Đặt Bẫy Cha Cục Cưng

Chương 4





Mặc dù quyết định sau khi rời khỏi đây thì sẽ kết thúc mọi chuyện, nhưng Lục Thừa Diệp vẫn lấy danh thiếp của mình đưa cho Lam Lam. “ Đây là danh thiếp của chú Lục, ở đây có số điện thoại của chú, nếu cháu muốn tìm chú thì gọi vào số này, cháu hiểu không?”
“ Dạ, cháu biết rồi.” Lam Lam cầm lấy danh thiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn cười vui vui vẻ. “ Nếu cháu gọi, chú có nghe điện thoại của cháu không?”
“ Tất nhiên rồi, lúc nào thích thì cháu cứ gọi, nhưng chú sợ mẹ cháu không thích cháu gọi điện thoại cho chú.” Anh cũng không ám chỉ gì, chỉ là trực giác cảm thấy Tả Tử Quân sẽ không cho Lam Lam gọi điện cho anh.
“ Vậy khi nào mẹ không có ở đây thì cháu sẽ gọi cho chú, được không?”
Anh gật đầu một cái.” Được.”

Sau khi Lam Lam cám ơn việc anh đưa danh thiếp cho bé, bé cũng muốn tặng quà cho anh, đó là con thỏ nhỏ rất đáng yêu làm bằng đất sét mà bé làm ở nhà trẻ, anh vui vẻ nhận lấy quà của Lam Lam.
Không lâu sau thì Tả Tử Quân đã trở lại, mà anh cũng tuân thủ cam kết, đứng dậy rời đi.
Tả Tử Quân cùng Lam Lam tiễn Lục Thừa Diệp ra khỏi phòng, chợt nhìn thấy bà chủ nhà đang ngồi trên thảm cỏ, vừa ôm bụng vừa bật ra tiếng khóc nức nở, cô vội vã chạy tới hỏi thăm.
“ Bà chủ Lộ, bà làm sao thế? Bị thương chỗ nào vậy?” Tả Tử Quân lo lắng hỏi.
Bà chủ nhà đã 80 tuổi, đến năm nay thì sức khỏe cũng đã giảm sút rất nhiều, bác sĩ đã chẩn đoán là chứng mất trí nhớ, có lúc hành động giống hệt một đứa bé, thấy cái gì cũng bỏ vào miệng.
“ Bà ơi, bà bị sao vậy?” Lam Lam cũng đi theo mẹ hỏi thăm.
“ Bụng của bà rất đau, đau muốn chết.”
Tả Tử Quân vội nói với con gái: “ Lam Lam, con nhanh đi tìm dì Á Vi đến đây đi.”
“ Vâng.”
Cao Á Vi vẫn nghĩ là bà ngoại đang ngủ trưa trong phòng, nghe Lam Lam nói bà ngoại bị đau bụng liền cùng Hạo Hạo chạy đến, nhìn qua nam nhân cao lớn xa lạ bên cạnh một chút, sau đó hỏi: “ Tử Quân, bà ngoại chị thế nào? Bị thương chỗ nào?”
“ Em đã xem qua, bà Lộ không có bị thương bên ngoài, chỉ nói là rất đau bụng.”

“ Bụng đau quá, thật đau mà…” Bà Lộ rên một cách khổ sở.
“ Chị nghĩ bà ngoại tám phần là ăn bậy gì rồi, phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện, chị lập tức chạy về gọi xe cứu thương.” Cao Á Vi vừa rồi quá nôn nóng nên quên mang theo điện thoại, hiện giờ muốn chạy về nhà gọi điện thoại gọi xe cứu thương.
“ Tôi có thể đưa bà đến bệnh viện.”
Lục Thừa Diệp vừa nói, không chỉ có Tả Tử Quân sửng sốt, ngay cả Cao Á Vi cũng cảm thấy bất ngờ.
“ Tử Quân, vị này là…”
“ Dì Á Vi, đây là chú Lục, là bạn của mẹ cháu.” Lam Lam nhanh chóng giải thích.
“ Gọi xe cứu thương rất lâu, để tôi đưa bà đến bệnh viện. Để tôi ôm bà lên xe.”
Anh cúi người xuống ôm lấy người đang ngồi trên cỏ, Cao Á Vi thay anh mở cửa xe phía sau.
Mặc dù Tả Tử Quân rất hi vọng Lục Thừa Diệp nhanh chóng trở về Đài Bắc, cách xa mẹ con cô một chút, nhưng bà Lộ hình như rất đau, không có cách nào khác, hiện tại phải nhanh chóng đưa bà Lộ đến bệnh viện.
Tả Tử Quân lo lắng tình hình của bà Lộ, cũng nghĩ Á Vi cần người giúp một tay, cùng với hai đứa bé đều đến bệnh viện.

Bà Lộ sau khi chụp X quang thì không phát hiện ra vấn đề gì, bác sĩ đoán là bà đã ăn thức ăn không hợp vệ sinh, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao, mọi người nghe bác sĩ nói vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thừa Diệp lái xe đưa mọi người trở về. Khi về đến nhà, Cao Á Vi lại cảm ơn anh, sau đó cùng con trai đưa bà ngoại về nhà nghỉ ngơi, còn Tả Tử Quân cùng Lam Lam vẫy tay tạm biệt anh, sau đó đưa mắt nhìn anh lái xe rời đi, tâm trạng căng thẳng của cô lúc này mới được thả lỏng.
Sau này chắc sẽ không còn cơ hội gặp mặt anh nữa!
Tả Tử Quân xoa đâu con gái, cô giữ “ bí mật” này nhiều năm như vậy, may là không bị ai phát hiện, cô quyết định đem lần đến thăm này của anh là một việc xảy ra bất ngờ thôi, cuộc sống của hai mẹ con cô sẽ không có gì thay đổi, cô và Lam Lam sẽ tiếp tục cùng nhau chung sống.
Buổi tối, sau khi Lam Lam ngủ, Tả Tử Quân ra khỏi phòng, cô rót một ly nước, ngồi trên ghế chậm rãi uống. Cô nghĩ về chuyện xảy ra hôm nay, cũng nhớ đến chuyện trước kia.
Cha cô là một nhân viên công vụ, cả nhà bốn người bọn họ vốn có một cuộc sống vui vẻ, êm ấm. Nhưng sau khi mẹ cô sinh em trai, em cô vừa sinh ra đã không thể nghe cũng không thể nói chuyện được, thường hay khóc rống không ngừng, nghe nói là vì não bộ thiếu dưỡng khí dẫn đến não bị tê dại. Mẹ cô vì chăm sóc em trai vô cùng mệt mỏi nên ngã bệnh.
Năm ấy, cha vì bệnh tim tái phát mà qua đời, mặc dù có tiền bảo hiểm nhưng không ít chủ nợ tìm đến nhà, khi đó họ mới biết những năm gần đây, cha mượn không ít tiền của bạn bè, cuối cùng các cô chỉ còn lại một ít tiền. Bệnh mẹ cô lại càng ngày càng nặng, không thể xuống giường được, vì vậy cô tạm nghỉ học ở nhà chăm sóc mẹ và em trai, kiếm thêm một số việc thủ công về làm. Chị cô cũng nghỉ học đi làm.
Nhưng chỉ dựa vào tiền lương của hai chị em cô thì không thể ứng phó được tiền chữa bệnh của mẹ và em. Chị cô nói với cô không cần lo lắng, sau đó vài ngày thì cầm một khoản tiền về nhà nói là do bạn mình ượn. Khi đó cô đơn thuần không nghi ngờ gì, sau đó mới biết thì ra là chị cô làm ở quán rượu, khoản tiền đó là chủ quán cho chị cô mượn…….
Những ngày về sau càng khó khăn hơn, mỗi lần nghĩ đến việc chị cô vì gia đình mà làm ở quán rượu, cô liền cảm thấy xót xa. Nhưng các cô thật sự không có cách khác, hơn nữa chị cô ngược lại còn an ủi cô, nói mình chỉ làm hai năm, sau này nhất định sẽ gả cho người có tiền.