Đấu Phá Hậu Cung

Chương 63: Không đề 【 ba 】



Edit:Fuly

Lục Khê vừa ra khỏi Trường Nhạc cung, tin tức đã lan truyền khắp hậu cung.

Thẩm Kha ngồi ở trong ngự hoa viên tán gẫu với An Uyển nghi cũng ngẫu nhiên đến, đề tài lại xoay qua chuyện này.

"Cũng không biết Nguyệt Dương phu nhân làm chuyện gì khiến hoàng thượng giận dữ, hôm nay đến Lục Dung Hoa cũng dám đến Trường Nhạc cung chế nhạo nàng ta, thật đúng là “hổ lạc đồng bằng bị chó khinh." Thẩm Kha chê cười.

Bởi vì hoàng thượng không cho phép tiết lộ chuyện của Nguyệt Dương phu nhân, nên đám lão nhân trong Thái Y Viện chẳng dám hé răng nửa chữ, mọi người trong hậu cung chỉ biết Viện phán đã về quê, Lý Thái y bị giam vào ngục.

Nhưng phàm là người có chút thông minh là có thể liên hệ mọi chuyện, trước đó Lý Thái y là người phụ trách bắt mạch cho Nguyệt Dương phu nhân, hôm nay ông ta bị bắt giam, Nguyệt Dương phu nhân thất sủng, hai chuyện này tất nhiên có liên hệ.

An Uyển nghi cười tủm tỉm nếm một ngụm trà, có chút khinh miệt liếc nhìn người vừa không có đầu óc vừa không biết giữ mồm miệng ở đối diện: "Nguyệt Dương phu nhân làm cái gì Kha Lương Viện có thể không biết, nhưng Lục Dung Hoa có phải là chó trong miệng ngươi hay không, điểm này Kha Lương Viện nên cẩn thận suy nghĩ. Nếu là chủ tử có vị phân cao hơn nàng ta nói ra lời này, thì không sao, nhưng từ miệng một Lương Viện như ngươi nói ra, là tội gì ta chắc ngươi cũng biết."

Sắc mặt Thẩm Kha trầm xuống. Nàng ta tức giận, đáp trả một cách mỉa mai: " Tất nhiên ta không sánh bằng Lục Dung Hoa rồi, chỉ là sợ rằng trong lòng Uyển Nghi cũng chẳng dễ chịu hơn là mấy. Rõ ràng vào cung sớm hơm nàng ta, được sủng ái trước nàng ta, phân vị cũng cao hơn, nhưng hôm nay nàng ta có thai, được sủng ái hơn cả Uyển Nghi, thậm chí ngay cả phẩm cấp cũng vượt qua ngài, không biết trong lòng Uyển Nghi là tư vị gì."

An Uyển nghi bị nói trúng tâm sự, liền đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thẩm kha: "Kha Lương Viện, từ khi ngươi vào cung tới nay cứ luôn đánh giá cao thân phận của mình, chỉ là một Lương Viện, lại dám tâm cao khí ngạo, quả thực là “miệng chó không mọc ra ngà voi”. Nếu hôm nay ta không thay hoàng hậu nương nương giáo huấn ngươi một chút, chỉ sợ ngày sau kẻ không biết giữ mồm miệng như ngươi lại chọc giận chủ tử khác."

Thẩm Kha cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe An Uyển nghi sai đại cung nữ sau lưng: "Lam Yên, vả miệng."

"Ngươi dám!" Thẩm Kha vừa nóng vừa giận, nhìn Lam Yên quát to.

Nhưng Lam Yên lại chẳng lộ biểu cảm gì: "Kha Lương Viện, xin đắc tội."

Sau một khắc, một cái tát nặng nề rơi vào mặt nàng ta, âm thanh thanh thúy khiến đám cung nữ thái giám sau lưng Thẩm Kha đều sợ ngây người.

"Ngươi dám đánh ta?" Thẩm Kha giống như phát điên hét to với Lam Yên, dáng vẻ như muốn xông lên tát lại, sau đó sẽ tính sổ với An Uyển nghi.

Các cung nữ vội vàng tiến lên ngăn cản: "Chủ tử, chủ tử không được!"

Phi tần phân vị thấp bởi vì tội bất kính bị mà bị phi tần phân vị cao trừng phạt vốn là thể chế của hậu cung, muốn trách chỉ có thể trách phẩm cấp của mình không bằng người khác, làm gì có đạo lý đã mắc lỗi còn muốn đánh lại?

Thẩm Kha bị kéo, giận dữ rống to: "Các ngươi làm gì đó? Buông ta ra! Buông ta ra! Có nghe thấy không? Muốn tạo phản sao?"

An Uyển nghi cười lạnh: "Cái bạt tai này là nói cho Kha Lương Viện ngươi biết, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bậy, ngày hôm nay chỉ là chút đau đớn trên da thịt, ngày khác gặp phải chủ tử khác, có lẽ sẽ không dịu dàng như ta đâu."

Nàng ta xoay người rời đi, phát tiết tất cả căm tức với Lục Khê lên người Thẩm Kha xong, cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn hẳn.

Mà Thẩm Kha bị nàng ta tát đứng ở nơi đó, đợi các cung nữ buông lỏng tay ra, đột nhiên vung cho cung nữ gần nhất một cái tát, sức lực cực mạnh, khiến khóe miệng cung nữ này rỉ ra máu.

"Tiện nhân! Ngươi cản ta làm cái gì? Là muốn phản sao? Ta sẽ đưa tất cả các ngươi đến Hoán Y Cục đi! Cút cho ta! Toàn bộ cút ra xa cho ta!"

Nàng ta bị uất ức, ai cũng đừng mong được tốt!

Trong mắt lộ ra hận ý nồng đậm, Thẩm Kha nhìn phương hướng An Uyển nghi rời khỏi, ánh mắt âm trầm hết sức đáng sợ.

Bên kia, tất nhiên Minh Uyên cũng nhận được tin tức Lục Khê đi Trường Nhạc cung, Cao Lộc bẩm báo xong, cúi đầu lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt hoàng thượng, không thấy khác thường, trong lòng hắn lại cảm thấy khác thường.

Thật là cổ quái, không phải gần đây hoàng thượng chán ghét việc các nữ nhân hậu cung lục đục đấu đá sao? Vì sao hôm nay lại không tức giận chứ?

Minh Uyên như đọc thấu suy nghĩ của hắn, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Sao hả, trẫm không tức giận ngươi rất thất vọng à?"

Cao Lộc cả kinh: "Nô tài sợ hãi! Nô tài làm sao dám hi vọng hoàng thượng tức giận chứ? Chẳng qua là nô tài cảm thấy có chút kinh ngạc thôi, ngàn vạn lần không dám tự mình đoán bừa thánh ý!"

Minh Uyên cười cười, vẫy tay cho hắn lui xuống.

Trên bàn cờ tàn cuộc vẫn còn, hắn cầm một quân đen lên, đột phá pháo đài kiên cố của quân trắng ăn hết “nửa giang sơn”, bên môi vẫn lộ ra nụ cười hài lòng.

Giỏi đánh cờ như hắn, thắng được một ván cũng sẽ vui vẻ ra mặt, huống hồ là một nữ tử chứ?

Suýt mất đi hài nhi, mình cũng bị hãm hại, đổi lại là bất cứ người nào cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Nguyệt Dương phu nhân. Nhưng nàng không đề cập chuyện trừng phạt Nguyệt Dương phu nhân ở trước mặt hắn, hắn không thích nghe, nàng cũng không nhắc tới.

Hôm nay chỉ đến để chế nhạo một trận, đã là người vô cùng thiện lương rồi, ít nhất ở nơi hậu cung này, làm như thế đã là hiếm có.

Chỉ chốc lát sau, có người bên ngoài cầu kiến, là Lục Dung Hoa mà hắn vừa nghĩ tới.

Minh Uyên cười nhạt: "Tuyên."

Lục Khê ra khỏi Trường Nhạc cung liền trực tiếp tới Dưỡng Tâm điện, đi vào trong phòng, nhìn thấy Minh Uyên đang cầm cờ cười tủm tỉm nhìn nàng, hẳn là tâm tình không tệ.

"Tần thiếp tham kiến hoàng thượng." Nàng chỉ nói, chứ không hành lễ, là vì lúc trước Minh Uyên đã nói nàng không cần phải đa lễ với hắn.

Theo lý thuyết, có lúc hoàng thượng nói như thế, ngươi cũng chỉ nên nghe là được, nhưng Lục Khê vẫn cố tình làm theo, hơn nữa còn rất hợp ý Minh Uyên.

Nếu hoàng thượng muốn sủng ái một nữ nhân, nhưng ngươi lại vì tuân theo đức hạnh cứng nhắc và mà lấy lễ nghi hậu cung ra đi cự tuyệt, đây không phải là không biết điều sao?

Ánh mắt Minh Uyên càng thêm nhu hòa, cười ngoắc ngoắc tay với nàng: "Tới đây, bồi trẫm đánh ván cờ."

Lục Khê theo lời đi tới, Minh Uyên bảo: "Ngồi."

Nàng dịu ngoan ngồi xuống, chớp mắt mấy cái: "Bồi hoàng thượng đánh cờ thì không thành vấn đề, chỉ là kỳ nghệ tần thiếp không tốt, chỉ sợ hoàng thượng thắng quá dễ dàng sẽ cảm thấy nhàm chán."

Minh Uyên cười nói: "Ái phi không cần khiêm tốn, thử rồi mới biết."

Cung nữ bưng tới hai ly trà nóng, lại bỏ thêm vài lá trà vào lò hương, mùi thơm nhanh chóng lan khắp phòng, nhàn nhạt, khiến cho người ta có cảm giác thanh nhàn.

Minh Uyên phát hiện kỳ nghệ của Lục Khê quả thật bình thường, chỉ cần ngươi thêm chút áp lực, nàng liền bắt đầu khổ sở suy nghĩ , khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại trông vô cùng đáng thương.

Cho nên xét đến cùng, Minh Uyên nhìn vẻ mặt sinh động của nàng còn nhiều hơn nhìn bàn cờ, điều này quả thực là thú vị.

Hắn hạ một quân, Lục Khê cau mày.

Hắn đi thêm quân nữa, Lục Khê cắn môi.

Hắn ăn một góc nhỏ của nàng, Lục Khê ảo não thở dài.

Hắn ăn hết nửa bàn cờ, Lục Khê chậm rãi ngẩng đầu lên, viên cờ vẫn nắm chặt trong tay, "Tần thiếp không chơi nữa. . . . . ."

Ánh mắt của nàng rất kiên định, hòa lẫn buồn nản cùng không cam lòng: "Rõ ràng tần thiếp đã nói mình kỳ nghệ không tinh, hoàng thượng còn chẳng chừa cho thiếp chút tình cảm cùng thể diện nào, nhất định ăn sạch tần thiếp, tần thiếp không chơi nữa!"

Ăn sạch?

Tha thứ cho hắn nghĩ nhiều.

Nhưng lời này đột nhiên nhắc nhở Minh Uyên, từ lúc Lục Khê có tin mừng tới nay, hắn chưa hề chạm qua nàng.

Tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt người trước mắt, bởi vì đang có thai mà dung nhan càng thêm mấy phần kiều mỵ, mắt hạnh híp lại, môi đỏ mọng nhếch lên, như oán như giận, vô cùng xinh đẹp.

Thời tiết đã nóng lên, hôm nay nàng chỉ mặc một bộ bạch y mỏng, chất vải mềm mại dính vào người, lộ rõ đường cong tuyệt đẹp đẫy đà, khiến cho hô hấp của người ta cứng lại.

Cổ áo mở không cao không thấp, lúc nàng hoạt động vừa vặn để lộ một mảng da trắng min như tuyết, đường cong câu hồn đoạt phách.

Ánh mắt Minh Uyên tối lại, không biến sắc ngước mắt nhìn nàng, nói nhỏ: "Trẫm thật sự muốn ăn sạch nàng. . . . . ."

Lục Khê lập tức hiểu ý tứ của hắn, gương mặt hồng thấu còn diễm lệ hơn hoa đào, lần này càng khiến cho người ta khống chế không được.

Minh Uyên kéo tay của nàng, ôm chặt cô gái nhỏ vào trong ngực, để cho nàng ngồi ở trên chân mình, nhắm mắt ngửi nhẹ bên cần cổ tuyết trắng: "Vẫn là mùi thơm trên người ái phi dễ ngửi nhất."

Lục Khê có chút khẩn trương bấu víu vai hắn, nói nhỏ: "Hoàng thượng, hoàng nhi. . . . . ."

Minh Uyên mỉm cười nói: "Sao, trẫm có nói muốn làm cái gì sao? Chỉ ôm ái phi, cũng sẽ làm tổn thương hài nhi?"

Lục Khê im lặng, người đang giở trò trêu ghẹo lại lộ ra dáng vẻ bị người khác trêu ghẹo, hóa ra hoàng thượng thích loại tình thú này. . . . . .

Nhưng ngoài miệng tuy nói không làm gì, môi lại in xuống cần cổ tuyết trắng mảnh khảnh của nàng, đôi môi nóng bỏng mút phần da thịt thơm mịn, sau đó dọc theo đường cong đẹp đẽ một đường đi xuống. . . . . .

Bàn tay đang ôm nàng cũng không đàng hoàng, thành thạo lột áo mỏng của nàng, bạch y bị cởi tới bên hông, lộ ra cái yếm hạnh sắc bên trong.

Da thịt tuyết trắng trơn mịn, sắc hạnh của vải càng khiến màu da thêm oánh nhuận, nàng đỏ mặt, vô tội nhìn hắn, bộ dáng đáng yêu khiến người khác muốn một hớp nuốt vào bụng.

Môi Minh Uyên đi đến vùng ngực đang đứng thẳng, chẳng đẩy yếm nàng ra, mà cứ như vậy cúi đầu mút hôn, cách một lớp vải mỏng, môi lưỡi ấm áp khiến nàng run rẩy.

Hắn ác ý há mồm khẽ cắn, lập tức cảm nhận được đóa hoa thêm cứng rắn, kèm theo tiếng rên rỉ nho nhỏ, hai tay đang ôm chặt vai hắn cũng run rẩy theo.

Hắn ngậm cả đóa nhị châu, lực đạo lúc nhẹ lúc nặng mang đến cho nàng vô hạn sảng khoái.

Lục Khê run giọng nói, "Hoàng thượng, hoàng nhi. . . . . ."

Hắn lưu lại vệt ướt trước ngực nàng, gần như có thể xuyên thấu qua lớp vải thật mỏng thấy đóa hồng đào bên trong.

Minh Uyên đưa tay kéo dây buộc trên cổ nàng ra, khiến chiếc yếm rớt xuống, vùng đẫy đà mê người hiện rõ trước mặt, Hoa Nhị hồng diễm, như đang mời người ta thưởng thức.

Hắn yên lặng ngưng mắt nhìn hai ngọn núi nhỏ xinh đẹp, nỉ non: "Yên tâm, trẫm có chừng mực."

Sau một khắc, không còn vải vóc ngăn trở, đôi môi nóng ấm trực tiếp dán lên hoa nhị, đầu lưỡi vòng quanh xoay tròn, sau đó là nặng nề mút vào cùng gặm cắn, hắn như đứa bé đang hút sữa.

Trong nháy mắt ngẩng đầu, hắn thì thầm bên tai nàng: "Ái phi, hình như nơi này lớn thêm không ít."

Đôi tay thay thế môi lưỡi, đặt lên bộ ngực căng đầy.

--- ------ ----

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Khê: hoàng thượng dừng tay! Làm tổn thương hài nhi thì sao!

Hoàng thượng: Trẫm đói bụng, muốn ăn thịt.

Thanh Tân: Nhưng rõ ràng là ngươi đang uống sữa. . . . . . 【 ngoáy mũi 】

Độc giả: Trời ạ, Thanh Tân khí tiết của ngươi rớt kìa! ! !

Thanh Tân: Chỉ cần không phải là trinh tiết rớt, tất cả dễ làm