đã nghĩ người này là giả.
Dằn lòng mình, lão lên tiếng: "Thưa Quân thượng, ta vừa chiếm được các thành mới nhưng dân thường đã chạy gần hết. Ta nghĩ nên giữ lại, có thể làm nô lệ cho ma tộc."
Tịch Vô Quy từ trên cao nhìn xuống, thờ ơ đáp: "Không phải người của ma tộc thì lòng dạ cũng khác, chỉ là bọn người phàm thôi, đâu khác gì heo chó, ma tộc không cần chúng."
Lư Khâu Kỳ muốn thuyết phục thêm: "Dù là côn trùng cũng có lúc hữu ích..."
Ánh mắt Lư Khâu Kỳ tối sầm, một tia sắc bén thoáng qua.
Tịch Vô Quy vẫn ngạo mạn như vậy! Nếu không phải muốn thăm dò thì hôm nay lão cũng chẳng thèm đến.
Nhìn thấy điều cần thấy, Lư Khâu Kỳ nhún nhường nói: "Ta hiểu rồi."
Nói rồi lão chống gậy bước ra.
Tịch Vô Quy nhìn theo bóng Lư Khâu Kỳ, nhếch môi khinh bỉ. Đưa Tống Diễn từ Hàn Uyên về là điều không thể giấu, và hắn cũng chẳng cần giấu.
Không ai dám động vào kẻ mà hắn bảo vệ.
Hắn thu tầm mắt lại, nhìn xuống người mặt đỏ trong lòng, tâm tình không khỏi thấy vui vẻ.
Sao, ngại rồi à?
Tống Diễn nghe màn đối đáp thì nghĩ ra là đại trưởng lão và Tịch Vô Quy vốn chẳng hợp nhau. Mà khoan đã, tại sao Tịch Vô Quy cứ phải ôm y trước mặt đại trưởng lão? Chẳng lẽ đây là một màn kịch để đánh lừa lão ấy?
Có khi nào y bị kéo vào trò nội chiến của ma tộc không?
Càng nghĩ càng thấy đúng! Vậy nên lần trước hắn không thực sự động vào y, đây chỉ là đóng kịch thôi.
Tống Diễn thở phào, quả nhiên Tịch Vô Quy vẫn là Tịch Vô Quy mà y biết.
Tịch Vô Quy nhìn mặt Tống Diễn biến đổi liên tục, từ ngại ngùng chuyển sang thoải mái, thậm chí có chút thất thần.
Hắn đột ngột quét đồ trên bàn xuống đất, một tay ôm eo Tống Diễn đè y xuống bàn, cúi đầu thì thầm bên tai: "Ngươi định... làm thế nào để lấy lòng bản quân đây?"