Đất Ma

Chương 22: 22





Bà chủ quán nói hai vợ chồng Lan – Hùng và đôi chó đã bị cho “ra đảo” an toàn, Điền Quý bèn nói:
“Cháu sẽ liên lạc với trụ trì chùa Trấn Long, chuyện nhang đèn tạm thời cho những hồn ma mất mả sông ấy sẽ hỗ trợ bác.”
Cụ bà nhăn mày, nói:
“Lão sư già ở chùa Trấn Long nổi tiếng là vắt cổ chày ra nước, đời nào lại giúp tao khơi khơi thế?”
“Bác cứ yên tâm.

Đâu sẽ có đó.”
Anh chàng nhún vai, rồi chào bà cụ ra đi.
Hai người Điền Quý, Phượng Ngân đến chùa Trấn Long thì đã gần mười giờ tối, cổng chùa đóng im ỉm, từ xa nhìn vào không thấy một chút đèn đóm nào cả.

Dưới cơn mưa tầm tã, ngôi chùa bỗng chốc trở nên im ắng lạ thường.

Có một bầu không khí nặng nề và u ám lẩn khuất trong những cơn gió lạnh thấu xương.
Điền Quý bỗng có dự cảm không hay, bèn bước lên đẩy nhẹ vào cửa chùa một cái.
Chùa không khóa cửa.
Hai cánh cửa chùa bằng gỗ gụ bị Điền Quý đẩy mạnh sang hai bên, để lộ một bóng người đang quỳ trong sân trước, đầu cúi gằm xuống mặt sân lạnh lẽo.

Mưa gió lạnh căm căm vô tình quật vào, ấy vậy mà người này vẫn im lìm như một bức tượng đá.
“Quý! Có mùi máu.”
Phượng Ngân đứng bên cạnh bỗng giật tay áo anh chàng, vẻ mặt nghiêm trọng, nói.
Điền Quý cắn răng, đấm tay vào tường một cái, quát lên:
“Mẹ kiếp!”
Lúc này trông anh chàng điên cuồng như một con thú hoang vậy.
Cửa thiền thanh tịnh, đến thịt thà cũng không có, lấy đâu ra mùi máu?
Hai người nhấn từng bước lại gần bóng người đang quỳ giữa sân.
Phượng Ngân có thể nhìn rõ môi Điền Quý đang mấp máy, lặp đi lặp lại: “Không phải thật! Không thể nào!”
Thế nhưng, mặc cho anh chàng có tụng như tụng kinh đi nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật.
Đang quỳ trong cơn mưa là cái xác đã lạnh ngắt, cừng đờ của lão trụ trì.
Cà sa vấy máu.
Điền Quý nghiến răng, lấy trong túi quần ra một thanh kiếm gỗ, thứ mà chính ông trụ trì chùa Trấn Long đã đưa cho anh chàng ngay cái đêm xông vào bãi tha ma.

Quý vung kiếm gỗ chém vào màn mưa, ngửa mặt lên trời, gào lên một câu:
“Thằng nào? Mẹ nó! Con mẹ nó!!”
Thật hiếm khi một người hoạt ngôn như anh chàng lại bị bí từ như thế.


Điền Quý chẳng biết nói gì, lòng rối như tơ vò, chỉ có cách gào thét vào màn mưa, những mong giải tỏa được tâm trạng đang dồn nén lại.
Đoạn, anh chàng đưa tay, định đặt xác thầy trụ trì vào chính điện cho khỏi bị mưa xối gió tát, thì bỗng trên chạc cây có tiếng gọi thất thanh:
“Chú...!chú Quý...!đừng động vào!”
Điền Quý quay lại, thì đã thấy một cái đầu với tạng phủ lủng lẳng bay vọt tới dưới cơn mưa như trút.

Cái đầu là của một cô bé khoảng mười hai, trên mái tóc vẫn còn cài một cái kẹp tóc màu vàng anh chàng tiện tay mua trên đường.
“Trên người...!trên người thầy...!trên người thầy có độc.”
Cô bé khóc nấc lên, nói.
Điền Quý lui lại một bước, hỏi:
“Sao con biết? Ai đã giết thầy??”
“Bọn con...!bọn con không rõ nữa.

Nhưng chú đừng có động vào.

Mấy bạn động vào đều mất kiểm soát cả, con sợ lắm.”
Điền Quý sầm mặt.
Anh chàng giao cô bé ma lai cho Phượng Ngân, bảo:
“Cô chăm cháu nó giúp tôi, để nó bình tĩnh lại.

Tôi đi cứu mấy đứa bé còn lại.”
Phượng Ngân đáp:
“Sao?? Muốn cho tôi ra rìa hả? Đừng có mơ.”
“Thanh kiếm này là tôi nhận, nếu không thầy...”
“Nhưng anh nhận là để bắt con thần trùng, tìm đường xuống mộ giúp tôi.

Nói chung tôi mặc kệ anh muốn nói gì thì nói.

Chuyện hôm nay chắc chắn tôi phải nhúng tay vào!”
Phượng Ngân nói, giọng kiên quyết.
Điền Quý thở một hơi thật dài, cuối cùng nói:
“Xin lỗi, ban nãy hơi nóng đầu.”
“Kể cũng tốt.


Anh nhìn cảnh này mà còn giữ được bình tĩnh thì quả thật không phải con người nữa.”
Điền Quý nắm thanh Trấn Long kiếm, Phượng Ngân đeo Huyền Vũ quyền sáo lên.

Anh chàng lại lấy bùa, dán lên lưng cả hai để che giấu khí người sống.

Làm xong xuôi, hai người cùng đạp bung cánh cửa gỗ dẫn ra sao vườn.
Bấy giờ, khu nhà sư ở đã biến thành một chốn hỗn độn.
Những luống rau bị xới nát bét, cây ăn trái đổ nghiêng ngả, mấy gian phòng gạch cũng xuất hiện vài cái hố to đùng trên tường.

Phía tường đông có một con đỉa to như con lợn đang giãy lên đành đạch.

Ở góc phía nam, có một con rắn thân như cái cột nằm cuộn tròn bên cạnh cây chuối, màu trên đầu đỏ ối như màu, đôi mắt lồi to như cái bát đang phun cái lưỡi phì phì.
Trên mái nhà có một đám quỷ con mặt xanh mỏ đỏ, đầu tóc bù xù đang cầm đá ném xuống sân, hò hét inh ỏi.

Lại có một đám nửa người nửa chim, nửa bướm bay lởn vởn khắp nơi, nhưng không tài nào ra khỏi bốn bức tường được.
Phượng Ngân trông thấy cảnh tượng trước mặt, mới hỏi:
“Anh không cứu đứa nào bình thường bao giờ à?”
“Tất nhiên là có, nhưng tôi gửi bọn nó đến nơi khác chứ dồn vào đây làm gì? Tôi có mở trường học phù thủy đâu mà nhốt trẻ con ở chỗ toàn ma quỷ chết người thế này?”
Điền Quý nhún vai.
“Nhưng làm thế nào mới khiến bọn nhỏ bình tĩnh lại được??”
Phượng Ngân nâng quyền sáo lên, hỏi nhỏ.
Tuy bây giờ mang hình dáng quái vật, nhưng trước mặt vẫn là những đứa bé mồ côi ở chùa Trấn Long.

Phượng Ngân không sợ đánh nhau, nhưng cô nàng ngại nhất là tổn thương đến bọn nó.
Điền Quý đáp:
“Tôi có cách khiến cả lũ lăn ra ngủ, nhưng cần cỡ năm phút để làm phép, trong khoảng thời gian này không thể bị làm phiền được.”
“Được.

Cứ làm đi.

Đảm bảo anh không phải chịu bất cứ một tác động nào từ bên ngoài.”
Phượng Ngân liếm môi một cái, nói nhỏ.

Lão cóc thấy động, bèn bò từ trong túi xách của Phượng Ngân ra.

Trông thấy cảnh ma quỷ hiện nguyên hình, đánh nhau loạn xà ngầu trước mặt, lão bèn nói ông ổng:
“Cha chả.

Trông ác liệt thế nhỉ?”
Sự xuất hiện của lão cóc đánh động bọn trẻ.

Đám quỷ trên mái nhà, những con yêu quái bay lượn trên không, rắn mào và đỉa đói đồng thời quay ngoắt về chỗ Phượng Ngân đang đứng.
Không như hai người, lão cóc không có lá bùa để che dấu khí.

Lúc nãy lão ta im thì không sao, nay vừa lên tiếng, lập tức khiến đám trẻ con chú ý tới.

Cảm nhận được khí thế áp đảo trên người lão, bọn trẻ lúc này bắt đầu nhộn nhạo, thét gào, gầm rú lên.

Nay chúng bị mất kiểm soát, hành động một cách hoàn toàn hoang dại, và bản năng của chúng nhận định lão cóc là một mối đe dọa lớn cần phải bị triệt hạ.
Điền Quý đã ngồi xuống, bắt đầu làm phép, thành thử không thể phân tâm được.
Anh chàng biết rõ hơn ai hết hai lá bùa chỉ có thể đè khí người sống đến mức rất thấp, chứ không cách gì triệt tiêu hoàn toàn được.

Ban nãy lão cóc không lên tiếng còn dễ, nhưng nay lão đã khiến bọn trẻ chú ý đến chỗ này.
Việc hành tung của hai người bọn họ bại lộ đã là chuyện không sớm thì muộn.
Phượng Ngân thấy không có thì giờ giải thích cho lão cóc, bèn quăng lão ra phía bên kia tường.

Cô nàng sợ rằng nếu lão ra tay, tiền Lưu Kim chém qua thì bọn trẻ e là chết không còn cả xác.
Phượng Ngân ngó Điền Quý một cái, chặc lưỡi, đoạn tung mình chạy thật nhanh, kéo dãn khoảng cách với anh chàng.
Nói đoạn, cô nàng gỡ phăng lá bùa trên người xuống, quát:
“Ê! Ở bên này!”
Hành động của Phượng Ngân chẳng khác nào đổ xăng vào lửa, đổ nước vào dầu sôi cả.

Tức thì, con rắn mào trườn về phía cô nàng, yêu quái từ trên không xà xuống muốn đánh.

Con đỉa to chuyển độc thân mình, ọc ạch bò tới.

Từ trên mái nhà, một trận mưa đá dội xuống đầu Phượng Ngân, ý đồ muốn ném chết cô nàng.
Cô nàng lăn một vòng, né được cú mở của con rắn, đoạn đưa tay chộp lấy cái mào của nó.

Mào rắn đỏ ối, có những thớ thịt mỏng xếp đè lên nhau thành lớp, chẳng rõ công dụng để làm gì.

Thế nhưng lúc bị cô nàng chộp lấy, con rắn có vẻ đau đớn lắm, bèn quằn quại thân mình.


Cái đuôi to như cây chuối của nó quăng quật tứ phía, khiến bọn yêu quái đang bay trên không và con đỉa không thể lại gần nổi.

Cô nàng lại lấy Huyền Vũ quyền sáo hất trả đống đá về phía bọn quỷ trên mái nhà, bọn yêu quái đang bay, làm chúng loạn cả lên.
Con rắn nghiêng sang, muốn quật mạnh tấm thân xuống, đè nát Phượng Ngân đang bấu víu lấy cái mào của nó.

Cô nàng thấy động, vội vàng buông tay thả người rơi tự do, lại dùng Huyền Vũ quyền sáo tạo ra một màn chắn làm chỗ đặt chân.

Phượng Ngân nhún một cái, vọt người ngay dưới cằm con rắn, lấy cái đầu của nó làm vật chắn.
Bọn quỷ tức mình ném đá cô nàng, lại đập trúng vào mào rắn.

Con rắn bị đau, thè lưỡi ra phì phì giận dữ.

Nói đoạn, nó trườn ầm ầm về phía ngôi nhà, định bò lên mái cắn chết mấy con quỷ.
Bọn quỷ nhảy nhót kêu la, lắm đứa vội vàng giở phép, nào thì phun lửa, nào thì thổi gió.

Nhưng chỉ bấy nhiêu chẳng thể nào làm gì nổi con rắn.
Phượng Ngân thấy thế, vội vàng đổi Huyền Vũ quyền sáo thành Chu Tước cung, bắn mấy mũi tên về phía con rắn.

Tên lửa đánh lên lớp vảy, tuy không làm nó bị thương nặng, nhưng cơn đau vẫn đủ để chọc diên nó.

Con rắn quay ngoắt đầu lại, bỏ qua đám quỷ con để đuổi đánh Phượng Ngân.
Đám yêu quái trên không thì thừa dịp này, sà xuống, lấy móng vuốt sắc lẻm cào cấu vào người cô nàng.

Máu Phượng Ngân đổ xuống, hòa trong nước mưa ướt đẫm cả người.

Con đỉa ngửi được mùi máu, bỗng giãy lên đành đạch như cá mắc cạn.

Nói đoạn, cả người nó phònh lên, rồi nổ đánh toạc một cái.

Hàng trăm hàng nghìn con đỉa nhỏ xíu văng ra bốn phía, ùn ùn bò đi tìm máu để hút.
Một con văng trúng cánh tay Phượng Ngân, tức thì cô nàng thấy cả cánh tay tê rần, không nhấc lên nổi như khớp bị đổ chì.

Cô nàng vội vàng lấy cánh tay còn lại, cong ngón tay búng vào con đỉa một cái.

Loài đỉa bám chắc là thế, ấy vậy mà bị cô nàng đánh văng đi dễ dàng.
Thế nhưng, lúc này cánh tay trái của Phượng Ngân đã dại ra, năm ngón tay cứng đờ, Chu Tước cung trượt tay rơi xuống đất.
Đám quỷ con trên mái nhà lập tức dùng thuật rút đất, đá nhọn chồi lên, vòng qua như ổ khóa, chôn chặt cây cung dưới đất.
Mà con rắn thì đã bò đến gần.