Đất Ma

Chương 23: 23





Lục Thần quyết dựa vào sáu mạch ở tay, luân chuyển biến hóa hình thái của Lục Chuyển, song cũng không phải không có hạn chế gì.

Phượng Ngân xuất khí ra từ huyệt nào quán vào thân nó, thì hình thái của nó mới biến hóa tương tự được.

Nói một cách ngắn gọn, tay trái sẽ khống chế ba hình thái Huyền Vũ, Chu Tước, Đằng Xà; còn tay phải điều khiển Thanh Long, Bạch Hổ và Câu Trần.
Hiện tại tay trái cô nàng đã tê bại, có lẽ là do con đỉa ma kia có một loại độc tố tê liệt nào đó.

Hiện giờ, Phượng Ngân muốn nhấc tay trái lên cũng khó chứ đừng nói gì đến vận khí.

Thành thử, cô nàng không thể nào dùng ba biến hóa của tay trái được nữa.
Thanh Long thương, Câu Trần đao, Bạch Hổ kiếm đều là những món vũ khí sát thương rất lớn.
Lão cóc lồm cồm bò lên đầu tường, trông thấy cảnh này, vội vàng quát to:
"Vận ngược Lục Thần Quyết, để khí đi từ Thiếu Xung ngược vào phủ tạng.

Nhanh không là không kịp đâu!”
Phượng Ngân quắc mắt, vội vàng làm theo lời lão.
Linh lực từ đầu ngón áp út, chạy theo cánh tay, qua tâm bào, xuống ngực bụng – tức tam tiêu.

Cô nàng chỉ thấy đầu váng lên, từ sâu trong não truyền đến tiếng sói hú rợn người.

Màn mưa xung quanh bị xé toạc ra, một con sói hung tợn hiện lên sau lưng Phượng Ngân, nhe nanh trợn mắt quét ánh nhìn khắp khoảng sân trống.

Cả người nó cứ lúc hư lúc thực, lúc ẩn lúc hiện, không khác gì u linh.

Duy chỉ có ánh mắt khát máu, đói mồi là như ngưng tụ thành một ngọn lao, đâm thủng cả gan ruột những người gan dạ nhất.
Thần thú – Câu Trần.
Câu Trần liếm môi, càng lúc càng ngưng thực.

Theo đó, đôi tròng mắt Phượng Ngân cũng đần biến đổi, càng ngày càng giống mắt sói hơn là mắt người.

Khéo miệng cô nàng bắt đầu rỉ máu, răng nanh trong miệng vô thức dài ra, cắm cả vào môi.


Máu tanh đổ xuống cổ họng, khiến một vị ngọt lịm và ấm áp xưa nay chưa từng thấy lan ra khắp cả người Phượng Ngân.

Cô nàng vô thức đưa cánh tay phải ra, lấy ngón út quệt máu ở vết thương, cho vào miệng nếm.

Tức thì, hung tính của Phượng Ngân bùng phát như núi lửa phun, bên tai cô nàng ù đi, chỉ nghe thấy có ai không ngừng rỉ tai mình một chữ “giết”.
Trong khoảng rừng thưa, ánh mắt lập lòe của con sói nhìn chòng chọc vào con mồi.
Con rắn bỗng rít lên, tấm thân khổng lồ quằn quại vì đau đớn.

Khắp người nó không ngừng xuất hiện vết cào, vết cắn, làm máu bắn tung, thịt vương vãi.
Những cái bóng...
Bóng tối trong sân từ từ nhô lên, tự nặn thành hình một đàn sói, răng vuốt đủ cả.

Bọn này vừa xuất hiện, lập tức tấn công bừa phứa bất kể bạn hay thù.

Chỉ cần còn thở, còn động đậy, là bọn chúng sẽ nhào tới cắn xé.
“Ngủ!”
Thình lình, Điền Quý vỗ tay một cái.
Một cái lồng màu tím dâng lên, ôm trọn cả khoảng sân, không chừa lấy một ngóc ngách nào.

Mấy con yêu quái đang bay rụng như sung xuống đất, bọn quỷ trên mái nhà lảo đảo rồi lăn đùng ra kéo gỗ.

Con rắn cũng dịu lại, hai mắt nhắm nghiền.

Bọn đỉa cũng ùn ùn chui vào một chỗ, hợp lại thành một con duy nhất.

Phượng Ngân cố lắc đầu mấy cái, nhưng cơn buồn ngủ đánh xộc vào não như sóng xô bờ, hết đợt này lại đến đợt khác.

Cơn khát máu dịu lại, và cô nàng ngã bịch xuống, mất đi ý thức.
Điền Quý đứng dậy, vung tay một cái thật mạnh.

Biển mây đen trên bầu trời tức thì bị cắt ra làm hai nữa, để lộ ra ánh trăng bàng bạc.


Anh chàng quay lại, nhìn lão cóc bằng đôi mắt lạnh căm căm:
“Con ếch già, mày muốn tao xiên chả làm ruốc mày lắm đúng không?”
“Thằng...”
Lão cóc đang định chửi, thì đã nghe Điền Quý quát lạnh:
“Đừng có mà lươn lẹo với tao, đồ con cóc khắm khú! Mày tưởng tao không nhận ra à? Cơn mưa này là cố tình, để bọn tao không đến sông Âm được.

Ban nãy thò đầu ra, ông ổng cái mồm lên cũng là cố tình.

Bảo Phượng Ngân nghịch vận Lục Thần Quyết cũng là cố ý nốt! Mày tưởng có cấp trên phái xuống giám sát mà tao không dám làm gì á??”
Anh chàng quay ra, bế Phượng Ngân đi về phía chính điện, chỉ lạnh lùng để lại một câu cho lão cóc:
“Mày đừng có quên, nhà họ Điền bọn tao là gia tộc giết thần! Chuyện này chưa xong ở đây đâu...”
Sau một đêm...
Đám trẻ con rốt cuộc cũng bình tĩnh, biến được lại thành hình dáng con người.

Cũng may mà Điền Quý đến kịp thời, nên không đứa nào không qua khỏi cả.

Phượng Ngân sau một đêm nghỉ ngơi và được cô bé ma lai chăm sóc thì cũng tỉnh lại, nhưng trên người đã có nhiều chỗ cuốn băng trắng.

Tuy lúc này đầu cô nàng nhức như búa bổ, song vẫn còn mang máng nhớ được cảm giác lúc vận ngược Lục Thần quyết.
Sự cố tối qua không khỏi làm Phượng Ngân sợ hãi trước môn bí thuật gia truyền của dòng họ.
Được một chốc, Điền Quý lếch cái xác mệt nhừ vào chính điện – tòa nhà duy nhất đến giờ vẫn còn nguyên vẹn của chùa Trấn Long.

Cứ nhìn mắt anh chàng đỏ ngầu, hai quầng mắt thâm sì sưng húp là đủ biết trạng thái của anh chàng tồi tệ đến thế nào.
Điền Quý gọi cô bé ma lai lại, dúi vào tay nó một cái túi đầy thức ăn ăn sẵn, bảo:
“Nhà bếp chắc chả còn gì ăn được, các con chia nhau đi.

Ăn nhanh rồi chiều rời khỏi đây luôn.”
Phượng Ngân nói:

“Này...!tối qua...”
“Yên tâm, tôi lập trận ảo ảnh để che giấu cảnh hoang sơ đổ nát này rồi.

Bé ma lai đã giải thích với người dân sống quanh đây là chùa đóng cửa tu sửa, thế nên chúng ta còn có vài ngày để lo liệu tươm tất.

Tôi cử Bát Long Cẩu canh chừng rồi.

Bây giờ chỉ sợ thằng khốn kia không dám đến, chứ nó mà đến thì...”
Điền Quý rên lên một cái, thả người nằm bẹp xuống sàn, đầu gối lên một cái bồ đoàn.
Xác thầy trụ trì vẫn để ngoài sân, không ai dám động vào vì sợ chất độc còn dư lại.

Điền Quý định bụng chờ đến chiều, dẫn bọn trẻ đến chỗ khác rồi sẽ hỏa thiêu cho thầy trụ trì.
Bọn trẻ con im lặng hơn bình thường.
Chẳng thấy chúng tranh giành đồ ăn, hạnh họe hay cười đùa nữa.

Cả bọn im lìm, ngồi thừ ra trước cái bồ đoàn mà ông cụ hay ngồi.

Đứa thì đưa tay sờ những chỗ sờn chỉ, đứa thì vuốt lấy những mảnh vá chằng vá đụp.
Điền Quý thở dài...
“Đến mình cũng chưa quen được với sự ra đi của ông cụ nữa là bọn nó.”
Không khí trong điện thờ chùng xuống, chẳng khác nào một bàn tay xiết nghẹt trái tim mọi người.
Điền Quý đứng vụt dậy, cắn răng thật chặt, đôi vai run lẩy bẩy, đồng thời hít vào một hơi thật sâu.
Anh chàng quay sang chỗ Phượng Ngân, bảo:
“Cô bảo vệ các em nó, dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng ra khỏi đây.”
“Cẩn thận...”
Phượng Ngân nói còn chưa dứt câu, thì Điền Quý đã vội vàng chạy vọt ra sân.
Ban nãy, Điền Quý có thể cảm nhận rõ ràng trận pháp bao quanh ngôi chùa đã bị chém rách mất một góc.
Lúc anh chàng chạy ra thì vừa kịp thấy cảnh con Bát Long Cẩu bị đánh lui lại.

Con chó nhỏ nhìn Điền Quý, rên lên một hồi vì đâu, rồi liêu xiêu đứng thẳng dậy.
Đối diện nó là hai người, một nam, một nữ.
Nữ làn da ngăm ngăm, gò má trái có một vết sẹo trắng, áo quần trên người đều làm bằng da cá sấu cả.

Cũng chẳng rõ cô ta có thấy nóng hay không mà giữa mùa hè chơi nguyên một cây da bí bách như thế.

Sau lưng ả vác một thanh kiếm to đùng, rộng phải bằng cái quạt thóc.


Trông nó giống một thứ đi từ tiểu thuyết ra chứ chẳng ai đầu óc bình thường lại dùng thanh kiếm vừa nặng vừa vướng víu như vậy cả.
Nam là một người gầy như que củi, lùn như đứa trẻ con, tóc bạc như cước, chính đang khoanh tay ôm một thanh kiếm dài.

Chuôi kiếm là một cành tre xanh tốt, lưỡi kiếm hẹp và mảnh như lá lúa.

Không thấy hộ thủ, cũng chẳng thấy phần gắn kết nào giữa lưỡi kiếm và chuôi kiếm, cứ như thể mảnh thép nhọn hoắt kia mọc ra từ cành tre vậy.
Cả hai người này đều đeo một thứ trang sức có hình thanh kiếm đâm xuyên qua mặt trời, mặt trăng.

Người nữ là cái bông tai, còn nam là miếng ngọc đeo lủng lẳng ở thắt lưng.
Điền Quý ra hiệu cho Bát Long Cẩu lui về phía sau.
“Biết điều đấy anh họ Điền.

Bát Long Cẩu rất quý, chết thì phí lắm.”
Người nữ cười phá lên.
Điền Quý cười nhạt, hỏi:
“Hai người đều là người trong bảy kiếm thánh, chẳng nhẽ lại hạ mình bắt nạt con chó, ngài Trúc Kiếm thấy có đúng không?”
Người nam ngẩng đầu, đáp:
“Đối với mỗ mà nói, mạng con kiến và mạng con rồng trước mũi kiếm này dều như nhau cả.”
“Nào nào, chú nói chuyện với ông già nhà chị làm gì? Lão ấy khô khan vô vị muốn chết đi được.”
Người nữ cười phá lên, nói.
“Nên chú vẫn nói chuyện với vợ mỗ, Ngạc Kiếm đi thì hơn.”
Điền Quý hít vào một hơi, nghiêm sắc mặt:
“Chân Kiếm hội phái hai người đến đây là vì kiếm Trấn Long?”
“Đúng một nửa.”
Ngạc Kiếm đáp.
Nói đoạn, cô ả lại nhìn ngang ngó dọc một lúc, gạ:
“Này, chú mày làm chủ nhà kiểu gì thế? Sao không mời anh chị vào uống miếng nước ăn miếng bánh, rồi có việc gì thì nói rõ với nhau sau? Trời thì nắng chang chang, mày bắt chị phơi nắng thế này có mà thành khô mực à?”
“Chị nói thế tức là đã biết chuyện sư trụ trì bị sát hại?”
Điền Quý nheo mắt, nhìn hai người.
Ngạc Kiếm chống nạnh, cười ha hả, bảo:
“Biết.

Lần này vợ chồng chị đến đây cũng là để giải quyết cái chuyện đấy đó mà.”
Trúc Kiếm nói:
“Chất độc khiến sư trụ trì chùa Trấn Long viên tịch là độc môn của Độc Kiếm: gọi là Nộ Hỏa Công Tâm, bọn mỗ có mang thuốc giải đây.”