Đất Ma

Chương 57: 57





Phượng Ngân lấy Huyền Vũ quyền sáo, rung tay đánh về phía bờ sông.

Có vẻ con ma vô hình đã trúng đòn đau, khiến bàn tay ma đang tóm chặt lấy cổ chân cô nàng thoáng lỏng ra.

Cô nàng vội vàng đứng dậy, nhưng chưa kịp đi bước nào thì sau đầu đã bị táng một cú đau điếng, khiến cô nàng váng cả đầu.
Không để cô nàng kịp định thần, hai cổ chân đã lại bị mấy bàn tay lạnh cóng chộp trúng.

Phượng Ngân lại tung một đấm, tạm thời đánh lui được bóng ma đang nắm chân mình.

Thế nhưng những cái bóng đen này thực sự quá đông, mà lại vô hình trước con mắt Âm Dương khiến người ta khó mà phòng bị được.

Nếu không có ánh lửa thì không thể nào khiến chúng hiện hình ra được.
Phượng Ngân nghiến răng, đang định bất chấp vết bỏng đổi Huyền Vũ quyền sáo thành Chu Tước cung thì một quả pháo sáng đã bay vọt qua đầu cô nàng.

Ánh lửa của nó soi rõ những bóng đen dữ dằn đang bao vây Phượng Ngân.

Những cái bóng hình người nhưng ngũ quan mơ hồ không rõ, chỉ có đôi mắt đỏ quạch quắc lên như hai hòn than là điểm nổi bật duy nhất trên mặt.

Những cái bóng quỷ quái ấy bị ánh sáng từ viên đạn pháo sáng rọi vào mặt, đều giơ tay lên che mắt cho đỡ chói.
Cô nàng bèn nhân cơ hội này vùng dậy, dùng Huyền Vũ quyền sáo đẩy dạt những bóng đen mơ mơ hồ hồ, uốn éo vặn vẹo phía trước rồi đổ người, chạy về phía ngôi đình làng.

Xa xa, giữa tiếng mưa, tiếng gió và cả những tiếng dậm chân, xé cỏ, cô nàng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng sủa yếu ớt của con Bát Long Cẩu đang chạy đến cứu viện.
Quãng đường một trăm mét vốn chẳng xa xôi gì, nhưng hiện tại thì dài như một chặng ma ra tông vậy.

Phượng Ngân cố hết sức bứt tốc chạy về phía cái đình nghỉ mát.

Trong đình, Điền Quý vừa nhảy loi choi, vừa vẫy hai tay loạn lên cổ vũ.

Ba mươi giây đã trôi qua từ lâu...
Thế nhưng, khúc sông vẫn im lìm.

Hơn trăm cái thây người vẫn cứ lững thững nổi trên mặt nước, những bóng ma trên bãi cỏ vẫn chạy xồng xộc về phía cô nàng,
Chẳng hề có lấy một dấu hiệu nào cho thấy con mãng xà ba đầu trong lá bùa tồn tại cả.
Phượng Ngân cắn chặt răng, quyết định tin tưởng Điền Quý, cứ cắm đầu cắm cổ nhằm hướng cái đình mà chạy tiếp mà không nghĩ nhiều nữa.
Thế rồi, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh đằng sau.

Át cả tiếng sấm, đè cả tiếng mưa, chỗ con sông đầy xác chết bỗng nhiên nổ đánh ầm một cái, tưởng như long trời lở đất.

Sau đó, một tiếng rủa the thé nghe lạnh cả sống lưng cất lên:
“Thằng khốn! Mày cứ chờ đấy cho ông!”
Bát Long Cẩu thấy Phượng Ngân, lập tức kêu lên ăng ẳng ra vẻ đáng thương.

Nói đoạn, cu cậu phi tới, nhảy phốc vào lòng cô nàng đòi bế.

Chẳng còn cách nào, Phượng Ngân vừa ôm con chó con vừa phi vào đình nghỉ mát, nơi có Điền Quý đang chờ sẵn.
Lúc này, đã an toàn trong vòng bột trắng rồi, cô nàng mới dám quay đầu lại, xem xem ở bờ sông rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy bấy giờ khúc sông bắt đầu tung bọt, nước bắn lên không thành từng cột cao phải mười mấy mét.

Giữa dòng nước, một con rắn dài toàn thân phủ kín lớp vảy đen, cái đầu nào cũng to như cái chum nước đang giãy lên ầm ầm.

Đuôi nó tạo thành xoáy nước, thân nó gây ra sóng to đánh oàm oạp vào bãi cỏ gà, xới tung cả đất lên.

Ba cái mồm của rắn há ra như chậu máu, cứ nhè mấy cái xác đang trôi lềnh bềnh trên sông mà chồm tới.

Con rắn nuốt một lúc ba cái thây người, cổ họng nó bứ lên thành bọng, đứng trong đình nghỉ mát cũng nhìn thấy rõ mồn một.
Gió càng lúc càng thổi mạnh, rít lên như tiếng gào khóc của ma quỷ.


Trong không khí lãng đãng một mùi hôi thối và tanh tưởi.

Ngửi thì quen quen đấy, nhưng Phượng Ngân nghĩ mãi mà chẳng biết cái mùi ấy có thể do thứ gì phát ra.
Trên sông, những cái thây người mượn thế con rắn giãy nước, cứ dập dềnh trôi nổi theo từng cơn sóng to, sóng nhỏ.

Xác chết đã lâu năm, cơ mặt bủng beo, cái miệng giờ há hốc ra lộ hẳn hai hàm răng hư thối.

Con rắn ba đầu bỗng giãy lên, rít lên một hồi đau đớn, trên người nó tứa ra một dòng máu đỏ lòm.

Sự việc này khiến Phượng Ngân đoán chắc những cái xác đã làm gì đó, chẳng qua là không tài nào nhìn đuọc bằng mắt mà thôi.
Còn đang quan chiến, thì Điền Quý bỗng dúi sang một cái khẩu trang, một viên thuốc tròn vo màu nâu nhạt.

Phượng Ngân đưa thử hoàn thuốc lên mũi ngửi, hương ô mai với cam thảo lập tức choán đầy khoang mũi.

Ngoài ra, còn mấy vị thuốc đông cay cay mà cô nàng không cách nào đoán được là loại nào.

Điền Quý bèn chỏ tay vào mồm, đoạn vẽ dấu “x” lên cổ họng.
“Ý anh là ngậm thuốc vào, đừng có nuốt?”
Cô nàng vừa mới lên tiếng, thì thấy cơn lợm mửa cuộn trào ở dạ dày, không cách nào nhịn nổi.

Phượng Ngân cúi đầu, nôn ra một mớ đờm dãi xanh lè, chua lòm.

Bấy giờ, cô nàng mới hiểu cảm giác đầu váng mắt hoa ban nãy không phải vì cú đánh của mấy cái bóng đen, mà là do trong không khí hiện giờ đã có một loại chất độc vô hình nào đấy.

Liên tưởng lại mùi hôi thối tanh tưởi bỗng dưng xuất hiện, Phượng Ngân cũng hiểu được tại sao.
Cô nàng tóm hoàn thuốc của Điền Quý, ngậm vào miệng.


Vị cay tê từ đầu lưỡi lan ra khắp người, làm cô nàng dễ chịu hơn hẳn.

Cảm giác buồn nôn đã không còn, song Phượng Ngân cũng không dám lên tiếng một cách tùy tiện.

Nếu như ngậm thuốc này mà nói được thì Điền Quý cũng không cần phải phí công ra dấu cho cô nàng làm gì cả.
Nói đến Điền Quý, thì anh chàng bỗng bắt lấy cổ tay cô nàng, đoạn viết mấy chữ lên lòng bàn tay Phượng Ngân.

Bàn tay này của cô nàng cầm lá bùa đen, bị bỏng không nhẹ.

Lúc này Điền Quý viết lên, khiến cô nàng thấy hơi ê buốt khó chịu.
Anh chàng bèn đổi bàn tay còn lại, viết mấy chữ nữa.

Thế nhưng, từ động tác tay của Điền Quý, Phượng Ngân có thể đoán được mấy chữ lần này không giống với những gì anh ta viết ban nãy:
“Lát nữa chạy về phía đường lớn, tìm chuột đội mũ.”
Miêu tả này của Điền Quý khiến cô nàng liên tưởng đến chú chuột đội mũ cối từng phối hợp với hai người ở bãi tha ma và đồi hoa tím.
Trận đánh ở khúc sông đã đến lúc căng thẳng.
Cơ thể con mãng xà ba đầu từ lúc được thả ra khỏi bùa thì càng lúc càng to hơn.

Mới đầu, nó chỉ to bằng con trăn lớn.

Còn hiện tại, vòng thân của nó đã không thua gì một ngôi nhà cao tầng, khổng lồ hơn bất kỳ sinh vật nào khác ngoài tự nhiên.

Thể hình quá khổ của con quái khiến Phượng Ngân mong sao nó bị chính sức nặng của mình đè chết quách đi, nhưng vật của cõi âm thì không dùng lẽ thường mà nói được.
Mãng xà ba đầu bị đám thây vây đánh, cái thân dài ngoằng của nó bị cào xé ra vô số miệng vết thương.

Đau đớn làm nó càng thêm cuồng loạn, khúc sông bị quấy đến độ sủi bọt lên đục ngầu, sóng nước đánh vào bờ tới tấp hết đợt này đến đợt khác.

Ba cái miệng máu của nó lần lượt phun ra sương độc tím sậm, nước bẩn xanh lè, lửa ma đỏ lòm như máu.

Dưới ánh lửa soi rọi, có thể lờ mờ thấy những bóng ma đen thui đang bò lên tấm thân dài, dát đầy những vẩy của nó mà cào cấu, mà cắn xé.
Con rắn vừa nuốt xác, thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn về phía ngôi đình làng.


Con ngươi nó dẹt và mỏng dính, sự điên dại và khát máu phả hằm hặp vào mặt Phượng Ngân chẳng khác nào cái nóng của trưa hè Hà Nội.

Thế nhưng, trong một thoáng ngắn ngủi, cô nàng cơ hồ có thể thấy được trong cặp mắt rắn hằn rõ sự nham hiểm đầy toan tính.
“Lẽ nào là ảo giác?”
Phượng Ngân cúi đầu, nhủ thầm.
Tuy hiện tại không dám lên tiếng hỏi Điền Quý vì sợ hơi độc do con rắn phun ra, nhưng cô nàng có thể đoán được anh chàng đã động tay động chân gì đó với con mãng xà ấy rồi.

Nếu như nó còn tỉnh táo, thì việc gì nó phải đánh mấy cái thây người mà không xộc tới đình làng, nuốt chửng cả hai bọn họ rồi bay đi mất.
Nghĩ đến đây, Phượng Ngân bỗng dưng lại đâm lo.

Cô nàng tự hỏi không rõ mãng xà ba đầu này có phải thứ mà Điền Quý có thể bày bố, sắp xếp hay không nữa.
Bấy giờ, cuộc chiến ở khúc sông đã đến hồi ngã ngũ.
Con rắn khổng lồ mỗi khi nuốt được một cái thây là tinh thần nó lại phấn chấn hơn, lối đánh cũng hiểm ác và hung tợn hơn trước.

Những cái xác trôi sông thì chỉ cậy vào số đông mới đánh ngang tay được với nó, nay ưu thế duy nhất này cũng mất dần thì bắt đầu bại nhanh như núi sạt đất lở.

Chẳng mấy, số xác chết đã chỉ còn một phần ba, thất thểu trôi ngược dòng nước muốn chạy trốn khỏi con rắn.
Thế nhưng mãng xà bỗng quật mạnh đuôi, chặn phía đầu nguồn nước không cho mấy cái xác tháo chạy.

Một vài bộ thi thể bị nó tạp trúng, lập tức nát bấy cả ra, thịt nát xương vụn văng hết lên đám cỏ gà.
“Hỏng! Con rắn này càng ăn xác chết thì càng mạnh!”
Phượng Ngân thầm nhủ, sau đó tay trái nắm lấy Lục Chuyển, chuẩn bị đánh ra ngoài ngăn không để nó ăn thêm cái xác quỷ nào nữa.
Cô nàng lại thở dài, nếu không phải Huyền Vũ quyền sáo có điểm yếu là lúc tạo màn chắn, trong tay không được phép cầm bất cứ thứ gì thì tay phải của Phượng Ngân cũng không đến nỗi bị bỏng vì lá bùa như vậy.
Bỗng, Điền Quý vỗ vào vai cô nàng một cái.
Phượng Ngân ngoái đầu nhìn sang, chỉ thấy anh chàng nhè nhẹ lắc đầu.

Đoạn, Điền Quý lại viết vào tay cô nàng mấy chữ:
“Cứ đúng theo kế hoạch mà làm!”
Phượng Ngân nhăn mũi, đoạn viết lại vào tay anh chàng:
“Kế hoạch của anh chứ có phải của tôi đâu?”