Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 142



Trương Tịch Nhan đọc xong tin nhắn Trương Đạo Dĩnh vừa gửi, nhắn tin trả lời: "Bà nội ba, Đạo Dĩnh còn nhỏ, tha cho con bé đi."

Đứa nhỏ lanh lợi như Trương Đạo Dĩnh làm sao sẽ giúp bà nội ba đi cáo trạng tổ tông đời thứ hai cơ chứ? Cô bé luôn luôn biết cách chu toàn rồi ôm đùi cả hai bên.

Tin nhắn khác được gửi đến: "Quản lý cho tốt con trai của mình đi. Con đến mà xem ông ấy đánh bà nội ba thành cái dạng gì rồi nè."

Trương Tịch Nhan đáp lại: "Mạnh mẽ dùng cổ thuật nghịch chuyển kinh mạch sẽ rất hại thân đó nhen." Thuận tiện gửi thêm đơn thuốc trị liệu thân thể cho bà nội ba.

Bà nội ba Trương Kiều Nghiên không bị con trai cưng của Lê Trùng Trùng đánh chết, nhưng lại thiếu chút nữa bị Trương Tịch Nhan làm cho tức chết.

Trương Kế Bình ngồi vào bàn ăn, dáng vẻ đoan chính, thái độ ôn hòa. Giọng nói của anh có vẻ khàn khàn hơi khó nghe, nhưng câu từ ngắn gọn đối đáp khéo léo, làm cho người đối diện cảm thấy người này vô cùng có giáo dục.

Liễu Lôi thiệt tình cảm thấy người anh em họ này của sư muội rất không tồi, rất đáng để kết giao, không tránh khỏi cùng anh chàng uống nhiều mấy ly, uống đến đỏ hết cả mặt.

Anh ấy nhìn Trương Kế Bình, thấy người này uống còn nhiều hơn cả mình, nhưng sắc mặt không có chút thay đổi, tư duy vẫn như cũ rõ ràng, tửu lượng tốt đến làm người thán phục.

Trương Kế Bình vừa ứng phó với người xung quanh vừa tập trung ăn uống. Mẹ anh nuôi con không khác nuôi heo cho lắm, nấu cơm làm đồ ăn chưa bao giờ để ý nhiều, khó ăn là chuyện bình thường, anh không bị độc chết là do mẹ anh y thuật cao siêu.

Anh nhớ lại lúc trước mẹ cho người kéo hàng xe hàng xe heo, dê, bò còn sống đưa lên núi cho anh và những con cháu đời sau đã trở thành cổ thi ăn sống nuốt tươi. Bây giờ nhìn đồ ăn mỹ vị trước mặt, rượu thơm mồi bén, nước mắt chua xót chỉ biết nuốt ngược vào bụng. Hơn hai ngàn tuổi rồi, đi tìm mẹ lăn lộn khóc kể thì cũng hơi kỳ.

Trương Kế Bình bất động như núi dọn dẹp hơn phân nửa đồ ăn trên bàn, chừa chút dằn đĩa, buông đũa. Anh hạ quyết tâm, nếu mẹ không trở về núi, anh cũng sẽ kiên quyết không về. Đáng tiếc là nương tử đã không còn nữa, bằng không mang nương tử đi theo mẹ ăn ăn uống uống mới tốt đẹp làm sao. Tuy mẹ nấu cơm làm đồ ăn không đáng tin cậy cho lắm, nhưng tìm quán ngon lại có một tay, có thể tìm được những thứ mỹ thực mà người bình thường có nghĩ cũng nghĩ không ra, sau đó dụ mẹ dạy thêm cho vài bản lĩnh của Vu Tộc, anh có sống thêm hai ngàn năm nữa cũng ngại chưa đủ nhiều a.

Cơm nước xong, người giúp việc thu dọn chén đĩa lau bàn sạch sẽ, mọi người ai thích chơi bài thì chơi bài, thích đánh mạt chược thì đánh mạt chược, hoặc ra phòng khách uống trà ăn trái cây xem TV nói chuyện phiếm này nọ.

Liễu Vũ thấy Liễu Lôi và Trương Kế Bình nói chuyện còn rất hợp nhau, vì thế nảy ra chủ ý, kêu Liễu Lôi và mấy người anh họ: "Tổ... Trương Kế Bình lúc trước vẫn ở trong núi khổ tu, đây là lần đầu tiên cậu ấy xuống núi, các anh dẫn cậu ấy ra ngoài chơi cho biết đi. Đi hát karaoke, đi ngâm suối nước nóng, hoặc thuê một chiếc du thuyền đi ngắm cảnh đêm tiệc tùng cũng được, xong rồi quay về đây em thanh toán hết cho."

Trương Kế Bình quay sang nhìn Trương Tịch Nhan: Lại muốn lừa con đi chỗ khác rồi bỏ chạy nữa hả.

Liễu Vũ trực tiếp móc mỉa: "Gì đây, bộ chưa cai sữa hay sao."

Trương Kế Bình giơ lên một ngón tay, móng tay thon dài sắc bén lộ ra.

Liễu Vũ trốn ra sau lưng Trương Tịch Nhan: "Trương Tịch Nhan, con trai của chị hung dữ với em kìa."

Con... con trai? Người trong nhà cho rằng vừa mới nghe lầm gì đó, quay đầu nhìn về phía các nàng.

Mẹ Liễu nói: "Tiểu Vũ, đừng có nói bậy nói bạ."

Trương Tịch Nhan nói với Trương Kế Bình: "Cậu đi chơi với nhóm Liễu Lôi đi, chơi xong rồi thì kêu Liễu Lôi đưa cậu về đạo quan."

Trương Kế Bình hỏi: "Mẹ, còn mẹ thì sao?"

À há... Mẹ... Người xung quanh trầm mặc.

Trương Tịch Nhan đáp: "Tôi về đạo quan dọn dẹp một chút." Nàng nói với Liễu Lôi: "Sư huynh, phiền anh mua giúp cậu ấy một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày, chút nữa đi chơi xong thì đưa cậu ấy về đạo quan giúp em."

Liễu Lôi đáp: "Được rồi, sư muội yên tâm, đảm bảo không để con... con nuôi của em lạc mất." Đây chắc là con cái của họ hàng được nhận làm con nuôi đi. Huyết thống nhà sư muội thật là cường đại, lớn lên giống y hệt nhau.

Trương Kế Bình sửa đúng: "Con ruột."

Liễu Lôi: "..."

Người xung quanh: "..."

Mẹ Liễu: "..." Thằng bé này đầu óc có bị làm sao không vậy?

Ông Liễu Sĩ Tắc: "..." Có huyền cơ gì không nhỉ?

Trương Tịch Nhan cũng không giải thích thêm, kêu Liễu Vũ rời đi.

Liễu Vũ mở ngăn kéo chọn chìa khóa chiếc siêu xe đắt tiền nhất, đến gara lấy xe.

Liễu Lôi và mấy người anh em họ thảo luận xem nên đi chơi ở đâu, có người còn lớn tiếng hỏi Liễu Vũ: "Tiểu Vũ, thật sự có thể tùy tiện tiêu xài đúng không? Nếu lỡ tối nay xài hết mấy trăm nghìn hoặc cả triệu tệ thì em đừng có mà đau lòng khóc hu hu nhen."

Liễu Vũ hạ kính xe xuống, đáp lời: "Chỉ cần không đi sòng bạc, thì cứ xài thoải mái, đặt bao hết quán bar cũng được." Cô suy xét đến việc Trương Kế Bình là cổ thi, nhắn thêm một tin dặn dò Liễu Lôi, chơi thì chơi, nhưng đừng quá mức, cũng không nên để phát sinh chuyện nam nữ gì đó.

Cô lái xe chở Trương Tịch Nhan ra khỏi tiểu khu lên đường quốc lộ, đi khỏi nhà đủ xa mới lên tiếng hỏi: "Chị thật sự yên tâm để cho con trai cổ thi tổ tông của mình ra ngoài chơi hả?" Úi chà, bối phận trong nhà Trương Tịch Nhan thiệt là loạn.

Trương Tịch Nhan liếc Liễu Vũ một cái thật sâu, trong lòng tràn đầy phiền muộn. Đây là chuyện gì a. Nàng rất không rõ vì sao Trương Kế Bình một hai phải đi theo nàng, cũng không biết trước kia Lê Trùng Trùng dạy con trai như thế nào, nàng thực hoài nghi cậu chàng chính là con trai cưng của mẹ trong truyền thuyết. Nàng gọi điện thoại cho bà nội ba Trương Kiều Nghiên, hỏi cho rõ đến tột cùng là chuyện như thế nào, không phải nói là không về nhà tổ ăn Tết hay sao, bây giờ sao bà nội ba lại chạy về, Trương Kế Bình thì xuống núi.

Trương Kiều Nghiên liên tục 'hừ hừ hừ' ba tiếng: "Bà đây đang ở Động Đình ẩn sơn ăn ngon uống tốt coi lũ kia bị đốt nhà, đột nhiên con trai của con dùng huyết mạch truy tung tỏa định vị trí của bà, còn chưa kịp ném đôi đũa bỏ chạy thì đã bị ông ấy bắt lấy đấm đá một đốn tơi bời hoa lá, gãy mẹ ba cọng xương sườn, nếu không phải bà đây thức thời thấy tình huống không đúng vội vàng quỳ xuống nhận sai xin tha thì, ha hả, Tết nhất, con đi mà vào bệnh viện chăm bà."

Mắng vốn là nhất định phải mắng vốn! Cần thiết mắng vốn!

Trương Tịch Nhan cạn lời: Thần mẹ nó chứ con trai của con! Ai muốn có đứa con trai cưng lớn như vậy chứ! Nàng hỏi: "Giờ làm sao đây?"

Trương Kiều Nghiên đáp: "Hiện tại con có hai lựa chọn, một: để ông ấy đi theo con. Hai: ông ấy trở về đánh gãy xương của bà, bà lại đi đánh gãy xương Liễu Vũ."

Liễu Vũ: "..." Liên quan gì tới tui!

Trương Tịch Nhan yên lặng ngắt cuộc gọi, sau đó gọi cho Ngô Phượng Khởi. Rất nhanh có người nghe máy, giọng nói hơi mang theo chút khẩn trương của Ngô Phượng Khởi từ trong điện thoại truyền ra, hỏi Trương Tịch Nhan tìm ông ta có chuyện gì.

Trương Tịch Nhan nói: "Con trai Trương Kế Bình của Lê Trùng Trùng - tổ tông đời thứ hai của Trương gia cổ thuật đại thành, ông ấy xuống núi, cần làm căn cước công dân." Nhập gia tùy tục, nếu Trương Kế Bình xuống núi, thì nên tuân theo quy củ bên ngoài. Trương Kế Bình có căn cước công dân rồi sẽ có thể mở tài khoản ngân hàng, thanh toán này nọ cũng thuận tiện hơn, nhưng trước tiên nên thông báo cho bên Dân Tông Hiệp một tiếng, từng người bảo vệ tốt lãnh thổ của mình, tránh gây xung đột.

Giọng nói khó nén kinh ngạc của Ngô Phượng Khởi truyền đến: "Ai chứ?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Trương Kế Bình, con trai duy nhất của khai đại tổ tiên Lê Trùng Trùng và Trương Trấn Sơn, bây giờ cổ thuật đại thành xuống núi, hiện tại đang ở Quảng thành, ông ấy cần làm giấy tờ chứng minh thân phận."

Ngô Phượng Khởi: "..." Tên Canh Thần kia, gã là đi diệt môn nhà người khác hay là đi chọc tổ ong vò vẽ vậy? Giết hại một đống người dân vô tội bình thường, chừa lại toàn đại lão. Ông ta hỏi: "Hộ khẩu nên nhập vào đâu?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Vào đạo quan của ông nội tôi."

Ngô Phượng Khởi nói: "Tôi sẽ liên hệ với phân cục bên Quảng thành để họ làm hồ sơ cho ông ấy." Ông ta nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp: "Nhà cô còn vị tổ tông nào cần làm giấy tờ chứng minh thân phận nữa không?"

Trương Tịch Nhan trả lời: "Những ai không xuống núi thì không cần làm, bà nội ba của tôi sẽ an bài cho bọn họ."

Ngô Phượng Khởi đáp: "Được rồi." Tâm tình trầm trọng cúp máy.

Trương Tịch Nhan vừa về đến đạo quan liền có người của Dân Tông Hiệp khu vực Quảng thành gọi điện thoại đến hẹn thời gian, ngữ khí cung kính thái độ nhiệt tình tới mức làm nàng phải hoài nghi nhân sinh. Nàng và người của phân cục Quảng thành ước định xong thời gian, quay sang thì thấy Liễu Vũ dùng ánh mắt và biểu tình cổ quái nhìn mình, nàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Liễu Vũ nói: "Chuyện làm giấy tờ này nọ chị không cần thương lượng một chút với tổ tông à?" Trực tiếp chủ động an bài.

Trương Tịch Nhan: "..."

Liễu Vũ hỏi: "Ông ấy là người đã hơn hai ngàn tuổi, không biết tự chăm sóc bản thân sao? Để cho ông ấy tự đi làm giấy tờ chứng minh thân phận, tự học cách ứng xử xử lý công việc ngoài xã hội không được à?"

Trương Tịch Nhan: "..."

Liễu Vũ ném cho Trương Tịch Nhan mấy cái ánh mắt xem thường: "Em nói chị nghe này, đằng sau mấy đứa con trai cưng của mẹ, luôn có mấy bà mẹ cực phẩm."

Trương Tịch Nhan: "..."

Nàng yên lặng thả Hoa Thần Cổ ra mở khóa cổng, đi vào, thu dọn đóng gói đồ của mình, nhường lại đạo quan cho con trai... à nhầm cho tổ tông.

Đạo quan đã lâu không có người ở, đồ vật đều sớm thu dọn sửa sang lại xong xuôi, ngay cả việc quét dọn cũng do Liễu Lôi thuê người đến làm mấy hôm trước, việc Trương Tịch Nhan cần làm chỉ là đem quần áo treo trong tủ xếp vào vali, vứt những đồ trang điểm và đồ dùng vệ sinh đã quá thời hạn sử dụng vào thùng rác.

Chưa tới nửa giờ Trương Tịch Nhan đã đóng gói xong tất cả đồ dùng cá nhân của mình vào trong một cái vali, nàng phóng xuất Hoa Thần Cổ tạo thành phù trận bao bọc lấy vali, phù quang lập lòe, vali hư không biến mất, đã bị thu đi. Đam Mỹ Sắc

Lúc trước khi còn ở khách sạn Liễu Vũ cũng từng nhìn thấy Trương Tịch Nhan hiển lộ loại thủ đoạn này để thu dọn hành lý, lần này thấy tiếp nhưng vẫn không thể nhìn ra Trương Tịch Nhan đã làm như nào. Thậm chí tới phù văn được tạo thành bởi phù trận cô cũng không nhìn ra được là cái gì, muốn học sao, nhìn thôi đã thấy phức tạp, phỏng chừng khó có thể học được, vì thế lén lút không lên tiếng.

Buổi tối hơn 1 giờ khuya, tài xế lái xe đưa Liễu Lôi và Trương Kế Bình trở về đạo quan.

Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ ngửi thấy mùi khói thuốc và bia hòa trộn với mùi vị trong phòng karaoke, không cần đoán cũng biết bọn họ vừa đi ca hát về. Trước không nói Trương Kế Bình có ca hát được hay không, chỉ riêng giọng nói của anh thôi cũng đã đủ làm khó người nghe rồi.

Tài xế đã mua đầy đủ vật dụng sinh hoạt hằng ngày cho Trương Kế Bình, quần áo cũng chuẩn bị tốt, nhanh chóng xách vào trong đạo quan, hỏi nên để ở chỗ nào.

Trương Tịch Nhan chỉ chỉ tủ quần áo, nói với Trương Kế Bình: "Cậu ở chỗ này đi."

Trương Kế Bình thấy đạo quan quá nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, vì thế lên tiếng hỏi: "Mẹ ở đâu ạ?" Anh liếc Liễu Vũ một cái, hoài nghi Trương Tịch Nhan đây là muốn ở lại nhà Liễu Vũ.

Trương Tịch Nhan đáp: "Ở nhà ba mẹ của tôi. Tôi hẹn người tới làm giấy chứng minh thân phận cho cậu lúc 10 giờ sáng ngày mai, đến lúc đó tôi cũng sẽ qua đây. Cậu đi theo tôi, tôi sẽ chỉ cho cậu cách sử dụng đồ điện gia dụng trong đạo quan." Nàng dứt lời, bắt đầu dạy Trương Kế Bình cách sử dụng điện nước và bếp gas.

Liễu Lôi gọi Liễu Vũ đi ra ngoài sân, nhỏ giọng nhiều chuyện: "Người anh em họ Trương này cái gì cũng không biết, nhìn cái gì cũng cảm thấy hiếm lạ, không giống người bình thường chút nào hết trơn. Liễu Tuyết đi tới ngồi cạnh cậu ta tính mời cậu ta uống rượu, cậu ta lập tức vọt ra cửa, nghiêm túc nói "Xin tự trọng, tôi là người đã có nương tử, tuy rằng nương tử không còn nữa, nhưng cũng không thể làm chuyện có lỗi với nương tử..." Liễu Lôi còn chưa nói xong, cái mông bỗng nhiên tê rần, giống như bị ai đó đánh lén, quay đầu nhìn lại, cái gì cũng không thấy được. Anh ấy cảnh giác nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Tiểu Vũ, em có thấy gì không vậy?"

Liễu Vũ lén lút chỉ Trương Kế Bình ở trong phòng.

Liễu Lôi tức khắc tắt đài.

Trương Tịch Nhan hỏa tốc dạy cho Trương Kế Bình sử dụng đồ điện gia dụng xong, nói: "Đã khuya, tôi về trước."

Trương Kế Bình đứng trong phòng gọi "mẹ ơi" rồi nói: "Nếu con làm phiền mẹ, thì con sẽ về lại núi."

Trương Tịch Nhan nói: "Nếu đã xuống núi, thì nên đi tiếp xúc với thế giới bên ngoài đi, học thêm chút này nọ. Chỉ có một vấn đề, trừ phi đối phương nổi lên sát tâm đối với cậu, còn không thì đừng bao giờ thương tổn đến tánh mạng của người khác."

Trương Kế Bình đồng ý.

Trương Tịch Nhan nói: "Tôi sẽ ở đây đến qua Tết Nguyên Tiêu. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ dắt cậu đi dạo bên ngoài."

Trương Kế Bình lại gật gật đầu, bộ dáng rất là ngoan ngoãn.

Trương Tịch Nhan cơ bản có thể xác định đây một một cái bên ngoài hiền lành bên trong phúc hắc, vì thế trực tiếp làm lơ sự ngoan ngoãn của Trương Kế Bình, dẫn Liễu Vũ rời đi.

Lúc nàng về tới nhà ba mẹ đã hơn ba giờ sáng.

Kéo cửa cuốn lên, lầu một được quét dọn rất sạch sẽ, nhưng đồ vật trong phòng vẫn toát lên vẻ cũ kỹ.

Nàng đi lên lầu, nhìn thấy cầu thang được gắn thêm một cánh cửa chống trộm và chuông báo động, phía sau cửa tích một lớp bụi dày.

Nàng tắt chuông báo động mở cửa ra, lên lầu, đẩy cửa phòng của ba mẹ, cách bài trí trong nhà thoạt nhìn giống như chủ nhân chỉ là tạm thời đi xa vài ngày, nhưng gia cụ bên trong lại bị phủ đầy bụi. Khung ảnh chụp chung thân mật của ba mẹ còn đặt trên bàn, cười đến ngọt ngào, cảm tình tốt biết bao, nhưng giờ phút này khung ảnh đã phủ kín bụi, người bên trong ảnh cũng không còn nữa.

Nàng đứng ở cửa, nước mắt không khống chế được lăn xuống, từng cơn nức nở nghẹn ngào ập đến.

Liễu Vũ ôm chặt Trương Tịch Nhan, thấp giọng nói: "Tịch Nhan bảo bảo, chị còn có em, còn có bà nội ba, còn có Trương Đạo Côn, còn có Trương Đạo Dĩnh, còn nhiều ra thêm một đứa con trai hơn hai ngàn tuổi nữa."

Trương Tịch Nhan không chớp mắt nhìn chằm chằm ảnh chụp của ba mẹ, nàng vẫn còn có người thân, nhưng không ai có thể thay thế được ba mẹ, người đã yêu thương che chở nâng niu nàng trong lòng bàn tay nuôi nấng nàng nên người.

Trương Tịch Nhan không chịu đựng được thảm thiết khóc thành tiếng, từng tiếng từng tiếng khóc kêu đến nghẹn ngào.

Tim Liễu Vũ như bị tiếng kêu khóc của nàng làm cho tan nát, nhưng lại không khuyên nhủ được gì, cô chỉ có thể ôm chặt lấy nàng, dùng Hoa Thần Cổ phong bế xung quanh, không cho tiếng khóc truyền ra kinh động đến hàng xóm.

Cô ôm chặt lấy Trương Tịch Nhan, nhẹ giọng dỗ dành: "Khóc đi, khóc ra được là tốt rồi." Nhưng trời mới biết nàng khóc hết nỗi lòng thì có tốt hơn được hay không. Ba mẹ yêu nàng đau nàng như vậy, nói không còn liền không còn nữa. Họ ra đi đột ngột, còn chết đến thảm thiết, hung thủ vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật tiếp tục làm ác làm bậy, ai mà chịu nổi.

Gia đình không còn nữa, chỉ có căn nhà phủ đầy tro bụi, vắng lặng tới mức hoàn toàn trái ngược với nhà hàng xóm xung quanh đang đoàn viên ăn Tết đánh mạt chược vui vẻ.

Ở đạo quan, Trương Kế Bình thẳng tắp ngã lên giường, bên tai vẫn vang lên tiếng khóc của mẹ anh, lúc xưa khi a cha mất mẹ không hề khóc, thực an tĩnh nắm lấy tay của a cha, bồi a cha đi xong cuộc đời, sau đó tự tay đưa a cha vào trong quan tài rồi phong kín. Anh nghĩ, có lẽ bởi vì a cha của anh sống thọ và chết tại nhà, còn kiếp này a cha của mẹ lại chết quá thảm, hình như a nương của mẹ cũng không còn nữa.

Anh thở dài một hơi, nhắm mắt lại. Bên tai văng vẳng tiếng khóc của mẹ, đầu óc thì hiện lên cảnh khói thuốc mù mịt cùng tiếng kêu như quỷ khóc sói gào của đám người trong phòng karaoke, họ nói đó là ca hát. Trong miệng thì rú lên yêu em yêu đến chết đi sống lại, cảm xúc thì hừng hực thân thể thì vặn vẹo biểu tình thì phóng túng.

Anh phát hiện, hơn hai ngàn năm không xuống núi, anh đã không còn quen biết thế giới này nữa.

Anh nhắm mắt lại, ngủ không được, mẹ vẫn còn đang khóc, vì thế anh truyền âm cho Liễu Vũ: "Cô có biết dỗ người không vậy?"

Liễu Vũ đột nhiên nghe thấy tiếng nói vang lên trong đầu, giật mình một cái, nhanh chóng thả Hoa Thần Cổ ra truy tìm, bắt được một con truyền âm truy tung cổ liền trực tiếp bóp nát nó.

Tiếng khóc chợt biến mất, cổ cũng không còn. Trương Kế Bình ngồi dậy, nghĩ nghĩ, lại thẳng tắp ngã lên giường, thói quen giơ tay đi kéo nắp quan tài đóng lại, chụp hụt, lúc này mới nhớ ra chính mình không còn ngủ trong quan tài nữa. Phía trên không có cái gì che lại, ngủ không được, anh đứng dậy chui xuống gầm giường, nằm yên, thật thoải mái.