Sột Soạt ~
Tiếng cởi quần áo, cho tới tiếng va chạm của da thịt vang lên, điều này làm cho Phan Vũ trong lòng có chút hỏa.
Hắn không nghĩ rằng, với tuổi 12 này mà hắn đã phát dục rất tốt có thể coi như là một người trưởng thành khi ở thế giới cũ.
Chỉ có một thứ khiến hắn vẫn còn là non nớt, đó chính là khuôn mặt vẫn còn điểm non nớt.
Chính vì điều đó mà, làm cho Phan Vũ có phần cảm thán, gen ở thế giới này thật là cường đại a.
Thời gian một nén hương qua đi.
“ Xong… ca có thể quay đầu lại! ”
Tiểu Vũ đặt Chu Trúc Thanh xuống, nàng lấy tay nhỏ lau đi những giọt mồ hôi đang không ngừng chảy xuống gò mà xinh đẹp.
“ Chậc…nàng ta dáng người thật là ma quỷ a!!! ” Tiểu Vũ âm thầm đánh giá thân hình của Chu Trúc Thanh.
Phan Vũ, quay đầu lại đã thấy Tiểu Vũ xử lý vết thương, không chỉ vậy còn tiện thể che lại những chỗ bị trảo lại rách y phục.
Bộ y phục bó sát người, với bộ ngực to khủng khiếp kèm lấy hơi thở có phần phập phồng lên xuống của Chu Trúc Thanh
Làm cho Phan Vũ, khô rát miệng lưỡi, hỏa khí trong người tăng lên, hắn nhanh chóng quay mặt đi, nếu không để Tiểu Vũ biết được.
Chỉ sợ, hắn sẽ bị nàng cắn chết mất.
“ Phù… ”
Tiểu Vũ thở ra một ngụm trọc khí, nàng nhìn Chu Trúc Thanh đang hôn mê nói: “ Phan ca, bây giờ chúng ta là gì tiếp..? ”
Phan Vũ, nghe Tiểu Vũ hỏi ý kiến của mình, hắn chợt rơi vào trầm tư.
Nếu mà Chu Trúc Thanh, xuất hiện ở đây vừa bị bọn hắn trộm lấy tiền, mà trên người lúc đó đã có chi chít vết thương.
Hắn đoán là do người mà Chu Trúc Vân phái đi để hạ sát Chu Trúc Thanh cũng không cách xa nơi này là mấy.
Vì vậy, bọn họ phải nhanh chóng đưa Chu Trúc Thanh rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Soạt ~
Đạp ~
Hắn kịp phản ứng lại, những tiếng bước chân kèm lấy tiếng của lá cây bị dẫm đạp.
Không chỉ vậy, lượng lớn hồn lực cũng xuất hiện theo những tiếng bước chân đó.
Trong lòng Phan Vũ, thầm hô: " Không xong, nhắc tào tháo, tào tháo liền đến! "
“ Có người tới! ”
Phan Vũ nghe thấy vậy, hắn liền đứng dậy nghiêm giọng nói.
“ Ừ… ”
Tiểu Vũ cũng nghe thấy vậy, nàng liền chạy lại chỗ của Chu Trúc Thanh…
“ Kiệt kiệt… đám nhóc các ngươi là kẻ nào? ”
Từ trong bụi cây nào đó, một thanh âm có phần trung niên kèm lấy một tiếng cười nham hiểm vang lên.
Sưu ~
Sưu ~
Chưa để cho Phan Vũ trả lời, từ trong những bụi cây, bay ra năm đạo thân ảnh.
Đứng thành vòng tròn bao lấy đám người Phan Vũ.
Phan Vũ thấy vậy liền nghiêm mặt lại, quan sát tình hình.
Kẻ cầm đầu năm đạo thân ảnh này, đứng lên một bước thanh âm hùng hồn bá đạo nói.
“ Ta không cần biết, đám nhóc các ngươi là ai! Nếu các ngươi đã giúp đỡ Nhị tiểu thư… vậy thì! ” Tên trung niên nhân này quát lớn nói.
Cùng lúc ấy, dưới chân hắn Lục đạo Hồn Hoàn xuất hiện, hai vàng, hai tím, 2 đen xuất hiện dưới chân.
Sau lưng hắn, một con U Minh Lang cao to hùng dũng đứng đằng sau hắn.
“ Hống ~ ”
“ Hồn Đế sao! ”
Phan Vũ nhăn mày đánh giá 5 đạo thân ảnh này.
Sau khi tên thủ lĩnh kia khai mở hồn hoàn, 4 đạo thân ảnh cũng thi nhau thi triển hồn hoàn.
Hai vàng, hai tím, một đen.
Hai vàng, hai tím…
Hai vàng, hai tím…
Hai vàng, hai tím…
Trong 4 tên thì có một tên là Hồn Vương và 3 tên còn lại là Hồn Tông.
“ Phan Ca… ”
Tiểu Vũ lo lắng nói.
Nàng không nghĩ là cô nàng mà bọn họ cứu được lại có nhiều kẻ thù như vậy.
Phan Vũ chỉ quay đầu lại, lộ ra cặp mắt trấn tĩnh gật đầu nhìn Tiểu Vũ.
Khi Tiểu Vũ, cảm nhận được ánh mắt của Phan Vũ, nàng liền tỏa ra an tâm hơn, sau đó đứng sát lại gần Chu Trúc Thanh đang nằm hôn mê.
“ Hừ chỉ là một tên Hồn Đế, và vài tên Hồn Vương Lẫn Hồn Tôn ai cho các ngươi kiêu ngạo đứng trước ta chứ! ”
Phan Vũ âm thanh lạnh lẽo, bá đạo nói.
Đồng thời, dưới chân ba đạo Hồn Hoàn xuất hiện.
Tử ~
Tử ~
Tử ~
“ Hừ chỉ là Tam Hoàn Hồn Sư mà dám….. ” tên Thủ lĩnh vừa mới định khinh thường nói.
Thì màu của Hồn Hoàn đập vào mắt của hắn…
“ Không thể….không thể….sao có thể… ”
Hắn lắp bắp nói không nên lời.
Sự phối trí hồn hoàn của Phan Vũ làm cho năm đạo thân ảnh có phần kinh ngạc lẫn hoài nghi nhân sinh.
Thấy Phan Vũ đã khai Hồn Hoàn, Tiểu Vũ nhanh chóng cõng lên Chu Trúc Thanh.
Đợi đám người sát thủ hoàn hồn lại, tên thủ lĩnh trấn an đám thuộc hạ nói:
“ Tuy tên nhóc đó, phối trí hồn hoàn có phần kinh người. Nhưng dù sao, thì cũng chỉ là Hồn tông mà thôi! ”
“ Dốc toàn lực, giết sát 2 tên nhóc đó và nhị tiểu thư.. nghe rõ không! ”
Tên thủ lĩnh quát lớn lớn.
“ Đệ Lục Hồn Kỹ…. ”
Tên thủ lĩnh liền cầm đầu sử dụng luôn hồn kỹ thứ 6… dưới chân đạo hồn hoàn màu đen sáng lên bám vào Vũ Hồn.
“ Đệ Nhất Hồn Kỹ: Ám Kim Hộ Thuẫn ~ ”
“ Đệ Nhị Hồn Kỹ: Phong Vũ Phi Hành ~ ”
Phan Vũ cũng nhanh chóng thi triển cùng một lúc Đệ Nhất, Đệ Nhị Hồn Kỹ lên bản thân và Tiểu Vũ.
Hai đạo hồn hoàn màu tím sáng lên.
Hai đạo hộ thuẫn xuất hiện bao phủ lấy hai người Phan Vũ và Tiểu Vũ.
Ầm ~
Đạo công kích của Hồn Kỹ vạn năm lên hộ thuẫn khiến nó bị nứt ra.
Phan Vũ cũng bị lui về sau…
“ Phốc ~ ”
“ Không ngờ hồn kỹ từ hồn hoàn vạn năm lại mạnh mẽ tới vậy! ” hắn lau đi vết máu cảm thán nói.
“ Phan ca.. ” Tiểu Vũ lo lắng nhìn Phan Vũ nói.
“ không sao! Muội chuẩn bị đi trước để ta cầm chân bọn chúng! ” Phan Vũ quay đầu lại đạo.
“ Không ta muốn cùng ca chiến đấu! ” Tiểu Vũ lắc đầu nói.
“ Hừ… tưởng thế nào, cũng chỉ là Hồn Tông nhỏ bé mà thôi. ”
Tên thủ lĩnh sau khi thấy công kích của mình có hiệu quả, liền giở giọng khinh thường nói.
“ Ha ha ha.. ”
Bốn tên thuộc hạ còn lại, cũng phối hợp với tên thủ lĩnh cười lớn nói.
“ Muốn chạy sao dễ như vậy! kết trận… ”
Tên thủ lĩnh cười xong, hắn liền ra lệnh nói.
Cùng lúc đấy, bốn đạo thân ảnh kia cùng nhau sáng lên Hồn Hoàn mạnh nhất của mình.
Sau lưng bốn thanh kiếm lớn xuất hiện.
“ Không ổn! ”
Phan Vũ hô lớn.
“ Tiểu Vũ đi mau! ”
Tiểu Vũ ngoảnh lại nhìn Chu Trúc Thanh đang hôn mê, vì một nữ tử xa lạ mà cả hai rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Nàng có phần hối hận khi cứu cô ta.
Nhưng Tiểu Vũ không muốn mình là gánh nặng cho Phan Vũ, vì thế mà dưới chân nàng Đệ Tam Hồn Hoàn sáng lên.
“ Thuấn di ~ ”
“ Ngăn con nhỏ đó lại! ”
Tên thủ lĩnh mắt thấy mục tiêu sắp biến mất, liền ra lệnh cho thuộc hạ ngăn lại.
“ Kiếm trảm ~ ”
Một đạo trảm kích bắn mạnh về Tiểu Vũ, kẻ ra tay chính là Hồn Vương.
Xuy ~
Mắt thấy đạo công kích kia sắp bắn thẳng vào Hộ Thuẫn của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ chỉ có thể nhắm mắt lại.
Keng ~
“ Đi mau! ”
Sưu ~
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
Tiếng cởi quần áo, cho tới tiếng va chạm của da thịt vang lên, điều này làm cho Phan Vũ trong lòng có chút hỏa.
Hắn không nghĩ rằng, với tuổi 12 này mà hắn đã phát dục rất tốt có thể coi như là một người trưởng thành khi ở thế giới cũ.
Chỉ có một thứ khiến hắn vẫn còn là non nớt, đó chính là khuôn mặt vẫn còn điểm non nớt.
Chính vì điều đó mà, làm cho Phan Vũ có phần cảm thán, gen ở thế giới này thật là cường đại a.
Thời gian một nén hương qua đi.
“ Xong… ca có thể quay đầu lại! ”
Tiểu Vũ đặt Chu Trúc Thanh xuống, nàng lấy tay nhỏ lau đi những giọt mồ hôi đang không ngừng chảy xuống gò mà xinh đẹp.
“ Chậc…nàng ta dáng người thật là ma quỷ a!!! ” Tiểu Vũ âm thầm đánh giá thân hình của Chu Trúc Thanh.
Phan Vũ, quay đầu lại đã thấy Tiểu Vũ xử lý vết thương, không chỉ vậy còn tiện thể che lại những chỗ bị trảo lại rách y phục.
Bộ y phục bó sát người, với bộ ngực to khủng khiếp kèm lấy hơi thở có phần phập phồng lên xuống của Chu Trúc Thanh
Làm cho Phan Vũ, khô rát miệng lưỡi, hỏa khí trong người tăng lên, hắn nhanh chóng quay mặt đi, nếu không để Tiểu Vũ biết được.
Chỉ sợ, hắn sẽ bị nàng cắn chết mất.
“ Phù… ”
Tiểu Vũ thở ra một ngụm trọc khí, nàng nhìn Chu Trúc Thanh đang hôn mê nói: “ Phan ca, bây giờ chúng ta là gì tiếp..? ”
Phan Vũ, nghe Tiểu Vũ hỏi ý kiến của mình, hắn chợt rơi vào trầm tư.
Nếu mà Chu Trúc Thanh, xuất hiện ở đây vừa bị bọn hắn trộm lấy tiền, mà trên người lúc đó đã có chi chít vết thương.
Hắn đoán là do người mà Chu Trúc Vân phái đi để hạ sát Chu Trúc Thanh cũng không cách xa nơi này là mấy.
Vì vậy, bọn họ phải nhanh chóng đưa Chu Trúc Thanh rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Soạt ~
Đạp ~
Hắn kịp phản ứng lại, những tiếng bước chân kèm lấy tiếng của lá cây bị dẫm đạp.
Không chỉ vậy, lượng lớn hồn lực cũng xuất hiện theo những tiếng bước chân đó.
Trong lòng Phan Vũ, thầm hô: " Không xong, nhắc tào tháo, tào tháo liền đến! "
“ Có người tới! ”
Phan Vũ nghe thấy vậy, hắn liền đứng dậy nghiêm giọng nói.
“ Ừ… ”
Tiểu Vũ cũng nghe thấy vậy, nàng liền chạy lại chỗ của Chu Trúc Thanh…
“ Kiệt kiệt… đám nhóc các ngươi là kẻ nào? ”
Từ trong bụi cây nào đó, một thanh âm có phần trung niên kèm lấy một tiếng cười nham hiểm vang lên.
Sưu ~
Sưu ~
Chưa để cho Phan Vũ trả lời, từ trong những bụi cây, bay ra năm đạo thân ảnh.
Đứng thành vòng tròn bao lấy đám người Phan Vũ.
Phan Vũ thấy vậy liền nghiêm mặt lại, quan sát tình hình.
Kẻ cầm đầu năm đạo thân ảnh này, đứng lên một bước thanh âm hùng hồn bá đạo nói.
“ Ta không cần biết, đám nhóc các ngươi là ai! Nếu các ngươi đã giúp đỡ Nhị tiểu thư… vậy thì! ” Tên trung niên nhân này quát lớn nói.
Cùng lúc ấy, dưới chân hắn Lục đạo Hồn Hoàn xuất hiện, hai vàng, hai tím, 2 đen xuất hiện dưới chân.
Sau lưng hắn, một con U Minh Lang cao to hùng dũng đứng đằng sau hắn.
“ Hống ~ ”
“ Hồn Đế sao! ”
Phan Vũ nhăn mày đánh giá 5 đạo thân ảnh này.
Sau khi tên thủ lĩnh kia khai mở hồn hoàn, 4 đạo thân ảnh cũng thi nhau thi triển hồn hoàn.
Hai vàng, hai tím, một đen.
Hai vàng, hai tím…
Hai vàng, hai tím…
Hai vàng, hai tím…
Trong 4 tên thì có một tên là Hồn Vương và 3 tên còn lại là Hồn Tông.
“ Phan Ca… ”
Tiểu Vũ lo lắng nói.
Nàng không nghĩ là cô nàng mà bọn họ cứu được lại có nhiều kẻ thù như vậy.
Phan Vũ chỉ quay đầu lại, lộ ra cặp mắt trấn tĩnh gật đầu nhìn Tiểu Vũ.
Khi Tiểu Vũ, cảm nhận được ánh mắt của Phan Vũ, nàng liền tỏa ra an tâm hơn, sau đó đứng sát lại gần Chu Trúc Thanh đang nằm hôn mê.
“ Hừ chỉ là một tên Hồn Đế, và vài tên Hồn Vương Lẫn Hồn Tôn ai cho các ngươi kiêu ngạo đứng trước ta chứ! ”
Phan Vũ âm thanh lạnh lẽo, bá đạo nói.
Đồng thời, dưới chân ba đạo Hồn Hoàn xuất hiện.
Tử ~
Tử ~
Tử ~
“ Hừ chỉ là Tam Hoàn Hồn Sư mà dám….. ” tên Thủ lĩnh vừa mới định khinh thường nói.
Thì màu của Hồn Hoàn đập vào mắt của hắn…
“ Không thể….không thể….sao có thể… ”
Hắn lắp bắp nói không nên lời.
Sự phối trí hồn hoàn của Phan Vũ làm cho năm đạo thân ảnh có phần kinh ngạc lẫn hoài nghi nhân sinh.
Thấy Phan Vũ đã khai Hồn Hoàn, Tiểu Vũ nhanh chóng cõng lên Chu Trúc Thanh.
Đợi đám người sát thủ hoàn hồn lại, tên thủ lĩnh trấn an đám thuộc hạ nói:
“ Tuy tên nhóc đó, phối trí hồn hoàn có phần kinh người. Nhưng dù sao, thì cũng chỉ là Hồn tông mà thôi! ”
“ Dốc toàn lực, giết sát 2 tên nhóc đó và nhị tiểu thư.. nghe rõ không! ”
Tên thủ lĩnh quát lớn lớn.
“ Đệ Lục Hồn Kỹ…. ”
Tên thủ lĩnh liền cầm đầu sử dụng luôn hồn kỹ thứ 6… dưới chân đạo hồn hoàn màu đen sáng lên bám vào Vũ Hồn.
“ Đệ Nhất Hồn Kỹ: Ám Kim Hộ Thuẫn ~ ”
“ Đệ Nhị Hồn Kỹ: Phong Vũ Phi Hành ~ ”
Phan Vũ cũng nhanh chóng thi triển cùng một lúc Đệ Nhất, Đệ Nhị Hồn Kỹ lên bản thân và Tiểu Vũ.
Hai đạo hồn hoàn màu tím sáng lên.
Hai đạo hộ thuẫn xuất hiện bao phủ lấy hai người Phan Vũ và Tiểu Vũ.
Ầm ~
Đạo công kích của Hồn Kỹ vạn năm lên hộ thuẫn khiến nó bị nứt ra.
Phan Vũ cũng bị lui về sau…
“ Phốc ~ ”
“ Không ngờ hồn kỹ từ hồn hoàn vạn năm lại mạnh mẽ tới vậy! ” hắn lau đi vết máu cảm thán nói.
“ Phan ca.. ” Tiểu Vũ lo lắng nhìn Phan Vũ nói.
“ không sao! Muội chuẩn bị đi trước để ta cầm chân bọn chúng! ” Phan Vũ quay đầu lại đạo.
“ Không ta muốn cùng ca chiến đấu! ” Tiểu Vũ lắc đầu nói.
“ Hừ… tưởng thế nào, cũng chỉ là Hồn Tông nhỏ bé mà thôi. ”
Tên thủ lĩnh sau khi thấy công kích của mình có hiệu quả, liền giở giọng khinh thường nói.
“ Ha ha ha.. ”
Bốn tên thuộc hạ còn lại, cũng phối hợp với tên thủ lĩnh cười lớn nói.
“ Muốn chạy sao dễ như vậy! kết trận… ”
Tên thủ lĩnh cười xong, hắn liền ra lệnh nói.
Cùng lúc đấy, bốn đạo thân ảnh kia cùng nhau sáng lên Hồn Hoàn mạnh nhất của mình.
Sau lưng bốn thanh kiếm lớn xuất hiện.
“ Không ổn! ”
Phan Vũ hô lớn.
“ Tiểu Vũ đi mau! ”
Tiểu Vũ ngoảnh lại nhìn Chu Trúc Thanh đang hôn mê, vì một nữ tử xa lạ mà cả hai rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Nàng có phần hối hận khi cứu cô ta.
Nhưng Tiểu Vũ không muốn mình là gánh nặng cho Phan Vũ, vì thế mà dưới chân nàng Đệ Tam Hồn Hoàn sáng lên.
“ Thuấn di ~ ”
“ Ngăn con nhỏ đó lại! ”
Tên thủ lĩnh mắt thấy mục tiêu sắp biến mất, liền ra lệnh cho thuộc hạ ngăn lại.
“ Kiếm trảm ~ ”
Một đạo trảm kích bắn mạnh về Tiểu Vũ, kẻ ra tay chính là Hồn Vương.
Xuy ~
Mắt thấy đạo công kích kia sắp bắn thẳng vào Hộ Thuẫn của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ chỉ có thể nhắm mắt lại.
Keng ~
“ Đi mau! ”
Sưu ~
Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?