Nữ nhân mặc cung trang an tĩnh nhắm mắt ngồi trên ghế mây, trong tay là chuỗi Phật châu đang chậm rãi chuyển động, thời gian như vì vậy mà chậm dần.
Tần Vũ ngập ngừng, quay đầu ra lệnh cho mấy cung nữ: "Các ngươi đi xuống trước đi, nơi này không còn việc gì nữa."
Xưa nay, lời của ông ta chính là lời của Thái hậu, người hầu trong Thọ Khang cung đã sớm quen, liền cúi đầu cung kính thối lui ra khỏi Phật Đường.
Thái hậu vẫn an tĩnh nhắm mắt ngồi đó, mi tâm hơi nhíu lại, giống như có chút mệt mỏi.
Tần Vũ chậm rãi bước ra sau lưng thái hậu, đưa tay lấy chiếc lược gỗ đào trong ngực ra, dịu dàng chải đầu cho bà ta.
"Vẫn đang tức giận chuyện Cửu vương gia sao?" Ông ta cúi đầu, nhưng lại không dùng kính ngữ.
Mí mắt thái hậu chớp nhẹ, nhưng không mở ra, một hồi lâu sau, bên môi tràn ra một tiếng thở dài.
Tần Vũ chợt dừng tay lại, trên đầu tóc đen nhánh chẳng biết xuất hiện một sợi tóc bạc từ bao giờ, vô cùng chói mắt.
Nhưng chỉ trong chốc lát, ông ta tiếp tục chải như không có việc gì, trái lại là thái hậu lên tiếng: "Nhổ đi."
Tay Tần Vũ cứng đờ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Cái gì?"
"Tóc bạc thì giữ lại làm gì? Tốt nhất là nhổ đi. . . . . ." Âm thanh kia hơi bất đắc dĩ, một người thông minh tinh tế như bà ta sao có thể không chú ý đến sự ngập ngừng dù chỉ trong khoảnh khắc của Tần Vũ chứ? “Nó không có tầm nhìn, ta cũng đành hết cách, phí bao tâm huyết vì nó, ai ngờ nó lại không cần.”
Tần Vũ cảm thấy cổ họng có chút khô rát: "Chỉ vì Cửu vương gia chưa hiểu được tâm tư của người mà thôi, sau này ngài ấy sẽ khác."
Vừa rồi, Minh Thâm có tới Thọ Khang cung, ngồi nói chuyên với Thái hậu một lúc liền xảy ra tranh chấp.
Thái hậu muốn hắn đến Tây Bắc bình phục bạo dân, dựng lập chiến công, ngày khác mới có thể thay thế được địa vị của Minh Uyên.
Minh Thâm trực tiếp cự tuyệt, đôi mắt tinh anh nhìn mẫu thân, bất đắc dĩ nói, "Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy hoàng huynh làm hoàng đế rất tốt, ngày sau ắt hẳn quốc thái dân an, thiên hạ thái bình. Nhi thần chẳng có tài trị quốc, làm sao có thể thay thế được vị trí của hoàng huynh? Huống chi nhi thần đã từng nói với người rồi, làm hoàng thượng chưa chắc đã là người sung sướng vui vẻ nhất thiên hạ, cả đời an ổn hạnh phúc là mong muốn duy nhất của nhi thần, mong rằng mẫu hậu tha thứ."
Sắc mặt Thái hậu trầm xuống: "Hoang đường, con chưa ngồi lên vị trí này, làm sao biết được mình đảm đương không nổi? Hắn có thể, vì sao con không thể? Ai gia cố gắng giãy giụa giữa đống bùn này bao nhiêu năm nay chỉ vì con, vốn có thể an hưởng tuổi thọ, lại phải hao phí bao nhiêu thời gian chỉ vì con, ta đợi nhiều năm như vậy, con muốn cũng phải làm mà không muốn cũng phải làm!"
Minh Thâm im lặng chốc lát, cuối cùng đứng dậy cáo từ: "Mẫu hậu có suy nghĩ của mẫu hậu, nhưng nhi thần cũng có kiên trì của nhi thần, thứ cho hài nhi khó có thể tòng mệnh."
Hắn sải bước đi ra ngoài, không đếm xỉa đến mệnh lệnh dưới cơn thịnh nộ của Thái hậu.
Bóng dáng kia quyết tuyệt dứt khoát, không chút dây dưa.
Thái hậu chỉ có thể chán nản ngồi trên ghế mây, nhắm mắt im lặng hồi lâu.
Lúc này, Tần Vũ chỉ có thể an ủi bà ta như vậy, tựa như một người bạn già lâu năm.
Thái hậu chậm rãi mở mắt ra, đưa tay nắm lấy cây lược gỗ, nhìn thẳng vào mắt ông ta "Nó đã quyết tâm không muốn ngồi lên ngôi vị đó, chỉ khổ cho kẻ đã phải nhọc lòng nhiều năm như ngươi . . . . ."
Tần Vũ không biết nên nói những gì, chỉ có thể nhìn vào bàn tay trắng nõn kia, cố kiềm chế ý nghĩ nắm lấy nó, nhỏ giọng nói một câu: "Đây là chuyện nô tài phải làm."
Ông chỉ là một kẻ hoạn quan, không có tư cách biểu đạt tình cảm của bản thân.
Bà là Thái hậu, là nữ nhân cao cao tại thượng đứng đầu hậu cung, kẻ mệnh tiện như ông nào có tư cách tơ tưởng tới?
Thái hậu nhìn ông ta, cuối cùng chỉ có thể sâu kín nói: "Đến cả ngươi cũng khách khí với ta như vậy. . . . . ."
Là "Ta" , mà không phải là "Ai gia" .
Đôi tay Tần Vũ không khống chế được mà run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn chỉ im lặng đứng đó.
Nhìn thái hậu lộ thần sắc mệt mỏi, Tần Vũ dịu dàng an ủi: "Nếu người mệt thì đi nghỉ ngơi đi, chuyện của Cửu vương gia cứ giao cho ta, ta sẽ đi khuyên giải ngài ấy."
Thái hậu im lặng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, nhưng trong lòng bà ta hiểu lòng Minh Thâm đã quyết, tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Bà ngàn tính vạn tính, cố chấp nắm quyền không thả, nhưng lại tính sai một nước trí mệnh, đó chính là đứa con này của bà ta không muốn làm hoàng đế.
Minh Thâm vừa ra khỏi cửa cung thì Tần Vũ đã đuổi kịp.
Nhìn tên hoạn quan đã phục vu thái hậu nhiều năm này, hắn lạnh giọng hỏi: "Tần công công tìm ta có việc?"
Tần Vũ quy củ hành lễ xong mới ngẩng đầu lên: "Nô tài có mấy lời muốn nói cho Cửu vương gia, nhưng không biết có nên nói hay không."
Minh Thâm cười như không cười nhìn hắn: "Nếu Bổn vương cự tuyệt, chẳng lẽ Tần công công sẽ không nói nữa?"
Tần Vũ dừng một chút, thở dài: "Những lời này, dù thế nào nô tài cũng phải nói, dù có bị vương gia giáng tội, cũng cần phải nói."
Ông ta kể lại việc Thái hậu phí hết tâm tư đoạt quyền về cho Minh Thâm cùng những khó khăn mà bà ta phải chịu đựng giữa chốn cung đình sóng gió.
Minh Thâm lẳng lặng nghe hết câu chuyện, lơ đãng quét mắt qua Tần Vũ, lạnh nhạt hỏi: "Chuyện của mẫu hậu, Tần công công hiểu rõ quá nhỉ."
Tần Vũ sững sờ, nhưng vẫn cố chấp đáp lời: "Mong rằng Cửu vương gia hiểu cho nỗi khổ tâm của Thái hậu, cho sự yêu thương người dành cho ngài, đừng từ chối nữa."
Minh Thâm cười: "Dù ta có lập được chiến công hiển hách thì sao chứ? Cũng chỉ là một Cửu vương gia mà thôi, sao có thể dựa vào chiến công mà cướp được ngôi vị hoàng đế?"
Ánh mắt Tần Vũ lóe lên, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nữa, hoàng thượng sẽ đi Tô Châu tuần sát Hoàng lăng."
Minh Thâm sững sờ, ngay sau đó bật cười: "Mẫu hậu quả thực mưu tính sâu xa."
Theo như ý Tần Vũ ám chỉ, hẳn là sẽ đẩy hoàng huynh vào chỗ chết.
Vẻ mặt hắn lạnh xuống, vô biểu cảm: "Nếu Tần công công có ý nghĩ này, kính xin công công tự đi bẩm báo mẫu hậu, ngôi vị hoàng đế công công sẽ đảm đương. Ta ngược lại muốn nhìn ngôi vị Hoàng đế trong lòng mẫu hậu nặng đến mức nào, phải hao phí nhiều tâm huyết như thế để lật đổ hoàng huynh."
Trước khi đi, Minh Thâm liếc nhìn Tần Vũ, lạnh nhạt nói: "Làm phiền công công chuyển lời cho Thái hậu “nhi tử bất hiếu, không cách nào hoàn thành tâm nguyện của người”."
Dừng một chút, "Cũng hi vọng công công có thể hết lòng chăm sóc mẫu hậu, mẫu hậu rất tin tưởng ngươi."
Nhìn bóng lưng quyết tuyệt rời đi, Tần Vũ ngẩn người, mơ hồ cảm thấy hắn đã biết cái gì đó.