Tim Tống Diễn khẽ run, y bất giác đẩy Tịch Vô Quy ra, lúng túng quay đầu đi chỗ khác.
Lần này Tịch Vô Quy không ngăn cản.
Hắn để mặc Tống Diễn đẩy mình ra.
Khi nói ra những lời đó hắn cũng không mong chờ nhận được câu trả lời gì. Việc Tống Diễn phản kháng vốn đã nằm trong dự liệu nên hắn giữ được bình tĩnh, không hy vọng thì cũng không thất vọng.
Tịch Vô Quy nhìn bóng lưng Tống Diễn vội vã rời đi, chậm rãi nói: "Tối nay ta sẽ đến thăm ngươi."
Bước chân Tống Diễn không hề dừng lại.
Y đi thẳng ra bên ngoài, gió lạnh thổi qua khuôn mặt, lúc ấy y mới nở một nụ cười cay đắng.
Ban đầu y chỉ định thử lòng Tịch Vô Quy, nhưng đến cuối cùng người mất bình tĩnh lại chính là mình.
Tống Diễn hít sâu một hơi. Nếu là trước đây có lẽ y đã tin ngay, thật sự nghĩ rằng Tịch Vô Quy chính là Cố Duy. Nhưng nhớ đến vẻ mặt của Tịch Vô Quy khi đóng giả làm Cổ Thanh...
Một ma đầu đầy mưu mô.
Tống Diễn nghiến răng cười lạnh, y sẽ không dễ bị lừa lần nữa.
Khi ra ngoài, y thấy Ma nô vẫn cung kính đứng chờ ở đó nhưng y không để ý, đi thẳng về phía trước.
Dù lời nói vừa rồi của Tịch Vô Quy là thật hay giả thì ít nhất, hắn cũng sẵn sàng thể hiện như vậy, điều này chứng tỏ hắn không hoàn toàn vô tình với kiếp trước của Cố Duy. Và xem ra hắn cũng không bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như thái độ đối với tù binh... Điều này giúp Tống Diễn dễ dàng hành động hơn.
Tống Diễn suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn Ma nô bên cạnh: "Dẫn ta đến động phủ của Đại trưởng lão."
Ma nô cung kính đáp: "Vâng."
Chưa đầy một khắc sau, Tống Diễn đã đứng trước động phủ của Đại trưởng lão, lông mày hơi nhíu lại.
Nơi này bừa bộn, những thứ có giá trị đã bị lục soát hết. Tống Diễn đi khắp phòng, kiểm tra kỹ lưỡng nhưng không tìm thấy gì có giá trị.
Bây giờ Lư Khâu Kỳ đã chết, ngoài lão ta ra còn ai biết kẻ phản bội là ai? Lão làm cách nào để liên lạc với kẻ đó?
Tống Diễn hỏi thẳng Ma nô: "Tay chân thân tín của Đại trưởng lão đâu?"
Ma nô đáp: "Một phần đã bị Quân thượng giết, một phần bị giam vào Ma Ngục."
Tống Diễn nói: "Ta muốn vào Ma Ngục."
Ma nô hơi do dự, nhỏ giọng khuyên: "Công tử vào nơi đó làm gì? Nhỡ đâu bị kinh sợ hoặc thấy điều không nên thấy, e rằng Quân thượng sẽ không tha cho người đâu."
Tống Diễn lại kiên quyết, giọng điềm nhiên: "Chẳng lẽ vào Ma Ngục phải cần Quân thượng cho phép à?"
Ma nô cúi đầu ngoan ngoãn: "Ta sẽ đưa công tử đến đó ngay."
Chẳng bao lâu sau Ma nô dẫn Tống Diễn đến một lối vào nằm ở chân núi, nơi âm u và ẩm thấp, không thấy ánh mặt trời. Ngoài cổng sắt có hai kẻ canh gác, bên trong vang lên những tiếng rên rỉ và la hét vang vọng.
Ma nô nói: "Mở cổng."
Hai kẻ canh gác nhìn Tống Diễn đầy tò mò, chắc đây là tiên nhân? Lại có người của Quân thượng đi cùng nên họ cũng không dám hỏi nhiều, cúi đầu mở cổng.
Ma nô dẫn đường.
Tống Diễn bước vào.
Vừa vào trong, một mùi tanh hôi nồng nặc xộc vào mũi, như mùi của máu tươi hòa với xác thối, khiến người ta không khỏi buồn nôn.
Tống Diễn đành nín thở, bước chân như giẫm lên thứ gì đó nhớp nháp, không biết dưới đất là gì. Hai bên là những phòng giam bằng sắt lạnh, song sắt đầy bẩn thỉu, khó nhìn rõ màu sắc ban đầu.
Có phòng có người, có phòng trống.
Ở đây có cả tiên nhân, tu sĩ và ma tộc, nhưng tất cả đều bị hành hạ đến mức không còn nhận ra hình dáng ban đầu.
Tống Diễn cau mày.
Dẫu những năm qua y chiến đấu với ma tộc, chứng kiến biết bao cảnh tàn sát nhưng cảnh tượng này vẫn khiến y không thoải mái.
Y không nhìn thêm, thu ánh mắt lại và đi theo Ma nô đến tận bên trong. Ma nô dừng lại, cung kính nói với Tống Diễn: "Đây là tâm phúc của Đại trưởng lão, tên Quỷ La. Công tử muốn hỏi gì có thể trực tiếp hỏi gã ta."
Tống Diễn cuối cùng cũng ngước nhìn.
Phía trước là một ma tộc bị treo bằng xích sắt. Ma tộc này có lẽ là nam giới, đã bị tra tấn đến không còn hình người, phần dưới trang phục trống rỗng, hai chân từ đầu gối trở xuống đã bị cụt, các ngón tay lộ ra xương trắng, một mắt là hốc máu đen ngòm đáng sợ. Gã dùng con mắt trống rỗng còn lại nhìn Tống Diễn.
Bên cạnh có hai ma tộc đang hành hình, thấy Tống Diễn đến thì tạm dừng tay.
Tống Diễn không phải là người mềm lòng với ma tộc, chém chết bọn chúng cũng chẳng phải chuyện lạ. Thế nhưng cảnh tượng thê thảm của ma tộc này khiến y không khỏi bối rối.
Thậm chí có chút muốn quay đầu rời đi ngay lập tức.
Nhưng nghĩ đến mục đích của mình, Tống Diễn ổn định tinh thần, nói với Ma nô bên cạnh: "Tất cả các ngươi ra ngoài."
Ma nô không dám trái lệnh, ra hiệu cho hai kẻ hành hình rời đi cùng mình, để lại một mình Tống Diễn ở đây.
Tống Diễn nhìn lại Quỷ La.
Quỷ La cũng nhìn lại Tống Diễn.
Dĩ nhiên gã nhận ra Tống Diễn, dù chết cũng không quên được người này.
Quân thượng không giết gã ngay mà đưa vào Ma Ngục để tra tấn, chắc chắn là vì thù oán chuyện gã từng phái người ám sát Tống Diễn. Giờ Tống Diễn còn có thể đường hoàng xuất hiện ở đây, rõ ràng là Quân thượng thực sự coi trọng y.
Thật không thể tin nổi, một ma đầu lạnh lùng vô tình như Tịch Vô Quy lại thực lòng có tình cảm với một tiên nhân trong lúc lịch kiếp.
Chỉ trách bọn họ nhìn lầm Tịch Vô Quy, nên mới rơi vào bẫy của hắn.
Tống Diễn không muốn nán lại lâu, trực tiếp hỏi: "Ngươi có biết ai là nội ứng trong Tiên môn không?"
Quỷ La cất giọng khàn đục kỳ quái, nói rất chậm: "Ta không biết. Nhưng... ta biết, khi Đại trưởng lão và kẻ đó liên minh, hắn ta có để lại một tín vật. Chỉ cần ngươi lấy được tín vật đó, đưa cho Tiên môn, thì sẽ biết kẻ phản bội là ai."
Tống Diễn hỏi: "Tín vật ở đâu?"
Quỷ La: "Ta có thể nói... nhưng ta có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Quỷ La nhìn y bằng con mắt lạnh lùng: "Giết... ta đi."
Tống Diễn nhận ra Quỷ La thực sự muốn chết: "Ta có thể chấp nhận điều kiện của ngươi, nhưng làm sao ta biết ngươi không lừa ta?"
Quỷ La nở nụ cười méo mó, không rõ là đang khóc hay đang cười: "Nếu ta lừa ngươi... thì hãy để ta sống dở chết dở... bị đày đọa vĩnh viễn trong Ma Ngục này."
Dường như sợ Tống Diễn không tin, gã lại nói thêm: "Ta hận Tịch Vô Quy, ta không lừa ngươi."
Tống Diễn gật đầu: "Được."
Ma nô bất an chờ đợi bên ngoài. Chẳng bao lâu sau Tống Diễn bước ra. Cậu ta không hỏi Tống Diễn đã nói gì với Quỷ La, chỉ lẳng lặng theo sau y rời đi.
Hai kẻ gác cửa nhìn theo bóng lưng Tống Diễn, trong lòng ngổn ngang.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy có tiên nhân bước ra khỏi Ma Ngục, đúng hơn là lần đầu tiên có tiên nhân còn sống mà bước ra. Thật không hiểu nổi Quân thượng đang nghĩ gì!
Tiên nhân vốn là kẻ thù không đội trời chung với Ma tộc!
Sau khi rời khỏi Ma Ngục, rõ ràng Tống Diễn không còn tâm trí đi dạo quanh, lập tức quay về Ma Cung.
Buổi tối, như thường lệ, đồ ăn thượng hạng đã được chuẩn bị sẵn, nhưng Tống Diễn vẫn không động đến một miếng, y cứ ngồi trầm ngâm suy nghĩ về lời của Quỷ La.
Quỷ La nói khi Đại trưởng lão và nội ứng của Tiên môn liên minh, đối phương đã để lại một tín vật làm cam kết. Có điều tín vật đó không nằm ở đây mà ở trong động phủ của Đại trưởng lão tại Ma Vực. Nhưng Ma Vực ở đâu? Làm sao y có thể đến đó?
Trong lòng Tống Diễn càng lúc càng thêm nhiều nghi vấn.
Xem ra, muốn làm sáng tỏ danh tính của kẻ phản bội không phải chuyện dễ dàng.
Chỉ mong Tông Diệu bên đó cẩn trọng và không gặp bất trắc.
Khi Tịch Vô Quy quay về Ma Cung, vừa nhìn đã thấy Tống Diễn ngồi trầm ngâm với dáng vẻ lo âu, trái tim hắn đột nhiên như bị đè nặng.
Hắn đã biết chuyện xảy ra vào buổi chiều.
Dù Ma nô không theo sát Tống Diễn và không nghe được cuộc trò chuyện giữa y với Quỷ La, nhưng lý do Tống Diễn đi gặp Quỷ La, Tịch Vô Quy không cần nói cũng đoán ra. Chắc là vì nội ứng trong Tiên môn.
Vì Tông Diệu.
Tịch Vô Quy không hề quan tâm nội ứng đó là ai. Nếu nội ứng đó xuất hiện trước mặt hắn, có lẽ hắn sẽ tiện tay giết chết, nhưng hắn tuyệt đối không chủ động đi điều tra danh tính kẻ đó. Đó là chuyện của Tiên môn, nội bộ Tiên môn có bất hòa, xuất hiện kẻ phản bội thì có liên quan gì đến hắn?
Nhưng Tống Diễn lại để tâm.
Trong lòng Tống Diễn vẫn oán trách hắn nhưng vẫn giả vờ kết giao, tất cả đều vì Tông Diệu. Trước đây là vậy, bây giờ cũng là vậy.
Nhưng Tịch Vô Quy hoàn toàn không thể trách Tống Diễn. Việc Tống Diễn còn nguyện ý đóng kịch với hắn mà chưa trực tiếp đối đầu đã là điều may mắn, vì hắn còn có chút giá trị lợi dụng.
Tịch Vô Quy tự nhủ rằng, cho dù Tống Diễn vì Tông Diệu mà làm mọi thứ, họ cũng chỉ là bạn bè. Người trong lòng Tống Diễn là hắn. Mặc dù hiện giờ hắn cũng không chắc Tống Diễn còn yêu mình hay không...
Nhưng ít nhất, Tống Diễn không yêu Tông Diệu, đúng không?
Tịch Vô Quy kìm nén cảm giác cay đắng trong lòng, cố giữ vẻ bình thản bước về phía Tống Diễn.
Nghe tiếng động, Tống Diễn ngẩng lên, thấy Tịch Vô Quy thì lộ vẻ hơi căng thẳng. Hôm nay mình đã đến động phủ của Đại trưởng lão, còn vào Ma Ngục, chắc Tịch Vô Quy đều đã biết.
Không biết hắn sẽ nói gì?
Nhưng Tịch Vô Quy chỉ liếc qua bàn ăn rồi hỏi: "Không hợp khẩu vị à?"
Tống Diễn hơi ngẩn ra, hờ hững đáp: "Không có tâm trạng."
Tịch Vô Quy lạnh lùng, sau một lúc lấy ra một giỏ nhỏ đặt trước mặt Tống Diễn, cúi đầu nói: "Ta có mang chút đồ ăn vặt cho ngươi."
Tống Diễn cúi đầu nhìn, thấy trong giỏ là một ít kẹo và bánh ngọt thì không khỏi ngạc nhiên.
Tịch Vô Quy mím môi, sắc mặt lạnh lẽo. Hắn vốn không giỏi lấy lòng người khác, nhưng khi còn là Cố Duy, hắn nhớ vào dịp Tết năm đó, Tống Diễn dạo phố cùng hắn, y rất thích thú với những món ăn vặt này, vì vậy hắn nghĩ Tống Diễn hẳn sẽ thích.
Nhưng những thứ này không có sẵn trong Ma tộc.
Bắc Lê Châu và Nam Nhạc Châu đều chìm trong chiến hỏa, từ lâu không còn mấy người phàm, mà dù còn thì cũng chẳng ai làm những thứ này nữa.
Tịch Vô Quy phải sai người tìm kiếm suốt đêm qua hàng trăm thành, ngàn dặm mới lén vào một thị trấn nhỏ lấy được những thứ này.
Tống Diễn chỉ thoáng ngạc nhiên lúc đầu, sau đó lại giữ vẻ lạnh nhạt, thản nhiên nói: "Sau này đừng mang đến nữa, ta không cần."
Ánh mắt Tịch Vô Quy thoáng tối đi trong chốc lát.
Nhưng hắn nhanh chóng che giấu, không để ai nhìn thấy cảm xúc của mình. Hắn ngồi xuống bên cạnh Tống Diễn, giọng khàn và trầm: "Ngươi cần gì, đều có thể nói với ta."
Tống Diễn thoáng suy nghĩ, thấy Tịch Vô Quy không có ý đề cập đến chuyện của Quỷ La, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, y khẽ cười: "Quân thượng đã rất tốt với ta, ở đây thứ gì cũng có, ta chẳng cần gì thêm."
Tốt sao?
Nếu ngươi thực sự nghĩ ta tốt, sẽ là bộ dạng này ư?
Tịch Vô Quy vẫn nhớ khi ở Thành Túc Minh, bất kể lúc nào Tống Diễn cũng nhìn hắn với ánh mắt như đang cười.
Nhưng từ khi trở lại Ma Cung... hắn chưa từng thấy Tống Diễn thực sự cười lần nào.
Ngay cả những nụ cười đôi khi hướng về hắn cũng chỉ là giả dối, không hề chạm đến đáy mắt.
Hắn hiểu có những điều là mộng tưởng xa vời, nhiều chuyện không thể quay lại quá khứ, nhưng hắn vẫn thấy không cam lòng. Danh phận của ta khiến ngươi khó chấp nhận đến vậy sao?
Chỉ vì ta là Ma, ngươi là Người.
Trong mắt Tịch Vô Quy ánh lên chút tự giễu, cũng phải, loài người luôn cho rằng Ma tộc đáng chết, không ai lại yêu thích Ma tộc, đây cũng là lý do hắn không muốn để Tống Diễn biết sự thật, nhưng lời nói dối rồi cũng sẽ bị vạch trần.
Hắn giơ tay khẽ vuốt mái tóc của Tống Diễn, cúi đầu nhìn người trước mặt. Chỉ cần Tống Diễn vẫn còn ở đây, hắn sẵn sàng đóng kịch với Tống Diễn, giả vờ như chẳng hay biết gì, cũng chẳng bận tâm đến những hành động vụng trộm của Tống Diễn.
Lần này Tịch Vô Quy mặc một bộ thường phục, không đeo mặt nạ, cũng không đeo găng tay. Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền qua mái tóc khiến Tống Diễn không tự chủ được mà căng người. Y vội đứng dậy, không muốn tiếp tục ngồi với Tịch Vô Quy.
Tống Diễn lạnh lùng nói: "Ta muốn nghỉ ngơi."
Nói rồi liền quay người bỏ đi.
Nhưng Tống Diễn biết, Tịch Vô Quy đã quay về nên y không thể tiếp tục ở trong tẩm điện của Tịch Vô Quy, đành tìm một chỗ khác để nghỉ, càng xa Tịch Vô Quy càng tốt.
Tống Diễn đã quen thuộc với Ma Cung, nhớ lần đầu tiên đến đây, y đã ở trong một phòng ở chính điện, nên y lại tìm đến đó.
Nằm xuống giường, nhắm mắt lại nhưng mãi không ngủ được.
Nhớ đến món đồ ăn vặt mà Tịch Vô Quy mang về, ngực y như bị đè nén, ngổn ngang cảm xúc. Y luôn tự nhủ Tịch Vô Quy không phải Cố Duy, hai người có thân phận và lập trường khác nhau, mọi thứ đều đã khác.
Bản thân y vừa hy vọng Tịch Vô Quy vẫn là Cố Duy, vừa tự nhủ rằng hắn không phải, như vậy mới đỡ áy náy khi lợi dụng tình cảm của Tịch Vô Quy.
Nhưng Tịch Vô Quy lại ghi nhớ từng chuyện nhỏ nhặt như vậy, không ngừng nhắc nhở y rằng ký ức của Cố Duy vẫn còn trong cơ thể người này.
Ba năm qua, y không ít lần nghĩ rằng nếu có thể trở về quá khứ, nếu Cố Duy còn sống, y sớm hiểu được lòng mình thì nhất định sẽ không đưa ra bức thư hòa ly ấy.
Y sẽ thử đi cùng Cố Duy.
Có lẽ con đường đó sẽ nhiều trắc trở. Giống như các cặp đôi khác, sẽ có tranh cãi, hiểu lầm, sẽ có xung đột, nhưng y vẫn muốn thử, muốn thử nắm tay một người đi hết cuộc đời. Nhưng giờ Cố Duy thực sự đã trở về, vậy mà y lại chỉ nghĩ cách... làm sao lợi dụng người này để thay đổi cục diện chiến tranh.
Y như đứng trên núi xương biển máu không thể vượt qua, tại sao Cố Duy lại là Tịch Vô Quy.
Y chỉ là một người qua đường vô danh trong thế giới này, vì sao phải đặt lên vai y gánh nặng này?
Khi đêm đã khuya, sự mệt mỏi bao trùm, Tống Diễn chợt nảy ra ý nghĩ buông bỏ tất cả. Thế giới này có nhân vật chính, có phản diện, có những người quan trọng, y là gì chứ?
Đáng lẽ y chẳng cần phải làm gì cả, chỉ cần thờ ơ đứng nhìn.
Ích kỷ một chút chẳng phải tốt hơn sao.
Nhưng ba năm qua, từng cảnh tượng vẫn lướt qua trong tâm trí, nhớ đến những người đã biến mất và quê nhà đã tan hoang đi, Tống Diễn cười khổ. Rốt cuộc y vẫn không thể làm ngơ.
Nếu có thể quên đi tất cả thì tốt biết mấy.
Không biết bao lâu sau, trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê...
Bên cạnh y bỗng nhiên có tiếng động, chỗ nằm bên cạnh trũng xuống, hơi thở lạnh lẽo từ phía sau bao trùm lấy y.
Tống Diễn lập tức cảnh giác tỉnh dậy, nhưng y vẫn giữ mắt nhắm, hít thở đều đặn, giả vờ như đang ngủ say.
Y biết đó là Tịch Vô Quy.
Nhưng bây giờ y không muốn đối mặt với Tịch Vô Quy.
Y thực sự rất mệt.
Người đàn ông vòng tay qua ôm eo y từ phía sau, hơi thở phả vào gáy khiến y ngứa ngáy. Một lúc sau, dường như người đó hơi do dự, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mái tóc y, hết sức cẩn thận, như sợ làm y tỉnh giấc.
Lòng Tống Diễn dấy lên cảm xúc lạnh lẽo xen lẫn sự bất lực, cảm giác vừa buồn cười vừa bi ai. Y chợt nhớ lại khoảng thời gian ở bên Cổ Thanh.
Khi đó y vừa quyết tâm cắt đứt với Cổ Thanh, vậy mà khi viên y quan thông báo Cổ Thanh trọng thương không qua khỏi, y hoảng hốt đến bên giường. Cổ Thanh nắm chặt tay y không buông, gương mặt nhợt nhạt yếu ớt, dù trong mơ cũng bảo y đừng rời xa hắn.
Trái tim y mềm nhũn ra.
Giờ đây y biết tất cả chỉ là dối trá, nhưng Tịch Vô Quy phải thật sự quan tâm đến y nên mới có thể khiến một ma đầu ngạo mạn lại yếu đuối như thế trước mặt y, hết lần này đến lần khác giữ y ở lại.
Lần này cũng vậy...
Rõ ràng Tịch Vô Quy có thể dễ dàng có mọi thứ, có thể làm bất kỳ điều gì với y, nhưng lại không nỡ thật sự tổn thương y. Tống Diễn không phải người vô cảm, y luôn mềm lòng với Cố Duy. Nhưng chỉ cần nghĩ đến những người đã chết, trái tim y như bị bọc trong một lớp vỏ cứng rắn, không cho phép mình dễ dàng yếu đuối.
Con người sống trên đời, tình yêu không phải là tất cả, cũng chẳng phải duy nhất.
Tịch Vô Quy cũng vậy.
Dù trong lòng y có hắn, y cũng sẽ không vì hắn mà dừng bước.
Nghĩ vậy, hình như họ rất giống nhau.
- --
Tống Diễn không rõ sau đó mình ngủ thiếp đi lúc nào. Khi mở mắt, bên cạnh đã trống không, thậm chí không còn chút hơi ấm, như thể mọi thứ đêm qua chỉ là một giấc mộng.
Y lạnh lùng gọi Ma nô vào: "Các ngươi đến từ Ma Vực?"
Ma nô cung kính đáp: "Vâng."
Tống Diễn lại hỏi: "Ma Vực ở đâu?"
Ma nô cân nhắc ngôn từ một chút rồi nói: "Ở một nơi khác."
Tống Diễn khẽ nhíu mày.
Quỷ La nói rằng tín vật của kẻ phản bội được Đại trưởng lão giấu ở Ma Vực, nhưng y lại hoàn toàn không biết gì về nơi đó. Tống Diễn hỏi Ma nô: "Ta phải làm thế nào để đến được Ma Vực?"
Luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Tống Diễn, nhưng lần này Ma nô lại từ chối: "Công tử không nên rời khỏi đây."
Tống Diễn hiểu ra.
Xem ra phạm vi hoạt động của y chỉ giới hạn trong dãy núi Táng Hồn. Sự "tự do" mà Tịch Vô Quy ban cho y, chỉ là trong phạm vi quanh y mà thôi.
Tống Diễn không ép buộc.
Y suy nghĩ một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trong chớp mắt đã hơn mười ngày trôi qua.
Những ngày này Tống Diễn đi khắp dãy núi Táng Hồn, hầu như mọi ma tộc đều biết Quân thượng có một tiên nhân mà hắn rất cưng chiều, để mặc tiên nhân này tung hoành khắp dãy núi Táng Hồn, thậm chí chỉ một lời nói xấu về tiên nhân này cũng bị giết tại chỗ. Dần dà, sự bất mãn trong lòng đám ma tộc ngày càng tăng.
Bất kể Tống Diễn xuất hiện ở đâu, chúng đều không dám nói một lời, nhưng sau lưng y, lời đồn thổi vẫn không thể ngăn cấm.
Nếu Quân thượng chỉ đơn thuần thu một tiên nhân về làm nam sủng, chúng còn có thể coi đó là trò cười. Nhưng bây giờ xem ra Quân thượng không xem Tống Diễn là một món đồ chơi, mà như một bảo vật trong lòng, chiều chuộng đủ điều.
Nghe đồn Tống Diễn chính là người từng đột kích ngục Hàn Uyên, giết không biết bao nhiêu ma tộc. Những tiên nhân này hận không thể diệt trừ Ma tộc tận gốc, mang mối thù hận sâu sắc, vậy mà tại sao Quân thượng lại cưng chiều một tiên nhân như vậy?
Tịch Vô Quy biết rõ mọi điều, nhưng hắn hoàn toàn không bận tâm.
Hắn từng bước giết lên ngôi Ma Quân, người khác kính sợ hắn, ghét hắn, thậm chí căm hận hắn, nhưng không ai thích hắn. Điều đó không quan trọng, hắn chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của người khác, hắn chỉ cần sự phục tùng.
Ngoại trừ Tống Diễn.
Nghĩ đến Tống Diễn, mắt Tịch Vô Quy thoáng chút u ám nhưng nhanh chóng lướt qua, rồi tiếp tục nghe thuộc hạ báo cáo.
"Gần đây chúng ta đã chiếm thêm ba thành, hình như nội bộ Tiên môn có vấn đề, họ liên tục rút lui."
"Theo đà này, chiếm được Nam Nhạc Châu chỉ là vấn đề thời gian."
"Chỉ tiếc là bọn tiên nhân chạy trốn quá nhanh."
"Có lẽ thấy Ma tộc thì sợ mất mật rồi."
Tịch Vô Quy khẽ gõ ngón tay lên đầu gối, ánh mắt lãnh đạm, có vẻ hài lòng với tình hình chiến sự, cúi đầu nhìn mọi người: "Tiếp tục thừa thắng xông lên, nhưng không được khinh suất."
Đám Ma tộc đồng loạt đáp lời.
Tịch Vô Quy lười biếng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Lúc này một Ma tướng phía dưới ngập ngừng bước lên.
Tịch Vô Quy nhìn qua.
Ma tướng đó cẩn trọng nói: "Quân thượng, thuộc hạ có chuyện, không biết có nên nói hay không."
Tịch Vô Quy lạnh lùng nhìn gã ta: "Nói."
Ma tướng nói: "Nếu ngài thật sự yêu thích tiên nhân đó, chi bằng giữ y trong Ma Cung. Để y đi lại tự do khắp nơi sẽ gây bất mãn cho mọi người... Á!"
Lời còn chưa dứt, gã bất ngờ khuỵu xuống, phát ra tiếng hét thảm thiết.
Cánh tay phải của gã bị chặt đứt, rơi xuống đất, máu phun trào, gã đau đớn đến mức suýt ngất đi, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Những Ma tộc khác thấy thế liền lùi xa như muốn tránh liên can, sợ rằng đến gần sẽ bị Quân thượng trừng phạt lây.
Ai nấy cũng bất mãn với Tống Diễn từ lâu, nhưng không ai dám nói ra. Khó khăn lắm mới có kẻ lên tiếng, kết quả lại là thế này.
Trong đại điện lập tức im phăng phắc.
Tịch Vô Quy thản nhiên thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng, đôi mắt đen quét qua, không ai dám nhìn thẳng vào hắn. Hắn cười nhạt, mang theo vẻ kiêu ngạo khinh miệt: "Nể tình chiến công của ngươi, chặt ngươi một tay để làm gương."
"Nếu để bản quân nghe thấy loại lời này lần nữa, thì hãy tự kết liễu đi."