Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi

Chương 47: Kiềm chế



Tông Diệu nhìn ánh mắt đầy thách thức của Cổ Thanh, lập tức hiểu ra ý đồ của đối phương.

Tên Cổ Thanh này thật biết che giấu, suýt nữa đã lừa được cả anh. Tống Diễn thì cả tin, còn anh thì lại không có bằng chứng để mà giải thích nên nói gì cũng chẳng có tác dụng.

Trong lòng Tông Diệu tràn đầy uất ức, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cổ Thanh. Cứ cho là ngươi có ý đồ xấu thì đã sao? Tim Tống Diễn chỉ có Cố Duy, chắc chắn sẽ không để ý đến ngươi đâu. Ngươi tốt nhất nên giấu đuôi cáo của mình đi, nếu không sớm muộn gì Tống Diễn cũng sẽ thấy rõ bộ mặt thật của ngươi thôi.

Tống Diễn không hề hay biết hai người bọn họ đang đấu mắt với nhau từ xa.

Y đang tự hỏi liệu có phải mình vẽ sai trận pháp ở đâu đó không. Y đứng thẳng người, hơi ngượng ngùng quay sang cảm ơn Cổ Thanh rồi tiếp tục nhìn chăm chú vào ký hiệu trên tường.

Tịch Vô Quy dời tầm mắt, đứng bên cạnh Tống Diễn chỉ tay vào một chỗ rồi nói: "Có vẻ như ở chỗ đó có vấn đề."

Tống Diễn nhìn theo, quả nhiên thấy chỗ đó bị vẽ lệch đi một tí. Không ngờ Cổ Thanh lại tinh mắt đến vậy.

Tống Diễn cẩn thận sửa lại chỗ đó.

———————————

Ở dãy núi Táng Hồn.

Lư Khâu Kỳ đang đi qua đi lại trong động phủ. Ba ngày trước, lão nhận được mật thư từ nội gián trong tiên môn.

Thư báo rằng Tịch Vô Quy bị thương rất nặng gần như hấp hối, hàng ngày đều phải nhờ Tống Diễn chăm sóc.

Lư Khâu Kỳ nhìn những dòng miêu tả về Tịch Vô Quy trong thư mà khó tin đó là tên ma đầu ngông cuồng xưa kia. Nhưng nếu không phải là thật sự bị thương nặng, với tính cách của hắn, sao có thể cam chịu cúi đầu nhờ một tiên nhân chăm sóc như vậy?

Có vẻ như lịch kiếp của Tịch Vô Quy xảy ra vấn đề thật!

Quỷ La nói: "Đại trưởng lão, chúng ta có nên ra tay ngay bây giờ không? Nếu Quân thượng đang ở bên cạnh Tống Diễn, nhỡ mà qua được kiếp nạn này, phục hồi tu vi thì e là chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa."

Tất nhiên Lư Khâu Kỳ hiểu điều đó, nhưng lão vốn cẩn trọng, sợ đây là cái bẫy nên vẫn muốn thử thăm dò trước.

Hiện giờ nếu Tịch Vô Quy đang yếu như vậy, chỉ cần cử sát thủ đi giải quyết hắn, thế là tốt nhất.

Lư Khâu Kỳ lạnh lùng nói: "Ngươi chọn vài người giỏi nhất lẻn vào tiên môn. Khi đến nơi sẽ có người dẫn họ đến chỗ Tịch Vô Quy."

Lão muốn xem Tịch Vô Quy có thật sự bị thương nặng hay không.

—————————

Tống Diễn đã bận rộn mấy ngày liền.

Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của mọi người, tường thành An Khê nhanh chóng được sửa chữa xong, trận pháp bảo vệ cũng được bố trí hoàn chỉnh.

Sau một ngày làm việc, y lại tình cờ gặp Vi Sinh Vân.

Vi Sinh Vân nói: "Tống Diễn, vừa đúng lúc gặp ngươi, ta có chuyện cần nói."

Tống Diễn đáp: "Vi sư huynh có việc gì thế?"

Vi Sinh Vân nói: "Lần trước ta đã hứa sẽ phối một loại linh dược cho bạn của ngươi, nhưng gần đây có quá nhiều thương binh, linh thảo tiêu hao nhanh chóng. Hiện giờ ta còn thiếu một loại thảo dược nên có thể sẽ phải trì hoãn ít lâu."

Nghe vậy Tống Diễn mỉm cười: "Thiếu loại thảo dược gì? Ta sẽ đi tìm về cho huynh."

Vi Sinh Vân có chút ngập ngừng: "Loại thảo dược này tên là cỏ Lưu Quang. Tuy không phải là loại hiếm nhưng môi trường sinh trưởng khá khắt nghiệt. Cách đây khoảng sáu mươi dặm có một dãy núi gần nước, ở đó có cỏ Lưu Quang. Chỉ là đi đến đi về hơi tốn thời gian..."

Tống Diễn suy nghĩ một chút rồi nói: "Không sao, ta sẽ đi ngay."

Vi Sinh Vân nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Cũng được."

Gần đây Tống Diễn vừa vặn xong việc, y nghĩ đã không còn gì cấp bách, chi bằng lấy về sớm để phối thuốc cho Cổ Thanh.

Tối hôm đó, y chuẩn bị xuất phát thì tình cờ gặp Cổ Thanh ở cổng thành.

Tịch Vô Quy thấy Tống Diễn chuẩn bị ra ngoài bèn hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"

Dạo gần đây Tống Diễn và Cổ Thanh hòa hợp hơn, Cổ Thanh cũng luôn giữ khoảng cách chừng mực nên Tống Diễn không suy nghĩ nhiều, cười đáp: "Ta đi tìm thảo dược."

Tịch Vô Quy ngẫm nghĩ: "Vì chuyện của ta đúng không?"

Tống Diễn không giấu giếm, gật đầu: "Vi sư huynh nói còn thiếu Cỏ Lưu Quang."

Tịch Vô Quy nói: "Nếu vậy ta sẽ đi cùng ngươi."

Tống Diễn ngừng lại một lát: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta đi là được rồi."

Tịch Vô Quy nhìn y bằng đôi mắt sâu thẳm, giọng hơi khàn: "Ta không muốn nợ ngươi quá nhiều."

Tống Diễn im lặng một lúc.

Y nhớ lại lần trước Cổ Thanh cố chấp muốn lấy thân báo đáp. Có vẻ như người này không thích nợ nần. Nếu hắn muốn rạch ròi thì cũng tốt thôi. Dù sao dẫn hắn theo cũng không phiền hà gì.

Tống Diễn mỉm cười: "Được."

Tống Diễn đưa Cổ Thanh phi kiếm đi, khoảng một giờ sau thì dừng lại ở một dãy núi không bóng người.

Quanh dãy núi này có dòng nước bao phủ, nhiều đỉnh núi bốc lên làn khói mờ mờ, thỉnh thoảng lại phát ra vài tia lửa, trông như những ngọn núi lửa sẵn sàng phun trào bất cứ lúc nào.

Còn nước chảy dưới chân núi lại lạnh buốt.

Đây quả là một môi trường kỳ lạ.

Cỏ Lưu Quang sinh trưởng ở nơi nóng lạnh đan xen. Tống Diễn nghĩ trong doanh trại không còn Cỏ Lưu Quang nên nhân tiện đến đây y sẽ thu thập nhiều hơn một chút. Thảo dược này không chỉ để phối thuốc cho Cổ Thanh mà có thể sử dụng cho nhiều người sau này.

Loại cỏ này mọc trong kẽ đá, trông như cỏ dại bình thường, ban ngày khó nhìn thấy nhưng ban đêm sẽ phát ra ánh sáng nhàn nhạt nên dễ hái hơn.

Đêm xuống, không gian trong rừng yên tĩnh và mát lạnh.

Tống Diễn đi phía trước.

Y quét mắt, thấy ánh sáng nhạt nhạt trong kẽ đá không xa. Y vui vẻ tiến đến, hái một nhúm cỏ xanh biếc và cho vào túi trữ vật.

Trên đường đi Tống Diễn tìm được khá nhiều, thu hoạch rất phong phú. Y đưa tay lau mồ hôi trên trán,  lại vô tình làm dính ít bùn lên mặt mà không hay biết. Gương mặt y ánh lên niềm vui rạng rỡ.

Tịch Vô Quy nhìn bóng dáng người phía trước, ánh mắt tối tăm hơn cả màn đêm.

Hai người một trước một sau, cứ thế lặng lẽ bước đi.

Tịch Vô Quy bỗng không muốn phá vỡ sự yên tĩnh này.

Hắn nhớ đến ba năm trước.

Đêm giao thừa đó, hắn và Tống Diễn ngồi dưới mái hiên, ngoài kia pháo hoa rực rỡ, còn trong sân chỉ có hai người bọn họ. Khi đó hắn còn là Cố Duy, đó là lần đầu tiên có người ngồi cùng hắn đón giao thừa. Tống Diễn đã tặng hắn ngọc bình an, chỉ có hai người bên nhau, và lần đầu tiên hắn cảm thấy mình không còn cô đơn.

Chỉ cần ở bên người này, mọi thứ đều tốt đẹp, không còn cầu mong gì hơn.

Nhưng khi hắn thoát ra từ nơi bế quan.

Nhớ lại những chuyện đó.

Chỉ thấy buồn cười và nực cười.

Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình được yêu thương. Hắn tưởng rằng tình cảm này sẽ mãi mãi vững chắc, có thể vượt qua mọi thử thách... nhưng hóa ra tất cả chỉ là giả dối, Tống Diễn chưa bao giờ muốn cùng hắn bên nhau trọn đời, thứ hắn nhận được chỉ là một tờ thư hòa ly.

Vậy mà hắn lại lưu luyến chút bầu bạn nhỏ bé của kẻ phàm trần. Ngay cả khi đã tỉnh ngộ, hắn vẫn còn chút gì đó không nỡ và do dự, cứ như thể bị cười nhạo vì sự ngớ ngẩn của chính mình, bị giẫm nát lòng tự tôn không biết bao lần.

Thế nên hắn đã không quay lại tìm Tống Diễn.

Nhưng bây giờ hắn biết mình đã sai, Tống Diễn không phải là không yêu hắn, Tống Diễn đã để ý đến hắn như vậy.

Hắn không thể tiếp tục chối bỏ tình cảm của mình.

Ngay cả khi đã hồi phục ký ức, hắn vẫn yêu người này.

Có lẽ vì đêm nay quá yên tĩnh.

Những ký ức hắn từng cố ý quên đi, từng chút từng chút một lại ùa về. Những khoảnh khắc khi còn bên Tống Diễn giống như dòng suối nhỏ hợp thành dòng sông lớn, hoàn toàn nhấn chìm hắn.

Thậm chí trong khoảnh khắc này.

Hắn ước rằng thời gian có thể ngừng trôi, giống như đêm giao thừa ba năm trước. Nhưng thời gian có bao giờ dừng lại...

Thứ ngăn cách giữa họ không còn là lá thư hòa ly, mà còn nặng nề hơn rất nhiều.

Tịch Vô Quy nhìn Tống Diễn đầy khao khát từ phía sau.

Phía trước, Tống Diễn bỗng nhiên quay đầu lại, dường như lo lắng rằng hắn sẽ bị lạc. Khi thấy hắn vẫn ở đó, đôi mắt đào hoa của y ánh lên nụ cười dịu dàng, đẹp đẽ trong màn đêm, y nói: "Sao đi mà không phát ra tiếng động nào vậy?"

Tịch Vô Quy mấp máy môi nhưng không nói gì.

Tống Diễn thấy hơi gượng gạo nên đợi hắn một lát, vừa đi vừa trò chuyện: "Chờ mọi chuyện kết thúc, ngươi tính làm gì?"

Tịch Vô Quy lặng lẽ đáp: "Chưa nghĩ đến."

Tống Diễn bắt đầu luyên thuyên, giọng y ấm áp xen lẫn chút mong mỏi: "Ta đã nghĩ đến rồi, khi cuộc chiến tiên ma kết thúc, ta sẽ đưa cha mẹ ta về Thành Túc Minh. Họ sống ở đó cả đời, không quen ở Thành Nguyệt Lạc, có lẽ không hợp nước hợp cái. Người già luôn muốn quay về quê hương, ta mong có thể sớm đón họ về nhà."

Tịch Vô Quy thấy cổ họng nghẹn lại, mãi lâu sau hắn mới cất giọng: "Ngươi nghĩ mình có thể về không?"

Tống Diễn tưởng Cổ Thanh lo sợ không đánh thắng ma tộc, liền an ủi hắn: "Ta tin rồi sẽ có ngày chúng ta trở về. Năm xưa Tông Triều Sơn đã đánh bại được Tịch Vô Quy, nói không chừng sẽ lại có người làm được điều đó. Chỉ cần tên ma đầu đó chết, chúng ta sẽ được sống trong yên bình."

Tịch Vô Quy bật cười, giọng cười hàm chứa ý nghĩa khó hiểu, ánh mắt lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm: "Ngươi nghĩ ai có thể đánh bại hắn?"

Tống Diễn ngại tiết lộ chuyện Tông Diệu có thể đánh bại ma quân nên chỉ nói bóng gió: "Tiên môn chúng ta đầy rẫy người tài, rồi sẽ có người hạ được hắn thôi."

Tịch Vô Quy cất giọng lạnh nhạt: "Vậy ra ngươi cũng mong hắn chết."

Lông mày Tống Diễn hơi cau lại. Mọi người ai cũng mong ma quân chết đi, nhưng không hiểu sao nghe Cổ Thanh nói, y lại thấy có gì đó hơi bi thương. Y đáp: "Ta chỉ muốn một cuộc sống yên bình."

Tịch Vô Quy lại rơi vào im lặng.

Tống Diễn thắc mắc nhìn hắn. Bình thường Cổ Thanh không lạnh nhạt như vậy. Hôm nay hắn làm sao vậy?

Tống Diễn hỏi: "Ngươi đang có tâm sự à?"

Tịch Vô Quy đáp lạnh nhạt: "Ta lo rằng ngươi sẽ không đạt được mong ước."

Tống Diễn nghiêm túc nhìn Cổ Thanh và nói: "Ngươi đừng bi quan thế, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Biết đâu chúng ta sẽ thắng."

Tịch Vô Quy quay sang nhìn Tống Diễn, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chẳng nói gì.

Không khí bỗng trở nên im lặng.

Tống Diễn đành chuyên tâm tìm thảo dược.

Y liếc mắt thấy ánh sáng nhạt nhòa trong kẽ đá phía trước, nhanh chân tiến lại, nhưng ngay khi đó Tống Diễn bỗng cảm thấy gai ốc nổi lên, toàn thân căng cứng, ý thức được nguy hiểm đang đến gần.

Một tên ma tộc xuất hiện như bóng ma, thanh đao sắc lạnh trong tay lấp lóe ánh sáng!

Thanh đao hiện rõ trong đôi mắt Tống Diễn rồi vụt lao tới!

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Tống Diễn rút kiếm, không chần chừ nghênh đón.

Tên ma tộc này chắc chắn là cao thủ, đối đầu với Tống Diễn không hề lui một bước. Khuôn mặt gã đầy sát khí lạnh lẽo. Tống Diễn vừa cản gã vừa lớn tiếng: "Mau chạy đi!"

Nhưng Tịch Vô Quy không có ý định rời đi, hắn cầm kiếm lên tiến tới, trực tiếp đâm thẳng vào tên ma tộc!

Tên ma tộc bị hai người kẹp lại, đã bị thương nhưng hắn vẫn không lui mà chỉ lạnh lùng cười. Ngay sau đó lập tức xuất hiện thêm vài tên ma tộc vây lấy hai người.

Tống Diễn căng thẳng cực độ.

Đám ma tộc này rất lợi hại, không phải kẻ tầm thường. Chúng từ đâu mà đến? Làm sao biết y ở đây? Tại sao chúng lại đến để ám sát y?

Trong lòng Tống Diễn có hàng trăm câu hỏi, nhưng giờ không có thời gian nghĩ đến. Y chỉ có một suy nghĩ duy nhất: nhất định phải đưa Cổ Thanh ra khỏi đây!

Đôi mắt Tống Diễn ánh lên sự quyết tâm, linh kiếm trong tay tỏa sáng rực rỡ, y che chắn cho Cổ Thanh phía sau, đối phó với bọn ma tộc xung quanh.

Tịch Vô Quy khẽ cau mày.

Hắn biết ngay lão già Lư Khâu Kỳ sẽ cẩn thận, không dễ gì ra tay trực tiếp mà sẽ phái người đến ám sát để thăm dò tình hình của hắn. Đôi mắt Tịch Vô Quy lạnh lẽo vô cùng, nhưng nếu muốn dụ Lư Khâu Kỳ ra mặt thì lúc này hắn không thể lộ thân phận, phải khiến lão tin rằng hắn thật sự đã suy yếu.

Ngay khi một tên ma tộc giơ đao chém về phía Tống Diễn –

Tịch Vô Quy vội vàng tiến tới kéo Tống Diễn lui lại tránh khỏi nhát đao, nhưng lại bị một tên ma tộc khác chém trúng vai!

Thanh đao đâm sâu vào xương nhưng Tịch Vô Quy không hề nao núng. Hắn dùng tay không giữ lấy lưỡi đao rồi rút ra, đồng thời ném một viên ngọc chứa sương độc!

Viên ngọc rơi xuống đất, ngay lập tức hóa thành một màn sương xanh bao phủ không gian.

Tống Diễn chớp mắt một cái rồi nhanh chóng ném ra một pháp khí!

Trong nháy mắt, vài tên ma tộc bị nhốt trong làn sương độc, dưới chân xuất hiện những sợi xích trói chặt khiến chúng không thể nhúc nhích.

Tống Diễn nắm lấy tay Cổ Thanh chạy đi.

Những tên ma tộc này rất mạnh, sương độc và xích đất chỉ giữ chân chúng được một lát. Nếu họ bay đi bằng kiếm, thì trên trời quá trống trải nên dễ bị đuổi kịp. Tống Diễn cũng không dám chắc bên ngoài có còn mai phục hay không.

Lúc này cách duy nhất là phải tìm chỗ trốn.

Họ chạy thật nhanh, cuối cùng Tống Diễn cũng phát hiện ra một khe núi nhỏ hẹp nằm giữa rừng cây, xung quanh mọc đầy cỏ dại, lối vào nhỏ chỉ vừa cho một người đi qua.

Y dẫn Cổ Thanh vào trong.

Sau khi đi khoảng chục mét, họ đến cuối hang. Không gian trong hang tối tăm, ẩm ướt và chật chội.

Tống Diễn bật một cây đuốc nhỏ, cuối cùng cũng có thời gian để nhìn kỹ Cổ Thanh.

Vai của Cổ Thanh bị thương nặng, máu tuôn ra ướt đẫm lớp vải đen, nhuộm đỏ cả phần vai. Môi Tống Diễn khẽ run, y vội xé tay áo băng bó cho hắn.

Sau đó Tống Diễn bẻ gãy một ngọc phù trong tay.

Tịch Vô Quy cúi nhìn mảnh ngọc vỡ.

Tống Diễn giải thích: "Ta vừa gửi tin cho Tông Diệu, huynh ấy sẽ đến cứu chúng ta."

Nghe vậy, Tịch Vô Quy im lặng không nói gì thêm.

Không gian bên trong quá hẹp, cả hai không thể đứng lên được mà chỉ có thể ngồi dựa sát vào nhau, gần đến mức trông như đang tựa vào nhau.

Khoảng cách gần đến mức Tống Diễn có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của Cổ Thanh. Khuôn mặt hắn hờ hững mà đẹp lạnh lùng, đôi môi nhạt màu hơi hé mở, hơi thở của họ hòa vào nhau. Tống Diễn bỗng thấy ngại ngùng, vội dịch ra sau, nhưng ngay lập tức một cảm giác ẩm lạnh chạm vào cổ y.

Tống Diễn cứng đờ người, không dám cử động.

Tịch Vô Quy liếc mắt một cái, ngay khi con rắn nhỏ màu bạc cong mình lên định tấn công, hắn đã chộp ngay chỗ yếu của nó, khiến nó vô thanh vô thức rơi xuống.

Hắn tùy tiện ném con rắn ra ngoài.

Tống Diễn lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sau đó, tầm mắt y nhìn xuống cổ tay của Cổ Thanh, không khỏi lo lắng.

Tịch Vô Quy nhìn cổ tay mình không chút cảm xúc, nơi đó đã xuất hiện hai vết răng nho nhỏ.

Chỉ là nọc độc của con rắn nhỏ thôi mà. Dù là loại độc mạnh hơn gấp nghìn lần cũng không làm gì được hắn nếu hắn không muốn. Nhưng nếu bây giờ hắn giải độc, chắc chắn sẽ khiến Tống Diễn nghi ngờ.

Độc này chỉ có tác dụng gây mê và kích thích cảm xúc, nên Tịch Vô Quy quyết định cứ để nó phát huy hiệu quả.

Ban đầu Tống Diễn vô cùng lo lắng, nhưng khi nhìn kỹ lại con rắn, nhận ra chỉ là rắn không có độc chết người. Y vừa định thở phào thì bên cạnh, Cổ Thanh bắt đầu có dấu hiệu khác thường.

Khe núi nhỏ dần nóng lên, giống như trong này có một lò nung vậy. Không khí ngột ngạt đến mức đầu Tống Diễn cũng muốn quay cuồng.

Y ép sát lưng vào vách đá lạnh, cố không nhìn Cổ Thanh vì tình huống này quá đỗi khó xử.

Tiếng thở của hắn Bên cạnh càng ngày càng nặng, nghe như tiếng trống dồn dập trong tai, khiến tim Tống Diễn đập nhanh hơn hẳn.

Y cố gắng thở nhẹ để giảm bớt sự tồn tại của mình, không muốn kích động Cổ Thanh thêm.

Tịch Vô Quy nhìn chăm chăm vào Tống Diễn.

Dù môi trường xung quanh tối tăm, ánh mắt hắn vẫn rõ ràng từng nét. Hắn nhìn từng biểu cảm trên mặt Tống Diễn: đôi môi hơi mím lại, đôi mắt ánh lên chút bối rối. Y quay mặt đi, lông mi khẽ run như cánh chim vỗ nhẹ. Nhưng tư thế của y lại cho thấy sự xa cách rất rõ ràng.

Có lẽ là do độc tính, những cảm xúc hắn dồn nén trong lòng bắt đầu trỗi dậy, không kìm lại được.

Hắn không thể không nghĩ, nếu hắn nói với Tống Diễn rằng mình chính là Cố Duy, thì liệu Tống Diễn có vui vẻ chấp nhận hắn không? Nhưng...

Bỗng nhiên hắn nhớ lại ba năm trước.

Lúc đó hắn đi cùng Tống Diễn lên núi cầu phúc vào ngày đầu năm. Buổi sáng trời lạnh cắt da, họ bước qua những đoạn đường núi quanh co. Tống Diễn mệt đến đỏ mặt, thở hổn hển, đi không vững nhưng vẫn kiên quyết lên tới đỉnh. Hắn nhìn Tống Diễn thành kính cầu nguyện trước bức tượng, cầu mong cho mọi người được bình an.

Đó là nguyện vọng của Tống Diễn.

Y muốn một cuộc sống bình yên, mong mọi người đều tốt đẹp. Y chỉ có nguyện vọng giản đơn ấy, thế mà hắn lại phá tan tất cả.

Đôi mắt của Tịch Vô Quy sâu thẳm như vực sâu không đáy.

Sự nóng bỏng trong cơ thể không thể nào sưởi ấm được trái tim lạnh giá của hắn.

Hắn biết rằng con dân của mình cũng xứng đáng có cơ hội sống. Ma tộc cũng có quyền tồn tại. Tại sao bọn họ lại bị tận diệt, phải sống chui lủi như những con chuột?

Hắn có thể cho Tống Diễn mọi thứ, chỉ riêng điều này không thể nhượng bộ.

Việc tha cho thành Túc Minh đã là giới hạn cuối cùng của hắn.

Hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tống Diễn.

Không muốn nhìn thấy Tống Diễn quay lưng rời xa hắn, bỏ lại thứ tình cảm quý giá mà hắn phải khó khăn lắm mới có được.

Ngày ngày, hắn chỉ có thể im lặng bên cạnh người này. Trong lòng muốn tiến xa hơn, muốn giữ y cho riêng mình nhưng chẳng thể thốt ra một lời nào vượt quá giới hạn, không dám thực hiện bất kỳ hành động gì khác thường. Chỉ sợ rằng một khi bộc lộ ra, sẽ khiến người này chạy trốn, thậm chí đến cơ hội ở bên cạnh y cũng không còn nữa...

Tịch Vô Quy gần như sắp phát điên.

Khoảnh khắc này, lý trí của hắn như sắp đổ vỡ, cả người hắn như bị nhấn chìm trong biển lửa không có lối thoát.

Ngay bên cạnh là dòng nước mát có thể giúp hắn bớt đau đớn.

Có lẽ, hắn có thể đến gần một chút thôi...

Hắn bị trúng độc.

Người này sẽ không trách hắn, đúng không?

Tống Diễn cố gắng không cử động, nhưng dù không chạm vào đối phương, y vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra.

Y nhắm mắt lại, cố giữ bình tĩnh. Lồng ngực y phập phồng dữ dội, bỗng một hơi thở nóng bỏng rơi lên má y. Tống Diễn lập tức mở mắt ra. Trong bóng tối, khuôn mặt của người đàn ông như một con thú dữ đang rình mồi.

Tim Tống Diễn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và ngay lập tức, đôi môi nóng rực ấy áp lên môi y. Mắt Tống Diễn mở lớn.

Y theo phản xạ định đẩy người kia ra, nhưng khi tay vừa chạm đến vai hắn thì lại dừng lại.

Vết thương mới băng bó đã lại rỉ máu, dòng máu ấm áp thấm vào lòng bàn tay y như có phép thuật giữ chặt lấy y. Đây là vết thương hắn phải chịu để cứu y, còn đau đớn đến thế... chắc hắn đau lắm nhưng lại tỏ ra bình thản.

Tống Diễn chầm chậm nắm tay lại, cẩn thận tránh vết thương, tay chống lên ngực hắn nhưng không dám dùng sức mạnh, sợ làm Cổ Thanh bị đau.

Nhưng khe núi quá hẹp, chút kháng cự này hoàn toàn không thể ngăn cản nổi người đàn ông.

Tống Diễn theo bản năng quay đầu trốn tránh, nhưng hắn lập tức dùng tay giữ lấy mặt y, không cho phép y chạy thoát. Đôi môi nóng rực lần lượt hôn lên môi y, mang theo sự trân trọng như một báu vật quý giá.

Đột nhiên ngón tay hắn ấn nhẹ vào cằm Tống Diễn, khiến y phải mở miệng. Y bị hôn đến mức khó thở, nhưng nghĩ đến đám ma tộc đang truy lùng, y cố gắng nhịn tiếng rên rỉ, không dám phát ra chút âm thanh nào, chỉ có thể để hắn làm theo ý mình.

Mi mắt Tống Diễn khẽ rung.

Y không ngừng nhắc nhở bản thân.

Cổ Thanh không cố ý, hắn chỉ trúng độc nên mới mất kiểm soát. Y chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa, có lẽ hắn sẽ sớm tỉnh lại thôi.

Dù nghĩ vậy nhưng Tống Diễn vẫn lo lắng đến mức không thở nổi, sợ Cổ Thanh sẽ tiến xa hơn... May mắn là ngoài hôn y ra, Cổ Thanh không làm gì khác.

Nụ hôn của hắn dịu dàng và kiềm chế, như thể sợ làm tổn thương y. Tống Diễn bỗng nhiên nghĩ...

Nếu là Cố Duy...

Liệu có hôn y như thế này không?

Nhưng điều làm y rối bời hơn là, y không hề phản kháng nụ hôn này, không khước từ sự gần gũi này.

Suy nghĩ đó khiến Tống Diễn xấu hổ vô cùng.

Rõ ràng trong lòng y đang nghĩ đến Cố Duy, nhưng lại chấp nhận để Cổ Thanh gần gũi như thế. Rõ ràng y biết điều này là sai, nhưng vẫn cứ buông thả bản thân... Y tưởng mình khác biệt, nhưng hóa ra cũng giống như những người đàn ông khác, cũng nhu nhược và đầy bản năng, chẳng khác nào một con thú nguyên thủy.

Khóe mắt Tống Diễn ướt đẫm, thị lực mờ dần.

Có lẽ vì quá tối, y không thể nhìn rõ khuôn mặt của người kia, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm, hàng lông mày sắc lạnh, như thể hai khuôn mặt đang trùng lặp.

Không rõ đâu là Cổ Thanh, đâu là Cố Duy.

Đầu óc y trở nên trống rỗng, đôi môi khẽ mở, vô thức nuốt một hơi, đầu lưỡi y chạm vào đầu lưỡi của đối phương.

Hắn đột ngột khựng lại, ngay sau đó nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn, như một con thú hoang đã thoát khỏi xiềng xích, muốn nuốt chửng y!

Sự dữ dội và quyết tuyệt này khiến Tống Diễn chợt nhớ đến tên ma đầu kia.

Nước mắt làm nhòe mi mắt y.

Không khí trong lồng ngực bị cướp đi một cách vô tình, như đưa y trở về đêm hôm đó.

Đêm mà y bị ép bên bờ linh tuyền, phía sau là vách đá cứng lạnh, hơi thở lạnh lẽo của tên ma đầu bao trùm lấy y, khiến y không còn đường trốn thoát. Sự hung hãn đầy hủy diệt, muốn kéo y xuống vực sâu tuyệt vọng giống hệt như lúc này...

Trong bóng tối, không thể nhìn rõ mặt ai.

Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của người đàn ông.

Tim y đập nhanh như sắp vỡ ra.

Cơ thể y run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an không rõ nguồn cơn. Khi y đang giằng xé, không biết phải làm thế nào—

Người đàn ông vừa hôn y mãnh liệt, đột nhiên cơ thể vô lực ngã xuống bên cạnh.

————————

Tác giả: Tịch Vô Quy điên cuồng bứt cánh hoa: Vợ yêu ta, vợ muốn ta chết, vợ yêu ta, vợ muốn ta chết, vợ yêu ta, vợ muốn ta chết, vợ yêu ta...