Lý Ẩn nhìn theo bóng áo trắng của Âu Tố Ngọc lúc rời đi, lòng bỗng cháy bỏng khát khao muốn gặp mặt Đào Hoa. Nghĩ thế, chàng nhanh chóng đi đến viện Đào Hoa.
Đào Hoa đang nghỉ ngơi, lúc nàng mơ mơ màng màng nằm trên giường thì bỗng cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm chạm lên mặt mình. Không cần mở mắt Đào Hoa cũng biết người đang làm trò càn quấy trước mặt mình là Lý Ẩn, Đào Hoa vươn tay câu lấy cổ chàng, hỏi: “Về rồi à?”
Ban nãy Lý Ẩn về thì thấy Đào Hoa đã ngủ, chàng vốn định đợi đến mai mới kể chuyện cho nàng nghe, nhưng nhìn dung nhan say ngủ mê hồn của người ngọc, chàng lại cầm lòng không được cúi đầu hôn nàng. Đến khi Đào Hoa tỉnh lại rồi, Lý Ẩn ôm người đẹp thơm ngát trong tay, đột nhiên bần thần cả người.
Đào Hoa thấy vẻ mặt chàng là lạ, mềm giọng hỏi: “Chuyện hôm nay thế nào rồi?”
Lý Ẩn đang tự huyễn hoặc mình thì nghe nàng hỏi, chàng lại nghĩ hôm nay xảy ra nhiều chuyện đến vậy, quả thật chẳng biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Đào Hoa vẫn thấy chàng sững sờ im lặng thì ngồi nửa người dậy, dựa vào thành giường đoan chính hỏi: “Hổ phù đâu rồi?”
Lý Ẩn hồi thần, muốn cởi áo ngoài ra, Đào Hoa thấy thế cũng lại gần giúp chàng.
“Đêm qua ta có phái người đến chỗ nghỉ của tên ngội quan kia phóng hỏa trộm hổ phù. Sáng đến thì bắt giam Diệp Cầm, bắt y giao chứng cứ cấu kết với trường sử ra, chiều thì mang lính đến lục soát phủ trường sử tìm hổ phù thật.”
Lúc này, Đào Hoa đang xoay sở mở đai lưng của chàng, nghe thế thì ngẩng đầu cười cười, “Kế này hữu dụng thật. Hôm qua ta nghe phủ đô đốc bị cháy còn hoảng sợ một phen, hoá ra là chuyện chàng sắp đặt để lấy trộm hổ phù giả, sau đó vinh vào cớ bắt trộm để bắt Diệp Cầm, tịch thu lại hổ phù thật.”
Lý Ẩn cầm đai lưng Đào Hoa cởi ra đưa mình, tiện tay vứt sang một bên rồi mau lẹ cởi áo ngoài, xoay người ôm lấy Đào Hoa tiếp lời: “Hôm nay ta làm tốt thế này, nàng có muốn thưởng gì không?” Lý Ẩn vừa nói vừa kéo tay Đào Hoa đặt xuống thân dưới của mình.
Đương nhiên, Đào Hoa không thuận theo ý chàng ngay, nàng sợ được thứ nóng bừng khí thế kia rồi thì rút tay lại liền, cười bảo: “Chàng làm việc vì thánh nhân kia mà, đi mà kêu thánh nhân thưởng cho chàng ấy!”
Sao Lý Ẩn lại tha nàng được, tuy chàng không kéo tay nàng lại nhưng đã xấu xa duỗi chân, cọ xát phần thân dưới mình vào người nàng. Đào Hoa mặc áo mỏng, cảm thấy ngày càng rõ ràng cái thứ nóng bừng kia đang chọc vào đùi mình, mặt cũng không kiềm được ửng đỏ, bèn đưa tay đẩy Lý Ẩn ra: “Ta còn có chuyện muốn hỏi chàng.”
“Ta không giết Diệp Cầm.” Lý Ẩn biết Đào Hoa xưa nay mềm lòng, đương nhiên biết nàng đang băn khoăn điều gì, chàng hỏi ngược, “Ta lương thiện thương người như vậy, có thưởng không?” Vừa nói, chàng vừa cởi đai áo Đào Hoa ra.
Đào Hoa nghe thế, vội vàng hôn một cái trên mặt chàng, hỏi tiếp: “Ngọc Lâu phu nhân thì sao?”
“Đương nhiên là đã đi theo Diệp Cầm rồi.” Lý Ẩn dứt lời, xấu xa xoa nắn ngực nàng, “Giờ ta cũng mềm lòng chả khác gì nàng đâu.” Đào Hoa bị chàng xoa đến mức mềm nhũn cả người, chàng thấy hai chân nàng kẹp lại, cọ cọ vào nhau thì cũng biết nàng đã động tình, bèn vói tay xuống định cởi quần trong của nàng đi.
Đào Hoa đè tay chàng lại, “…..Xong chuyện này rồi thì ở Linh Châu đâu còn ai gây khó dễ cho chàng đâu nhỉ?”
Lý Ẩn ngừng tay, “Ừ.”
Đào Hoa cười cười, kề sát đến hôn môi chàng, Lý Ẩn thậm chí còn cảm nhận được ý cười trên đôi môi cong cong của người ngọc.
“Thế là ta yên tâm rồi.”
Lý Ẩn khó chịu trong lòng, “Nàng yên tâm gì chứ? Yên tâm vứt ta ở Linh Châu à?”
Đào Hoa nghe ra ý ghen trong lời chàng nói, chủ động ôm chàng dỗ dành: “Thì chúng ta đã đồng ý với nhau là sẽ để chàng ở Linh Châu chờ ta kia mà?”
Lý Ẩn nghiêng đầu sang một bên, đột nhiên hừ mạnh một tiếng: “Không đợi.”
Đào Hoa chợt căng thẳng, nàng ngẩng đầu nhìn chàng: “…..Không đợi?”
Lý Ẩn gật gật đầu: “Ừ, không đợi đâu.”
Đào Hoa nghe chàng trả lời chắc nịch như thế thì chóp mũi đỏ bừng, mắt bắt đầu ngấn lệ, nàng đang muốn đứng bật dậy mắng chàng là cái đồ lật lọng, đê tiện vô sỉ, thì đã bị Lý Ẩn ôm ghì lấy, nghe được câu nói thì thầm của chàng bên tai:
“Ta không ở Linh Châu chờ nàng đâu, ta đi với nàng.”
Đào Hoa nhất thời phản ứng không kịp, lắp bắp hỏi lại: “Đi với nhau á? Chàng không làm đô đốc Linh Châu à?”
Lý Ẩn cười cười, vươn tay lau đi nước mắt thắm ướt khoé mi nàng, đáp dứt khoát: “Không làm nữa. Lúc trước luôn muốn giữ cái chức này, đến lúc toại nguyện rồi thì lại gặp chuyện hồ phù, đánh thổ phỉ, xã giao với tên nội quan đó nữa, thật sự chả thú vị gì. Huống chi cái chức đô đốc này chẳng phải dễ ngồi dễ thở, làm thật thì đào đâu ra thời gian vẽ tranh thưởng hoạ với nàng?”
Đào Hoa nín khóc, cũng cười bảo, “Giờ chàng mới biết đó à? Ta đã sớm biết nó không thú vị gì rồi.”
Lý Ẩn thấy nàng cười đến là đắc ý thì nhéo eo nhỏ của nàng: “Có điều, đồ vào tay rồi mới có tư cách nói có thích hay không, bằng không thì chỉ là lời hàm hồ sáo rỗng mà thôi.”
Đào Hoa tràn đầy vui sướng, đâu có tâm trí suy xét xem có sáo rỗng hay là không, nàng thích chí hỏi lại: “Thế bao giờ chúng ta lên đường?”
“Đợi ta nói chuyện rõ ràng với Thái Tử đã, sau này nàng muốn đến đâu ta sẽ theo nàng đến đấy.” Lý Ẩn dứt lời, xoay người đè Đào Hoa xuống dưới thân, cởi sạch quần áo nàng.
Đào Hoa biết chàng vì mình mà bỏ cả chức đô đốc thì lòng cảm thấy hạnh phúc không nói nên lời, cũng chỉ có thể cùng chàng nước sữa giao hoà mới bộc lộ được trọn vẹn tình cảm của mình. Đào Hoa để bàn tay ngọc chu du trên từng tấc da thịt Lý Ẩn, nàng sờ đến cây gậy th*t kia, bàn tay nhẹ nhàng chuyển động.
“Tàng Phong, Tàng Phong.” Đào Hoa gọi, đôi chân dài miên man quấn lấy hông chàng. gậy th*t Lý Ẩn bị kích thích đến mức bắt đầu tiết dịch, làm ướt cả bàn tay Đào Hoa rồi còn chảy giọt, rơi xuống phần bụng nhỏ thon thả của nàng, Đào Hoa thấy thế, không những không đưa tay gạt đi mà còn trây dịch khắp bụng mình.
Lý Ẩn thấy nàng hấp dẫn đến vậy thì chỉ cảm thấy lửa dục trong người mình đang hừng hực cháy, kích động lấy tay giữ đầu gối nàng rồi kéo lên trên, để chân nàng đè lên khuôn ngực đầy đặn.
“A ha.” Đào Hoa bỗng dưng bị Lý Ấn mạnh mẽ đè ép như thế, không kiềm được yêu kiều rên rỉ, đợi khi hồi thần rồi mới phát hiện tư thế này khiến huyệt mềm kia của mình hoàn toàn phơi bày trước mắt Lý Ẩn, nàng càng thẹn thùng hơn. Nhưng huyệt kia cũng vì thẹn mà run rẩy mấp máy, làm ra bộ dạng câu dẫn Lý Ẩn hành sự.
Lý Ẩn đỏ lừ cả mắt, khàn giọng bảo, “Yêu Yêu, ôm chân cho ta làm nào.”
Đào Hoa nghe thế thì run rẩy cả người, huyệt mềm tiết nước, nhưng lại chậm chạp không ôm chân theo lời Lý Ẩn. Lý Ẩn đã mờ mắt vì tình, cũng không lặp lại mà chỉ kéo tay nàng để lên đùi của nàng, gậy th*t hùng dũng đè ép lên cửa huyệt. Hai nơi vừa “va chạm” đã phát ra tiếng nước khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Lý Ẩn còn chưa thấy đủ, chàng tăng cường độ, bảo: “Yêu Yêu, tách hai chân ra nữa.”
Đào Hoa bị gậy th*t đè đến mức hồn xiêu phách lạc, nghe gì làm nấy, nàng ôm chặt đầu gối mình, mở rộng “phạm vi”. Lý Ẩn thấy cửa “đã mở” thì cũng không ngại ngần thúc hông, bắt đầu “xâm lược” huyệt mềm.