Hôm ấy Lý Ẩn hối hả ngược xuôi, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện hổ phù. Chờ khi chàng trở lại phủ đô đốc thì trăng đã treo đầu ngõ, trước đó chàng cũng đã hẹn sau khi xong chuyện sẽ gặp và kể lại cho Đào Hoa nghe
Từ sáng đến giờ Lý Ẩn chỉ ăn mỗi bữa sáng, bụng đã đói lả, nhưng nghĩ đến chuyện xử lí xong xuôi thì lòng cũng cảm thấy dễ chịu. Dù gió đêm có cuồn cuộn phất đến thì cũng chẳng thổi bay được tâm tình khoan khoái của Lý Ẩn. Chàng ung dung đi đến biệt viện của Thù nội quan, dẫu sao cũng đã qua một ngày, thái độ của vị Thù đại nhân này đã khiêm tốn hơn lúc bình minh đôi phần, y vừa thấy Lý Ẩn vào đã vội vàng thi lễ.
Lý Ẩn gật đầu chịu lễ, chàng vẫy vẫy tay, ý bảo y hãy ngồi xuống ghế, cười cười: “Khí sắc của Thù đại nhân đã khá hơn nhiều rồi nhỉ.”
Thù nội quan cười đầy vẻ nịnh nọt, “May được đô đốc quan tâm. Đô đốc đã vắng phủ cả ngày trời….Không biết, không biết đã bắt được Diệp Cầm hay chưa?”
Lý Ẩn thấy trong điệu cười của y thấp thoáng chút buồn phiền, chàng không trả lời ngay mà châm cho mình một chén trà nóng, hớp một ngụm rồi mới từ tốn đáp: “Bắt rồi.”
Thù nội quan trợn trắng mắt, hỏi ngay: “Bắt rồi ư? Vậy hổ phù kia đâu?”
Lý Ẩn xoay chén trà trong tay, đáp gọn lỏn: “Lấy rồi.”
“Lấy rồi?” Thù nội quan nghe thế, không kiềm được nuốt nước bọt.
“Hử?” Lý Ẩn nhướng mày, “Thù đại nhân là đang nghi ngờ năng lực của đô đốc ta đấy phỏng?”
Thù nội quan lắc đầu nguây nguẩy, “Hạ quan nào dám……Vậy Diệp Cầm có khai ra gì không?”
“Có.”
Mặt mày tên này tái mét, hỏi tiếp: “Tên tặc tử này dám cả gan đến phủ đô đốc trộm phù, chắc hẳn có đồng loã?”
Lý Ẩn nghe vậy, cười sang sang nói, “Thù đại nhân quả nhiên liệu sự như thần, Diệp Cầm quả thật có đồng loã.”
“Ai?”
“Thù đại nhân đoán không ra?”
Thù nội quan lại tiếp tục lắc đầu, không phải y sợ đoán sai, mà y sợ mình đoán đúng.
Lý Ẩn nhìn bộ dạng thấp thỏm bất an của y, lòng thoải mái vô cùng nhưng ngoài mặt lại bày ra vẻ lạnh lùng, “Kẻ cấu kết với Diệp Cầm là trường sử Linh Châu,” Chàng nói đến đây, liếc mắt nhìn Thù nội quan, thấy y đã mặt cắt không còn giọt máu, “Thổ phỉ ở đây đã hoành hành nhiều năm, ta đã hoài nghi trong quan phủ có kẻ tiếp tay cho chúng…..Sáng sớm nay hay tin về nơi Diệp Cầm sắp đi ta đã bám theo để bắt y. Tên tặc tử này dẻo miệng, ta còn chưa tra khảo gì y đã khai ngay ra tên trường sử. Chiều ta mới đem người đến phủ trường sử lục soát, quả thật đã lấy lại được hổ phù.”
Thù nội quan nghe thế thì chỉ biết gượng cười, “Đô đốc cao tay….Chỉ là…Con người trường sử đôn hậu thật thà, có khi nào bị Diệp Cầm giá hoạ không?”
“Diệp Cầm có giữ thư tín chứa bút tích của trường sử, phủ y có cả đồ đám thổ phỉ cướp được, y chống chế làm sao nổi.” Lý Ẩn nói rồi, đứng lên, vỗ vai Thù nội quan, “Hầu, may mà Thù đại nhân đây không phải phường nối giáo cho giặc.”
Thù nội quan nghe vậy thì giật nảy mình, trên mặt lại giả vờ bực bội, “Lời này của đô đốc là có ý gì?”
Lý Ẩn cười cười, “Ý của đô đốc ta đây chính là, hổ phù đã tìm được rồi, Thù đại nhân cũng dễ bề ăn nói với thánh nhân.”
Thù nội quan run rẩy, không kiềm được hỏi thêm: “Vậy trường sử và Diệp Cầm bây giờ ra sao rồi?”
Dáng người Lý Ẩn vốn thuộc dạng cao lớn đĩnh đạc, vừa ngước mắt Thù nội quan đã thấy Lý Ẩn như núi cao đang đè xuống, khiến y ngột ngạt khôn tả, hỏi hết câu đã vội vã cúi đầu xuống ngay.
“Trường sử là mệnh quan triều đình, nay y cấu kết với thổ phỉ làm tổn hại Linh Châu, ta đã đưa y cho người bên Hình Bộ xử lý rồi. Còn Diệp Cầm ấy à….Một tên cướp ngựa, chết cũng chẳng mất mát gì.”
Thù nội quan làm như thể vừa thở phào nhẹ nhõm, “Chết rồi? Hạng người này chết là tốt nhất.” Lòng y thì nghĩ, tốt nhất là trường sử và Diệp Cầm cùng dắt tay nhau xuống âm tào địa phủ, vậy thì Tiết gia và y cũng sẽ được an ổn ngủ cao gối.
Lý Ẩn biết thừa y đang nghĩ gì, nói xong hết chuyện cũng chẳng muốn nhiều lời thêm, “Mai đô đốc ta sẽ đưa hổ phù cho Thù đại nhân, mong đại nhân đây hộ tống nó về kinh an toàn.”
Lý Ẩn nói xong, cũng không đợi Thù nội quan đáp lời mà xoay người đi luôn.
Lý Ẩn vừa rời khỏi biệt viện, Đái Du vẫn đang chờ bên ngoài đã bước đên
Lý Ẩn thấy thế, hỏi ngay: “Người tới rồi?”
Đái Du đáp: “Đã đến, còn đang ở thư phòng chờ.”
Lý Ẩn ừ một tiếng, không dừng bước, đi về phía thư phòng, chàng vừa đi vừa nhẩm tính, tốc độ giải quyết vấn đề cứ nhanh chóng thế này thì chàng sẽ được gặp Đào Hoa sớm hơn dự định một chút. Lý Ẩn vừa bước đến trước cửa thư phòng, đã có người đẩy cửa ra, người ngồi trong thấy chàng đến thì vội vàng đứng dậy, thong dong bái lễ chàng.
Người bên trong là Ngọc Lâu phu nhân đã mấy hôm không gặp. Hôm nay nàng ta mặc xiêm y màu trắng trang nhã, trang điểm nhẹ nhàng, phong thái ung dung thoải mái nhưng cũng đã mất đi khí thế điên đảo lấn át chúng sinh ở đất bắc hôm nọ rồi.
Lý Ẩn đưa tay đỡ hờ nàng ta, Ngọc Lâu phu nhân cũng thuận thế đứng thẳng người lên.
Nàng ta còn chưa mở miệng, Lý Ẩn đã nói luôn: “Tin tức của ngươi quả thật rất hữu ích.”
Lần trước Ngọc Lâu phu nhân thấy Lý Ẩn muốn có phương thuốc Âu Bích, vốn muốn dùng nó để đổi lấy an nguy của Diệp Cầm, sau đó thấy hai người Lý, Đào tình cảm gắn bó khăng khít thì sợ phương thuốc sẽ trở thành vật vô giá trị trước mắt Lý Ẩn nên đã nóng vội lấy đó làm lễ mừng, nàng ta còn tất tả chạy đến Linh Châu báo cho Lý Ẩn toàn bộ tin tức về Tiết gia mình biết.
Ngọc Lâu phu nhân nghe thế, khuôn mặt đang trắng bệch cũng bắt đầu tươi tỉnh lên, “Vậy….Diệp lang thì?”
“Y vẫn toàn mạng.”
Vẻ mặt Ngọc Lâu phu nhân hơi đổi khác, “Đô đốc đã phế võ công của chàng rồi?”
Lý Ẩn gật đầu, “Còn có cánh tay phải của y.”
Ngọc Lâu phu nhân hơi lảo đảo một chút, cố gắng ổn định rồi nhún gối thi lễ với Lý Ẩn, giọng nàng ta run rẩy: “Ngọc Lâu xin cảm tạ ơn không giết của đô đốc.”
Lý Ẩn im lặng, sau một lúc mới nói: “Sau này sẽ không còn kẻ tên Diệp Cầm nữa.”
Ngọc Lâu phu nhân cũng nhỏ giọng đáp, “Cũng chẳng còn Ngọc Lâu phu nhân.”
Lý Ẩn không nhịn được hỏi nàng ta một câu: “Ngươi không tiếc?”
Âu Tố Ngọc nhoẻn miệng cười, “Lúc trước đất bắc vốn chẳng có Ngọc Lâu phu nhân, chỉ có một nàng kỹ nữ được gọi là Tiểu Ngọc. Nàng kỹ nữ kia cũng không thích thú gì với cuộc sống lúc ấy của mình, mãi đến khi được một tên tặc tử giải thoát mới có một quãng đời tự do tự tại. Bây giờ….Chẳng qua Ngọc Lâu phu nhân chỉ trở lại làm Tiểu Ngọc thôi ấy mà.”
Lý Ẩn nghe xong, gật gù, sai người dưới: “Đưa Diệp phu nhân đến chăm sóc phu quân mình đi.”
Âu Tố Ngọc nghe lối xưng hô này thì cười càng tươi hơn, nàng ta bái lễ Lý Ẩn thêm lần nữa: “Đa tạ đô đốc.”
Lý Ẩn tiễn Âu Tố Ngọc đi, cứ thế, đất bắc sau này chẳng còn Ngọc Lâu phu nhân và tên thổ phỉ gọi là Diệp Cầm nữa, chỉ còn Âu Tố Ngọc và Diệp lang của nàng ta mà thôi.