Đấu Thần

Chương 170: Đại Bi Âm Ma Thủ



Đả tự: Sided Lovettt

***

Cục diện đã nghiêng hẳn về một bên khiến hắc y nhân còn lại vẻ mặt tái xanh. Có điều, hắn cũng là một nhân vật, sau khi khẽ hít vào một hơi, vẻ mặt hắn trở lại bình thường. Chỉ là khẽ nghiến răng tay phải đặt lên trường đao bên hông rồi từ từ rút ra!

Thanh trường đạo của hắn hiển nhiên là tốt hơn đạo của các hắc y nhân khác đôi chút. Trong sắc đen còn lấp lóe một tia huyết sắc nhàn nhạt, tia huyết sắc này theo động tác của hắn cơ hồ từ từ "trượt" xuống phía dưới.

Giơ ngang trường đao trong tay lên, tên đó mới nhàn nhạt nói:

- Nghĩ lại La Thanh ta, cả đời tung hoành thiên hạ, trước giờ đều là ta chiếm lợi thế, chưa có lúc nào bị thất thế. Không ngờ, hôm nay lại thua ở đây... Có điều, thua trong tay một cường giả Đấu Hoàng cũng không oán hận. Chỉ có điều, trước lúc chết ta lại muốn hỏi rõ, không biết các hạ là vị nào trong Thất Đại Đấu Hoàng?

Cung Vô Song cơ hồ cười lạnh một tiếng, sau chốc lát trầm giọng nói:

- Ngươi không có tư cách biết!

La Thanh khẽ cười, nhàn nhạt nói:

- Xem ra, cho dù ngươi là cường giả Đấu Hoàng cũng sợ sự truy sát đến cùng của Mị Ảnh Ma Tông ta! Ngươi không muốn nói tên cũng đúng bằng không thuật truy tông của Mị Ảnh Ma Tông ta thiên hạ vô song... Một Đấu Hoàng như ngươi có thể trốn ở chỗ nào chứ? Huống hồ, đừng nói là Đấu Hoàng, cho dù ngươi là Đấu Tôn... Ha ha ha...

- Xem ra, người của Mị Ảnh Ma Tông không những thân thủ mạnh mẽ, mà người nào miệng lưỡi cũng sắc sảo...

Lý Dật khẽ cười, ra dấu tay, ý bảo Cung Vô Song lui xuống:

- Có điều, ta không thể không nói, ngươi... Nhiều nhất cũng chỉ là một Đấu Sư Đỉnh phong mà thôi, thực lực đã như vậy. Nếu bình thường đúng là có tư cách cao ngạo, thế nhưng trong tình trạng này, người trong mắt chúng ta chẳng phải là gì! Như vậy, ngươi cũng dám huênh hoang sao?

- Ha ha ha...

La Thanh ngửa mặt cười, vẻ mặt âm lãnh hiện ra vẻ châm chọc:

- Nếu ta nói khách sao, các ngươi sẽ tha cho ta sao?

- Dĩ nhiên... là không rồi...

Lý Dật khẽ cười một tiếng:

- Mị Ảnh Ma Tông các ngươi tốt xấu gì cũng là thế lực nhất lưu trên Đại lục Đấu Thần. Nếu ta mạo muội đắc tội, há không phải tự chuốc khổ vào thân sao? Vì vậy lần này, ta không những phải giết người, còn phải khiến đám người các ngươi hoàn toàn hồn tiêu phách tán, ngay cả cơ hội chuyển kiếp đầu thai cũng không có... Bằng không há không phải ta ngu ngốc sao?

- Hắc hắc hắc... Cho dù là cường giả Đấu Hoàng ra tay, muốn dễ dàng giết được La Thanh ta sao? Nằm mơ!

Cười lạnh một tiếng, trường đạo trong tay La Thanh khẽ rung lên, một luồng đấu khí hắc sắc trào ra trên người hắn, khiến Sa y Đấu khí trên người học càng trở nên trong suốt. Nhìn Sa y Đấu khí của hắn có xu hướng hóa thành khai giáp, hiển nhiên, La Thanh lúc này đang ở ranh giới đột phá Đấu Vương.

Chỉ có điều chuyện đột phá, nếu chỉ dựa vào tu luyện mà thành, vậy thì kẻ ngu ngốc chỉ biết tu luyện cũng là thiên hạ vô địch sao? Muốn đột phá, thứ dựa vào chính là sự lĩnh ngộ và hiều sâu về cảnh giới. Đây là nguyên nhân rất nhiều người vẫn luôn ở ngưỡng cửa cảnh giới đỉnh phong mà không thể bước qua tiếp.

- Ai nói cần nàng ấy ra tay...

Lý Dật khẽ cười:

- Vừa rồi, chỉ là ta cảm thấy phiền phức, mới đề nàng ấy ra tay, còn về lúc này... Đột nhiên ta lại muốn giết một người chơi. Dĩ nhiên cần phải đích thân giết người rồi! Ta lại muốn thử xem xem, Mị Ảnh Ma Tông có chỗ nào ghê gớm!

- Ả không ra tay?

La Thanh chợt nhe răng cười dữ tợn:

- Ngu xuẩn! Những người tự phụ giống như người ta đã gặp không ít! Thế nhưng kẻ nào cũng đều chết một cách thê tham! Không tin người cứ thử xem... Ha ha ha...

Trong lúc cười, Sa y Đấu khí trên người La Thanh cơ hồ khẽ rung động đấu khí hắc sắc từ từ tràn ra, chớp mắt, một mùi hôi gay gay tràn ngập cả cánh rừng.

Mùi hôi lan tràn, thân hình của La Thanh cũng trở nên mờ ảo đôi chút, còn ánh mắt màu đen ban đầu của hắn cũng biết thành huyết sắc. Ca người phát ra một luồng sát khí nhàn nhạt, giống như con sói bị bỏ đói lâu ngày ngửi thấy mùi tanh của máu.

Cảnh tượng này khiến Lý Dật phải nhíu mắt lại. Lúc này, cảm giác mà La Thanh tạo ra với hắn còn nguy hiểm hơn Nạp Lan Hạ vài phần. Khẽ cười một tiếng, Lý Dật năm chặt Đoạn Hồn Nhận trong tay, rồi thấp giọng nói:

- Lát nữa, chỉ cần đề phòng hắn chạy mất là được rồi. Nếu như ta đoán không lầm, người của Nạp Lan Khánh cũng sắp tới nơi rồi!

- Uhm.

Cung Vô Song khẽ gật đầu, sau đó điểm nhẹ bàn chân, cả người đã bay ra một ngọn cây bên cạnh, nhường ra phần đất rộng. Nàng biết rằng con bài bí mật của Lý Dật nhiều vô số, thậm chí nếu thật sự ra tay còn lợi hại hơn nàng vài phần, vì vậy nàng cũng không lo lắng gì!

- Vậy thì cuộc nói chuyện kết thúc! Bắt đầu đi!

Lý Dật khẽ cười, đấu khí tử sắc trên người đã truyền sang Đoạn Hồn Nhận.

La Thanh cười lạnh một tiếng, cơ hồ đã xác định xong Cung Vô Song thật sự không ra tay. Mũi chân hắn mới dẫm mạnh xuống đất, theo một tiếng rống rát họng, thân hình hắn đã như thiểm điện lao vụt đến Lý Dật. Chưa đầy nháy mắt đã đến trước mặt Lý Dật, trường đao trong tay hắn khẽ vung tới, đấu khí hắc sắc phóng vút lên trời, mang theo một cảm giác đanh rát, xé nát không khí chém xuống.

Nhất đạo được chém xuống không khí xung quannh cơ hồ đều bị xé rách, phát ra tiếng rít giục giã. Đạo chưa đến đích, thế nhưng khí trảm trên lưỡi đao đã phát ra.

Lý Dật nhàn nhạt cười, Đoạn Hồn Nhận trong tay đã được quăng ra, đấu khí tử sắc bên trên giống như ngọn lửa bùng cháy. Sau khi đánh bật được đạo khí trảm ấy rồi lại và thẳng vào trường Cao hắc sắc của La Thanh.

Keng!

Tiếng kim loại giao nhau, trong sáng khí đang sôi trào, đấu khí hắc sắc và tử sắc giống như hai con mãng xà quấn vào nhau. Dư ba của năng lượng đấu khí tuôn trào khắp nơi, sau đó lại bị chặn lại, đám lá rơi đây đất bị thổi bay lên không trung

Phụt! Phụt!

Thân hình của hai người đều vụt lui về sau, sau chốc lát đáp đất, họ đều nắm chặt vũ khí trong tay.

Lý Dật nhếch miệng, cảm nhận sự chấn động từ sợi xích truyền tới, tay phải cũng bất giác run lên.

Gã này không hổ lại cường giả Đấu Sư Đỉnh phong đấu khí quả nhiên sắc bén. Điều quan trọng nhất là, trong đấu khí của hắn vận hàm một luồng khí lốc xoáy kỳ dị, nếu phá vào trong kinh mạch của đối thủ, e rằng sẽ khiến cho đối phương phải chịu thiệt thòi lớn.

Cũng may Lý Dật cũng là một tay nhà nghề, hắn nhanh chóng vẩy tay vài cái, khí bình vừa truyền tới đã hoàn toàn bị chặn lại, ánh mắt như cười như không nhìn về phía La Thanh.

- Tiểu tử này thật quỷ dị, chẳng trách với thiên phú và cấp bậc của Nạp Lan Hạ mà vẫn bị thua trong tay hắn. Nếu là lúc hắn toàn thịnh, nói không chừng ngay cả lão tử cũng không phải là đối thủ của hắn.

Trong lòng La Thanh cũng cảm thấy cổ quái, không khỏi thầm nghĩ như vậy:

- Hơn nữa, lượng đấu khí của hắn tại sao lại sung mãn như vậy? Lẽ nào Công pháp đấu khí của hắn tu luyện cũng là cấp Bạch Hổ sao? Hỗn đản... Tại sao Ảnh Chi Khí của Ảnh Ma Đại Pháp lại không thể gây cho hắn chút ảnh hưởng nào? Lẽ nào thứ mà hắn tu luyện là Ma Công trong truyền thuyết? Hỗn đản, mấy lão bất tử trong tông nếu chịu nói sớm tâm pháp tầng thứ ba của Anh Ma Đại Pháp cho lão tử, hiện tại hà lại phải uất ức thế này?

Ý niệm này thoáng hiện trong đầu, sau đó La Thanh lại dẫm mạnh chân xuống lại lao bổ người vào Lý Dật.

Lý Dật cũng cười lạnh một tiếng, Đoạn Hồn Nhận trong tay khẽ thu lại, nắm vào trong tay rồi vung ra một nhát!

Keng! Keng! Keng!

Binh khí hai bên đều va chạm mạnh vài lần, người cùng bốc lên cao. Đôi chân song đấu trong không trung mấy lần. Sau đó, Đoạn Hồn Nhận trong tay Lý Dật vung ra, sau khi chém bật đạo của La Thanh tra, thân hình lại lui thẳng về sau.

Lý Dật từ từ đáp người xuống Đoạn Hồn Nhận trong tay lại nhanh chóng vung ra vài lần, khí kình quỷ dị lại bị văng ra ngoài cơ thể, ánh mắt châm chọc nhìn La Thanh:

- Nếu chỉ có chút bản lĩnh này thì người nên tự sát đi, đừng làm mất mặt thêm nữa!

La Thanh lạnh lùng cười đáp:

- Huênh hoang!

- Không phải ta huênh hoang mà là người vô dụng... Không ngại nói cho ngươi biết, thực lực thật sự của ta, chỉ là Đấu Giả mà thôi! Sa y Đấu khí này, cũng là dựa vào một bí thuật để ngưng kết ra mà thôi. Ngay cả một Đấu Giả ngươi cũng không đánh lại... Không phải mất mặt thì là gì? Tốt xấu gì ngươi cũng là một cường giả Đấu Sư Đỉnh phong đặt ở bất cứ nơi nào trên Đế quốc, đều có thể hùng cứ một phương a!

Nụ cười trên gương mặt của Lý Dật vẫn bình đạm, chỉ có điều trong giọng điệu nhàn nhạt ấy lại có thêm mấy phần lạnh lẽo.

Lời nói của hắn khiến miệng La Thanh co quắp lại. Sau một lát, trường đạo trong tay hắn khẽ quăng ra, đã bị hắn quăng vào một gốc cây lớn, chuôi đao run bần bật. Còn hắn lại đột nhiên kết vài ấn ký ở song thủ, sắc mặt vốn đang xám xịt từ từ biến thành trắng bệch. Huyết sắc trong ánh mắt cũng dần dần mờ đi, thế nhưng hai tay hắn lại bốc lên một luồng khí tức hắc sắc, ngưng kết thành một đối thủ chưởng hắc sắc khổng lồ! Thủ chưởng hắc sắc giống như khôi giáp bao bọc trên cánh tay của hắn!

- Tiểu quỷ! Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học... Làm người có thể tự phụ, thế nhưng đừng bao giờ huênh hoang! Nếu không nói không chừng ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả! La Thanh ta tuy biết hôm nay sẽ phải chết! Nhưng có người đệm lưng cũng không tồi!

Song thủ hắc sắc khổng lồ ấy theo động tác thủ chi của La Thanh cũng có những hành động tương ứng. Lúc này, tay của La Thanh giống như được phóng lớn lên vô số lần vậy!

Đến lúc hai tay hắn khẽ nắm vào nhau, thân hình đã vụt lao thẳng về hướng Lý Dật đang đứng, lúc hai tay vũ động từng trận cuồng phong cũng quét tới!

- Đại Bi Âm Ma Thủ!

Một đối thủ chưởng khổng lồ rít gào phóng tới, giống như Cự Ma tiền sử tạo ra áp lực vô tận cho người khác. Lý Dật nhàn nhạt nhìn phía trước, cơ hồ có thể xác định, chiêu này đánh ra, thậm chí ngay cả một cường giả Đấu Vương cũng không thể không cẩn thận.

- Tiểu quỷ, có cần ta ra tay không? Chỉ dựa vào người hiện tại, cho dù có thể thắng hắn cũng phải bị chút thiệt thòi đấy.

Giọng nói của Xà Tôn Giả nhanh chóng vang lên, trong tiếng nói có chút cẩn trọng.

- Ha ha, lão quỷ, ngươi đừng xem thường ta! Tuy hắn là Đấu Sư... Thế nhưng thực lực của ta lúc này cũng là Đấu Sư! Và ta có tự tin, Lý Dật ta trong những kẻ đồng cấp tuyệt đối không có địch thủ!

Một tiếng cười khẽ vang lên trong lòng Lý Dật, cơ hồ vô cùng ngông cuồng, thế nhưng lại tràn đầy sự tự tin.

Sau đó, chỉ thấy mũi chân của Lý Dật khẽ đạp lên đất, thân hình đã phóng tới nghênh tiếp song cự thủ của La Thanh!

- Huyễn Sát!

- Thanh Vân Thủ!

- Hồi Phong Chưởng! Giảo kình!

Thân hình giống như quỷ mị, trên tay trái, một trận đấu khí lốc xoáy nhanh chóng ngưng kết ra, trên tay phải đấu khí thanh sắc giống như lời nhận phóng thẳng lên trời!

Thân hình của Lý Dật cứ như vậy đánh thẳng vào cự thủ hắc sắc đang ập tới! Trận cuồng phong do cự thủ tạo ra không thể nào ngăn chặn lại hắn!

- Bùm!

Thân hình của Lý Dật và mạnh vào hắc thủ khổng lồ ấy, cơ hồ bị đánh áp đi mất một nửa sức chống chọi. Hữu thủ của La Thanh khẽ nắm lại, trên bàn tay hắc sắc, đấu khí lại sôi trào lên! Từng đạo đấu khí ăn mòn trào ra, ngay lập tức biến cây cối xung quanh trở thành khô quắt!

- Tiểu tử! Cứ biến thành máu trong Đại Bi Âm Ma Thủ của lão tử đi!

La Thanh cất một tràng cười lớn như điên như dại, vô cùng âm lãnh!

Sau đó nơi thân hình hai bên va chạm nhau, chưa đến một hồi, khí tức huyết sắc đã trào ra từ bên trong cơ thể của Lý Dật!

Trong nháy mắt, lan đến khắp người Lý Dật, còn khí kình trên hai tay hắn, lúc này mới lao vút lên cao...

- Cái... Cái gì... Đây là... Thiên Ma đấu khí!

- Sao có thể như vậy?