Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 143



Trương Tịch Nhan ngồi quỳ trước cửa phòng được Liễu Vũ ôm khóc thật lâu, lúc sau mới ngừng khóc. Nàng không nói một lời, đứng dậy, tìm một cái khăn đem đi giặt sạch, sau đó bắt đầu lau nhà dọn vệ sinh.

Rạng sáng hơn bốn giờ không chịu ngủ, đi quét dọn vệ sinh ngôi nhà đã lâu không có người ở, cảnh tượng có chút quỷ dị và kỳ quái.

Liễu Vũ không dám nói gì, yên lặng cầm một cái khăn khác phụ giúp Trương Tịch Nhan dọn dẹp.

Hai nàng lau dọn từ tầng cao nhất cho đến tầng trệt, chờ xong xuôi đã là buổi sáng chín giờ.

Trương Tịch Nhan lấy hành lý được thu thập lúc ở khách sạn ra, cùng Liễu Vũ đơn giản tắm rửa thay bộ quần áo khác, sau đó đi đến đạo quan.

Lúc hai nàng tới cổng đạo quan, cửa lớn của đạo quan đóng kín, Trương Kế Bình giống như như bức tượng điêu khắc cách cánh cửa lớn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, còn người của phân cục Quảng thành Dân Tông Hiệp thì đang đứng đợi ở cổng.

Chưa tới giờ hẹn, người của phân cục Quảng thành Dân Tông Hiệp thấy cửa đạo quan không mở, không dám tự tiện đi tới gõ cửa.

Trương Kế Bình thì ngồi bên trong nhìn đám ngốc tới cửa cũng không biết đi gõ, cho nên anh không thèm mở cửa, thẳng đến khi đám ngốc bên ngoài hô thanh: "Chào Trương đạo trưởng, chào bà chủ Liễu." Anh mới nháy mắt đi đến trước cửa, mở cửa ra, thưa: "Mẹ."

Một tiếng 'mẹ', khiến cho mấy người của Dân Tông Hiệp vừa tính đi theo vào đạo quan đột ngột thắng lại.

Trương Kế Bình không phải là con trai của Lê Trùng Trùng hay sao? Mẹ của ông ấy không phải là Lê Trùng Trùng à? Như thế nào lại kêu Trương Tịch Nhan là mẹ? Ngay sau đó bọn họ sực nhớ tới lời đồn rằng Trương Tịch Nhan là chuyển thế trùng tu chi thân, tức khắc chân cẳng mềm nhũn.

Trương Tịch Nhan không để ý tới phản ứng của bọn họ, lập tức đi vào trong, hỏi: "Ở đây có quen không?"

Trương Kế Bình đáp: "Dạ tạm được, nhưng mà dưới gầm giường nhiều bụi quá."

Đang yên đang lành chui xuống gầm giường làm cái gì? Bắt chuột đập gián à?

Dưới gầm giường có bụi không phải là chuyện bình thường hay sao? Cho dù là có thói ở sạch đi nữa, chẳng lẽ còn muốn cả căn phòng không một hạt bụi à? Trương Tịch Nhan khó hiểu quay sang nhìn Trương Kế Bình.

Trương Kế Bình nói: "Con ngủ trong quan tài hơn hai ngàn năm, đột nhiên đổi lại ngủ trên giường nên không quen, ngủ dưới gầm giường thoải mái hơn."

Liễu Vũ nói thầm trong bụng: "Đúng là da trâu mà."

Trương Tịch Nhan nói: "Làm xong giấy chứng minh rồi tôi sẽ đưa cậu đi mở tài khoản ngân hàng, chuyển tiền vào, sau đó dạy cho cậu cách sử dụng phần mềm trên điện thoại, rồi cậu tự đi tới cửa hàng bán quan tài chọn cho mình một cái thích hợp đi." Khi nói xong, mọi người đã đi tới chính đường. Người của Dân Tông Hiệp chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị, máy chụp ảnh và laptop dùng để chỉnh ảnh cũng mang theo, cùng với máy thu thập vân tay nhập dữ liệu vào hệ thống này nọ. Bọn họ nhanh chóng chụp hình cho Trương Kế Bình, chép vào laptop.

Diện mạo của Trương Kế Bình vô cùng ăn ảnh, người nằm trong quan tài hơn hai ngàn năm, lớp da bên ngoài đã lột bỏ thay một tầng mới, trắng còn hơn cả trứng gà bóc, căn bản không cần photoshop, trực tiếp lấy dùng. Bên này vừa chụp ảnh xong, một người của Dân Tông Hiệp chủ động chạy chân đi giúp Trương Kế Bình lấy giấy chứng nhận thân phận tạm thời, công tác hậu cần làm đến vô cùng chu đáo.

Những nhân viên còn lại của Dân Tông Hiệp thì nói cho Trương Kế Bình, nếu như có chuyện gì cần, cứ tùy thời gọi điện thoại cho bọn họ, bọn họ nhất định làm hết sức mình.

Những chuyện Trương Tịch Nhan từng làm khiến cho người ta quá khắc sâu ấn tượng, tổng cục Côn Minh của Dân Tông Hiệp suýt chút nữa đã bị nàng san bằng. Ngô Phượng Khởi, Ngô đại lão của Dân Tông Hiệp, người mà chỉ cần dậm chân một cái thôi cũng đủ khiến cho Dân Tông Hiệp phải chấn động, bị Trương Tịch Nhan thu thập đến không dám phát tính tình, đám người bộ lạc Ứng Long từng tấn công Trương gia thôn, sống không thấy người chết không thấy xác, tới miếng tro cũng không thấy bay ra ngoài, chiêu hồn cũng không chiêu được. Hồn phi phách tán, thi cốt vô tồn, đó chính là kết cục của bọn chúng.

Đại lão như vậy muốn làm công dân tốt tuân thủ pháp luật, thật đúng là phúc phần của bọn họ khi được trợ giúp đại lão a.

Trương Tịch Nhan ngồi ở bàn dài cạnh cửa ra vào, khoảng thời gian lúc trước khi ở đạo quan làm cá mặn, nàng thường xuyên ngồi ở bàn dài này lên mạng xem phim lướt Weibo bán bùa chú, những ngày tháng thảnh thơi nhàn nhã kia, rốt cuộc không quay trở về nữa.

Trương Kế Bình ngồi trên đệm hương bồ, nhớ đến tiếng khóc tối hôm qua của mẹ, có chút lo lắng hỏi: "Mẹ ổn chưa ạ? Người chết không thể sống lại, xin mẹ nén bi thương."

Trương Tịch Nhan bắn qua một ánh mắt lạnh lẽo: "Câm miệng!"

Trương Kế Bình lập tức nhắm chặt miệng lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, so với con ruột còn ngoan ngoãn.

Nhân viên công tác gần đó: "..."

Xem ra Trương Tịch Nhan xác thật là Lê Trùng Trùng chuyển thế trùng tu chi thân.

Liễu Vũ để ý thấy phản ứng của mấy người này, nghĩ thầm: "Đúng là nay đã khác xưa."

Liễu Lôi tới, vừa vào cửa liền nói: "Ô kìa, không phải nói là muốn đi làm giấy chứng minh thân phận sao? Như thế nào còn ở chỗ này. Đi thôi, anh lái xe đưa mọi người đi."

Trương Tịch Nhan nói: "Đã làm xong rồi, đang đợi lấy giấy chứng nhận thân phận tạm thời."

Liễu Lôi nhìn thấy hai người đứng gần đó giống như là đồng đạo, lên tiếng hỏi: "Hai vị đây là?"

Liễu Vũ: Anh trai, ánh mắt của anh có phải hơi bị kém không thế. Tốt xấu gì cũng coi như đã bước nữa cái chân vào Đạo môn, lăn lộn bên ngoài lâu như vậy, người của Dân Tông Hiệp mà cũng không biết là sao.

Bất quá cô vô cùng vừa lòng với chuyện này, ít ra người của Dân Tông Hiệp chưa đến quấy rầy người nhà của cô. Cô nói: "Anh không cần nhận thức, bọn họ cũng sẽ không đến quấy rầy anh." Dứt lời, cô dùng ánh mắt uy hiếp nhìn hai người kia cùng với người chuẩn bị rời đi lấy giấy chứng minh thân phận tạm thời.

Hai người kia nhanh chóng cười đáp: "Đó là đương nhiên."

"Đương nhiên đương nhiên."

Liễu Lôi ngồi xuống một cái đệm hương bồ bên cạnh Trương Kế Bình, hỏi: "Ở đây có quen không, còn thiếu gì không vậy? Chiều nay chúng ta đi trung tâm thương mại đặt mua chút hàng Tết, cậu ở nơi này ăn Tết một mình quá quạnh quẽ, không tốt đâu. Nếu không đến nhà anh ở đi, anh dọn sẵn cho cậu một phòng rồi."

Liễu Vũ nói: "Anh, cậu ta tu luyện cổ thuật đó."

Liễu Lôi vặn Liễu Vũ: "Không phải em cũng tu luyện cổ thuật hay sao mà còn đi ghét bỏ người khác. Cậu em họ Trương này còn đáng tin cậy hơn em nhiều."

Liễu Vũ: "..." Thôi được rồi, các người muốn xưng anh gọi em, tôi không có ý kiến.

Không bao lâu, người đi lấy giấy chứng nhận thân phận tạm thời cho Trương Kế Bình quay trở lại.

Trương Kế Bình có được giấy chứng nhận tạm thời, Trương Tịch Nhan liền đưa anh đến một ngân hàng gần đó mở tài khoản. Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng, mai bắt đầu nghỉ Tết, bọn họ nhanh chóng tạo một tài khoản cho Trương Kế Bình, Trương Tịch Nhan cũng chuyển một số tiền qua tài khoản mới. Sau đó là đi mua điện thoại, đăng ký sim, tải các ứng dụng cần dùng, buổi chiều đến nhà Liễu Vũ ăn cơm cùng ba mẹ cô.

Bạn gái của Liễu Lôi sau khi đi khám xác nhận thực sự có thai, tức khắc trở thành đối tượng được quan tâm của cả nhà.

Mẹ Liễu chỉ có hai đứa con một trai một gái, tình huống của cô con gái như vậy phỏng chừng sẽ không có ý sinh con gì, cậu con trai đã hơn ba mươi, rốt cuộc cũng có tin vui có cháu cho bà bồng, đó tự nhiên là điều đáng mừng nhất.

Nhưng thái độ của nhà chồng nhiệt tình quá khiến cho chị dâu Liễu Vũ có chút chịu không nổi, nhìn thấy mấy người các nàng về tới, chị dâu nhanh chóng đi ra đón.

Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan đều có ngũ cảm nhạy bén, vừa bước qua cửa liền cảm giác được trong nhà có chút khác thường, sau đó nhìn thấy một thằng nhóc con của chị họ Liễu Vũ đang nhìn chằm chằm vào bụng của chị dâu, ánh mắt lộ ra ý đồ không tốt. Lúc hai nàng nhìn qua, thằng nhóc kia thấy chị dâu đứng dậy ra đón, liền giống như đạn pháo chạy tới muốn trực tiếp tông vào bụng chị dâu.

Trương Tịch Nhan nhanh chóng lắc mình xuất hiện bên cạnh chị dâu Kiều Hiểu Hiểu ôm nàng sang một bên.

Liễu Vũ thì trực tiếp giơ chân đá bay thằng nhóc kia ra ngoài.

Sức chiến đấu của thần của bộ lạc Hoa Tế tuy gặp phải mấy lão yêu quái có đạo hạnh ngàn năm kia không được xem ra cái râu ria gì, nhưng đặt bên trong Đạo môn, ít nhất cũng là BOSS của một phương, thằng nhóc quậy phá đụng phải cô thì chỉ có nước bị đá văng ra ngoài, đâm nát cả cửa kính thông ra ngoài vườn, thằng nhóc rơi xuống trong sân nằm yên không động đậy.

Cả đám người trong nhà đương trường choáng váng, mẹ của thằng nhóc kia phản ứng lại, thét chói tai chạy ra ngoài nhìn con mình.

Liễu Vũ lạnh mặt nhìn thoáng qua: "Không biết dạy thì đừng có đẻ, xã hội đòn hiểm xuất từ tay của chị đây không phải là thứ mà các người chịu nổi đâu."

Liễu Lôi cũng sửng sốt, thẳng đến nhìn thấy Trương Tịch Nhan đỡ bạn gái của anh đứng cách xa ba mét so với vị trí ban đầu, lúc này mới hiểu ra, bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt đỏ lên, chạy đến hỏi: "Em có sao không, em có sao không vậy?"

Kiều Hiểu Hiểu vẫn còn có chút ngây ngốc. Chuyện gì xảy ra vậy trời?

Ông bà ngoại của thằng nhóc kia cũng chạy tới, tức khắc cả nhà trở nên rối loạn.

Mẹ Liễu cũng ngây người, kêu: "Tiểu Vũ."

Liễu Vũ nói: "Thằng nhóc quậy kia cắm đầu chạy tính tông vô bụng của chị dâu."

Mẹ Liễu tức khắc không nói nên lời. Một bên là cháu ngoại của cô em chồng, một bên là cháu nội bé bỏng vừa mới đậu thai một tháng của nhà bà, ai quan trọng hơn, còn cần phải nói sao. Bà nhanh chóng đi đến kiểm tra Kiều Hiểu Hiểu, nhìn thấy không có việc gì, mới vội nói lời cảm ơn với Trương Tịch Nhan, sau đó nhìn ra ngoài sân, vô cùng lo lắng. Sẽ không xảy ra án mạng đó chứ?

Liễu Vũ trợn trắng mắt: "Chết thằng quỷ nhỏ mà thôi có gì phải sợ, ha hả." Chị đây bao nó đi tìm chết.

Trương Tịch Nhan liếc Liễu Vũ một cái, nhanh chóng dò xét thương tích của thằng nhóc kia, rất nặng, gãy xương sườn, vỡ gan, cần thiết đưa đi cấp cứu. Đối với cái loại tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư ác độc, cứu nó là không có khả năng, nhiều nhất chỉ có thể giúp nó gọi xe cấp cứu thôi.

Ba của thằng nhóc quậy còn đang chơi mạt chược, phát hiện con trai bị đá bay, nhanh chóng chạy tới, nghe nói là Liễu Vũ đá liền giơ nắm đấm tính đánh Liễu Vũ, sau đó bị một tiếng bạo rống của ông Liễu Sĩ Tắc ngăn lại: "Dừng tay!" Ông tiến lên mấy bước, bảo hộ Liễu Vũ ở sau lưng: "Nhanh gọi xe cấp cứu, thương tích như thế nào, cậu sẽ trả tiền điều trị." Ông chỉ vào mặt ba của thằng nhóc quậy: "Nhưng con trai của mày muốn hãm hại tính mạng cháu nội của cậu, cậu sẽ từ từ tính sổ với mày."

Ba của thằng nhóc quậy nói: "Con trai của con còn nhỏ, nó mới có mấy tuổi. Tiểu Vũ bao lớn rồi, em ấy đánh người như vậy chính là vi phạm pháp luật."

Liễu Vũ nhẹ hừ một tiếng, quay sang nói với Trương Tịch Nhan: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn cơm."

Trương Kế Bình nhìn nhìn Liễu Vũ, nhìn nhìn thằng nhóc đang nằm ngoài sân, lại nhìn nhìn Kiều Hiểu Hiểu: "Đá rất hay, tiểu trừng đại giới, hẳn nên như thế." Anh chỉ vào mặt ba của thằng nhóc quậy: "Đẻ mà không biết dạy, uổng vai trò làm cha. Con mất dạy, lỗi của cha."

Ba của thằng nhóc quậy tức tới mức ngay lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.

Kiều Hiểu Hiểu nắm chặt tay Liễu Vũ, ý bảo cô không cần lo lắng: "Chị sẽ nói với cảnh sát là em làm thế là vì bảo vệ chị."

Liễu Vũ cười cười, đáp: "Cảm ơn ạ."

Chỉ chốc lát sau, cảnh sát chạy tới, thằng nhóc quậy nhảy dựng lên như thể không hề xảy ra chuyện gì, la lối: "Con tính đẩy con mụ đó một cái thì làm sao, để coi con mụ đó có sinh non hay không thì biết, có gì mà căng." Nó lè lưỡi làm mặt quỷ lêu lêu mọi người. Đến nỗi thương tích, không có chút nào.

Xe cấp cứu cũng chạy tới, nhân viên y tế đè lại thằng nhóc quậy kiểm tra cho nó còn bị nó cắn một cái, sau đó phát hiện thằng nhóc quậy không bị trầy da dù chỉ một chút. Vì thế xe cấp cứu lại rời đi.

Liễu Lôi tiến đến, nói với cả nhà thằng nhóc kia: "Về sau đừng đến nhà của tôi nữa." Đuổi hết một nhà từ ông bà ngoại đến ba mẹ và cháu chắt ra khỏi cổng. Anh ấy nhìn thấy thằng nhóc kia vẫn tung tăng nhảy nhót, nhưng một ngọn đèn dương hỏa trên vai đã bay đến tay của Trương Kế Bình, sau đó bị Trương Kế Bình bóp tắt. Liễu Lôi đuổi cả nhà kia đi hết, quay sang nhẹ nhàng nói với Trương Kế Bình: "Cảm ơn." Việc bóp tắt dương hỏa và việc ngăn chặn không phải cùng một cái cấp độ, muốn lại lần nữa thắp lên đạo dương hỏa đã bị bóp tắt trên vai, kia phải nhờ tới cao nhân đắc đạo mới có thể làm được.

Trương Kế Bình vô cùng đạm nhiên mỉm cười đáp lại.

Liễu Vũ: đột nhiên cảm thấy cậu con trai ghẻ vừa nhặt được này cũng có một chút đáng khen nha.