-Rosered!
Đường đến nhà tiểu thư Spike, Vile đã thuộc lòng như cháo. Hắn không cần mất quá một giây để tới được dinh thự của cô.
-Đây đây, ra ngay.
Cô nàng bước ra mở cửa cho hắn. Chắc cô vừa mới tắm xong hay sao, nên mới búi củ hành mái tóc đỏ rực của mình và tỏa ra mùi hơi nước thơm ngát như vậy. Hắn chậm rãi lách người bước vào, không quên hít hít chút cần cỏ đê mê nhẹ nhõm trên người cô cho sảng khoái tinh thần.
Ở trong phòng khách rồi, liếc qua liếc lại không thấy ai, tận dụng lúc Rosered sơ hở, Vile bế xốc cô bay từ ghế đối diện lên đùi mình. Ngửi tóc cô bao phê, mà da cô cũng mềm mại nữa, sờ thấy sướng.
-Này, làm gì vội thế...!
Cô gõ một cái lên đầu hắn, nhưng không có vẻ gì muốn chống đối cả. "Được, đã thế ta cứ làm tới..."
-Hmm, mấy đứa vệ sĩ đi đâu hết rồi? Sao nhà cậu vắng thế?
-Tại Kaspakov sai bọn họ đi tìm kiếm thông tin linh tinh ấy mà; dù sao đây cũng không phải lần đầu. Cậu sợ tớ cô đơn à?
Cô nàng cười khúc khích. Vile càng siết chặt eo cô hơn nữa, từng ngón tay hắn mân mê lên phần ngực của cô, ý đồ đen tối đã hiện ra rõ mồn một như ban ngày, đến mức Rosered phải lên tiếng ho khan để can thiệp.
-È hèm! Chưa phải lúc nhé.
-Thế bao giờ mới đến lúc?
Cảm giác đôi chút thất vọng, hắn dẹp phứt chất giọng hiền hòa dễ chịu, thanh quản trầm trầm tỏa ra khí thế ác quỷ, buộc cô phải đỏ mặt nhượng bộ.
-Có thể... Tối nay, hoặc... Tùy cậu, nhưng không phải bây giờ!
-Mười phút nữa.
-Ế?!
-Chốt, không nói nhiều.
Hắn thả cô ra, đứng dậy vươn vai một cái.
-Thôi quay lại chủ đề chính. Như cậu đã biết là hiện tại, trên Trái Đất có một đám người mạnh bất thường, đồng nghĩa với việc sau này cũng còn nhiều kẻ khác như thế nữa.
-À, nhắc vụ đó, tớ cũng vừa gặp mấy người đó xong.
-Vừa xong?!
Vile nhíu mày, khóe mắt tím nhạt giần giật từng hồi, nhìn phát sợ. Có thể thấy từng sợi thần kinh đang nổi dần lên trên nền lòng trắng, vằn thành tơ máu.
-Phải, nhưng có vẻ bọn chúng không có ý định gây chiến gì...
-Tại sao lại thế, khi bọn nó vừa mới đánh cho Kaspakov và Vladimir nhập viện?
-Hm, có lẽ điều này nghe hơi khó tin... Nhưng chúng cố ra vẻ thù địch với chúng ta chỉ để cậu lộ diện thôi. Cậu biết đấy, đám fan của cậu trong thành phố không có kẻ nào được cậu ghé mắt nhìn xuống, nên bọn họ đang muốn thu hút sự chú ý bằng cách đấy thì sao?
"Có lí", hắn xoa cằm, "Thôi kệ đi! Thế nào cũng được. Nếu không có ý định phá ta, ta cho bọn bây yên ổn làm ăn."
-Thế bọn nó nói gì?
-Không có gì nhiều. - Cô nhún vai - Quay đi quay lại cũng chỉ là tra hỏi về cậu thôi, thậm chí không dám giơ một ngón tay ra đe dọa tớ nữa!
-Thế là tốt đấy... Được rồi.
Hắn đặt một tay lên vai cô, cười cười.
-Thôi, tóm lại cậu cứ cẩn thận. Đừng có để bị lừa đấy!
-Ừ, khỏi lo.
Rosered trưng ra nụ cười tỏa nắng làm Vile xiêu lòng mạnh mẽ. Hắn vội đánh lảng đi, quay mặt sang chỗ khác. Bối rối một hồi, nghe tiếng bước chân của cô tiến vào phòng bếp, hắn liếc theo.
"Hả...?"
Tim hắn như hụt mất một nhịp. Đằng sau lưng, phía gần cổ của cô, có một vệt sáng màu tím nhạt - giống như vết thương do vũ khí mang ma lực Hư Không chém vào. Hắn toan lên tiếng cảnh báo, nhưng vội ngậm miệng lại.
"Thế bất nào?"
Vết thương loại đó khiến một kẻ thần kinh thép như hắn cũng phải đau đớn vật lộn một cách điên cuồng, thế tại sao Rosered lại chẳng cảm thấy gì cả? Mà sau cùng, rốt cuộc vết thương đó từ đâu mà đột nhiên có? "Lúc nãy bế cô ấy trong lòng còn không thấy gì cả mà...!"
Mắt hắn vô tình mở to ra hơn một chút nữa, chậm rãi đặt lên vệt sáng le lói trên người cô. Đúng là có, quả là có, hắn không có bị ảo hoa. Hắn từ từ tiến lại đằng sau, bất thình lình cô vấp phải bậc cửa, ngã bệt xuống đất.
-Ối!
-Cậu có sao không?
Hắn vội chạy lại đỡ cô, nhưng không nhìn vào chân mà cứ cắm mãi mắt lên lưng cô. Vết thương vừa nứt toác ra một cách khủng bố khi cô cúi đầu xuống, nhưng lập tức mất tích khi cô ngẩng đầu lên. Cảm tưởng như... Đây là một sinh vật Hư Không cải trang vậy.
Bàn tay hắn đột ngột lạnh ngắt. Nhưng hắn vẫn nghi ngờ, chưa dám kết luận liều. Sai lúc này, hắn sẽ mất cô ngay.
-Hì hì... Tớ ổn mà! Đâu có yếu đến mức đó.
Vile lùi lại một bước, rất tự nhiên, và vẫn tập trung quan sát từng chuyển động của cô dù là nhỏ nhất. "Năng lượng lưu chuyển dồi dào... Check. Ma lực mạnh... Check. Tính cách cute... Check. Ngực khủng... Check. Vậy sai ở đâu nhỉ?"
Càng nghĩ càng căng thẳng, hắn bật Ám Tốc lên để tập trung suy nghĩ trong một giây. Thì ngay lập tức, trước con mắt kinh hoàng của hắn, cô hoạt động rất mượt, rồi liền sau đó - dường như nhận ra thời gian xung quanh đang bị làm chậm - lại đứng yên.
"Cái...!"
-Ngươi....!
Định quát lên một tiếng, rút ngay vuốt quỷ ra, nhưng hắn vội cắn răng, nuốt lại lời nói.
-Ngươi nào? - Rosered ngơ ngác nhìn quanh - Có ai quanh đây à?
-Không, không có... Chắc tớ bị ảo giác.
-Cậu chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, đừng có đánh đấm suốt ngày thế. Hại người lắm đấy.
-Vậy chắc tớ đi ngủ đây. Tạm biệt nhé!
Vile quay lưng đi, vừa cười vừa nói, nhưng cái cười của hắn chẳng được tươi cho lắm. Tâm trạng hắn rối như tơ vò, liệu có phải Rosered đang bị điều khiển không, hay là kẻ nào đã ám hại để cướp thân xác cô rồi? Hắn đã biết rõ cô gái hắn vừa nói chuyện cùng không phải người mà hắn quen, nhưng mà nếu vậy, đó là ai?
-Trời ơi, khốn nạn, khốn nạn!....
Nghĩ ngợi đến điên đầu chừng mười phút, cảm thấy đã đủ xa khỏi nhà cô, gã Chúa Quỷ vung tay lên trời đấm loạn xạ. Từng tảng mây trôi bị áp khí nổ cho tan tác khắp nơi, khắp thành phố vang vọng những tiếng nổ rầm rầm như bom khủng bố.
-Phantom!
Hắn bắt ấn chú chuyển không trên tay, thét vào trong đó. Tạo Vật Chủ của Âm Hồn Giới đang ngồi làm việc, tự dưng xuất hiện một cánh cổng không gian bé như lỗ đít, xong "Ầm" một cái như sấm động, cậu bị hất văng ra khỏi bàn, ngã cắm đầu xuống đất.
-Mẹ mày! - Cậu đứng dậy, rút soạt dao, chửi ầm ĩ - Mày lứng à!?
-Ta cần ngươi giúp!
Cảnh cổng không gian bị xé toác, Vile chui vào phòng Phantom một cách tự tiện.
-Nhờ như thế là hơi gấp rồi đấy!
Phantom gằn giọng, lông mày nhíu lại như sắp phát khùng.
-Rất gấp!
Hắn bóp cổ cậu, trừng mắt đối diện nhau. Chúa Tể Linh Hồn chỉ cần liếc sơ qua một cái là biết hắn vừa gặp chuyện gì.
-Thế này... Thì nguy đấy. Thế hệ Tạo Vật Chủ thứ hai không dễ giết hay bị điều khiển đâu. Có lẽ ngươi nên nhờ đến Void, có thể ông ta sẽ biết được gì đó?
-Vậy lại phải đi tìm Wither nhờ tạo cổng?
-Ừ. - Cậu gật đầu - Nhanh chân lên.
---------------
Nội trong Tận Diệt, toàn bộ không gian có thể bị Vile thao túng, nhưng vượt ra ngoài khu vực khác, hắn đúng là điên đầu.
-Mẹ nó, tại sao lại là lúc này!
Vladimir vừa mới bình phục, còn chưa học xong chương 1 của quyển phép thuật Hư Không, đã bị hắn mò đến tận nhà.
-Ê!
Hắn xông vào như đúng rồi, đám cảnh binh xung quanh vội né dạt ra.
-Ngài đến đây làm gì gấp vậy?!
Khổ thân anh thừa kế tộc Kiev, đang luyện công mà cũng phải vội chạy ra mở cửa nếu không muốn bị ông chủ nóng tính đập bung mẹ cả biệt thự ra.
-Tìm cho ta Wither. Nhanh.
-Nhưng mà để làm gì...
Anh hỏi khẽ, nhưng không nhận được một câu trả lời nào. Khóe mắt tên Chúa Quỷ đằng kia đã gần như nứt toác, từng sợi gân trên đầu nổi lên cồm cộm, nói thêm một câu ngu người nào nữa thôi hắn sẽ vạt cho bay mồm.
-Xong rồi!
Cánh cổng không gian vừa mới mở, Vile lao vù vào bên trong. Lại đến ông bố vợ bị lôi ra hỏi tội.
-Ông già!
-Hử?!
Đang ngủ mà cũng bị hạch sách nữa, chậc.
-Hổn cái lừ! Void đang ở đâu?
-Ngươi hỏi làm gì?
-Rosered đang bị sao đó ấy, tôi không biết là sao cả!
Wither sờ tay lên thái dương, xoa xoa vài cái.
-Nguy rồi.
-Nguy rồi?
Vile nghiến răng, nội năng bóng tối bung tỏa ngày một đậm đặc, gần như nuốt chửng không gian xung quanh.
-Con bé đang... Nằm rải rác khắp vũ trụ Tận Diệt của nhà ngươi. Ma thuật Hư Không cấp tối thượng!
-Cái quần què gì vậy what the fuq! Thằng Void đó đang muốn tuyên chiến?
-Ta e là... Đúng như thế.
Hắn đập tay lên trán. Phải rồi, có thế mà không nghĩ ra. Cứ mải trổ tài thám tử với bọn người Trái Đất mà hắn quên mất, thân phận thực sự của hắn là như nào, ý nghĩa cuộc đời hắn là như nào, và cái mạng của hắn bao nhiêu người đang thèm khát!
-Ông có tìm được lão ta không?
-Lang thang đâu đó trong vũ trụ.
Wither cố giảm thiếu hết sức những lời cần nói với thằng con rể tương lai, vì sát khí nơi hắn bùng nổ quá mức điên cuồng rồi.
-Ngươi định làm gì đấy?....
-Giết.
Một tiếng lạnh lùng hạ xuống, vuốt quỷ bật lên cánh tay phải của Vile. Cuộc thanh trừng đẫm máu cuối cùng hắn phải thực hiện là đây. Sinh mạng này, hắn sẵn sàng vứt đi rồi, chẳng cần đến làm gì nữa.
---------------------
Đôi lời tác giả: Ta cayyyy lắm khi phải bẻ cốt truyện một cách nhạt nhẽo và mất chất như này, nhưng các chế hiểu cho, rằng là... Cái này thật sự cần phải có.