Nếu cứ mãi chìm đắm trong sự gần gũi của Cổ Thanh, cuối cùng chỉ làm hại chính mình và người khác... Nếu Cố Duy còn sống, nhìn thấy bộ dạng của y lúc này chắc hẳn cũng sẽ khinh thường y.
Cứ như thể tình cảm ấy đã trở nên không còn trong sáng.
Tống Diễn cố gắng giữ mình bận rộn để không nghĩ về chuyện của Cổ Thanh nữa.
Lần này không giết được Phục Diễm, ban đầu y cũng rất thất vọng, nhưng chỉ cần không từ bỏ nhất định sẽ còn cơ hội.
Y đã quen với việc tự điều chỉnh bản thân. Trước đây dù gặp bao nhiêu khó khăn trong học tập hay công việc, y vẫn luôn gắng gượng đứng lên tiếp tục đi về phía trước. Cuộc đời vốn là một con đường gập ghềnh, sau khi đi qua mới thấy thực ra mọi thứ cũng không đến mức quá đáng sợ.
Bọn họ đã lục soát khắp thành An Khê.
Lần này thu hoạch không nhỏ. Có cả bản đồ bố trí của các thành gần đó và một lượng lớn linh thạch.
Tông Diệu quyết định tạm dừng để củng cố phòng thủ của thành An Khê, rồi mới tính đến việc công phá các thành khác.
Tống Diễn cũng tán thành.
Đêm đó, vừa rời khỏi buổi họp thì y thấy y quan đang sốt ruột chờ đợi bên ngoài.
Vừa thấy y, y quan liền nói: "Ngài nên đến thăm Cổ Thanh đi."
Tống Diễn nhíu mày: "Cổ Thanh sao rồi?"
Y quan đáp: "Vết thương của hắn bỗng chuyển biến nặng, hôm kia lên cơn sốt cao, thuốc không sao cho vào được nên vẫn mê man không tỉnh. Cổ Thanh cô độc, không có ai thân thích ở đây, ta thấy ngài là người quen thuộc nhất với hắn nên mới đến báo. Ngài đến thăm hắn một lần đi, có thể đây là lần cuối rồi."
Tống Diễn gần như không tin vào tai mình, đầu óc ù ù, chẳng phải lúc y rời đi hắn vẫn ổn sao? Sao lại thành "lần cuối" được?
Y vội bước đến phòng của Cổ Thanh, tay run run mở cửa.
Trong phòng chỉ có một ngọn nến lay lắt, ánh sáng chập chờn.
Không khí đậm mùi thuốc đắng.
Giữa căn phòng mờ tối, người đàn ông trong bộ đồ đen nằm bất động trên giường, lồng ngực phập phồng rất nhẹ, mắt nhắm nghiền, yên lặng như một thi thể. Nếu không phải khuôn mặt đỏ lên bất thường, y sẽ tưởng mình đang nhìn một xác chết.
Ngay khoảnh khắc đó, Tống Diễn như nhìn thấy hình bóng của Cố Duy.
Đêm hôm ấy khi y tìm thấy Cố Duy, cậu cũng nằm im lặng không nhúc nhích như vậy. Hình ảnh đó như lưỡi dao đâm vào mắt y.
Tống Diễn bước đến, nắm lấy tay Cổ Thanh một cách cẩn thận.
Bàn tay người đàn ông nóng rực như một mảnh sắt nung đỏ, Tống Diễn cúi xuống, khẽ gọi bên tai: "Ngươi tỉnh lại đi."
Nhưng Cổ Thanh chẳng động đậy, cứ như thể không nghe thấy gì.
Nỗi lòng Tống Diễn trĩu nặng khiến y nghẹt thở.
Bao năm qua y đã quen với cảnh sinh tử.
Chiến tranh vốn tàn khốc như vậy.
Có người chết dưới lưỡi kiếm của ma tộc, cũng có người bị thương rồi ra đi vì không chữa trị kịp.
Những khuôn mặt quen thuộc bên cạnh y lần lượt biến mất, cảm giác đau buồn ban đầu dần trở thành chai sạn. Y nghĩ mình đã quen rồi.
Nhưng lúc này, chỉ cần nghĩ đến việc Cổ Thanh cũng sẽ ra đi giống Cố Duy năm xưa...
Tim Tống Diễn bất giác thắt lại.
Y nắm chặt tay Cổ Thanh, truyền linh lực của mình vào cơ thể hắn, nhưng luồng sức mạnh ấy vừa vào đến nơi đã như đá chìm xuống đáy biển, lập tức tan biến chẳng để lại dấu tích gì.
Tống Diễn không kìm được, hỏi y quan đi cùng: "Hắn bị sao vậy?"
Y quan nhíu mày, giọng đầy lo lắng: "Vết thương của hắn đột ngột trở nặng. Ta đã xem kỹ nhưng không phát hiện ra lý do gì. Có thể là do bị tổn thương từ trong Hàn Uyên, bề ngoài không thấy gì nhưng bên trong đã suy yếu nghiêm trọng, giờ lại sốt cao không dứt, nếu thuốc không uống được..."
Y quan không nói tiếp nhưng Tống Diễn hiểu rõ ý.
Y trầm mặc một lát rồi nói: "Phiền ngươi mang cho ta bát thuốc nữa."
Y quan nhìn đống thuốc đổ vung vãi bên giường, nghĩ thầm mình đã thử bao nhiêu cách đều không được. Nhưng Tống Diễn đã nói vậy nên anh ta vẫn mang thuốc vào.
Tống Diễn đỡ Cổ Thanh ngồi tựa vào lòng mình, một tay vòng qua vai hắn, tay kia cầm bát thuốc đưa đến sát môi hắn.
Nhưng chỉ vừa chạm vào thuốc đã chảy ra từ khóe miệng, nhuộm đen vạt áo đen, nhìn thoáng qua cũng chẳng rõ. Tống Diễn cúi đầu, thấy cổ áo Cổ Thanh khô cứng, không biết đã bị dính bao nhiêu lần thuốc.
Y quan lắc đầu rồi đi ra ngoài.
Tống Diễn vẫn không từ bỏ, thử thêm vài lần nữa nhưng không cách nào đút được. Thời gian chầm chậm trôi qua, đợi chờ trong khắc khoải và tuyệt vọng.
Ánh mắt Tống Diễn ngẩn ngơ, bỗng cảm thấy bất lực.
Tại sao? Dù y đã cố gắng đến vậy lại vẫn không thể làm gì, đến cả một người cũng không cứu được?
Khi y sắp buông xuôi, người trong lòng bỗng khẽ ho, nhíu mày đầy đau đớn.
Dù chỉ là một cử động rất nhỏ nhưng Tống Diễn lập tức chú ý. Y liền cầm bát thuốc, thử đút thêm một muỗng.
Lần này tuy thuốc vẫn chảy ra rất nhiều, nhưng ít nhất đã có một phần được nuốt vào.
Lòng y dấy lên một tia hy vọng, cứ từ từ đút từng muỗng. Cứ mỗi lần uống được một chút Cổ Thanh lại phải nghỉ ngơi rất lâu, một bát thuốc y đút mất cả nửa canh giờ, nhưng cuối cùng cũng đút hết.
Y thở phào.
Chỉ cần uống được thuốc là tốt rồi.
Tống Diễn nhẹ nhàng đặt Cổ Thanh xuống, đắp kín chăn cho hắn, định mang bát thuốc ra ngoài và hỏi y quan bước tiếp theo. Nhưng khi vừa đứng dậy, tay áo của y đã bị giữ chặt.
Bàn tay người đàn ông nắm chặt đến nỗi nổi gân xanh, khớp tay trắng bệch, như người đang chết đuối tóm lấy cọng rơm cứu mạng.
Tống Diễn kéo nhẹ nhưng không nhấc ra được.
Y cũng không dám dùng sức quá mạnh. Đúng lúc đó đôi môi mỏng của Cổ Thanh khẽ nhúc nhích, phát ra một tiếng thì thầm yếu ớt.
Tống Diễn cúi xuống gần hơn.
Cuối cùng y nghe rõ hai từ.
"Đừng... đi."
Tim y khẽ run lên.
Y nắm chặt tay người đàn ông, nhẹ giọng: "Ta không đi, ngươi mau chóng khỏe lại nhé."
...
Cứ thế Tống Diễn ngồi bên giường Cổ Thanh, không rời đi suốt ba ngày ba đêm.
Y quan thấy y đút thuốc cho hắn thì ngạc nhiên vô cùng, vì anh ta đã thử mọi cách mà không sao cho Cổ Thanh uống được!
May mắn là tình trạng của Cổ Thanh cũng dần chuyển biến tốt, cơn sốt đã hạ, chỉ có điều hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Ba ngày trôi qua, Tống Diễn vẫn không buông tay hắn.
Khi mệt y chỉ tựa vào mép giường ngủ một lát, không hay biết rằng người nằm trên giường đã mở mắt ra từ lâu.
Tịch Vô Quy cúi mắt, chăm chú nhìn người đang tựa vào tay mình.
Quần áo Tống Diễn nhăn nhúm, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, hàng mi dài khẽ rung như thể giấc ngủ không được an lành. Tịch Vô Quy bất giác đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào giữa hàng mày của y, ánh mắt sâu thẳm chứa đầy nỗi lòng phức tạp khó diễn tả.
Tống Diễn không muốn đến gặp hắn.
Thì hắn sẽ để y tự đến. Hắn biết Tống Diễn sẽ không bao giờ thấy chết mà không cứu.
Vì Tống Diễn chính là con người như vậy.
Tịch Vô Quy siết chặt tay Tống Diễn. Tay y gầy guộc, đầu ngón tay chai sần. Hắn nhớ trước đây không hề như thế, Tống Diễn khi ấy còn chẳng nhấc nổi một thanh kiếm, đến ăn nho cũng phải có người bóc vỏ sẵn, một người lười nhác và thanh cao hết sức.
Rõ ràng được ban cho tài năng mà ai cũng mơ ước, nhưng lại dễ dàng từ chối lời mời của Tông Diệu, từ bỏ con đường tu luyện để đổi lấy cuộc sống an nhàn.
Y từng nói, bản thân không chịu được khổ cực.
Vậy mà giờ đây, mọi khó nhọc y đều đã trải qua.
Chỉ trong ba năm, từ một người phàm y đã tu luyện đến mức này, phải trả giá lớn đến nhường nào, Tịch Vô Quy chỉ cần nghĩ cũng hiểu. Vì cơ thể Tống Diễn giờ đầy những vết thương dai dẳng, đó là kết quả của việc ép mình rút ngắn con đường tu hành, đâu phải chuyện dễ dàng.
Hắn nhớ rõ Tống Diễn từng rất sợ chết. Ngày trước nghe đâu đó tin hắn sắp ra ngoài, y lập tức vội vàng thu xếp cho gia đình chạy thoát.
Vậy mà giờ đây y có thể một mình vào Hàn Uyên, dù biết rõ chín phần chết vẫn không ngần ngại, chỉ vì muốn tìm ra kẻ đã giết hắn.
Người từng chưa từng giết gà, nay lại có thể cầm kiếm giết người không chớp mắt, nhuốm máu mà chiến đấu.
Có thể vì báo thù mà đắm mình trong cuộc chiến không hồi kết.
Sẵn sàng xem nhẹ tính mạng của mình.
Tất cả những điều này, đều vì hắn.
Lòng Tịch Vô Quy như có tảng đá ngàn cân đè xuống, khiến hắn nghẹt thở.
Vậy mà hắn lại không hề hay biết, luôn nghĩ rằng Tống Diễn đã phụ bạc mình nên dày vò, ép buộc y, khiến y phải sợ hãi trong vòng tay hắn, khiến lòng y đầy sợ hãi mà vẫn phải tỏ ra ngoan ngoãn chiều chuộng.
Hắn thậm chí còn suýt chút nữa ép chết y...
Tịch Vô Quy chăm chú nhìn Tống Diễn.
Bỗng nhiên hắn rất muốn nói cho y biết, hắn chính là Cố Duy.
Để Tống Diễn không còn e dè hắn nữa.
Nhưng khi đôi môi hắn mấp máy, cổ họng lại nghẹn đắng, không cách nào thốt nên lời.
Làm sao hắn có thể giải thích với Tống Diễn rằng chính hắn là Ma Quân mà ai ai cũng khiếp sợ, rằng hắn căn bản chưa từng chết, rằng Phục Diễm chỉ đến để hoàn thành một nhiệm vụ – kết thúc quá trình lịch kiếp ấy mà thôi.
Hắn vẫn luôn tồn tại, nhưng lại không đến tìm Tống Diễn.
Để Tống Diễn phải đau khổ, để y vì hắn mà làm nhiều việc như vậy, khiến cho tất cả nỗ lực của y... giờ đây trông như một trò cười.
Hơn nữa hắn vẫn nhớ vẻ mặt sợ hãi của Tống Diễn khi đối diện với hắn... Dù rằng trái tim Tống Diễn có hắn, nhưng tiên và ma vốn là hai bến bờ không đội trời chung. Nếu Tống Diễn biết hắn là Ma Quân, liệu y có thể không để tâm đến sự dối lừa ấy, không để tâm đến thân phận của hắn mà vẫn sẵn lòng ở bên hắn không?
Hắn đã khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay, mới hiểu rõ lòng người này, hắn không muốn nhìn thấy sự thất vọng hay giận dữ trong mắt ấy.
Dù chỉ có một chút khả năng, hắn cũng không muốn mạo hiểm.
Có lẽ cứ như vậy là tốt rồi.
Chỉ cần y không biết gì, thì y sẽ mãi yêu hắn.
Lần này, hắn tuyệt đối sẽ không để y rời khỏi mình thêm lần nào nữa.
...
Tống Diễn chậm rãi mở mắt, cánh tay y hơi tê, cổ cũng đã mỏi nhừ. Mới tỉnh dậy nên vẫn còn ngái ngủ, một lúc sau mới dần tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên của y là nhìn về phía Cổ Thanh, bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.
Tống Diễn ngơ ngẩn trong chốc lát rồi vui mừng thốt lên: "Ngươi tỉnh rồi?"
Tịch Vô Quy phải cố gắng kiềm chế lắm mới không vươn tay chạm vào người ấy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Tống Diễn vội nói: "Để ta đi gọi y quan đến khám cho ngươi."
Không lâu sau y quan đến kiểm tra vết thương cho Cổ Thanh rồi nói với Tống Diễn: "Không sao nữa rồi, nhưng thể lực vẫn suy nhược nặng, cần phải nghỉ ngơi thêm."
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm: "Ta hiểu rồi."
Y quay lại nhìn Cổ Thanh.
Sau niềm vui là một nỗi niềm khó tả.
Vốn dĩ y đã quyết định tránh xa Cổ Thanh, nào ngờ vẫn phải quay lại vì hắn. Y không muốn Cổ Thanh hiểu lầm nên khẽ ho một tiếng rồi nói: "Nghe nói ngươi bất tỉnh nên ta đến xem thử thôi. Giờ ngươi tỉnh rồi thì ta đi đây."
Y tự thấy mình có phần lạnh nhạt, nhưng nếu không quyết đoán, tình cảm càng dây dưa thêm rối rắm. Tống Diễn gắng gượng quay người chuẩn bị đi ra.
Nhưng Cổ Thanh lại túm lấy tay áo y.
Tống Diễn thoáng do dự.
Chưa kịp đưa tay gỡ ra, y đã thấy Cổ Thanh cụp mắt, cất tiếng khàn khàn: "Xin lỗi, trước đây ta đã làm ngươi phiền lòng."
Tống Diễn thoáng bất ngờ.
"Sau lần đối diện với tử thần, ta cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Ta sẽ không nói những điều đó nữa." Cổ Thanh mím môi, trông có phần buồn bã và bất lực: "Giờ ta ở đây đơn độc, chỉ có ngươi là bạn... đừng bỏ mặc ta, được không?"
Người đàn ông trước mặt không nhìn thẳng vào y, khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ cô đơn, sau một trận trọng bệnh lại càng yếu ớt hơn, giọng nói cũng khản đặc, thoáng chút đáng thương.
Trông như thể đang cầu xin vậy.
Trái tim Tống Diễn bất giác mềm lại.
Y nhớ môn phái của Cổ Thanh đã bị ma tộc tàn sát, hắn lại vừa trải qua một trận sống chết, giờ phải một thân một mình ở đây. Nếu hắn thật sự không nói những lời khó xử ấy nữa thì mình cũng không cần quá tuyệt tình, dù sao có tránh mặt cũng không dễ.
Tống Diễn khẽ mỉm cười: "Ngươi nghĩ thông suốt được là tốt rồi."
...
Dãy núi Táng Hồn.
Trong động phủ của đại trưởng lão.
Trong phòng vọng ra tiếng đồ đạc bị đập vỡ, đám hầu cận bên ngoài ai nấy đều run sợ.
Trên khuôn mặt già nua của Lư Khâu Kỳ lộ vẻ giận dữ, trong đôi mắt đục ngầu ánh lên nét tàn nhẫn băng lạnh.
Thành An Khê đã bị tiên môn chiếm đóng, toàn bộ Nam Sí Bộ đóng quân tại đó đều bị tiên môn giết sạch. Nam Sí Bộ vốn là thuộc hạ trung thành của lão, vậy mà lại chết dưới tay của Tông Diệu. Chẳng phải Tông Diệu đang đóng quân ở Nam Nhạc Châu để chống lại đại quân ma tộc sao? Tại sao hắn ta lại bất ngờ tập kích An Khê?
Nhất định đây là âm mưu của Tịch Vô Quy!
Chỉ là Lư Khâu Kỳ vẫn chưa hiểu Tịch Vô Quy đã thực hiện điều này bằng cách nào.
Đúng lúc này, một tên người hầu đến báo: "Đại trưởng lão, ngài Quỷ La xin gặp."
Lư Khâu Kỳ hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp: "Cho vào."
Vừa vào trong Quỷ La đã thấy cả căn phòng bừa bộn, đủ biết đại trưởng lão đang giận dữ đến mức nào, bèn cẩn thận nói: "Đại trưởng lão."
Lư Khâu Kỳ nhìn Quỷ La, hỏi: "Ngươi có điều tra được gì không?"
Trước đó Quỷ La đã cất công trở về ma vực, tìm kiếm cổ tịch để tra ra chân tướng việc Tịch Vô Quy bế quan. Không ngờ cuối cùng gã cũng tìm được vài manh mối.
Gã cung kính dâng một cuộn trục lên cho đại trưởng lão: "Thuộc hạ phát hiện ra trong một điển tích thượng cổ có ghi chép rằng, khi thần hồn bị tổn thương, có thể dùng thánh vật của ma tộc là hoa Độ Xuyên làm vật dẫn để luân hồi chuyển kiếp, giúp khôi phục thần hồn. Thuộc hạ nghi ngờ Tịch Vô Quy đã bế quan suốt hai mươi năm là để đi lịch kiếp, hơn nữa kiếp đó chính là nam thê của Tống Diễn – Cố Duy."
Nếu Tịch Vô Quy thực sự là Cố Duy, thì mọi chuyện sẽ được giải thích rõ ràng.
Đây cũng là lý do tại sao năm xưa Phục Diễm lại ra tay. Gã ấy không phải muốn bảo vệ Tống Diễn mà là Cố Duy.
Về sau Tịch Vô Quy lại đối xử khác biệt với Tống Diễn cũng vì Tống Diễn là tình kiếp trong kiếp trước của hắn.
Lư Khâu Kỳ chăm chú đọc xong cuộn trục, gương mặt trở nên nghiêm nghị: "Khả năng này rất lớn."
Quỷ La tiếp tục suy luận: "Trong sách còn ghi rõnnếu việc lịch kiếp không hoàn toàn thành công, dù có trở về cũng sẽ để lại di họa. Nếu Quân Thượng đã hoàn tất lịch kiếp, hắn hẳn chẳng cần bận tâm đến Tống Diễn, chỉ việc giết đi là xong, nhưng hắn lại tỏ ra khác lạ với Tống Diễn, thậm chí còn bắt y về cung của mình. E rằng việc lịch kiếp đã xảy ra vấn đề."
"Thuộc hạ luôn sai người giám sát Tống Diễn, lần trước khi tiên môn phá ngục Hàn Uyên, Tống Diễn rời đi cùng một người đàn ông có dung mạo rất giống với Cố Duy của kiếp trước. Sự xuất hiện đầy bí ẩn này, thuộc hạ đoán đó chính là Quân Thượng."
Lư Khâu Kỳ suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Ý ngươi là, Tịch Vô Quy đã cải trang trà trộn vào tiên môn cùng Tống Diễn?"
Quỷ La gật đầu: "Kể từ khi tiên môn đột kích Hàn Uyên, Quân Thượng chỉ xuất hiện một lần rồi lại đóng cửa cung không ra ngoài nữa. Phục Diễm đã cử binh canh gác ma cung nghiêm ngặt, không cho ai đến gần. Rất có khả năng là Quân Thượng căn bản không có ở trong cung."
Sự việc này có tầm quan trọng rất lớn.
Tuy suy đoán của Quỷ La khá hợp lý, nhưng Lư Khâu Kỳ vốn luôn cẩn trọng, không dám khinh suất.
Lão nghĩ ngợi một lát rồi lấy ra một tấm phù đen.
Một lát sau, bóng dáng một người đàn ông trong áo bào xám và chiếc mũ trùm đầu xuất hiện.
Giọng nói quái dị của anh ta vang lên: "Đại trưởng lão tìm ta có chuyện gì?"
Lư Khâu Kỳ nói: "Ta nghi ngờ Tịch Vô Quy đã đến tiên môn."
Người đàn ông trong áo xám dừng lại một lát, giọng nói trầm hẳn xuống: "Ngài nói thật chứ?"
Lư Khâu Kỳ nghiêm giọng: "Ta há lại đem chuyện này ra đùa? Mong các hạ để ý đến một người. Người đó rất có khả năng là Tịch Vô Quy cải trang."
"Người nào?"
Lư Khâu Kỳ từ tốn đáp: "Một người tên là Cổ Thanh, ở bên cạnh Tống Diễn."
Người đàn ông trong áo xám im lặng một hồi rồi đáp: "Ta hiểu rồi."
Nói xong bóng dáng ấy biến mất.
Lư Khâu Kỳ nhìn xuống cuộn trục trên tay, cười lạnh. Dù Tịch Vô Quy có trốn vào tiên môn thì đã sao? Nếu đúng như cuộn trục ghi, lịch kiếp của hắn có vấn đề thì giờ chính là lúc hắn yếu nhất.
Chờ đến khi mọi chuyện đã tỏ tường, nhất định lão sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn thây.
- --
Từ sau ngày đó, Cổ Thanh làm đúng lời đã nói, không còn nói năng điều gì không đúng lúc nữa. Đối diện với Tống Diễn hắn cũng luôn khách sáo, lễ độ. Hai người dường như đã trở lại với mối quan hệ bình thường.
Thỉnh thoảng Tống Diễn cũng đến thăm và mang ít thuốc bổ cho Cổ Thanh. Chớp mắt đã vài ngày trôi qua.
Thấy Tống Diễn vẫn thi thoảng đến chỗ Cổ Thanh, Tông Diệu lo lắng rằng Tống Diễn vẫn chưa buông bỏ được, bèn thử thăm dò: "Nghe nói dạo này huynh hay ghé thăm Cổ Thanh?"
Tống Diễn biết Tông Diệu đang lo lắng điều gì, liền mỉm cười: "Ta chỉ coi hắn là bạn bè bình thường, không có ý gì khác, huynh cứ yên tâm. Hắn ở đây đơn độc lại bệnh nặng vừa qua, nên ta mới đến thăm vài lần thôi."
Tông Diệu biết chuyện Cổ Thanh trọng thương suýt chết, huống chi Cổ Thanh có ngoại hình giống hệt Cố Duy, ngay cả với bạn bè khác của Tống Diễn y cũng không thể nào không quan tâm được, thế nên anh cũng chẳng thể nói thêm gì nữa.
Hơn nữa thấy vẻ mặt Tống Diễn bình thản, không có ý gì khác, nên anh tin Tống Diễn đã suy nghĩ thấu đáo.
Sau khi từ biệt Tông Diệu, Tống Diễn tình cờ gặp Vi Sinh Vân trên đường.
Vi Sinh Vân mỉm cười hỏi: "Vừa rồi ta còn nghe Tông Diệu nói đệ ấy đi tìm ngươi, đã gặp chưa?"
Tống Diễn cười đáp: "Gặp rồi."
Vi Sinh Vân trò chuyện với Tống Diễn vài câu rồi nói: "Nghe nói bạn của ngươi bị thương nặng, ta cũng biết đôi chút y thuật, có cần ta giúp xem thử không?"
Tống Diễn thầm nghĩ chuyện của mình và Cổ Thanh ngay cả Vi Sinh Vân cũng biết rồi ư?
Vi Sinh Vân cười đầy ẩn ý: "Sư đệ của ta luôn rất quan tâm đến chuyện của ngươi, ba ngày hai bận là hỏi han, ta không muốn biết cũng khó lắm."
Tống Diễn và Tông Diệu là huynh đệ thân thiết, nhưng nghe Vi Sinh Vân nói vậy lại thấy có chút không thoải mái. Tuy nhiên nghĩ đến y thuật của Vi Sinh Vân không tệ, là một trong những người giỏi nhất trong tiên môn, y thực sự cũng có phần dao động.
Cổ Thanh bị thương tổn gốc rễ, nếu có thể điều dưỡng tốt thì cũng có lợi cho sau này, nên Tống Diễn gật đầu: "Vậy xin làm phiền sư huynh."
Vi Sinh Vân liền cùng Tống Diễn đi đến chỗ Cổ Thanh.
Tịch Vô Quy khoác áo đen như mực, mái tóc đen buông xõa trên lưng, khuôn mặt tái nhợt khác thường. Những ngón tay thon dài cầm lấy bát thuốc, trong mắt hiện lên vẻ lạnh nhạt.
Thực ra thứ thuốc này hoàn toàn vô dụng, hắn thường đổ bỏ ngay lập tức.
Nhưng thấy Tống Diễn tới, hắn lập tức nâng bát thuốc uống cạn, khẽ cau mày rồi nhẹ nhàng ho vài tiếng, sau đó làm ra vẻ như vừa phát hiện ra Tống Diễn, trong ánh mắt ánh lên nét dịu dàng: "Ngươi đến rồi."
Tống Diễn nói: "Đây là Vi Sinh Vân, sư huynh của Tông Diệu. Y thuật của Vi sư huynh không tầm thường, ta đã nhờ huynh ấy qua xem bệnh cho ngươi."
Tịch Vô Quy nhìn về phía Vi Sinh Vân, ánh mắt thoáng nét suy tư, sau đó đưa tay ra: "Được thôi."
Vi Sinh Vân nhìn qua Cổ Thanh một lượt rồi đặt ngón tay lên cổ tay của đối phương.
Không lâu sau, anh ta buông tay ra, nói với Tống Diễn: "Quả thật hắn bị tổn thương gốc rễ, cơ thể suy yếu nghiêm trọng. Để ta về chuẩn bị một vài thang linh dược, chắc sẽ có thể bồi bổ lại phần nào."
Nghe Vi Sinh Vân nói vậy Tống Diễn càng thêm lo lắng. Đối với người tu luyện, bị thương tổn gốc rễ là một chuyện không hề tốt đẹp.
Cổ Thanh lại có vẻ chẳng hề bận tâm, khuôn mặt tái nhợt của hắn khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng: "Ta không sao, ngươi đừng lo."
Cổ Thanh càng thản nhiên như vậy Tống Diễn lại càng thấy không yên lòng. Y nghiêm túc nói với Vi Sinh Vân: "Vậy thì xin nhờ sư huynh, nếu cần gì cứ bảo ta."
Vi Sinh Vân mỉm cười đồng ý rồi rời đi.
- --
Cổ Thanh là người không ngồi yên được. Nghỉ ngơi chưa được bao lâu đã đòi qua giúp Tống Diễn.
Tống Diễn bảo không cần.
Nhưng Cổ Thanh nói đã khỏe lên nhiều rồi, ở đây mọi người đều bị thương vẫn chiến đấu bình thường, hắn bị thương nhẹ như vậy, nằm nghỉ dưỡng mãi mới là thấy khó chịu trong lòng.
Vậy là Tống Diễn cũng không ngăn cản nữa.
Ngày hôm đó, Cổ Thanh cùng Tống Diễn thiết lập phòng thủ cho thành An Khê.
Lần trước khi công thành, cổng và tường thành đều bị phá hủy khá nhiều, trận pháp hộ thành cũng bị phá hỏng. Giờ muốn cố thủ ở An Khê thì phải gia cố hệ thống phòng thủ ở đây.
Tống Diễn đứng dưới tường thành.
Tập trung thần lực, y vận dụng linh lực để khắc các ký hiệu trận pháp, còn Cổ Thanh đứng ngay bên cạnh để đưa linh thạch, khoảng cách vừa đủ gần mà cũng vừa đủ xa.
Dạo gần đây Tống Diễn đã quen với việc Cổ Thanh giúp đỡ, hắn cũng không có hành động nào quá đà như trước nên y chẳng nghĩ ngợi gì thêm.
Chỉ không biết rằng ánh mắt người phía sau luôn dõi theo mình, nóng bỏng như thiêu đốt, như muốn nhìn xuyên qua người y vậy.
Nếu không vì lo sợ dọa Tống Diễn bỏ chạy, Tịch Vô Quy đã chẳng cần nhẫn nhịn đến vậy. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tống Diễn đã làm tất cả vì hắn, cơn giận của hắn lại tiêu tan, đành tự trách hết tội lỗi lên đầu Tông Diệu.
Nếu không phải do Tông Diệu nhiều chuyện, luôn gây khó dễ thì sao Tống Diễn lại có thể lạnh nhạt với hắn thế này?
Bảo sao ngay từ đầu hắn đã không ưa nổi Tông Diệu. Đúng là đồ sói đội lốt cừu, mình vừa chết một cái là hắn ta tính nhảy vào thay thế liền.
Tịch Vô Quy nghĩ tới đây, cơn thịnh nộ trong lòng lại cuộn trào. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết chết Tông Diệu, nhưng giờ chưa phải lúc thích hợp. Đúng lúc đó, hắn nhìn thấy Tông Diệu đang đứng từ xa nhìn qua.
Tịch Vô Quy cười lạnh. Đi đến đâu Tông Diệu cũng phải trông chừng Tống Diễn, đúng là khó chịu, chỉ muốn khoét bỏ đôi mắt của hắn ta cho rồi.
Ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Ký hiệu trận pháp phía trước đột nhiên lóe sáng chớp nhoáng khiến Tống Diễn bị luồng khí mạnh đẩy lui về phía sau, lảo đảo lùi vài bước.
Tịch Vô Quy giơ tay đỡ lấy eo Tống Diễn, nhưng từ góc nhìn của Tông Diệu, trông như thể hắn đang ôm lấy Tống Diễn vào lòng. Tịch Vô Quy ngẩng đầu lên, không khách sáo mà nhìn thẳng vào mắt Tông Diệu.
Thấy sắc mặt Tông Diệu lập tức sa sầm, khóe môi Tịch Vô Quy khẽ nhếch, mắt ánh lên chút đắc ý.
Nếu trong lòng Tống Diễn có ngươi dù chỉ một chút, thì sao ba năm nay ngươi vẫn không chiếm được y? Nếu biết tự lượng sức mình thì hãy từ bỏ đi.