Đất Ma

Chương 55: 55





“Thực ra con ma đó nó có thể thôi miên người khác, như loài mực nháy ấy.

Cô càng chìm đắm lâu trong ảo ảnh của nó thì người càng ngả dần về phía mặt sông.

Sau đó thì ùm một cái, nó thò tay nhấn cô xuống đáy nước.

May mà tôi gọi kịp, không là chỉ có cách nhờ anh chó trắng sai người vớt cô lên thôi.”
Điền Quý vươn vai trên chiếc thuyền thúng tròng trành, nói.
Phượng Ngân ngập ngừng một thoáng, rồi hỏi:
“Thế...!tại sao anh không đánh thức tôi ngay?”
“Cô có vẻ đang được xem một cảnh mà cô cần phải xem.” – Anh chàng nhún vai một cái, rồi đế thêm rằng: “Con định săn cô là một con thông minh đấy.”
Phượng Ngân thở dài, nói:
“Cần xem hay không còn phải xem nó có công dụng gì không cái đã.”
“Thất bại rồi à?”
“Đại khái là thế.”
Sau khi cô nàng trả lời, Điền Quý bèn ngồi nhỏm dậy, bảo:
“Cũng nên về rồi.

Trời cũng bắt đầu khuya rồi đấy.”
Hai người bỏ con thuyền thúng, leo lên cầu tàu.

Điền Quý không quên khiếu nại vụ Phượng Ngân bị một con mực ma tấn công ngay trên sông với lão Táo Quân.

Ông lão nghe xong, vừa ngoáy mũi vừa càu nhàu:
“Mẹ.

Dạo này chúng nó gan cùng mình, dám vuốt râu hùm à?”
Thành quả của cuộc ăn vạ là một bầu rượu do chính tay Táo Quân ủ.

Điền Quý nhét tọt cái bầu vào túi quần, cười khanh khách ra chiều khoái chí lắm.

Người ngoài nhìn vào, mười người chắc chắn hết tám chín sẽ tả dáng vẻ hiện giờ của anh chàng bằng bốn chữ “tiểu nhân đắc chí”.
Hai người lần nữa đi dọc con đường ven sông.
Trời về khuya, cái nóng oi ả của ngày hè đã dịu bớt lại.


Gió mang cái hơi thở sông nước trào tới, phả vào trong mùi hoa ban đêm.

Hai người thưởng hương, hóng gió, rốt lại chẳng muốn về quán trọ ngay.

Thế nhưng, đi chưa được bao xa thì bỗng nhiên nghe tiếng sấm nổ vang rền, những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi tí tách.

Cơn dông bất chợt của ngày hè đánh ập tới, làm cả hai chẳng kịp trở tay.

Điền Quý bỗng chỉ về phía trước, bảo:
“Chỗ kia có cái đình nghỉ mát kìa.”
Hai người vội vàng chạy ào về phía cái đình, lấy mái che trú tạm cho qua cơn mưa trước mắt.

Trong đình kê một cái bàn đá, trên kẻ sẵn bàn cờ tướng, với ba hàng ghế gắn dọc theo lan can.
Điền Quý chạy sau Phượng Ngân một quãng khá xa.

Sau cuộc chạy ngắn, cô nàng thì vẫn tỉnh bơ như không, còn anh ta lại ngồi bệt xuống thở hồng hộc như con trâu mới kéo cày xong thuở ruộng.
Cơn mưa bắt đầu trĩu hạt.
Phượng Ngân ngồi trên băng ghế, tay thò ra ngoài hứng lấy mấy hạt mưa, miệng ngâm nga một giai điệu mà Điền Quý không nhận ra nổi.
Anh chàng cũng không chịu kém, tay chắp sau lưng, mũi hếch lên trần, bắt đầu ngâm thơ:
“Buổi sứ trình đêm mưa dặm tuyết,
Bạn cố tri mảnh nguyệt quan san.
Rạng ngày đến cửa Đồng Quan,
Tiếng xưa ‘thập khứ nhất hoàn’ là đây.”
“Không ngờ anh cũng biết cái thú tao nhã như thơ đấy.

Nhưng mà nội dung thì...!có hơi mang tính trù ẻo quá không?”
Phượng Ngân nghe xong, bèn cười tán thưởng.
Điền Quý nhún vai:
“Trả thù cô hồi ở chùa Trấn Long đấy.

Sao? Không phục à?”
Cô nàng lè lưỡi, bảo:
“Loại miệng quạ đen như anh nói sao ngược nấy, có khi càng rủa tôi càng may mắn ấy chứ!”
Tiếng cười vãn dần, hai người lại im lặng.
Mưa vẫn rả rích không dứt.

Rốt cuộc, Điền Quý hít một hơi thật sâu, giống như đã đưa ra được một lựa chọn khó khăn.

Anh chàng ngập ngừng một chốc như để chọn từ, rồi nói:
“Có câu này tôi phải nói thẳng, có gì cô bỏ quá cho nhé.”
“Không ngờ Điền Quý nổi danh ‘mồm như cái đít vịt’, ăn nói chả nể nang ai bao giờ lại phải hỏi ướm tôi thế này à? Anh làm tôi thấy vinh hạnh đấy anh Quý ạ.”
Phượng Ngân đáp.
Điền Quý gật đầu, đoạn nói, mặt lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy:
“Tôi nghĩ chạy trốn khỏi vấn đề mãi mãi cũng không phải là cách giải quyết.

Cái cô sợ đó là việc phải thừa nhận chị cô đã thay đổi, không còn giống con người năm xưa nữa mà trở thành kẻ tàn nhẫn máu lạnh như Vân Kiếm, đúng không? Cô không biết phải đối diện với cô ta ra sao, nên mới dùng dằng mãi?”
Phượng Ngân thở dài, cụp mắt, giọng hạ xuống, nửa như chất vấn, nửa như nỉ non:
“Anh bảo tôi phải làm gì bây giờ?”
“Nếu bảo bằng mấy câu mà giúp cô chấp nhận chuyện đó ngay thì tôi xin chịu.

Tôi mà làm được thế thì đi làm hành giả làm quái gì cho nguy hiểm, mở phòng tư vấn tâm lý cho nó khỏe.

Nhưng, tôi nghĩ có một câu cần phải nói với cô.”
Điền Quý hắng giọng, cố tình né ánh nhìn chờ mong của cô bạn đồng hành, đoạn tiếp:
“Thường thường, sau những biến cố rất lớn trong đời, con người ta sẽ thay đổi.

Tốt lên có, xấu đi cũng có luôn.

Mà đời người thì có biến cố nào to lớn hơn được cái chết đâu? Thế nên...!ờm...!cô hiểu tôi muốn nói gì mà.”
Phượng Ngân ngó anh chàng một lúc, rồi bật cười, hỏi:
“Hiểu? Hiểu gì? Anh nói rõ ra xem nào.”
Thấy Điền Quý lóng ngóng mất một lúc, cô nàng mới hạ giọng, bảo:
“Chuyện ấy không phải tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng...!chị ấy thay đổi như trời với vực thế nào anh cũng biết đấy.

Tôi không biết phải chấp nhận chuyện này như thế nào cả.”
Anh chàng bỗng “a” một cái, bảo:
“Này! Hay thôi cô cứ quên hết chuyện hôm nay đi là xong.”
“Sao bỗng dưng lại nói thế?”
Phượng Ngân quay lại, tròn mắt nhìn anh bạn đồng hành.
Điền Quý cười dài, bảo:

“Thì rõ ràng nếu ông bác nhà tôi không nói gì, hai ta cứ ỉm đi, rồi giã nhau một trận túi bụi thừa sống thiếu chết.

Sau đó Vân Kiếm từ đâu bỗng dưng xuất hiện làm ngư ông đắc lợi.

Chà chà.

Nghe đã thấy cuốn.

Một tình tiết hiểu nhầm lẫn nhau như thế nó mới kịch tính chứ.

Nói chuyện rồi giải thích khơi khơi là xong thế này thì có chó nó đọc à?”
Phượng Ngân bật cười, hỏi:
“Anh có vẻ thích so sánh đời thật với những chuyện giả tưởng nhỉ?”
“Chút chút thôi.”
Hai người chờ độ mười phút, mưa vẫn chưa ngớt...
Chuyện nói mãi cũng hết, Phượng Ngân lơ đãng nhìn ra phía đường cái, xem cơn mưa nặng hạt rơi xuống mặt đường cho đỡ buồn ngủ.

Thế rồi, cô nàng mới giật mình phát hiện lúc này trên đường cái, dưới ánh đèn đường, có những dấu chân đang lừ lừ tiến về phía cái đình nghỉ mát.
Mưa vẫn dày...
Xen lẫn giữa tiếng những hạt mưa đập lên mái đình nặng trĩu, nếu đủ tinh ý, sẽ có thể nghe thấy tiếng ai lội nước ngoài bờ sông ì oạp, ì oạp.

Phượng Ngân đứng phắt dậy, giơ một ngón tay lên môi ra dấu cho Điền Quý, song lại sực nhớ:
“Mình đã phát hiện ra chuyện lạ này, thì chắc anh ta cũng phải biết rồi chứ?”
Sau đó, lại có tiếng bàn tay ai rẽ từng bụi cỏ, lần đến chỗ cái đình.
Bấy giờ, Điền Quý mới rùng mình một cái.

Anh này vội vội vàng vàng lấy ra một bao bột, tung về phía bờ sông.

Đám bột vãi ra trắng phau, thế nhưng quá nửa đã bị cơn mưa rửa trôi mất.

Một số đậu được lên lan can thì lập tức bốc lên thành khói trắng, phát ra những tiếng xèo xèo như ai rán thịt.

Tiếng người rẽ cỏ chạy lại gần đã vãn hẳn, nhưng âm thanh lội nước ì oạp hẵng còn đấy.

Những dấu chân từ đường cái chạy vào bắt đầu hiện lên rõ mồn một, như dùng mực in vào gạch lát, đen thui dưới ánh đèn.
Phượng Ngân không kịp hỏi, chộp lấy túi bột, vẩy ra thành một vòng tròn bao quanh hai người.
Điền Quý chặc lưỡi, nghiến răng:
“Tổ sư cha! Trúng kế chúng nó rồi!”
Anh chàng gọi con Bát Long Cẩu, lại lấy đồ nghề lỉnh cà lỉnh kỉnh ra bày đầy cả đất.

Thế nhưng, trái hẳn với những trận giao chiến trước đó, lần này sắc mặt Điền Quý lộ rõ vẻ căng thẳng.


Con chó con lần này cũng run lẩy bẩy, lông trên người dựng đứng cả lên, cứ hết hướng bên trái lại quay bên phải mà sủa inh ỏi.
“Sao rồi?”
Phượng Ngân quay sang chỗ Điền Quý, hỏi với vẻ quan hoài.
Điền Quý cười khổ, bảo:
“Cô muốn xem thì cứ nhìn ra bờ sông mà xem kia kìa.”
Noi đoạn, anh chàng lấy ra một khẩu súng pháo sáng, bắn một phát về phía dòng nước.

Viên đạn sáng rực bay vút đi như một ngôi sao chổi, soi rọi mặt sông tối thui.

Chỉ thấy giữa dòng sông đen ngòm, có hàng mấy chục đến gần một trăm cái xác người, đứng lố nha lố nhố giữa sóng nước ì oạp.

Cả lũ cứ đứng thẳng đuột như khúc cây, lững thững trôi ngoài xa.

Giữa con sông dưới cơn mưa rào mà những cái thây người chẳng thèm trồi lên thụp xuống theo những con sóng, cứ như đóng đinh vào đất vậy.
Đám thây người mở mắt trừng trừng, những con mắt vàng khè nhìn chòng chọc vào cái đình nơi hai người đang náu mình.

Con Bát Long Cẩu thấy cảnh này vội rên lên ư ử, đầu rúc vào trong hai chân trước, mông chổng lên, cái đuôi run lẩy bà lẩy bẩy như hoạt hình.
Viên đạn pháo sáng của Điền Quý bắn ra không thấy tắt, mà cứ tiếp tục lơ lửng giữa dòng sông, tựa như một mặt trời thu bé vậy.

Phượng Ngân nhoái người nhìn ra bên ngoài hành lang, những dấu chân trên nền cỏ ướt át vẫn còn sờ sờ ra đấy.
Điền Quý có thể nghe cô nàng nuốt nước bọt cái ‘ực’ một cái.

Không chờ cô bạn đồng hành kịp hỏi, anh chàng bèn giải thích:
“Những cái thây này đều đã hóa thành quỷ rồi.

Tổ sư cha.

Một lũ quỷ mấy trăm con trôi hẳn về đây, định biến cả cái tỉnh này thành bãi tha ma hay gì?”
“Quỷ? Tại sao tự nhiên bọn chúng lại xuất hiện?”
“Chỉ sợ là không phải chuyện bỗng dưng mà có đâu.”
Điền Quý chặc lưỡi, nuốt khan một cái, rồi tiếp:
“Còn nhớ lời tên thợ xây lăng từng nói không? E rằng đây chính là những cái xác của đội xây lăng Vua Ma mà người vớt xác không tìm thấy nổi.

Oán khí của chúng nặng đến mức nhuộm cả một khúc sông đỏ lòm ra như máu kia kìa.”
Anh chàng hít sâu một hơi, đoạn rút hai cái túi rỗng không ra, bảo:
“Trận này e là trăm sự phải nhờ cô rồi.

Tiến lên nào, cô chiến binh, thời khắc tỏa sáng của cô tới rồi.”