“Anh lựa chọn cái lúc này để bắt tôi gồng gánh? Ác gì mà ác như con tê giác thế?”
Phượng Ngân vừa xoay Lục Chuyển, vừa liếm đôi môi khô khốc.
Những cái thây khiến cô nàng thấy cực kì áp lực, có khi còn hơn cả lần mặt đối mặt với vua ma rừng.
Điền Quý nhún vai:
“Cũng đành chịu.
Mấy ngày nay phải đánh liên tiếp mấy trận đại chiến liền, hàng tích trữ của tôi cạn rồi.
Không có đồ nghề thì tôi bày trận bằng niềm tin và hy vọng à? Tôi là thầy phong thủy chứ có phải phù thủy đ* đâu?”
Trước câu thú nhận có phần muộn màng của anh bạn đồng hành, Phượng Ngân chỉ còn biết hít thở thật sâu, cố gắng tập trung tinh thần cho trận khổ chiến sắp tới.
Điền Quý nhìn quanh ngó quất một chốc, rồi tiếp:
“Ít nhất là vẫn còn một điều may mắn.”
“Là?”
Cô nàng đáp gọn, cố không để bản thân bị cuốn vào cuộc nói chuyện với anh chàng.
“Vân Kiếm rất có thể sẽ không xuất hiện được.
Mưa to thế này, thuật dùng mây mù làm kiếm của ả ta chắc hẳn sẽ bị ảnh hưởng nặng, thậm chí không thành hình được cũng không chừng.
Hà hà, đúng là người tính chẳng bằng trời tính, ông trời có mắt.”
“Ý anh là...!chuyện này cũng nằm trong tính toán của chị ấy?”
Phượng Ngân sững người, ngoái sang hỏi.
Điền Quý chỏ mặt sông, bảo:
“Tập trung vào, kẻo chúng nó vặn cổ cả hai bây giờ.”
Chờ cô nàng quay ra chỗ con sông, anh chàng mới nói tiếp:
“Mục đích của Vân Kiếm khéo không phải dụ cô xuống mộ, cũng không phải hại lão cóc.
Cái con ả muốn làm là kéo dài thời gian và tiêu hao hết hàng tồn của tôi! Nghĩ mà xem, một thằng thầy địa lý mà không có đồ nghề thì bày trận bằng gì? Kế này thâm dộc đấy chứ?”
Điền Quý nói đến đây, bỗng bật cười:
“Nhắc mới nhớ.
Ban nãy có vẻ tôi vạ miệng rồi nhỉ?”
“Có ý gì đây?”
Phượng Ngân hỏi lại, mắt vẫn dè chừng những cái thây thẳng đuột đang trôi giữa dòng sông.
“Thì cái vụ cái chết thay đổi con người ta ấy.
Nói sao thì nói, tôi cũng là người đã giết Vân Kiếm, thế nên rốt cuộc cô ả thay đổi như thế vẫn là do tôi.
Sao nào? Thời cơ tuyệt hảo để xiên thằng này một nhát đấy.”
Điền Quý vừa nói, vừa cười khanh khách.
Thái độ của anh chàng khiến Phượng Ngân đâm bực mình, bảo:
“Lúc này mà anh còn có tâm trạng để đùa à?”
“Biết sao được? Tôi vô dụng rồi.
Xông lên đi nào nữ anh hùng, cùng lắm thì mười tám năm sau lại làm một nữ hiệp đầu đội trời chân đạp đất tiếp.”
Điền Quý dẩu môi, chớp chớp mắt với cô nàng.
Phượng Ngân giơ nắm đấm, nói:
“Anh ngứa da rồi đấy phải không?”
Điền Quý một tay che đầu, một tay gạt nắm đấm của cô nàng sang một bên, lại trỏ ra phía dòng sông:
“Cẩn thận.
Chúng nó đánh tới rồi kìa!”
Mưa dập, gió tát, cái đình liêu xiêu dưới bóng đèn đường trông lại càng thêm nhỏ bé.
Bát Long Cẩu đứng chặn cửa đình, nước mưa thấm ướt bộ lông khiến nó xẹp xuống, làm con cún trông cứ như thể bị teo đi một nửa.
Nó nhe hàm răng trắng ởn ra, cứ thỉnh thoảng lại sủa về phía con đường trước cửa ngôi đình.
Những dấu chân ướt đẫm cứ đi đi lại lại, lòng vòng dưới ánh đèn đường mà không dám tiến thêm một bước nào cả.
Phượng Ngân đạp một chân lên lan can, một tay kéo cung Chu Tước.
Mũi tên bằng ngọc hỏa xuất hiện, ánh lửa màu lưu li hắt lên bãi cỏ, khiến những bóng người đen thui với cặp mắt đỏ lòm phải hiện ra.
Cô nàng thả tay, mũi tên lửa xé gió, đâm thủng màn mưa lao về phía những cái thây lênh đênh giữa dòng nước.
“Thế nào? Trúng không?”
Điền Quý đứng đằng sau, đưa cả hai bàn tay lên làm ống nhòm, hỏi.
Phượng Ngân bảo:
“Xuyên thủng đầu một cái rồi.
Nó vừa chìm xuống.
Không! Lại nổi lên rồi!”
Cô nàng chặc lưỡi, không ngờ những thây quỷ này thậm chí không hề e ngại ngọc hỏa.
Điền Quý búng tay đánh “chóc” một cái, bảo:
“Bây giờ thì có cách này để thoát thân đấy, nhưng cũng là chiêu uống thuốc độc giải khát thôi.”
“Chuyện đấy tính sau.
Giờ mà trời tạnh mưa là toi mạng đấy.”
Phượng Ngân nói, giọng hơi có vẻ thảng thốt.
Điền Quý thở dài, lấy trong túi quần sau ra một lá bùa màu đen.
Lập tức, một mùi thối đến long óc tỏa ra khắp cả ngôi đình nhỏ.
Khói đen lượn lờ trên từng con chữ viết trên tấm bùa, chỉ nhìn liếc qua thôi cũng khiến Phượng Ngân cảm thấy bất an.
Tấm bùa vẽ hình một con mãng xà ba đầu, sau lưng có đôi cánh khổng lồ.
Bùa không rộng, nên sáu con mắt rắn cũng bé tẹo, nhưng rất có thần.
Lá bùa chợt phát ra tiếng nói ồ ồ, nặng nề, nghe cứ như tiếng máy bơm công nghiệp:
“Gan mày to bằng trời đấy thằng ranh con!”
Điền Quý nhăn mặt, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, gân xanh trên trán nổi lên cồm cộm.
Tay anh chàng cầm lá bùa đen cứ chúc xuống, như thể tấm giấy màu đen ấy nặng trĩu ra vậy.
Phượng Ngân nuốt khan một cái, hỏi với cái giọng è è ở cổ:
“Anh...!không định...!thả con này ra đây đấy chứ?”
“Không.”
Thấy Điền Quý phủ nhận, cô nàng mới hơi bình tĩnh lại.
Song, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì anh chàng đã nói tiếp:
“Thả ở đây ăn thua gì? Tôi phải chạy một mạch xuống dưới bến sông rồi đóng cửa thả chó nó mới hiệu quả! Chứ quăng nó ra ở đây, nó cắn chết mình xong bỏ đi không thèm đánh đám xác chết trôi kia thì toi công à?”
“Anh định lao hùng hục ra tận bến sông? Vào cái lúc xác chết lổn nhổn thế này?”
Phượng Ngân nhìn về phía khúc sông trôi nổi lềnh bềnh hơn trăm cái thây người, xác nào xác nấy thẳng tuột như khúc cây mà rùng cả mình.
Ngôi đình nằm bên vệ đường, cách bờ sông độ trăm mét.
Ở giữa có một bãi cỏ gà rậm rạp um tùm.
Bấy giờ, có những cái bóng đen thui, hai mắt đỏ quạch, không thể nhìn thấy bằng mắt đang xé cỏ mà lần từng bước về phía hai người.
Những dấu chân ướt sũng trên nền cỏ, dưới ánh đèn đều là do bọn này để lại.
Phượng Ngân đảo mắt một cái, đoạn đưa tay chộp lấy tấm bùa đen.
Tờ giấy mỏng dính bay phần phật được theo gió, thế nhưng nắm vào tay lại trầm như cục chì đặc.
Cô nàng không đề phòng, thiếu chút là làm rơi.
Điền Quý vội vàng với tay, muốn cướp lại lá bùa đen.
Thế nhưng Phượng Ngân chỉ chuyển thân một cái là anh chàng đã vồ ếch, tí thì ngã dập cả mặt vào lan can.
Anh chàng đứng thẳng dậy, nói:
“Này! Làm cái gì đấy? Trả đây!”
Cô nàng lắc đầu, bảo:
“Nói cho tôi biết thứ này phải dùng thế nào.”
“Không được! Thế quá nguy hiểm! Mau trả lại đây!”
Điền Quý vừa nói, vừa đưa tay muốn đoạt lại lá bùa màu đen.
Phượng Ngân giấu tấm bùa ra sau lưng, gắt lên:
“Anh vẫn còn biết là nguy hiểm à? Cái loại tay chân lóng ngóng, trói gà không chặt như anh thì có được mấy phần cơ hội sống cơ chứ? Để đấy tôi làm.”
“Nhưng...”
Điền Quý còn muốn phản đối, thì cô nàng đã chặn họng:
“Không có nhưng với nhị gì cả! Tôi biết anh còn áy náy chuyện mười năm trước, thế nhưng tôi không phải đứa cần anh phải bảo vệ.
Huống hồ, cái thứ trong lá bùa này nó thù anh, chứ chưa chắc đã muốn hại tôi.”
Tấm bùa bỗng cất lên tiếng cười khùng khục, rằng:
“Thế cơ à? Có chắc không đấy?”
Cô nàng mặc kệ con mãng xà, tiếp tục nhìn Điền Quý.
Thấy anh chàng vẫn chưa đồng ý, Phượng Ngân mới phát cáu lên, dọa:
“Anh không nói cũng được.
Nói hay không là chuyện của anh, tôi cứ cầm bùa ra ném xuống sông là xong!”
Đoạn toan bước ra khỏi vòng tròn bằng bột phân gà, vôi sống.
Điền Quý thở dài, bảo:
“Cô lì như con trâu vậy.”
Nói đoạn, anh chàng lại gần, cắt một đường nhỏ ở ngón tay, nhỏ máu vào lá bùa màu đen.
Tức thì, lá bùa lại càng thêm trĩu nặng, những đường viết bằng mực chu sa đỏ rực lên như miếng sắt vừa lấy trong lò nung ra.
“Cô có ba mươi giây!”
Anh chàng vừa nói dứt câu, thì Phượng Ngân đã búng mình lao ra khỏi ngôi đình làng.
Cô nàng một tay cầm lá bùa, tay kia đeo Huyền Vũ quyền sáo, đôi tai căng ra chú ý lấy từng âm thanh nơi bờ sông heo hút.
Sau lưng, trước mặt, bên trái, bên phải, những tiếng chân bình bịch, tiếng tay người xé cỏ gà bủa vây lấy Phượng Ngân, cơ hồ không cho cô nàng một khe hở nào.
Phượng Ngân nhảy bật lên, dùng màn chắn của Huyền Vũ quyền sáo làm nơi mượn lực.
Một lần, rồi hai lần.
Cô nàng đạp vào không trung mà nhảy lên càng lúc càng cao, mưa gió quất vào mặt, đập vào người lạnh buốt.
Thế rồi, cô nàng bước hụt!
“Khỉ gió!”
Vụt!
Không còn cách nào khác, cô nàng chỉ đành vo viên tấm bùa đen, giờ nó đã nóng lên không khác gì hòn than đang đượm.
Tranh thủ khi còn chưa tiếp đất, Phượng Ngân vội vàng quăng cục giấy về phía bờ sông.
Bịch!
Cô nàng ngã xuống đất đánh phịch một cái, cả người ê ẩm vì đau, gai cỏ cứa vào người đến bật cả máu.
Bàn tay phải của Phượng Ngân đã bỏng rộp lên, đỏ tấy và ê buốt.
Tiếng chân người dậm bình bịch trên nền cỏ lúc này như lẫn vào trong tiếng mưa, không tài nào nghe ra nổi bọn ma đang ở xa hay đã lại gần, đã kịp bao vây lấy cô nàng chưa hay vẫn còn một đường thoát mong manh.
Phượng Ngân vội vàng gượng đứng dậy, nhưng chỉ được một nửa thì bỗng gót chân bị một cái gì đấy lạnh buốt như băng chộp lấy.
Bấy giờ, cô nàng mới có thể cảm nhận rõ ràng được thứ đang nắm lấy mình.
Ấy là một bàn tay ma với những ngón tay xương xẩu quắp chặt vào mắt cá, rồi giật mạnh một cái.
Phượng Ngân ngã sấp, mặt đập vào đám cỏ cao, bùn đất bắn lên nhoe nhoét cả vào mồm, vào mũi.
Vị tanh và lạnh ở đầu lưỡi giúp cô nàng tỉnh táo lại phần nào.
Lúc này, cánh tay ma lại bắt đầu phát lực, muốn lôi cô nàng về phía con sông.
Tiếng bước chân dồn tới từ bốn phương tám hướng chẳng những vẫn chưa ngớt, mà còn dày đặc thêm.