Darkness Holder - Kẻ nắm giữ bóng tối

Chương 97: Khổ chiến



ẦM!!


Wither chưa kịp nhìn ra trời trăng gì cả, không gian đã bị xé toạc một tiếng man rợ, Vile phóng đi để lại một vết cắt dài hàng năm ánh sáng sau lưng. Vận tốc của hắn đã không còn gọi là vận tốc bóng tối nữa, mà nó phải là một cái thứ mẹ gì đó mà hiểu biết của bất kì ai cũng không thể vươn tới được.


Nói ngắn gọn, là hắn nhanh vãi cả lìn.


Trên Trái Đất lúc này, bầu trời tối sầm. Khi mà kẻ điều khiển bóng tối vừa quay trở lại với vũ trụ của hắn, cơn thịnh nộ điên cuồng bên trong liên tục hóa thành từng đợt sóng hắc ám che lấp đi toàn bộ ánh sáng đang tồn tại. Đêm thống khổ đầu tiên đã trở lại sau năm vạn năm, và cũng là đêm thống khổ cuối cùng mà vũ trụ này phải chứng kiến.


Berserk từ xa xa đã cảm nhận được một nguồn ma lực khủng khiếp đến không thể che giấu nổi đang phi đến như vũ bão. Biết là không thể cản nổi, ông chẳng có cách nào ngoài lập tức chạy đi cứu vớt lấy bất cứ sinh linh nào còn có thể cứu được.


Tất cả Lực Lượng Khởi Nguyên, vẫn đang trong sinh hoạt hàng ngày, vội một cái lạnh toát sống lưng, như thể cơn điên cuồng của vũ trụ đang nổi lên vậy. Một cuộc thảm sát sẽ xảy ra trong vòng mười hay hai mươi phút nữa, không hơn.


-Thằng đó điên rồi!


Bog ném văng bát máu đang uống dở, lập tức xách gáy Salotha:


-Đem toàn bộ người dân trên hành tinh này tốc biến sang chỗ khác, càng nhanh càng tốt! Nếu không cứu được thì cứ vứt mẹ đi mà chạy!


Không để cô kịp phản ứng, anh lao ra đón đầu thằng đồng đội cũ, nhưng với một tư thế run rẩy chưa từng có từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ.


-Mẹ nó...! Làm sao bây giờ...!


Từ khoảng cách xa gần một nửa vũ trụ, anh đã thấy áp khí dồn lên thanh quản muốn tức thở. Ám Long, chính xác là uy lực của con rồng đó, mới đủ khiến cho không gian này chao đảo. Nhưng lần này thì không thể có chuyện Vile bị vỡ cổng ma lực mà ngắt chiêu, vì hắn không còn tồn tại trong một thân xác vật lí nào nữa rồi.


-Này! Bog!


-Ah, các ngươi đấy à...


Toàn bộ team đã sẵn sàng. Bảy kẻ, cả đồng đội lẫn kẻ thù một thời của hắn, đều phải đứng ra ngăn cản tên này, nếu không, thề quyết vũ trụ này sẽ tan tành không còn một mảnh. 


-Thằng yandere chết tiệt! Thứ giận cá chém thớt! 


Drake nghiến răng ken két, nhưng mạnh mồm là thế vẫn phải trốn trong áo Volvox, nếu không sẽ bị áp khí của Chúa Quỷ ức chế cho đột tử. Demon hai mắt giần giật liên tục, cây cúp sáng rực, đủ biết gã dù rất hăng tiết trâu nhưng cũng đang cực kì bối rối. Serphant khỏi nói rồi, cô căng thẳng đến cực độ, từng nhịp thở làm hai quả ngực lắc lên lắc xuống muốn mù cả mắt.


Yupia chậm rãi châm thuốc lào, một tay cầm điếu, một tay cầm dùi. Không ai trách được anh, những lúc cảm thấy cận kề cái chết thì anh bình thản một cách đáng sợ. Và một Thiên Thần Khởi Thủy cuối cùng, chỉ vừa mới thức tỉnh ít lâu, Tác Đại Đế còn chưa kịp đặt tên đã bị lôi ra trận chiến sinh tử này.


-Mẹ kiếp, số nhân vật phụ nó khổ vãi lone...


-Ha ha...


Cả bọn cười nhạt trước câu đùa của anh. Thật sự nó nhạt vl.


Đứng trấn giữ một bên là Lực Lượng Khởi Nguyên, còn phía sau đều đã biết thực lực của mình không đủ chỉ tổ làm vướng cẳng, đã hết sức tỏ ra có ít bằng cách hùa nhau chạy trốn sạch trơn, tất nhiên là với sự giúp đỡ của toàn bộ Thiên Đường, Địa Ngục và Thần Cảnh. Vũ trụ chính là sinh vật, miễn sinh vật còn tồn tại, không gian có hư hại bao nhiêu cũng không thành vấn đề.


Sau khoảng bảy phút, áp khí đã cuồn cuộn dâng cao đến không thể nào thở nổi. Bog dựng một bức tường rào máu chắn đằng sau lưng, phân đôi một nửa vũ trụ. Bên này, anh và đồng đội là khô đến giọt máu cuối cùng, còn bên kia ráng mà giữ lấy cái mạng thôi, không cho tham gia được.


-Cho tôi tham gia với!


Đang chém gió lộn xào chờ ác mộng ập tới, phía bên này hàng rào lại vang lên một tiếng nhờ vả.


-Các ngươi trình không đủ, nhanh cút đi đi.


Là đám bạn của Vile: Constan, Lily, Vladimir, và một vài vị Quỷ Vương nữa. Bọn họ đã hoàn thành việc sơ tán một nửa vũ trụ chỉ trong có mấy phút, đáng nể thật đấy.


-Được, vậy bọn tôi đứng đây cổ vũ.


Yary đùa một câu rất nhạt, rồi đứng dựa lưng vào bức tường máu, kiếm thắt bên hông. Mọi người thì tưởng anh chàng bất cần là thế, nhưng anh ta dùng nhãn thuật truyền đạt một thông điệp: 


-Đừng gấp. Tường của lão Bog, tôi chém được. Chờ lát nữa đánh nhau rồi bọn mình ra.


Ai nấy gật đầu tán thưởng.


----------------


-Mười phút rồi.


Volvox hít một hơi, mũi mâu khổng lồ sau lưng cầm lăm lăm trên tay. Âm thanh chưa thể nghe, bóng hình chưa thể thấy, nhưng cỗ ma lực kiêm nội năng khổng lồ của Vile đã giúp bọn họ cảm nhận được sự căng thẳng cực độ mà hắn đang gây ra.


-Còn bốn mươi giây.


Constan bấm ngón tay, rất là bình tĩnh.


-Tốt lắm.


Bên này, toàn bộ Lực Lượng Khởi Nguyên đã thủ thế sẵn sàng.


-Ê! Ta không đến muộn chứ?


Một bóng hình mờ mờ ảo ảo đi xuyên qua bức tường máu. Berserk đứng cười hề hề, một tay đút túi áo, một tay ẩn ẩn những luồng sóng xung kích lan tỏa ra xung quanh.


-Còn hai mươi giây.


Đáp lại ông, chỉ có tiếng thở đều đặn của cựu Tổng lãnh binh Thiên Thần. Đối mặt với cái chết, cậu không có tỏ một thái độ gì là mất bình tĩnh. Về điểm này, phải khẳng định cậu giống Yupia hơn là ông nội Drake của mình.


-Mười giây.


Toàn bộ binh đoàn phía trước đã nín thở, lặng lẽ quan sát. Áp khí rõ mồn một, không thể nào không nhận ra được. Nó như một bàn tay vô hình bóp chặt lấy thanh quản người ta vậy. Yary chậm rãi đưa tay lên chuôi kiếm, hít một hơi sâu.


-Mà, ta làm gì ở đây nhỉ?


-Giết thằng đó thôi. Tai ương trong vũ trụ này, một tay hắn gieo rắc. Khả năng thắng thì cũng cao đấy, nhưng cản được hắn hay không còn là một chuyện khác. Và giết được hắn, nó lại là một chuyện rất khác nữa.


Bức tường máu của Bog không thể nào chặn nổi bước tiến của Vile, ai cũng biết điều đó. Kể cả có là tường obsidian của Demon thì cũng không làm gì được. Chỉ còn một cách cuối cùng thôi, là cứ đuổi đánh Vile cho đến khi nào hắn ngã gục.


-Ba giây.


-Tập trung vào khoảnh khắc đầu tiên! Đừng để hắn chạy thoát!


-Một giây...


Khoảng thời gian một trăm cái tích tắc mà tưởng như dài vô tận... Trái tim của từng người đều đập cùng lúc, có trách, có buồn, có giận, có đau... Nhưng mà kìa, Constan đã mở trừng mắt ra, và Yary tay đã siết chặt chuôi kiếm.


-CHIẾN!!


Berserk quát một tiếng lớn, uy lực phát ra đẩy lùi một màn sương đen đặc đang ẩn mình bên trong khoảng không gian tối vô tận trước mắt mọi người. Lộ ra bên trong đó, xuất hiện một thứ nhân hình dị hợm, như một thực thể trôi nổi không có hình dạng gì. Người ta chỉ biết hắn tồn tại vì bộ vuốt khổng lồ nằm bên phải, và đôi mắt nửa tím nửa đen đang sáng rực, với những đường gân xé toang hốc mắt của hắn ra.


Hai bên lao vào. Nhân ngay lúc đó, Yary vung kiếm, chém đứt bức tường máu, nhưng lại có một âm thanh lóp ngóp kì lạ vang lên trên lưỡi kiếm của cậu.


-?!


Constan là người đầu tiên nhận ra: Đây chính là cái đầu lâu của Void đã bị móc mắt và bẻ gãy cả hai hàm răng. Điều đó thực sự lí giải tại sao Vile lại đến muộn hơn so với dự tính của cậu bốn mươi giây.


Nhiều người sẽ đặt câu hỏi: Tại sao Chúa Quỷ phải đuổi giết đến cùng, trong khi việc cần làm thì hắn đã làm xong mất rồi? Thì câu trả lời là: Ma lực Hư Không ẩn chứa trong vũ trụ này quá nhiều, khiến cho Tận Diệt bị biến chất, sắp trở thành Hư Không thứ hai. Hắn chỉ muốn một sự thanh tẩy, nhưng vì đã điên giận đến mất kiểm soát trước sự biến mất của Rosered, cũng như không buồn mở mồm ra giải thích, nên hắn sẽ chém chết bất kì ai cản đường.


Hắn sẽ bị người đời truyền tụng như một kẻ phá hủy vũ trụ, nhưng hắn không có quan tâm. Chính xác, lí trí hắn không còn hoạt động để mà quan tâm thế sự nữa. Có là một Tạo Vật Chủ như Void, đứng bên trong lãnh địa của Vile, khả năng giãy giụa trước hắn cũng là không có lấy một!


-Arrrrgh!


Cả bọn nhanh chóng rời sự chú ý khỏi cái đầu lâu khi tiếng rên rỉ của Demon vang lên. Một tay hắn vừa bị chặt đứt, chỉ trong có vài giây ngắn ngủi không để ý mà thôi.


-Thằng điên này!


Berserk bạo phát ma lực, không gian sáng lòe một sắc đỏ chói mắt, không phải để áp chế, mà là để nhìn cho ra xem Vile đứng ở đâu. Thì hắn đang đằng kia, nhanh thoăn thoắt, với bộ vuốt trấn phái không ngừng vung lên vung xống tấn công tất cả mọi kẻ mà mình nhìn thấy.


Volvox là nạn nhân thứ hai. Dù năng lực của cô có kinh dị cách mấy, cũng không thể nào ngăn cho cô khỏi hàng trăm vết cào chồng chất lên nhau mà hắn dồn vào. May mắn có mũi mâu đã đỡ cho cô bốn nhát vào cổ, gãy làm bốn mảnh luôn, trước khi Chúa Quỷ tiếp tục chuyển mục tiêu sang thằng khác.


È hèm, hãy hít một hơi sâu...


Bây giờ là Yupia! Yupia anh ấy vừa mới hóa làm bạch cầu, nhưng rốt cuộc anh ấy chỉ là một thằng Tiểu Bạch Kiểm chuyên thông bồn cầu nên người ta gọi tắt là bạch cầu mà thôi! Không có khả năng khử trùng sát khuẩn gì cả! Nạn nhân thứ ba ĐÃ NGÃ XUỐNG!!


Không kịp để cho đám còn lại phản ứng! Vile đang tấn công ngược trở lại Bog! Bog đang cố sức trao đổi chiêu thức với Vile, nhưng dường như Huyết Quỷ anh ta quên mất là chỉ được trao đổi chiêu thức khi chúng mày CÓ CHIÊU THỨC ĐỂ MÀ TRAO ĐỔI! Anh ấy định chống cự cái con mẹ gì nếu như anh ấy không định vị được cả đường đi nước bước của Vile chứ hả? Một quả tông lào vào mồm và Bog đã nằm!


Nạn nhân thứ năm không ai khác đó chính là Serphant! Serphant cô ấy nghĩ rằng một bộ ngực nhiều sữa sẽ cứu cô khỏi một trận chiến đồ sát một chiều ư, không thể đâu vì thằng Vile nó đang nhắm mắt! Hắn không ngừng tiếp cận cô từ nhiều phía và ép cô ăn chuối bằng nhiều mồm khác nhau! Nếu cô từ chối, hắn chắc chắn sẽ... Ồ không Serphant đã từ chối! Vile phang ngay một chiếc tổ ong vào đầu và cô ĐÃ PHẢI NẰM XUỐNG!


Nạn nhân thứ sáu, tất nhiên rồi, Drake sau khi chứng kiến Volvox - cái bao cát di động của mình ngã xuống, anh ấy đã ngã xuống theo vì áp khí của Vile. 


Well cũng chỉ đến thế thôi, ít ra anh đã có một sự hi sinh rất nhảm.


Nạn nhân thứ bảy, là anh Thiên Thần Khởi Thủy vô danh đằng kia. Anh ấy đã chống cự một cách nhiệt tình đến không thể nhiệt tình hơn, với hàng loạt những màn pháo nổ rực trời như pháo đám cưới của một đại gia nào đó ở Hà Nội... Nhưng mà cũng như anh đại gia phải ăn gậy, anh ấy đã bụng bự vì chống cự quá nhiệt tình!


Nạn nhân thứ tám, chỉ còn lại một mình Berserk, từ nãy đến giờ vẫn sáng lập lòe như một cái đèn báo cháy! Vile tuyên bố rằng hắn rất ngứa mắt với cây đèn cầy ấy, nên hắn quyết định chém cho ông bố một màn máu lửa tưng bừng, chính thức lôi tám quả chuối vào nồi thành tích của mình với tên gọi là Nộm Bát Chuối, và đặt dấu clear cho toàn bộ khu vực phía bên ngoài màn máu!


Yary quá sức gàn khi thấy các tiền bối bị chém cho giãy đành đạch mà không kịp giãy giụa (???), vừa cắt xong tấm chắn máu liền phải khâu lại ngay!


-------------------Stop tấu hài


Vile gầm lên nghe muốn điếc tai, vung tay ra đằng trước. Binh đoàn quỷ thú của hắn lúc này mới xung trận, để thanh trừng hết một nửa còn lại của vũ trụ. Bọn chúng không phải từ ma lực của hắn tạo ra, mà là vật chất trong một nửa Tận Diệt bị luyện hóa thành bóng tối dưới sức mạnh kinh khủng của Chúa Quỷ.


Những người đứng bên kia chẳng biết làm gì ngoài vô vọng tiếp thêm ma lực cho tấm màn chắn máu. Đám quỷ thú đông đến ngàn vạn tỉ con, dàn đều ra, thi nhau cắn xé tới tấp. Vile vẫn đứng trân trân nhìn về phía Constan, nhưng ánh mắt của hắn không tỏa ra một chút gì gọi là cảm xúc. Nó đã trở nên trắng bạch một cách vô hồn.


Chính lúc này, tấm khiên sáng lên một màu xanh lục kì lạ; ánh sáng không lồ che chắn cho mọi người phát ra từ một đám tinh vân màu đỏ dạng xoắn ốc, nằm trên cao vô tận mà chiếu xuống. Nhìn phía của Vile, hắn không cách nào không nhận ra được, đây là hình dạng của một bông hoa hồng.


-Rosered...?