Tịch Vô Quy ngẩn người nhìn Tống Diễn, trong đôi mắt u tối lạnh lẽo cuối cùng cũng hiện lên chút xúc động. Trái tim đau đớn đến gần như tê liệt của hắn chợt thắt lại, như đang giãy giụa để đập thêm một nhịp nữa.
Tống Diễn nói vậy nghĩa là sao?
Y không trách hắn ư?
Tống Diễn dịu dàng và nghiêm túc nhìn Tịch Vô Quy, khẽ nói: "Ta muốn xem thêm về thế giới của ngươi."
Hắc Long bỗng chốc tung mình bay lên, khoảng một canh giờ sau, vượt qua bao vùng đất hoang vu, Tống Diễn nhìn thấy một thành trì.
Thành trì này được xây quanh Trụ Trời, phía trên có kết giới bao phủ ngăn chặn lửa trời rơi xuống. Bên trong có nhiều ma tộc sinh sống, những mái nhà san sát trông cũng có chút hơi thở cuộc sống, chứ không chỉ là cảnh tượng xác chết và thiên tai.
Tịch Vô Quy từ tốn nói: "Sau khi tai ương xảy ra, để sinh tồn chúng ta đã thiết lập kết giới ở đây, đưa những tộc nhân còn sống sót đến. Nhưng không gian này chỉ chứa được số người nhất định. Những ai không thể vào trong..."
Hắn không nói hết nhưng Tống Diễn đã biết kết cục. Dù sao y cũng đã tận mắt chứng kiến, bên ngoài khắp nơi là xác chết, và dù còn sống, họ cũng chỉ là những người đang cố gắng kéo dài hơi tàn.
Sự sinh tồn ở Ma Vực trần trụi đến mức tàn khốc.
Suốt chặng đường, lòng Tống Diễn trĩu nặng.
Hắc Long hạ cánh trước ma cung của Tịch Vô Quy ở Ma Vực, nằm ngay dưới chân Trụ Trời. So với ma cung ở dãy Táng Hồn, cung điện này lớn và tráng lệ hơn nhiều. Nó âm u đứng sừng sững ở đó, tạo cảm giác cổ xưa vô tận.
Nếu so sánh thì khiến cho ma cung ở núi Táng Hồn trông như một nơi đơn sơ nhỏ bé. Thế nhưng cung điện này cũng quạnh quẽ vô cùng.
Tống Diễn bước vào trong.
Y chỉ thấy một vài người hầu áo đen cung kính, ngoài ra không có ai khác.
Tịch Vô Quy bình thản giải thích: "Những năm gần đây ta hiếm khi quay về. Hơn nữa ta cũng không thích có quá nhiều người bên cạnh."
Điều này Tống Diễn cũng biết...
Khi ở ma cung của nhân gian, bên cạnh Tịch Vô Quy chỉ có một gã hầu thân tín. So với nơi đó, ở đây như vậy đã là đông người rồi.
Lòng Tống Diễn rối bời, dù gì ở thành Túc Minh người hầu của nhà họ Tống còn đông hơn cả ma cung.
Tịch Vô Quy đúng là không biết hưởng thụ.
Hắn dẫn Tống Diễn vào trong, nhìn y một lúc rồi nói: "Nếu ngươi muốn ra ngoài dạo, tốt nhất nên đổi bộ đồ khác."
Tống Diễn gật đầu.
Y theo người hầu vào phòng để thay đồ.
Một lát sau Tống Diễn bước ra khỏi phòng, Tịch Vô Quy ngẩng đầu nhìn y.
Người đàn ông vận một bộ đồ đen kiểu dáng của ma tộc giản dị, thắt lưng màu đỏ sẫm bó sát làm nổi bật vòng eo thon không quá một vòng tay. Mái tóc đen buông xõa đơn giản phía sau, ánh mắt dịu dàng mà thanh nhã, khiến đôi mắt đào hoa của y càng thêm phần dịu dàng ấm áp.
Nhịp thở của Tịch Vô Quy chậm lại trong chốc lát, hắn kiềm chế sự xúc động, bước tới đeo vào cổ tay Tống Diễn một chiếc vòng màu đen.
Chiếc vòng như làm từ ngọc đen, bóng loáng mượt mà, lúc đeo vào còn thấy mát lạnh.
Tịch Vô Quy thả tay ra, rũ mắt nói: "Áo choàng của Phục Diễm sơ sài, nếu thân phận của ngươi bị phát hiện ở Ma Vực sẽ rất nguy hiểm. Ma khí này có thể che giấu tiên khí của ngươi."
Điều quan trọng là Tịch Vô Quy đã bí mật đặt chút pháp thuật vào chiếc vòng. Chỉ có hắn mới có thể tháo ra, dù Tống Diễn có đi đâu hắn cũng sẽ biết.
Tống Diễn tò mò sờ vào vòng tay, rồi thả tay xuống mà không nghĩ nhiều: "Như vậy là có thể ra ngoài rồi chứ?"
Tịch Vô Quy gật đầu: "Có thể."
Hắn vẫy tay gọi một người hầu đến dặn dò vài câu, bảo người này dẫn Tống Diễn ra khỏi cung, còn hắn thì hiếm khi về, cần phải gia cố thêm kết giới.
Hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Tống Diễn không hỏi hắn phải làm gì. Tịch Vô Quy đường đường là ma quân, chắc chắn quen biết không ít người. Nếu y đi cùng hắn ra ngoài sẽ gây chú ý, chi bằng tự đi dạo một mình, có người dẫn đường là đủ.
Người hầu nhận lệnh của ma quân, thay một bộ đồ đơn giản cùng Tống Diễn ra ngoài.
Hai người đi trên đường mà không gây chú ý.
Tống Diễn tò mò nhìn ngó xung quanh.
Kiến trúc của ma tộc khác với nhân gian, phần lớn đều mang màu đen và không trang trí xa hoa, rất đơn giản, thậm chí có phần thô thiển. Tống Diễn nhớ lại màu đất đen khi đến đây, dường như đất đai ở đây đều có màu này, nên các tòa nhà cũng theo đó mà đen đúa, làm cho khung cảnh càng thêm u ám. Trên bầu trời, kết giới thi thoảng lại rung chuyển, ngăn chặn lửa từ trời rơi xuống, đây là vùng đất trong lành cuối cùng của Ma Vực.
Tống Diễn nhìn những ma tộc xung quanh, ai nấy đều khổ cực và vội vã. Y không thấy ai nở nụ cười, dường như sống sót là mục đích duy nhất của họ, và đa phần là phụ nữ, người già và trẻ em.
Hầu như không có mấy đàn ông trưởng thành.
Tống Diễn nhìn người hầu bên cạnh, anh ta giải thích một cách kính cẩn: "Nam ma tộc phần lớn đã sang nhân gian, tham gia vào cuộc chiến với tiên nhân. Họ sẽ để gia đình ở lại đây."
Tống Diễn im lặng.
Không khó hiểu vì sao khi giao chiến với ma tộc họ thường chỉ gặp nam ma tộc, hầu như không thấy các loại ma tộc khác. Hóa ra không phải họ từ hư không mà xuất hiện... họ cũng có gia đình.
Tống Diễn nặng nề bước đi trên đường.
Đây là khu vực gần ma cung, nếu ở nhân gian hẳn phải là một nơi phồn hoa bậc nhất. Nhưng nơi đây lại trông thật bình thường, không thể so sánh với những thành trì xa hoa như Bắc Lê Châu, chỉ như một thị trấn nhỏ trên nhân gian.
Không hề có sự xa xỉ trụy lạc.
Mỗi người đều vất vả vì sự sinh tồn.
Càng đi xa cảnh tượng càng thêm điêu tàn, nhiều ma tộc mặc áo quần rách rưới, những người tàn tật ngồi ăn xin ven đường.
Ở một góc không ai để ý còn có xác chết hôi thối bị lũ chó hoang gặm nhấm.
Dù đã trải qua ba năm chiến loạn tại nhân gian, chứng kiến biết bao người phải bỏ nhà cửa, nhưng những gì Tống Diễn thấy nơi đây còn thê thảm hơn nhiều.
Tống Diễn đi đến rìa kết giới, ở đó y thấy một toán binh lính ma tộc sẵn sàng xuất phát, nhiều người đang chia tay gia đình, khuôn mặt họ có tình cảm, có dứt khoát, có hy vọng, và cũng có nỗi sợ hãi.
Ở đây, họ trông chẳng khác nào những người sắp ra chiến trận, đối mặt sinh ly tử biệt cũng lưu luyến không nỡ, khác xa với hình ảnh tàn nhẫn khát máu như những kẻ máu lạnh mà nhân gian tưởng tượng.
Người hầu giải thích: "Cách đây không xa là đường thông sang nhân gian. Trong ma tộc, nam ma tộc trưởng thành nếu sẵn lòng ra chiến trường sẽ được phép đưa gia đình vào sống trong kết giới, sau khi đánh chiếm được nhân gian có thể ưu tiên đưa gia đình sang đó trước, nên có rất nhiều dũng sĩ ma tộc tình nguyện ra chiến trường."
Giọng Tống Diễn nghèn nghẹn: "Thì ra là vậy."
Ở nhân gian họ là kẻ thù không đội trời chung, nhưng tại nơi này, họ không khác gì người bình thường.
Tống Diễn bỗng không thể nhìn thêm nữa.
Y định quay người rời đi, nhưng thoáng thấy dưới mái hiên phía xa có một bé gái ngồi lặng lẽ.
Cô bé ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, hình như đã đói rất lâu, không ngừng cầu xin những người qua đường nhưng chẳng ai quan tâm đến em. Thức ăn là thứ tài nguyên quý giá ở đây, mọi người còn khó bảo toàn cho chính mình nên không có chỗ cho sự thương hại, sự thờ ơ trở thành điều quen thuộc.
Tống Diễn vô thức tiến đến định cho cô bé chút gì đó, nhưng lại phát hiện mình chẳng có gì cả, đành nhìn sang người hầu bên cạnh.
Người hầu hiểu ý, lấy từ trong tay áo ra một viên linh thạch màu đen: "Đây là tiền tệ của ma tộc, cô bé có thể dùng để mua thức ăn, nếu không bị cướp mất thì đủ để sống qua ngày khoảng mười ngày nửa tháng."
Tống Diễn nhét viên linh thạch vào tay cô bé, cúi người xuống dịu dàng nói: "Mau đi mua chút gì ăn đi."
Gương mặt lấm lem của cô bé chỉ nổi bật lên đôi mắt trong sáng, em nhìn Tống Diễn đầy biết ơn, như thể y là một ân nhân vĩ đại: "Cảm ơn huynh."
Lòng Tống Diễn chùng xuống, y biết hành động của mình chẳng thấm vào đâu, không thể cứu được ai mà chỉ là để bản thân cảm thấy thanh thản hơn.
Nhưng cô bé nắm chặt linh thạch mãi không rời đi, còn ngóng nhìn phía trước như đang tìm gì đó.
Tống Diễn nhẹ giọng hỏi: "Em đang đợi ai à?"
Cô bé lắp bắp trả lời: "Em đang đợi cha, mẹ và anh trai của em. Em sợ nếu mình bỏ đi, họ trở về sẽ không tìm thấy em..."
"Cha và anh trai đã lên trời rồi. Họ nói trên đó có tiên cảnh, tốt hơn nơi này nhiều. Khi nào chiếm được tiên cảnh họ sẽ đón em và mẹ qua đó."
Ánh mắt cô bé lấp lánh hy vọng và mơ mộng.
"Nghe nói tiên cảnh đó đẹp lắm, trên trời sẽ không có lửa rơi xuống, nước cũng không phải màu đen, còn có đồ ăn không bao giờ hết... nhưng trong tiên cảnh có tiên nhân, tiên nhân ghét chúng em nhất, họ sẽ giết chết tất cả chúng em, nên chúng em chưa thể qua đó ngay bây giờ."
"Cha và anh trai bảo khi giết hết tiên nhân, họ sẽ đón em và mẹ qua đó," cô bé nói, ánh mắt trong veo ngời lên hy vọng. "Vậy nên em và mẹ cứ chờ mãi ở đây..."
"Nhưng đã lâu rồi họ không gửi tin tức gì cả. Trước đây vài tháng họ lại gửi tin cho em và mẹ biết, có phải vì quá bận nên họ mới quên gửi tin cho mẹ con em không nhỉ?"
"Mẹ nói bà sẽ đi tìm họ, nhưng cũng chưa thấy về..."
Cô bé nhỏ thó ngồi co ro, nhìn Tống Diễn bằng đôi mắt tràn đầy hy vọng. "Huynh gì ơi, họ sẽ trở về chứ?"
Tống Diễn cảm thấy như có thứ gì mắc nghẹn trong cổ họng, mắt y đỏ hoe.
Y biết cô bé không thật sự mong câu trả lời. Dù còn nhỏ, em đã rất hiểu chuyện. Nhưng vì không muốn đối diện với sự thật nên em cứ bấu víu lấy chút lòng tốt từ một người xa lạ, như thể níu lấy ngọn cỏ cứu mạng giữa dòng nước xiết.
Làm vậy em có thể tiếp tục giữ lấy niềm hy vọng.
Tống Diễn nghẹn giọng đáp: "Họ sẽ trở về."
Cuối cùng cô bé cũng nở nụ cười. Em cười đầy mong đợi: "Vậy em sẽ tiếp tục đợi. Đợi họ đến đón em lên tiên cảnh."
Tống Diễn không nói thêm được lời nào.
Y cố gắng đứng dậy, từng bước quay lưng đi.
Y siết chặt vạt áo mình.
Tất cả những gì ở đây khiến y nghẹt thở.
Khi ở nhân gian, vì muốn bảo vệ người dân y đã không chút thương tiếc giết chết những ma tộc. Kiếm của y đã thấm máu của biết bao ma tộc, lúc đó y không hề biết rằng, những ma tộc ấy cũng có cha, có anh, cũng có người đang đợi họ trở về nhà.
Nhưng y đã giết họ.
Dù lúc đó y cũng không còn lựa chọn nào khác. Hoặc là y chết, hoặc là họ chết. Y không thể bỏ mặc những người xung quanh, những người còn đang sống. Nhưng khi chứng kiến những điều này, y không thể dửng dưng được nữa, cũng không thể nghĩ rằng những ma tộc chỉ là kẻ phản diện của câu chuyện.
Họ cũng có quyền được sống.
Ba năm trước khi Tống Diễn vừa đến thế giới này, y còn cảm thấy mình là người ngoài cuộc. Trừ những người bên cạnh, tiên và ma đều như xa lạ đối với y. Y không có hoài bão cao cả, không có chí hướng vĩ đại, chỉ muốn bảo vệ những người bên mình.
Sau này vì Cố Duy, y chọn con đường trở thành một tiên nhân cầm kiếm.
Ba năm trôi qua, y đã chiến đấu cùng Tông Diệu để bảo vệ nhân loại. Y không còn xem tất cả là những nhân vật trong truyện nữa. Y quan tâm đến những đồng đội kề vai chiến đấu bên cạnh, quan tâm đến những người dân phải rời bỏ quê hương. Y không muốn thấy cảnh giết chóc, không muốn thấy con người hi sinh, không muốn thấy những người xung quanh ngã xuống dưới lưỡi gươm của ma tộc.
Và giờ đây, những ma tộc mà họ đã giết, cuối cùng cũng trở thành những sinh linh sống động, không còn là biểu tượng lạnh lùng vô tri, không còn là những kẻ lạ lùng đáng chết.
Họ chẳng khác gì người phàm.
Đều là sinh linh của thế giới này, đều có quyền được sống. Cuộc chiến này, xét cho cùng không có ai đúng ai sai, chỉ toàn sự tàn nhẫn và vô tình, mỗi người đều chiến đấu vì mình.
Vì dân tộc của mình.
Trong mắt người phàm, Tịch Vô Quy là tên ma đầu mang đến tai ương, là kẻ đáng chết muôn phần, ai cũng muốn nhai xé hắn.
Nhưng trong mắt ma tộc, Tịch Vô Quy là vị quân chủ dũng mãnh chiến đấu để bảo vệ họ, là hy vọng sống của họ.
Giờ Tống Diễn cũng đã hiểu được sự kiên định của Tịch Vô Quy.
Hiểu được quyết định của hắn.
Bước chân Tống Diễn nặng nề quay về ma cung, người hầu cúi chào rồi lui ra.
Y tiến vào đại điện, ngẩng đầu nhìn.
Tịch Vô Quy đang ngồi trên ngai vàng, một tay chống trán, mắt khẽ nhắm, gương mặt thoáng vẻ tái nhợt và mệt mỏi. Tống Diễn chưa bao giờ thấy Tịch Vô Quy như thế này. Trong mắt y, hắn luôn là một vị ma thần mạnh mẽ không hề lay động trước bất kỳ đối thủ nào, cũng chẳng bao giờ lộ ra chút yếu đuối.
Tống Diễn thấy sống mũi cay cay, môi run run, mãi mới thốt thành lời.
Đêm đó khi Tịch Vô Quy từ chối y, sâu trong lòng y đã cảm thấy thất vọng... nhưng giờ đây y mới thực sự hiểu Tịch Vô Quy đã hy sinh cho y biết bao nhiêu.
Tịch Vô Quy đã tha cho dân Thành Túc Minh, tha cho những tù binh ở Ngục Hàn Uyên, cũng tha cho Tông Diệu.
Đối với Tịch Vô Quy, đó là sự nhân nhượng lớn nhất mà hắn có thể thực hiện. Vì y, hắn đã nhiều lần khoan dung, tha cho họ. Nhưng có một điều duy nhất mà Tịch Vô Quy không thể nhượng bộ.
Đó là con dân dưới Ma Vực.
Đây là giới hạn cuối cùng của Tịch Vô Quy.
Vậy mà y đã từng cố khiến Tịch Vô Quy từ bỏ tất cả những điều này...
Có lẽ Tịch Vô Quy không phải là Cố Duy, hắn có một cuộc đời khác, ký ức khác, nhưng tình cảm của hắn dành cho y không khác gì tình cảm của Cố Duy. Hắn chỉ là không như Cố Duy, không thể vứt bỏ tất cả không bận lòng.
Hắn vừa củng cố kết giới dưới chân Trụ Trời, dù vậy với sức mạnh của cỡ hắn cũng cảm thấy mệt mỏi nên định nghỉ ngơi một lúc, không ngờ Tống Diễn quay lại nhanh như vậy.
Chỉ là khi nhìn gương mặt của Tống Diễn, Tịch Vô Quy không khỏi nhíu mày, lộ rõ vẻ lo lắng.
Hắn đứng dậy tiến đến, giơ tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má Tống Diễn. Tại sao Tống Diễn lại khóc? Tịch Vô Quy chưa từng thấy Tống Diễn khóc, lòng hắn bỗng dưng xao xuyến bất an.
Y nắm lấy tay Tịch Vô Quy đặt lên má mình, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của hắn, cảm nhận sự tồn tại của hắn.
Quá đỗi chân thật.
Bỗng nhiên, y cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Y nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác.
Trong truyện, cuối cùng Tông Diệu đã giết chết Tịch Vô Quy. Trước đây y luôn bảo vệ Tông Diệu vì y tin rằng chỉ có Tông Diệu mới có thể bảo vệ nhân gian. Nhưng nếu thật sự có ngày đó, Tông Diệu giết chết Tịch Vô Quy thì sao?
Vì Tịch Vô Quy quá mạnh mẽ nên y chưa từng để tâm đến điều này. Lúc này Tống Diễn mới thấy lòng mình ngổn ngang tự trách.
Làm sao y nỡ để Tịch Vô Quy chết được?
Vả lại nếu Tịch Vô Quy chết, Ma Vực sụp đổ, tất cả ma tộc ở đây cũng sẽ chết, thế giới này rồi sẽ hủy diệt trong sự lặng lẽ mà có lẽ chẳng một ai hay biết.
Y không muốn nhân gian lâm vào cảnh binh đao, không muốn những người phàm mà mình bảo vệ phải chết, nhưng đồng thời y cũng không muốn ma tộc nơi đây phải bỏ mạng.
Tống Diễn mím chặt môi, nhìn Tịch Vô Quy với ánh mắt kiên định: "Ta sẽ cùng ngươi tìm cách. Chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra cách."
Tìm cách kết thúc mọi thứ.
Không phải là những cuộc giết chóc và hận thù triền miên.
Tịch Vô Quy nhìn thấy trong ánh mắt của Tống Diễn là sự dịu dàng và quyết tâm, xen lẫn niềm xót thương.
Bây giờ Tịch Vô Quy mới hiểu ra. Tống Diễn đang cảm thương cho ma tộc.
Nhận thức này khiến tim hắn đập nhanh hơn, như có dòng nhiệt nóng bỏng chảy trong ngực, lan tỏa dâng trào. Trong khoảnh khắc ấy, hắn chỉ thấy Tống Diễn, thế giới xung quanh dường như đều trở nên nhạt nhòa.
Tống Diễn lại có thể cảm thương cho ma tộc.
Khi hắn để người hầu đưa Tống Diễn ra ngoài, trong lòng hắn cũng không khỏi lo lắng. Hắn sợ Tống Diễn sẽ không thích thế giới của mình. Nơi này chẳng có nét gì đẹp đẽ như nhân gian, chỉ toàn là tăm tối, chết chóc và tuyệt vọng. Không ai sẽ yêu thích một nơi như thế này.
Nhưng thái độ của Tống Diễn trước đó đã gieo vào lòng hắn một chút hy vọng, rằng khi Tống Diễn nhìn thấy tất cả, có lẽ y sẽ không còn căm ghét ma tộc đến thế. Hắn không dám mong Tống Diễn sẽ yêu mến hay chấp nhận ma tộc như hắn. Hắn chỉ mong Tống Diễn có thể dao động một chút, chỉ cần thế là hắn đã mãn nguyện.
Hắn không muốn Tống Diễn phải oán hận mình vì lựa chọn này.
Nhưng điều mà hắn không ngờ tới chính là—Tống Diễn lại dành sự xót thương cho ma tộc.
Mắt Tống Diễn đầy xót xa, không khác gì khi y nhìn những con người phàm tục kia.
Mọi người đều cho rằng ma tộc đáng chết, chỉ duy Tống Diễn là không nghĩ vậy.
Trong mắt Tống Diễn, ma tộc và người phàm đều như nhau.
Chúng đều là sinh linh.
Bàn tay của Tịch Vô Quy khẽ run lên. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy bản thân bối rối, giống một đứa trẻ vừa phát hiện ra một báu vật quý giá, lo sợ nếu chỉ sơ ý một chút thôi là báu vật ấy sẽ vỡ vụn. Vì quá đỗi trân trọng, hắn không dám lại gần, không dám chạm vào.
Hắn lặng lẽ nhìn Tống Diễn.
Mãi sau như thể đã đưa ra quyết định, hắn nhẹ nhàng và đầy trân trọng, vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt Tống Diễn, trong mắt ngập tràn sự thành kính và dịu dàng.
Sao hắn có thể không yêu thương người trước mắt này cho được?