Đạo Lữ Đã Chết Của Ta Lịch Kiếp Trở Về Rồi

Chương 52: Họa thủy



Chuyện này không hề đến tai Tống Diễn.

Tịch Vô Quy cũng không nhắc đến, đối với hắn đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể. Hắn muốn bảo vệ một người thì không ai có quyền xen vào, kẻ nào không phục, cứ giết là xong.

Lo Tống Diễn buồn chán, Tịch Vô Quy sai người tìm về rất nhiều sách truyện, thậm chí là vài món đồ nhân gian, những thứ mà người dân đã bỏ lại khi chạy nạn. Song Tống Diễn lại chẳng thèm liếc nhìn những thứ đó một cái.

Y đã ở đây hơn mười ngày nhưng vẫn không có tiến triển gì. Y không thể rời khỏi núi Táng Hồn, cũng không biết tình hình của Tông Diệu ra sao.

Mặc dù mọi thứ ở đây nhìn như rất đầy đủ, Tịch Vô Quy lại chiều chuộng y đủ đường, nhưng trong lòng y vẫn dâng lên một cảm giác bất lực.

Y không thể thay đổi ý định của Tịch Vô Quy.

Tống Diễn không phải chưa từng nghĩ đến việc trốn thoát, nhưng y chỉ có một mình, muốn thoát khỏi tay Tịch Vô Quy quả thực là chuyện không tưởng.

————————

Trong thành Thanh Ninh, người đi lại ai nấy đều có vẻ mặt ủ rũ, không ít người mang thương tích trên người, bầu không khí trong thành ảm đạm khôn cùng.

Kể từ khi thành An Khê thất thủ, họ đã liên tiếp mất bảy thành.

Ma tộc thế như chẻ tre, còn Tiên môn bên này lại mất hết ý chí chiến đấu.

Đã một thời gian dài trôi qua nhưng vẫn không có tin tức về tên phản bội. Tên phản bội đó vẫn ẩn nấp trong họ, và một khi có thêm trận chiến thảm khốc như ở An Khê, họ sẽ chẳng thể trụ nổi nữa. Bi kịch ở An Khê đã để lại một bóng đen in hằn trong lòng mọi người. Nghĩ đến việc người đồng đội chiến đấu bên mình có thể đang cấu kết với Ma tộc, mọi người khó tránh khỏi nghi kỵ lẫn nhau.

Kẻ phản bội rốt cuộc là ai? Có bao nhiêu kẻ phản bội?

Không ai biết rõ.

Lòng tin sụp đổ khiến họ không thể đối đầu với Ma tộc. Dù rằng tên phản bội không hành động trong thời gian này, nhưng ai biết được lúc nào hắn sẽ đâm lén họ, dâng họ lên lưỡi đao của Ma tộc.

Tông Diệu đứng trên tường thành nhìn xuống mọi thứ, thân hình tiều tụy, đôi mắt đong đầy nỗi đau.

Anh không thể tìm ra kẻ phản bội.

Trong thời gian này, đối mặt với sự tấn công của Ma tộc ai nấy đều thấp thỏm, không còn lòng dạ chiến đấu, nỗi sợ lan tràn. Người bên cạnh anh cứ ngày một ít đi, một số chết dưới tay Ma tộc, một số khác thì bỏ trốn, số người chạy trốn ngày càng nhiều.

Giữa nội bộ bất hòa và thù địch bên ngoài, phòng tuyến của Tiên môn cứ dần lùi lại. Chứng kiến cả Nam Nhạc Châu dần rơi vào tay Ma tộc, Tông Diệu bỗng thấy bất lực. Chỉ vì anh không đủ mạnh, không phải đối thủ của Tịch Vô Quy, không có tu vi như hắn, nên dù cố gắng đến đâu anh cũng không thể xoay chuyển cục diện, sức mạnh của một cá nhân suy cho cùng vẫn quá nhỏ bé.

Vi Sinh Vân thấy bộ dạng của Tông Diệu thì không đành lòng, tiến lên khuyên nhủ: "Vết thương của đệ vẫn chưa lành, lại không ngừng giao chiến với Ma tộc như vậy đệ sẽ không chịu nổi đâu, mau quay về nghỉ ngơi đi, ở đây có ta trông chừng là được rồi."

Tông Diệu gần như đứng không vững nữa, nhưng anh biết mình không thể gắng gượng lâu hơn. Anh là hy vọng cuối cùng của mọi người, nếu cả anh cũng gục ngã...

Vi Sinh Vân thở dài: "Đệ chỉ có thể chiến đấu với Ma tộc khi thân thể khỏe mạnh. Nếu cứ như vậy, Ma tộc chưa đánh đến đệ đã gục trước rồi, mọi người thấy được chẳng phải càng lo lắng sao?"

Tông Diệu im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu.

Khi anh chuẩn bị xuống nghỉ ngơi, đột nhiên có một đoàn người phóng ngựa đến trước cổng thành.

Ánh mắt Tông Diệu tập trung, tay siết chặt chuôi kiếm, nhưng nhìn kỹ lại, anh thấy đó không phải Ma tộc mà là một nhóm tu sĩ Tiên môn, áo quần rách rưới, thân mang thương tích.

Một người bên dưới đã mở cổng thành cho họ vào.

Chẳng bao lâu sau một trong những tu sĩ được đưa đến trước mặt Tông Diệu. Người này cũng biết Tông Diệu, vội vàng bước lên hành lễ: "Thiếu chủ."

Tông Diệu nhớ lại lần trước họ thất bại nên đã bị bắt làm tù binh, không ngờ họ có thể sống sót trở về, anh bất ngờ hỏi: "Sao các ngươi có thể về được?"

Tiên nhân nọ lộ ra vẻ như vừa thoát chết, đáp: "Là nhờ Tống Diễn."

Tông Diệu sững người, lồng ngực bỗng nhiên trống rỗng.

Mấy ngày nay anh cố không nghĩ đến việc Tống Diễn rơi vào tay Tịch Vô Quy sẽ ra sao, cũng không nhận được chút tin tức nào từ Tống Diễn. Giờ lại nghe đến tên y, nỗi đau bị dồn nén trong lòng bất giác trỗi dậy, giọng anh khản đi: "Ngươi gặp y rồi? Y... ra sao?"

Vi Sinh Vân cũng quay lại nhìn, rõ ràng rất tò mò về tình trạng của Tống Diễn.

Tiên nhân đáp: "Trông y vẫn ổn, chính y đã thả chúng ta ra."

Vi Sinh Vân cau mày: "Y thả các ngươi?"

Tiên nhân này thực ra cũng thấy khó hiểu, không biết cụ thể đầu đuôi ra sao, chỉ kể lại những gì mình thấy: "Lúc đó chúng ta bị áp giải đến dãy núi Táng Hồn, cứ nghĩ phen này chết chắc rồi. Nào ngờ Tống Diễn đột nhiên xuất hiện, bên cạnh y còn có một tên Ma nô. Đám Ma tộc rất cung kính với y, đến mức chỉ cần ai nói xấu y một câu thôi cũng bị giết. Sau đó y bảo thả chúng ta, cũng không có Ma tộc nào dám ngăn cản."

Tiên nhân ngập ngừng rồi khẽ nói thêm: "Trông có vẻ y rất được Ma Quân cưng chiều."

Anh ta rất biết ơn Tống Diễn đã cứu mình nên nói câu này rất nhỏ, bởi việc được Ma Quân yêu thương vốn không phải chuyện tốt. Nếu người ta biết được chỉ khiến Tống Diễn bị đàm tiếu, Tống Diễn đã cứu mạng anh ta, anh ta không muốn y bị bàn tán.

Nghe câu nói đó mặt Tông Diệu tái nhợt, anh cười buồn.

Tiên nhân nọ cứ tưởng Tông Diệu hiểu lầm Tống Diễn, vội giải thích: "Nhưng ta tin Tống Diễn sẽ không khuất phục trước ma đầu, nếu không y đã chẳng thả chúng ta. Trong lòng y chắc chắn vẫn đứng về phía chúng ta, hẳn là y có nỗi khổ riêng. À phải rồi, Tống Diễn còn lén đưa ta một bức thư để chuyển đến cho thiếu chủ."

Tông Diệu nhận lấy bức thư, giọng hơi khàn: "Ta hiểu rồi. Chuyện này đừng nói ra ngoài."

Tiên nhân lập tức đáp: "Ta hiểu."

Tông Diệu từ từ điều chỉnh hơi thở rồi mở thư ra xem.

Trong thư Tống Diễn không hề nhắc đến hoàn cảnh của mình, chỉ nói rằng tạm thời y chưa thể đi, ở lại bên cạnh ma đầu để tìm hiểu xem có thể điều tra ra tin tức về kẻ phản bội hay không. Tống Diệu hãy tạm ẩn nhẫn, đừng đối đầu với Tịch Vô Quy. Cuối thư y còn sợ Tông Diệu lo lắng nên đặc biệt dặn dò mọi việc bên này vẫn ổn, đừng quá lo cho y.

Tông Diệu khẽ cười khổ.

Anh nhớ lại luồng ma khí cuộn trào trong cơ thể Tống Diễn, nhớ lại sự lừa dối của Tịch Vô Quy với y, nhớ lại cảnh Tịch Vô Quy ép Tống Diễn đi với hắn... sao anh có thể tin được y vẫn ổn? Nếu Tịch Vô Quy thật sự đối xử tốt với Tống Diễn, sao không cho y tự do?

Nhưng Tống Diễn lại chẳng hề nói một lời nào về khó khăn của mình, ngược lại còn an ủi anh. Y ở bên cạnh ma đầu, chịu đựng và đóng kịch chỉ để giúp anh điều tra kẻ phản bội.

Phẫn uất và bất lực bóp nghẹt trái tim Tông Diệu, anh hận không thể lập tức xông lên núi Táng Hồn mà giết chết ma đầu, cứu Tống Diễn trở về. Nhưng cuối cùng, anh chỉ có thể vô lực siết chặt lá thư trong tay.

Vi Sinh Vân quan sát sắc mặt của Tông Diệu, cẩn trọng hỏi: "Tống Diễn nói gì?"

Tông Diệu cất kỹ lá thư, giọng nghẹn ngào: "Y nói y sẽ ở lại đó để giúp chúng ta điều tra kẻ phản bội."

Lư Khâu Kỳ đã chết, bên này lại không tìm được chút manh mối nào, có lẽ Tống Diễn sẽ tìm ra được gì đó.

Con ngươi Vi Sinh Vân tối lại, rũ mắt nói: "...Vậy cũng tốt."

————————

Tống Diễn mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Tịch Vô Quy, trên giường trong tẩm điện của hắn.

Y nhíu mày, lạnh lùng đẩy Tịch Vô Quy ra.

Ma đầu này càng lúc càng quá đáng. Ban đầu chỉ dám lén qua khi y đã ngủ, nhưng giờ lại trắng trợn bế y sang đây, còn hay động tay động chân khi ngủ.

Điều này khiến Tống Diễn nhớ lại một chuyện.

Lúc ở Ngục Hàn Uyên, Tịch Vô Quy cũng đã đưa y về đây và ngủ cạnh hắn, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, y lại là người đang ôm lấy Tịch Vô Quy. Khi đó y còn tự nghi ngờ bản thân, nghĩ do mình ngủ không an phận. Nhưng giờ nghĩ lại thì kẻ không an phận rõ ràng là Tịch Vô Quy!

Việc y ôm Cố Duy có thể là lỗi của bản thân... Nhưng khi đó y không hề biết thân phận thật của Tịch Vô Quy, sao có thể chủ động đến gần tên ma đầu này, huống hồ là ôm hắn khi ngủ?

Tất cả đều do ma đầu này giỏi ngụy trang khiến y bị lừa!

Tống Diễn đang định đứng dậy thì bất chợt khựng lại. Khoan đã... khi trước mình ôm Cố Duy lúc ngủ, sao có thể chắc chắn đó là lỗi của mình?

Y từng tự trách mình không ít lần vì chuyện đó, nghĩ bản thân đúng là đồ háo sắc, sau đó còn cố tìm lý do để tự biện minh mình bị vẻ ngoài của Cố Duy làm cho mờ mắt. Nhưng y chưa từng nghĩ đến khả năng, rằng lần đó có lẽ cũng là do Cố Duy cố ý lừa y.

Ý nghĩ này khiến Tống Diễn lạnh người.

Hai lần tình huống đều giống nhau... Không thể không khiến y liên tưởng. Nhưng điều này có thể sao?

Trong mắt Tống Diễn thoáng qua vẻ mơ hồ và đấu tranh. Nhưng... trong lòng lại có một giọng nói vang lên: Tại sao lại không thể?

Cố Duy là ma đầu chuyển thế, có chút bản chất ma đầu chẳng phải là chuyện bình thường hay sao? Đây là lần đầu tiên Tống Diễn tự hỏi, liệu y có thật sự hiểu rõ Cố Duy không?

Người mà y yêu rốt cuộc là Cố Duy thật sự...

Hay là hình ảnh Cố Duy mà y tự cho là như vậy?

Tịch Vô Quy ngồi dậy, thấy vẻ mặt mơ màng của Tống Diễn liền vòng tay ôm lấy eo y từ phía sau, giọng trầm thấp: "Có chuyện gì à?"

Tống Diễn như bị điện giật, lập tức hất tay Tịch Vô Quy ra rồi bật dậy, mím chặt môi.

Tịch Vô Quy nhìn y với vẻ bất đắc dĩ.

Hôm nay Tống Diễn sao thế? Trông có vẻ rất giận, mình lại làm gì khiến y phật ý à?

Tịch Vô Quy suy nghĩ mãi nhưng không hiểu.

Gần đây Tống Diễn cứ mất hồn mất vía, thỉnh thoảng lại lén nhìn Tịch Vô Quy rồi lại chìm vào suy nghĩ.

Thực ra thời gian ở bên Cố Duy của y cũng không dài, chỉ khoảng hơn năm tháng. Nhưng vì luôn ở cạnh nhau mỗi ngày, lại trải qua bao chuyện nên năm tháng ngắn ngủi đó lại như kéo dài vô tận, dài đến mức y không thể nào quên được.

Thời gian không làm phai nhạt những ký ức đó, ngược lại, vì cái chết của Cố Duy mà càng khắc sâu thêm.

Nhưng khi nghĩ lại, Cố Duy ít nói, cũng không giỏi bộc lộ cảm xúc, phần lớn là y chủ động. Cố Duy chưa từng kể về chuyện của cậu ấy hay suy nghĩ của bản thân, tất cả những gì y biết đều là tự y lần mò mà biết.

Dường như y chưa bao giờ thực sự chạm đến nội tâm của Cố Duy.

Giờ biết được Cố Duy chính là Tịch Vô Quy, hình ảnh Cố Duy mà y yêu thương lại trở nên mờ ảo. Bóng dáng hai người đó chồng chéo lên nhau, khiến y không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.

Tịch Vô Quy nhìn ra sự thất thần của Tống Diễn nên mấy hôm nay cũng chẳng đi đến đại điện để bàn công việc nữa. Dù sao đó cũng chỉ là những chuyện vụn vặt nhàm chán, gần đây Tiên môn bị đánh cho tan tác, cũng không có gì cần hắn ra tay nên hắn quyết định ở bên cạnh Tống Diễn.

Hắn chuẩn bị cho Tống Diễn rất nhiều thứ, nhưng Tống Diễn chưa từng liếc nhìn lấy một lần.

Có vẻ y còn trầm tính hơn trước.

Tịch Vô Quy ngẫm nghĩ một lát, rồi chọn ra một cuốn từ trong đống sách truyện đó, cười nói với Tống Diễn: "Ta đọc cho ngươi nghe nhé?"

Hắn nhớ ngày xưa Tống Diễn rất thích những truyện này, dù trong lòng Tịch Vô Quy thấy chúng vô cùng nhàm chán và ngớ ngẩn, nhưng khi Tống Diễn cất giọng đọc cho hắn nghe, dường như cả những thứ nhạt nhẽo ấy cũng trở nên thú vị.

Hắn không muốn tiếp tục nhìn Tống Diễn đắm chìm trong sự lặng lẽ như vậy.

Tịch Vô Quy nhẹ nhàng kéo Tống Diễn vào lòng mình. Tống Diễn theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng lần này Tịch Vô Quy dùng chút sức khiến y không thể cử động, buộc phải tựa vào lòng hắn.

Ban đầu Tống Diễn có thể còn tức giận, nhưng bây giờ y đã chẳng còn hơi sức mà nổi giận nữa. Sự giận dữ cũng tiêu hao cảm xúc, còn phản kháng vô ích chỉ khiến mọi thứ trở thành trò cười. Con người khó mà giữ mãi tâm trạng căng thẳng trong thời gian dài.

Thế nên y lười nhác, mặc kệ cho Tịch Vô Quy ôm lấy mình.

Thi thoảng y cũng muốn buông thả cho mọi thứ trôi đi.

Tịch Vô Quy tựa cằm lên mái tóc Tống Diễn, cảm nhận người trong lòng như dần dịu lại, không còn kháng cự kịch liệt khi hắn đến gần, thậm chí còn có vẻ yên bình - điều này khiến Tịch Vô Quy dấy lên chút hy vọng. Có lẽ cứ như vậy, rồi sẽ đến một ngày Tống Diễn quen với việc chấp nhận hắn.

Tịch Vô Quy không quá bận tâm đến lý do phía sau, hắn cảm thấy hiện tại như thế này đã là tốt rồi. Dù sao hắn cũng không mong cầu nhiều hơn, cũng không dám mong rằng Tống Diễn có thể mở lòng với mình.

Họ có thời gian và tuổi thọ dài dằng dặc, hắn có đủ kiên nhẫn để chờ đợi.

Tịch Vô Quy xiết chặt tay nơi eo của Tống Diễn, hơi thở trên người y mát lạnh, dường như chỉ cần bên người này là có thể làm dịu đi tất cả sự tàn bạo trong hắn.

Một tay hắn lật sách đohc rồi khẽ bật cười: "Nói về chuyện tình giữa tiên và ma, không ngờ nhân gian lại có người viết truyện thế này."

Kiếp trước của hắn, khi là Cố Duy đã chịu không biết bao nhiêu đau khổ, thấu hiểu sâu sắc việc người phàm ghét bỏ Ma tộc đã khắc sâu vào xương tủy, bất kỳ thứ gì liên quan đến Ma tộc đều phải chết, sao có thể nảy sinh tình cảm? Cuốn này chắc hẳn là sách cấm nhỉ? Vì trước đây hắn chưa từng thấy.

Khá thú vị đấy.

Tống Diễn cúi đầu, nghe tiếng giọng trầm ấm từ Tịch Vô Quy vang bên tai, hơi thở ấm nóng đôi lúc lướt qua vành tai và cổ y. Câu chuyện khởi đầu không có gì lạ, chỉ là một tiên nhân thất bại trong trận chiến rồi bị bắt, vì dung mạo xinh đẹp mà bị một Ma tộc mang về nhốt lại. Nhưng dần dà, câu chuyện bắt đầu có chút lệch lạc...

Đây là thứ sách không đứng đắn nào vậy? Chẳng những là sách cấm mà còn là loại tiểu thuyết người lớn, đúng là không thể nghe nổi!

Nhưng Tịch Vô Quy càng đọc càng hứng thú.

Tống Diễn cảm thấy người đàn ông phía sau có vẻ hào hứng hơn, y liền cựa mình, nhưng lập tức nghe thấy nhịp thở của Tịch Vô Quy chợt trở nên nặng nề, khiến y không dám nhúc nhích.

Tịch Vô Quy ngừng đọc, đặt sách xuống, một tay nghịch nghịch mái tóc của Tống Diễn nhưng không nói gì, không gian chợt lắng xuống trong bầu không khí ngột ngạt kỳ lạ.

Trong mắt Tống Diễn thoáng qua một tia xấu hổ xen lẫn tức giận. Y đã cố gắng tự nhủ phải bình tĩnh, phải chậm rãi ứng biến... Nhưng giờ lại cảm thấy bực bội. Chắc chắn ma đầu này cố ý đọc thứ này cho y nghe, ý đồ của hắn quá rõ ràng!

Chẳng lẽ không thể chờ thêm chút nữa hả?

Tịch Vô Quy không thấy ánh mắt của Tống Diễn, hắn nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa hơi thở. Lúc đó chỉ tùy tiện chọn đại, không ngờ lại là một cuốn sách mãnh liệt đến vậy. Có lẽ sau này không nên đọc loại này nữa, hắn sợ mình sẽ không kìm được bản thân mà làm Tống Diễn bị tổn thương mất...

Tịch Vô Quy từ từ buông tay.

Tống Diễn lập tức đứng lên, quay người định rời đi.

Ngay lúc này, Ma nô bước vào thông báo có một Ma tướng đến cầu kiến.

Bước chân Tống Diễn khựng lại.

Y quay lại, ngồi xuống bên phải Tịch Vô Quy.

Tịch Vô Quy đang gặp thuộc hạ, y ngồi ở đây nghe cũng không sao, biết đâu có thể thu được tin tức từ Tiên môn.

Quả nhiên Tịch Vô Quy không phản đối, để mặc Tống Diễn ngồi đó và cho phép Ma tướng bước vào.

Một Ma tướng tiến vào.

Đã lâu họ không được gặp Quân thượng nên đành đến Ma Cung này, nhưng không ngờ vừa vào đã thấy tiên nhân ngồi ngang nhiên bên cạnh Quân thượng, rõ ràng không có ý tránh mặt. Ma tướng thoáng chần chừ.

Tống Diễn khẽ cười nhạt, không bỏ qua ánh mắt đầy bất mãn và phẫn nộ của Ma tướng.

Dù rằng Tịch Vô Quy giữ kín mọi chuyện, không để lời đồn nào lọt đến tai y, nhưng điều đó không có nghĩa là Tống Diễn không hề hay biết gì.

Là Ma Quân mà lại để một tiên nhân ngồi ở đây tự tung tự tác, Ma tộc đương nhiên sẽ không phục. Nếu đặt ngược lại, Tông Diệu mang một Ma tộc về cưng chiều, chắc chắn tiên nhân sẽ xôn xao đòi chém giết, còn Tông Diệu làm chuyện nực cười như vậy cũng sẽ không chịu nổi áp lực dư luận.

Hiện giờ bên cạnh y có thể yên tĩnh, chắc chắn là nhờ thủ đoạn mạnh tay trấn áp của Tịch Vô Quy.

Tống Diễn hiểu rõ tất cả nhưng giả vờ như không biết. Tiên - ma không đội trời chung, nếu Tịch Vô Quy đã muốn giữ y bên cạnh thì trừ khi hắn nhốt y trong Ma Cung làm thứ đồ chơi của riêng hắn, bằng không đây là điều tất yếu mà hắn phải đối mặt.

Có lẽ một ngày nào đó khi Tịch Vô Quy không chịu nổi áp lực nữa, hắn sẽ thả y ra. Nhưng thật không ngờ sau bao nhiêu thời gian, Tịch Vô Quy lại làm như chẳng hề bận tâm đến những thứ này, quả nhiên là sự phóng túng của Ma tộc.

Nếu Tịch Vô Quy đã muốn tỏ ra như đang yêu thương y, vậy làm một "họa thủy" thì có sao?

Ma tướng dù bất mãn với Tống Diễn cũng không dám nói gì, đành buồn bã báo cáo: "Quân thượng, chúng ta đã chiếm được Nam Nhạc Châu, Thiếu chủ Tiên môn lui về phòng thủ tại thành Thanh Ninh. Tuy nhiên, trong thời gian qua chúng ta cũng chịu không ít tổn thất, không biết nên tiếp tục tấn công hay tạm thời nghỉ ngơi..."

Chủ yếu là vì Tông Diệu quá khó đối phó, bọn họ không giết được anh, ngược lại còn thiệt hại không ít người. Nhưng đương nhiên không thể nói thẳng điều đó, nếu không Quân thượng sẽ lấy họ cho Hắc Long ăn mất.

Ma tướng dè dặt nói thêm: "Nếu Quân thượng có thể đích thân xuất thủ..."

Trong không gian tĩnh lặng chợt vang lên một tiếng cười nhạo đầy ẩn ý.

Tống Diễn nghiêng người về phía trước, đôi mắt cong cong, bên môi là nụ cười giễu cợt: "Quân thượng rất bận, chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải làm phiền? Ma tộc hóa ra cũng chỉ vô dụng đến thế?"

Ma tướng lập tức nổi giận! Ánh mắt phóng về phía Tống Diễn như muốn bùng cháy, hận không thể lao lên xé xác người trước mặt.

Nhưng Tống Diễn chẳng hề sợ hãi, ngược lại nụ cười càng tươi, ánh mắt sắc bén như thể đang khiêu khích.

Tịch Vô Quy khẽ nhướng mày.

Trước đây Tống Diễn luôn trông chán chường, nhưng giờ thì rất có tinh thần, cả khuôn mặt sáng rực, khiến hắn không thể không dán mắt vào, mãi không dời đi được.

Hắn cũng chẳng bận tâm Tống Diễn đứng ra bảo vệ Tông Diệu.

Huống chi hắn cũng thấy đám thuộc hạ vô dụng thật, suốt ngày chỉ đến làm phiền hắn vì mấy chuyện vặt vãnh. Tịch Vô Quy nở một nụ cười, tựa cằm lên tay không lên tiếng, chờ xem Tống Diễn sẽ nói gì.

Tống Diễn liếc nhìn Ma tướng bên dưới, giọng điệu đầy uy quyền: "Gần đây Quân thượng bận ở bên ta, các ngươi không có việc gì thì đừng tới đây nữa."

Ma tướng bất bình nhìn sang Tịch Vô Quy, mong đợi Quân thượng sẽ xử lý tiên nhân ngông cuồng này! Đúng là quá đáng! Y nghĩ mình là ai chứ, chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi của Quân thượng vậy mà dám công khai can thiệp vào việc của Ma tộc, dựa vào cái gì mà nói thay Quân thượng?!

Nhưng Tịch Vô Quy chỉ liếc nhìn Ma tướng, đôi môi mỏng khẽ nhếch, lạnh lùng nói: "Cút đi."

Lòng Ma tướng chợt lạnh toát, không dám tin vào mắt mình, mặt đỏ bừng, giận dữ rời đi.

Tịch Vô Quy quay sang nhìn Tống Diễn, đã lâu hắn chưa thấy Tống Diễn kiêu hãnh và tỏa sáng đến vậy. Sự rực rỡ đó làm hắn không kiềm được mà tiến lại gần, ánh mắt tối hơn, cười khẽ: "Hóa ra ngươi mong ta ở bên ngươi, sao ngươi không nói sớm đi, ta sẽ không để ai đến làm phiền nữa."

Tống Diễn lạnh nhạt đáp, liếc hắn một cái: "Ta cũng không thích ở đây, ngươi có thể đi ra ngoài cùng ta không?"

Tịch Vô Quy nhướng mày: "Có gì không được?"

Tống Diễn thoáng giật mình trước câu trả lời không chút do dự của hắn, ánh mắt hơi đanh lại, chậm rãi nói: "Thật sao?"

Tịch Vô Quy thản nhiên đáp: "Đương nhiên là thật, ngươi muốn đi đâu?"

Tống Diễn ngẩng lên, trong mắt hiện lên tia mơ màng, y nói từng lời rõ ràng: "Ta muốn về Thành Túc Minh."

- -------------------------

Chuyện xảy ra trong Ma Cung nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Ma tướng bất bình nên thổi phồng mọi chuyện, nói tên tiên nhân ngạo mạn đến thế nào, mê hoặc Quân thượng ra sao, không cho Quân thượng rời khỏi, đúng là họa thủy!

Tống Diễn không hề hay biết và cũng chẳng quan tâm đến những điều này.

Y chỉ cảm thấy ngỡ ngàng.

Không ngờ rằng mình thực sự có thể trở về.

Không biết hiện giờ Thành Túc Minh ra sao? Mặc dù thời gian y ở đó không dài, nhưng trong thế giới này, đó giống như là nơi mà y coi là nhà... Nhưng Thành Túc Minh là nơi đầu tiên bị Ma tộc chiếm đóng, giờ đã ba năm trôi qua, sợ rằng chỉ còn là một đống hoang tàn rồi.

Tịch Vô Quy tuy đồng ý đưa y về Thành Túc Minh nhưng Tống Diễn biết rõ, dù Tịch Vô Quy có vẻ phóng túng, nhưng đại sự của Ma tộc đều nằm trong tay hắn. Trước khi đi, chắc hẳn hắn cần sắp xếp một số việc.

Ngày hôm đó Tịch Vô Quy không có ở Ma Cung, Tống Diễn hiếm khi được ở một mình.

Không ngờ y lại gặp một vị khách không mời.

Ma tộc cao lớn với đôi mắt đỏ rực xuất hiện trước cửa phòng Tống Diễn.

Tống Diễn nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Phục Diễm, cảm thấy hơi phức tạp.

Ba năm qua y luôn ghi nhớ trong lòng việc trả thù cho Cố Duy, sau này biết Phục Diễm là kẻ giết Cố Duy, y đã dồn mọi thù hận vào người này. Nhưng giờ biết tất cả chỉ là công dã tràng nên y không còn quan tâm đến Phục Diễm nữa, và Phục Diễm cũng luôn tránh mặt y. Nay tại sao lại đến đây?

Phục Diễm nhìn Tống Diễn, trong mắt cũng đầy phức tạp.

Vì chuyện ba năm trước, vốn dĩ gã không muốn xuất hiện trước mặt Tống Diễn, nhưng nghe thấy những tin đồn gần đây trong Ma tộc nên không thể kìm lòng mà đến đây.

Tất nhiên Phục Diễm không như những Ma tộc khác tin Quân thượng bị sắc đẹp mê hoặc, vì một tiên nhân mà bỏ mặc Ma tộc.

Nhưng gã là người duy nhất biết rõ sự dây dưa giữa Quân thượng và Tống Diễn.

Gã đã theo Quân thượng nhiều năm, thấu hiểu tất cả những gì Quân thượng làm vì Ma tộc. Quân thượng sẽ không thay đổi ý định của mình, còn Tống Diễn cũng không thể từ bỏ lập trường. Tiếp tục như vậy, giữa họ sẽ chẳng đi đến đâu.

Dù sao Tống Diễn vẫn là tiên nhân, Quân thượng không nỡ tổn thương Y, nhưng giữ Y bên cạnh chỉ khiến Quân thượng thêm bất lợi, làm lung lay lòng quân Ma tộc.

Phục Diễm thấp giọng mở lời: "Ba năm trước, chính ta là người đã giết đi thân xác lịch kiếp của Quân thượng."

Tống Diễn đã sớm đoán được, giờ nghe Phục Diễm thừa nhận chỉ càng xác nhận suy đoán của y. Y điềm nhiên không chút biến sắc đáp lại: "Ta biết."

Phục Diễm nhìn thẳng vào mắt Tống Diễn: "Nhưng ngươi có biết không, ngay trước ngày ngươi đưa ra thư hòa ly, Quân thượng đã tìm đến ta, dù khi đó ngài mất trí nhớ, cũng không thể bảo vệ bản thân, nhưng vẫn dặn ta phải bảo vệ ngươi được bình an."

"Dù ngươi không hề có tình ý với Quân thượng, nhưng nếu không phải ta giết ngài, ngài đã định trở lại tìm ngươi."

"Quân thượng đến tận phút cuối vẫn luôn nhớ đến ngươi."

Tống Diễn sững người, ngẩng lên nhìn chằm chằm Phục Diễm.

Biểu cảm lạnh lùng của y cuối cùng cũng bị lay động, như có một vết nứt trên lớp vỏ băng giá cứng rắn, gió lạnh lùa vào, khiến trái tim y như tê liệt.

Phục Diễm nói: "Ta biết hiện giờ thân phận và lập trường ngươi không còn như xưa. Ta nói điều này không phải để thuyết phục ngươi chấp nhận Quân thượng, mà là mong ngươi, nếu lòng ngươi còn chút tình cảm nào dành cho Quân thượng thì hãy nể tình tấm chân tình của Quân thượng, xin đừng ở lại bên cạnh ngài ấy nữa."

Phục Diễm nhìn y: "Nếu ngươi muốn rời đi, ta có thể giúp ngươi."

Tống Diễn không tin nổi nhìn Phục Diễm.

Nhưng nhìn vào mắt gã, Tống Diễn biết Phục Diễm thật lòng. Trước mắt là cơ hội rời khỏi... nhưng lòng y lại thấy nặng nề khôn xiết, đến mức khó thở.

Sau một lúc, Tống Diễn mới gian nan cất lời: "Ngươi biết không, làm vậy... ngươi sẽ chết."

Tịch Vô Quy sẽ không tha cho Phục Diễm.

Ánh mắt Phục Diễm kiên định không chút lung lay, giọng dõng dạc: "Vì Ma tộc, ta chết cũng không hối tiếc."