Tống Diễn nghe câu hỏi này mà đỏ mặt, không phân biệt được là do xấu hổ hay bối rối...
Biết thế y đã không lỡ lời nói mấy câu đó!
Tống Diễn tự hứa sau này nhất định phải giữ miệng cho cẩn thận.
Tịch Vô Quy thích thú nhìn Tống Diễn, hắn biết con người này toàn nói dối, nói xằng là giỏi. Nhưng cũng không sao, giờ thì y nằm gọn trong tay hắn rồi, chạy đâu cho thoát.
Tịch Vô Quy nhấc một lọn tóc của Tống Diễn lên, nói hờ hững: "Chưa nghĩ ra hả?"
Tống Diễn cứng người lại.
Y thật sự không biết làm sao để lấy lòng ma đầu.
Cơ bản là tâm tư của ma đầu khó đoán, mà truyện cũng chẳng viết gì về mấy cái này. Câu hỏi này còn khó hơn cả thi đại học, kiểu như mở hộp mù, nếu chọn sai thì y cũng thành cái hộp luôn.
Tịch Vô Quy nheo mắt lạnh lùng.
Sao? Lấy lòng bản quân khiến ngươi thấy khó khăn thế à? Khi trước muốn nịnh Tông Diệu thì ngươi tài lắm mà, hết lần này đến lần khác khiến anh ta bảo vệ ngươi, vậy mà đến bản quân lại không biết lấy lòng?
Bản quân có gì thua anh ta?
Tống Diễn bị ánh mắt của Tịch Vô Quy dọa cho tóc gáy dựng đứng, cảm giác nếu không nhanh chóng nói gì đó thì Tịch Vô Quy có khi cho y "bay màu" ngay lập tức.
Tống Diễn chợt nghĩ ra, y chớp mắt: "Quân thượng nói xem ngài thích gì, thì ta mới chiều theo ý ngài được chứ."
Tịch Vô Quy cười nhạt.
Giờ này mà còn định moi thông tin từ hắn, đúng là gan to bằng trời.
Tống Diễn như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, vịn bàn đứng dậy đi theo Tịch Vô Quy vào tẩm điện.
Đây là lần đầu y vào phòng ngủ của hắn.
Trang trí nơi này cũng na ná bên ngoài, chỉ là trông lạnh lẽo và trống trải hơn. Căn phòng rộng lớn ngoài một cái giường duy nhất thì chẳng còn gì khác. Trên tường là những viên dạ minh châu tỏa ánh sáng dịu nhẹ, chiếu lên người đàn ông mặc áo đen, làm vẻ lạnh lùng của hắn cũng dịu đi đôi chút.
Tống Diễn nhìn Tịch Vô Quy, nhớ lại dáng vẻ của nhóm nha hoàn ngày trước, lúc này mình hẳn là nên đến phải giúp Tịch Vô Quy thay quần áo rồi.
Chuyện này y biết!
Tống Diễn quyết định tỏ ra chủ động một chút. Nhìn thái độ của Tịch Vô Quy khi nãy, có vẻ hắn thích y nịnh nọt, dù là vì muốn trêu đùa con kiến nhỏ như y hay vì lý do gì khác thì đây cũng là cơ hội tốt cho y, chứng tỏ y vẫn còn giá trị.
Là người đi làm lâu năm, Tống Diễn không thấy việc này mất mặt gì. Đời không có bữa ăn nào miễn phí, muốn thăng chức tăng lương thì phải biết nịnh sếp, muốn hoàn thành công việc thì phải làm hài lòng đối tác, muốn sống sót trong ma cung thì phải lấy lòng Tịch Vô Quy.
Tống Diễn chỉnh lại biểu cảm, nhẹ nhàng nói: "Để ta giúp Quân thượng thay áo."
Tịch Vô Quy khẽ cúi đầu. Dưới hàng mi của Tống Diễn là đôi mắt đào hoa ánh lên nét cười, dáng vẻ ngoan ngoãn nhỏ nhẹ, kiên nhẫn chờ hắn gật đầu. Hắn hơi nuốt khan, mở tay ra hiệu cho y tiến lại gần.
Tống Diễn thấy Tịch Vô Quy hợp tác vậy, biết mình đoán trúng rồi!
Y tiến lên, vòng tay qua eo Tịch Vô Quy nhẹ nhàng cởi thắt lưng của hắn. Khoảng cách giữa hai người thật gần, đầu mũi Tống Diễn chạm gần vào vai Tịch Vô Quy, ánh mắt lướt qua bờ vai rộng. Không hiểu sao, y chợt nhớ đến Cố Duy.
Y nhớ lại lần ấy mình cho người đo may đồ cho Cố Duy, nhưng Cố Duy không chịu hợp tác, người của tiệm may cũng không dám lại gần, cuối cùng y phải tự tay đo cho Cố Duy.
Cố Duy cũng cao thế này.
Khi đứng trước mặt cậu, đầu mũi y cũng chỉ chạm tới vai.
Bây giờ y áp sát vào Tịch Vô Quy, tư thế này cứ như đang ôm hắn, giống hệt lần đó... Hơi lạnh từ người hắn tỏa ra, ngay cả chiếc cằm góc cạnh cũng khiến y thấy quen thuộc.
Tống Diễn lắc đầu, tự nhủ chắc mình điên rồi.
Nghĩ tới Cố Duy khi ở cạnh Cổ Thanh còn chấp nhận được, nhưng nghĩ tới Cố Duy khi đứng cạnh ma đầu này thì đúng là mất trí rồi.
Từ khi tới đây...
Y nghĩ đến Cố Duy còn nhiều hơn cả tháng trước.
Tống Diễn hít sâu một hơi, vứt mấy ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu, nhanh chóng giúp Tịch Vô Quy cởi áo khoác rồi lập tức lui ra xa.
Tịch Vô Quy cười khẩy, đi đến bên giường ngồi xuống.
Giờ Tống Diễn chỉ muốn tránh xa ma đầu này, bèn cúi đầu cung kính nói: "Quân thượng nghỉ ngơi, ta xin phép lui."
Nhưng y chưa kịp quay đi, Tịch Vô Quy đã lạnh lùng nói: "Bản quân cho ngươi rời đi chưa?"
Bước chân Tống Diễn khựng lại, ngập ngừng nhìn Tịch Vô Quy, ma đầu này lại định giở trò gì?
Tịch Vô Quy chỉ nhìn y.
Tống Diễn đành cắn răng đi tới.
Tịch Vô Quy có vẻ hài lòng hơn chút, chậm rãi nói: "Ngươi đã là người của bản quân, khi bản quân ở trong cung thì ngươi phải hầu hạ bên cạnh."
Tống Diễn thấy khó xử, vậy là Tịch Vô Quy ngủ cũng bắt y phải ở đây?
Nhưng mà ở đây chỉ có một cái giường, chẳng lẽ y phải nằm đất? Cái sàn này lát đá, lạnh buốt... Nhưng thôi, y còn từng ngủ ở hang động trong Hàn Uyên rồi, ngủ dưới đất cũng chẳng hề gì.
Tống Diễn lập tức đáp: "Ta hiểu rồi."
Nói rồi định kiếm góc xa xa trải tạm mà ngủ.
Nhưng khi ngước lên, y chạm phải ánh mắt băng giá của Tịch Vô Quy, mặt Tống Diễn thoáng đơ ra, ngay cả nằm đất y cũng sẵn lòng rồi vậy mà hắn còn bất mãn gì nữa?
Tịch Vô Quy thoáng lộ vẻ tức giận, tâm trạng tốt khi nãy của hắn tiêu tan, tên này đúng là biết cách làm hắn nổi điên.
Thà ngủ đất cũng không muốn gần hắn sao?
Tịch Vô Quy lạnh lùng: "Bản quân ở đây, ngươi định đi đâu?"
Tống Diễn cẩn thận nhìn hắn, nghĩ ngợi một hồi cuối cùng cũng hiểu ý. Có khi nào, Tịch Vô Quy muốn y nằm cạnh hắn?
Nhưng... khó trách Tống Diễn không nghĩ đến việc này!
Đường đường là ma quân, còn y chỉ là tù binh tiên môn, dù bị đưa đến ma cung thì cũng chỉ là món đồ chơi của ma quân thôi, ngủ chung với ma quân thì có hợp lý không? Dù Tịch Vô Quy thấy hợp, y cũng thấy không hợp!
Tống Diễn không muốn tới gần, ánh mắt thoáng nhìn chiếc giường lớn, thử thăm dò: "Ý Quân thượng là, muốn ta ngủ ở đây?"
Tịch Vô Quy lạnh lùng nhìn y một cái, không nói năng gì mà chỉ nằm xuống.
Tống Diễn thầm nghĩ, đúng là ý này thật...
Nếu bây giờ y quay đầu bỏ đi liệu có bị đánh ngay không nhỉ, có khi nào chết là được xuyên về lại không?
Tống Diễn thở dài bất lực.
Thôi vậy, còn bao nhiêu việc cần làm, giờ mà chết thì không đáng, ngủ chung giường với ma quân có gì ghê gớm chứ? Y ngủ rất ngoan mà!
Y còn nằm chung giường với Cố Duy mấy tháng trời mà vẫn không xảy ra chuyện gì, ủa khoan... Nhưng mà nhớ lại thì hình như cũng có lần y không ngoan lắm.
Tống Diễn bỗng hơi lo, nhưng rồi lại tự nhủ mình nghĩ nhiều. Y chỉ không ngoan với mỗi Cố Duy thôi, đối với tên ma đầu này thì chắc chắn sẽ ngoan.
Tống Diễn bước đến, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Tịch Vô Quy.
Y nhắm mắt lại.
Nhưng thực ra chẳng có chút buồn ngủ nào.
Nói thật, ai mà ngủ được khi nằm cạnh Tịch Vô Quy chứ?
Rốt cuộc tại sao Tịch Vô Quy muốn y ngủ ở đây? Có khi nào trước kia mấy mỹ nhân của Tịch Vô Quy cũng từng ngủ với hắn như thế không?
Dù lý trí Tống Diễn bảo rằng Tịch Vô Quy chỉ muốn dùng y để qua mặt Lư Khâu Kỳ, nhưng nhìn dáng vẻ trêu chọc của hắn, có lẽ đây không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện này.
Trông thuần thục lắm...
Tống Diễn nghĩ lại mà thấy nóng bừng cả tai.
Nhưng ma cung này lại trống trải đến đáng sợ, không một bóng người.
Ngày xưa những người trước đây của Tịch Vô Quy thì thế nào nhỉ? Khi Tịch Vô Quy chán họ rồi, liệu hắn sẽ giết luôn hay thả đi?
Theo tính cách của Tịch Vô Quy, khả năng giết luôn sẽ cao hơn. Không biết mình có thể sống được bao lâu đây.
Tiếc là tên ma nô giả câm giả điếc với mình, còn đối với Tịch Vô Quy thì thật thà hết mức.
Tống Diễn rối bời, hai tay khoanh trước ngực, nằm im như thể hiện rõ mình là người ngủ rất ngoan. Bỗng y phát ra một tiếng kêu nhỏ, giật mình mở mắt thì thấy một chiếc mặt nạ sắt đen trước mặt, ánh mắt sâu thẳm bên dưới như nhìn xuyên thấu tâm can y, khiến y nín thở.
Tịch Vô Quy không chút khách khí ôm Tống Diễn vào lòng, nhìn biểu cảm ngơ ngác của y mà nhếch môi cười nhẹ.
Hắn biết rõ Tống Diễn ngủ ngoan cỡ nào, chẳng bao giờ tự mình tiến đến gần hắn. Trong kiếp trước, mỗi đêm Tịch Vô Quy đều thức trắng, thậm chí còn không dám chạm vào y. Chỉ có một lần hắn thử đến gần, cố tình tạo cho Tống Diễn cảm giác như y tự dựa vào hắn lúc ngủ.
Kết quả là, chỉ thử một lần mà Tống Diễn đã sợ hãi bỏ chạy.
Hắn lại khiến y lẩn tránh đến thế sao.
Kiếp trước đúng là nực cười thật.
Hắn không phải Cố Duy.
Muốn đến gần ai đó thì cứ làm thôi. Nếu đối phương trốn thì kéo lại, khiến y không có chỗ nào mà trốn.
Tống Diễn nằm cứng đơ không dám hó hé, rồi y nghe thấy một tiếng cười khẽ mang chút ý trêu chọc trên đầu. Tống Diễn nghĩ bụng, đúng là ma đầu, ác thật sự.
Với tính cách xấu xa như thế đời này hắn phải sống cô độc cho mà xem!
Nhưng rồi lại nghĩ, Tịch Vô Quy chẳng bận tâm gì đến lời nguyền rủa của mình, có khi còn cảm ơn khen ngợi nữa là khác. Thôi thì cầu mong Tông Diệu sớm ngày trừ được ma đầu này đi!
ᶻ 𝗓 𐰁ᶻ 𝗓 𐰁ᶻ 𝗓 𐰁
Lư Khâu Kỳ trở về phủ.
Quỷ La đã cung kính chờ sẵn, thấy Lư Khâu Kỳ về vội tiến lên: "Đại trưởng lão, bên chỗ Quân thượng sao rồi?"
Lư Khâu Kỳ khựng lại. Suốt đường về lão vẫn cảm thấy không thể tin nổi, nhưng mắt thấy tai nghe là thật. Lão chậm rãi lên tiếng, giọng già nua: "Tịch Vô Quy rất cưng chiều tên tiên nhân đó."
Quỷ La trợn tròn mắt: "Tiên nhân? Cưng chiều?"
Từ trước tới giờ gã chỉ thấy Tịch Vô Quy giết tiên nhân, chứ chưa từng nghe nói hắn lại yêu chiều một tiên nhân nào... Hai từ này đi chung nghe sao mà sai trái, hoang đường quá chừng!
Quỷ La liền truy hỏi: "Cưng chiều kiểu gì?"
Đây là lần đầu tiên Lư Khâu Kỳ cảm thấy thuộc hạ của mình hơi ngu. Nói là cưng chiều rồi thì còn cưng chiều kiểu gì nữa?
Quỷ La nhìn biểu cảm của Lư Khâu Kỳ, từ từ hiểu ra, trong lòng kinh ngạc. Tịch Vô Quy mang tên tiên nhân đó từ Ngục Hàn Uyên về là để yêu chiều chứ không phải để tra khảo nghiêm khắc ư?
Chuyện này... sao có thể chứ?!
Đừng nói đến việc Tịch Vô Quy không hề ham mê sắc đẹp, cho dù hắn có hứng thú, trong ma tộc thiếu gì mỹ nhân, sao phải đi đến Ngục Hàn Uyên chọn một tiên nhân?
Chẳng lẽ Tịch Vô Quy quen biết tiên nhân đó?
Nhưng điều này lại càng không hợp lý.
Tịch Vô Quy bế quan hai mươi năm, ba năm trước mới xuất quan, cũng không giao thiệp nhiều, làm sao có cơ hội quen tiên nhân này? Huống hồ Quân thượng vốn không ưa gì bọn tiên nhân, không giết là đã nể mặt lắm rồi, lại còn cưng chiều thì đúng là chuyện viễn vông!
Lư Khâu Kỳ cũng nghĩ như vậy, lão trầm ngâm một lúc rồi bảo Quỷ La: "Ngươi chú ý theo dõi tên tiên nhân đó, ta có cảm giác y rất quan trọng."
🌬️🐻❄️🧣🌨️⛸⛄
Tống Diễn mơ màng mở mắt, còn ngái ngủ, đầu tựa vào lồng ngực của ai đó, rồi... y giật mình tỉnh hẳn.
Cả người y cứng đờ.
Không những y đang ngủ trong vòng tay Tịch Vô Quy, mà còn... ôm eo hắn nữa.
Tống Diễn rùng mình.
Tối qua y ngủ được như thế nào? Không chỉ ngủ ngon lành trong vòng tay của ma đầu mà còn dám ôm hắn ngủ?
Tống Diễn luôn nghĩ mình ngủ rất ngoan, nhưng giờ y bắt đầu nghi ngờ bản thân. Nếu với Cố Duy là cảm xúc bất chợt thì với ma đầu này chẳng lẽ y cũng bị "vẻ đẹp" của hắn mê hoặc?
Nhưng y đâu có biết mặt hắn trông ra sao.
Cảnh này đúng là quá ngượng ngùng.
Có điều Tống Diễn cũng không dám đánh thức Tịch Vô Quy, đành phải nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.
Tịch Vô Quy đã tỉnh từ lâu.
Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt trong vòng tay mình, khóe miệng khẽ nhếch. Phải nói sao nhỉ, phản ứng của Tống Diễn chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Dù gì thì y cũng giỏi nhất là trốn tránh mà.
Nhưng... hôm qua hắn đã nhận được chút lãi, nên hôm nay cứ tha cho y đi.
Tịch Vô Quy không vạch trần trò giả ngủ của Tống Diễn, hắn ngồi dậy rời khỏi giường.
Tống Diễn hé mắt nhìn.
Thấy người đàn ông mặc áo đen chuẩn bị đi, y bỗng nảy ra một ý tưởng.
Tịch Vô Quy đi rồi không biết khi nào mới quay lại, y bị nhốt trong ma cung mãi cũng không tiện. Nếu y thật sự có giá trị lợi dụng thì Tịch Vô Quy lại chưa muốn giết y...
Xem như công mình "ngủ cùng" đêm qua, liệu y có thể đòi chút quyền lợi không? Nhân tiện thăm dò giới hạn kiên nhẫn của Tịch Vô Quy.
Nghĩ là làm, Tống Diễn chống tay ngồi dậy, mỉm cười ngoan ngoãn, khẽ gọi: "Quân thượng."
Trời cao chứng giám, để chắc chắn không chọc giận Tịch Vô Quy, giọng y ngọt ngào hết mức có thể, đến nỗi chính y còn thấy buồn nôn.
Tịch Vô Quy lập tức quay lại.
Tống Diễn bắt gặp ánh mắt sâu hun hút của hắn, ánh mắt đó như của một con dã thú khát máu, như thể muốn lao tới xé xác y ngay lập tức.
Nụ cười của Tống Diễn khựng lại, không biết mình có lỡ lời không, phần còn lại của câu nói nghẹn ở cổ họng...
Trong phòng thoáng chốc trở nên tĩnh lặng đáng sợ.
Cuối cùng Tịch Vô Quy nhắm mắt lại rồi mở ra, chỉ còn lại đôi mắt khó đoán. Hắn khàn giọng hỏi: "Ngươi muốn nói gì?"
Thực ra Tống Diễn cũng hơi hối hận, vừa rồi trông Tịch Vô Quy thật đáng sợ, nhưng giờ lỡ rồi y đành cắn răng nói: "Ta... có thể gặp Cổ Thanh không?"
Thực ra y muốn gặp Lôi Thừa Nghiệp, nhưng vì Cổ Thanh mà y bị Tịch Vô Quy bắt, nên lấy cớ gặp Cổ Thanh sẽ hợp lý hơn, đỡ gây nghi ngờ.
Tịch Vô Quy nhìn chằm chằm Tống Diễn.
Ngươi thực sự muốn gặp Cổ Thanh?
Đúng là người biết nhẫn nhịn để đạt được mục đích, cái gì cũng dám làm. Tịch Vô Quy chỉ muốn "xử lý" y ngay tại chỗ cho rồi.
Đợi đến khi không còn thấy bóng hắn nữa y mới ngồi phịch xuống như vừa trút được gánh nặng. Vừa rồi đúng là liều mạng thật.
May mà cuối cùng Tịch Vô Quy cũng đồng ý, chứng tỏ chuyện này với ma quân chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
⋆꙳^̩̩͙❅*̩̩͙‧͙ ‧͙*̩̩͙❆ ͙͛ ˚₊⋆
Tống Diễn ổn định lại nhịp thở, thay quần áo rồi ra ngoài.
Đây là cơ hội tốt, cho thấy y có thể rời khỏi ma cung, có nhiều tự do hơn.
Khi đến cổng ma cung y thấy tên ma nô đã chờ sẵn, chắc là làm theo lệnh của Tịch Vô Quy. Trước điện còn có một cỗ kiệu bay.
Trước mặt tên ma nô Tống Diễn luôn nhắc nhở mình phải cẩn thận. Tìm hiểu thông tin về Tịch Vô Quy từ cậu ta là không thể, mà còn dễ khiến y gặp họa.
Y lặng lẽ bước lên kiệu.
Tên ma nô tự mình điều khiển kiệu đưa y tới Ngục Hàn Uyên.
Ma tộc ở Ngục Hàn Uyên thấy chiếc kiệu bay của ma cung đến, liền nhận ra đây là người của Quân thượng, rồi nhìn thấy Tống Diễn bước xuống, ai nấy đều kinh ngạc. Quân thượng thật sự ưu ái tiên nhân này, không những không giết mà còn cho người đưa y về.
Thống lĩnh Ngục Hàn Uyên đích thân ra nghênh đón, trong lòng cũng cảm thấy phức tạp.
Trước khi Tống Diễn tới, tướng quân Phục Diễm đã tới nhắc gã dẫn Tống Diễn gặp Cổ Thanh, nhưng không cho phép Tống Diễn vào Ngục Hàn Uyên. Hắn ta còn cảnh cáo hắn biết chuyện tham ô của gã, nếu không giữ kín miệng mà làm việc cho tốt thì tự biết hậu quả.
Thống lĩnh Ngục Hàn Uyên chỉ biết cười khổ, đừng nói đến chuyện tham ô, dù không có gì thì gã cũng chẳng dám trái ý Quân thượng!
Huống chi Phục Diễm tướng quân không chỉ là người thân tín của Quân thượng mà còn có địa vị cao trong ma tộc. Đích thân đến chỉ thị việc này chỉ vì một tù binh tiên nhân, chuyện này đầy rẫy bất thường, càng nghĩ càng đáng sợ. Thống lĩnh biết im lặng là vàng.
Tống Diễn phớt lờ ánh mắt dò xét phức tạp xung quanh, bình thản nói với thống lĩnh Ngục Hàn Uyên: "Ta đến gặp Cổ Thanh."
Thống lĩnh Hàn Uyên gật đầu: "Đi theo ta."
Không ai chú ý thấy...
Trong đội tuần tra cạnh đó, có một người lính canh mặc đồ thường, lặng lẽ nhìn theo hướng Tống Diễn rời đi.
Quỷ La đã bám theo từ khi kiệu rời khỏi ma cung để xem tiên nhân này định làm gì. Nhìn thấy Tống Diễn, gã ta lập tức nhận ngay.
Chẳng phải y là tên công tử ăn chơi ở thành Túc Minh đó sao?
Từ khi nào y lại trở thành tiên nhân của Không Huyền cảnh, còn có quan hệ với Quân thượng?
Quỷ La giật thót tim, cảm giác chuyện này không ổn. Tin tức này cần phải nhanh chóng báo cho đại trưởng lão.
⫘⫘⫘⫘⫘⫘
Thống lĩnh Hàn Uyên không dẫn Tống Diễn vào trong ngục mà dẫn y đến khu doanh trại ma tộc. Chẳng bao lâu dừng lại trước một gian phòng: "Cổ Thanh ở trong đó, ngươi vào đi."
Tống Diễn cau mày.
Y vốn định lợi dụng cơ hội vào Ngục Hàn Uyên gặp Lôi Thừa Nghiệp, ai ngờ đối phương lại mang Cổ Thanh ra đây, giờ thì y chẳng còn lý do nào để vào trong ngục.
Tống Diễn đành mở cửa bước vào.
Một người đàn ông lạnh lùng đang đứng quay lưng về phía y. Nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, đôi mắt đen thẳm, sâu không đáy.
Dù không được vào Ngục Hàn Uyên nhưng thấy Cổ Thanh bình an vô sự, Tống Diễn nghĩ chuyến này cũng không đến nỗi vô ích. Y quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ? Sau khi ta đi có ai làm khó ngươi không?"
Cổ Thanh lắc đầu, giọng trầm thấp: "Không."
Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt Tống Diễn, chợt giơ tay chạm vào cổ y, đôi mắt thoáng tối lại: "Hắn đã làm gì ngươi?"
Nơi Cổ Thanh chạm vào hơi ngứa, đúng chỗ vết hôn mà tên ma đầu kia để lại. Mặt Tống Diễn thoáng đỏ, y khẽ ho một tiếng rồi chối: "Không làm gì hết."
Cổ Thanh lại không để y lảng tránh, tiến lên một bước, giọng lạnh lùng: "Hắn đã làm tổn thương ngươi?"
Tống Diễn thầm nghĩ, tuy tên ma đầu kia đáng ghét nhưng chưa đến mức làm tổn thương y, nên y không muốn Cổ Thanh lo lắng, liền mỉm cười: "Ta không sao."
Cổ Thanh trông có vẻ không tin, sắc mặt lạnh lùng như nước.
Thấy hắn như vậy Tống Diễn lại nhớ đến Cố Duy. Cố Duy cũng rất thích giữ trong lòng, dù luôn lạnh lùng nhưng thực ra vẫn quan tâm đến y. Tống Diễn chân thành nói: "Nhìn ta đây, vẫn khỏe mạnh đứng đây còn đến thăm ngươi được, Quân thượng đối với ta cũng không tệ, ngươi đừng lo lắng quá."
Nếu không phải đêm qua chính mắt hắn thấy Tống Diễn sợ hãi run rẩy trong vòng tay mình kia, hắn đã tin lời Tống Diễn rồi. Đến giờ này y còn nghĩ cách an ủi hắn... Lồng ngực như sôi sục, một thứ cảm xúc muốn bùng nổ nhưng hắn đè nén lại. Hắn nhắm mắt, kiềm chế những cảm xúc đáng cười này.
Thứ hắn muốn, không phải chút thương hại nhất thời của Tống Diễn.
Một tấm lòng thương hại à?
Hắn muốn Tống Diễn để ý đến hắn, từ đầu đến cuối chỉ nghĩ về hắn.
Cổ Thanh tiến lên một bước, cúi xuống nói: "Nếu không phải vì ta, ngươi cũng không bị bắt đi. Ta phải trả ơn cho ngươi."
Tống Diễn theo thói quen định đáp: "Không cần đâu—"
Nhưng Cổ Thanh bất ngờ nắm chặt cổ tay y kéo về phía mình, suýt chút nữa Tống Diễn va vào hắn. Y ngẩng lên thấy đôi mắt sâu hun hút của Cổ Thanh, bất giác thấy tim đập mạnh.
Người đàn ông cúi xuống, hơi thở phả nhẹ bên tai y, giọng nói trầm khàn: "Đừng từ chối ta."