Đấu Thần

Chương 171: Diệt Sát



Đả tự: Sided Lovettt

***

- Bùm!

Một tiếng nổ rầm trời vang lên, cự thủ do đấu khí ngưng kết thành hình lúc này cơ hồ giống như một tấm kính mỏng yếu, hiện ra những vết nứt rạn, sau đó "đinh" một tiếng biến mất trong không khí.

Đấu khí hắc sắc trên người La Thanh gặp phải đấu khí huyết sắc trên người Lý Dật, ngay lập tức giống như ngọn lửa gặp phải dòng nước lũ, phát ra một chuỗi tiếng suy Xuy Xuy. Cuối cùng, hắc sắc tiêu tan, tả chưởng hữu thủ của Lý Dật cơ hồ cùng lúc đánh vào ngực của hắn, khiến Sa y Đấu khí trong suốt kia bị vỡ vụn ra!

- A!

La Thanh kêu lên thảm thiết, sắc mặt biến đổi liên hồi, cuối cùng thổ ra một búng máu tươi. Tiếp sau đó, người hắn bị văng về phía sau đập vào một cây đại thụ, khiến đại thụ bị gãy làm đôi.

Dựa lưng vào gốc cây, La Thanh run rẩy đứng dậy, bước chân cơ hồ đứng không vững. Sa y Đấu khí trên trong suốt trên người cơ hồ biến mất, trên đôi tay hắn còn chảy ròng ròng máu, khóe miệng cũng rỉ máu.

Phụt!

Lại phun ra một búng máu, La Thanh vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn về phía trước, thấy Lý Dật cơ hồ nhẹ nhàng đến cực điểm, sau khi hít vào hơi áp chế huyết khí nhộn nhạo ở ngực mình xuống hắn mở thở ra một búng máu, nghiến răng nói:

- Ngươi... Rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết sử dụng Thiên Ma đấu khí?

Lý Dật vỗ tay, đến lúc máu trong tay tiêu tán, mới khẽ cười nói:

- Người cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao? Có điều... Ta lại muốn hỏi ngươi, sao người biết Thiên Ma đấu khí của ta?

La Thanh yếu ớt cười, thở hồng hộc rồi mới thấp giọng cười lạnh nói:

- Thiên Ma đấu khí thế gian chỉ có Tam Đại Ma Công mới có thể luyện ra. Ta không biết thứ mà người tu luyện là loại nào... Chỉ có điều, Thiên Ma xuất thể, bách tông đều loạn... Nếu chuyện Thiên Ma đấu khí của người bị người khác biết được, bảo đảm chưa đến ba ngày, người sẽ bị truy sát đến chân trời góc biển! Ha ha...

Lý Dật nhàn nhạt nói:

- Điểm này, không cần người phải quan tâm... Chỉ có điều, ngươi có thể nói thử cho ta xem, cái gì gọi là Thiên Ma xuất thế, bách tông đại loạn?

- Người thấy rằng ta sẽ nói cho ngươi sao?

La Thanh cười ha hả:

- Có điều, cho dù không thể nào có được Công pháp và Đấu kỹ trong tay người, chỉ riêng việc biết người có Thiên Ma đấu khí, đã là chuyện tốt nhất rồi... Lý Dật, ngươi hãy đợi đấy, ta nhất định sẽ quay lại!

- Giết hắn cho ta!

Vụt vỗ tay, thân hình của La Thanh đã lui thẳng về sau, đồng thời, phía hắn nằm gục vừa rồi, một hắc y man hán mặt không biểu tình dường như bước ra từ trong hư không, sau đó lao thẳng về hướng Lý Dật đang đứng.

- Đây là Ảnh Khôi Lỗi! Mình mang kịch độc, đừng bao giờ bị nó chạm vào người! Không thể tha cho hắn đi!

Giọng nói của Xà Tôn Giả chợt vang lên trong đầu Lý Dật.

Lý Dật khẽ mỉm cười, quay đầu lại nhìn Cung Vô Song tay phải đã vung mạnh ra, Đoạn Hồn Nhận đã giống như độc xà lao ra!

Ầm!

Ảnh Khôi Lỗi trông vô cùng cường hãn, trong chớp mắt bị đấu khí thất luyện của Cung Vô Song đánh tan thành tro.

La Thanh đang thối lui thấy vậy, ánh mắt hiện ra tia quái dị. Hắn khẽ xoay người, định ẫn vào trong không khí, nhưng vừa kết thủ ấn, vùng ngực lại chợt đau dữ dội. La Thanh chậm rãi cúi đầu, sau đó nhìn thấy một sợi xích đang nhỏ máu xuyên đúng qua tim mình...

Phụt!

Lại phun ra một búng máu, La Thanh khó nhọc ngước đầu lên, nhìn Lý Dật ở phía xa, sau đó gục người ngã xuống đất.

Lý Dật cách đó không xa khẽ cười, tay phải khẽ vung lên, thi thể của La Thanh đã bị kéo về, quăng vào trong đám hắc y nhân. Đoạn Hồn Nhận lại vụt lóe, Dung Giới La Thanh đang đeo trong tay đã nằm gọn trong lòng bàn tay của Lý Dật.Ư

Tiện tay nhét chiếc Dung Giới này vào trong Dung Giới của mình, Lý Dật mới thở ra một hơi.

- Giải quyết rồi?

Cung Vô Song từ từ bay xuống, nhàn nhạt nói.

- Cũng tàm tạm... Chỉ có điều cầu nói cuối cùng mà gã này nói...

Lý Dật kinh ngạc nhìn Cung Vô Song.

Cung Vô Song thở dài, đáp:

- Chuyện của người ta không quản được, cũng không thể nào biết nhiều như vậy. Hơn nữa sự sống chết của ta hiện giờ nằm trong tay ngươi, chắc chắn sẽ không có suy nghĩ gì khác, ngươi có thể yên tâm được rồi!

- Xem như nàng thông minh!

Đánh tiếng với Cung Vô Song vài lần, Lý Dật mới yên lòng. Tuy rằng hiện giờ hắn cũng có chút tin tưởng Cung Vô Song chỉ có điều, quan hệ của hai bên vẫn rất gượng gạo, chuyện quan trọng như vậy, không đánh tiếng với nàng cũng không được.

- Tiểu tử! Thiên Ma đấu khí là chuyện quan trọng... Nếu bị người khác biết, e rằng cho dù là Bản tôn cũng không bảo vệ được ngươi đâu! Tiểu nha đầu đó nếu đã biết rồi, chúng ta vẫn nên tìm cơ hội giết ả, an toàn là đầu!

Giọng nói của Xà Tôn Giả từ tốn vang lên.

Lý Dật cau mày, lại không đáp lời.

- Nếu như ngươi không nỡ, vậy thì cứ chinh phục ả đi. Nữ nhân a, trừ phi là một mực thủy chung với người, bằng không chắc chắn sẽ không giữ bí mật gì cho ngươi đâu.

Xà Tôn Giả tiếp tục nói.

- Để xem đã...

Lý Dật trong lòng đáp lời:

- Lão quý, rốt cuộc Thiên Ma đấu khí là chuyện gì?

- Chuyện này mà... Hiện tại người chưa cần biết, biết rồi cũng không có lợi ích gì! Tóm lại, chuyện ngươi luyện Thiên Ma Cửu Biển, ngay cả người thân nhất với người cũng không được nói. Chuyện này cẩn thận trọng Thiên Ma Cửu Biển sự thể trọng đại, đây cũng là nguyên nhân ta muốn người vào Đấu Thần Điện! Duy nhất chỉ khi người đã tu luyện đấu quyết của Đấu Thần Điện, mới có cách che đậy kín đáo Thiên Ma đấu khí... Có điều người cũng không cần quá để ý. Trừ phi có người cùng tu luyện đấu khí Ám thuộc tính giống ngươi, bằng không người bình thường sẽ khó nhìn ra đấu khí bản nguyên của ngươi, cho dù có nhãn lực nhất định cũng không thể nhìn ra!

Dứt lời, Xà Tôn Giả dường như lại chìm vào im lặng.

Đối với lão quỷ này, Lý Dật cũng hiểu rõ phần nào. Những chuyện nếu hắn không muốn nói, cho dù có ép buộc thế nào, hắn cũng tuyệt đối không nói, vì vậy Lý Dật cũng chỉ biết lắc đầu, chuyện Thiên Ma đấu khí này, tạm thời gác lại sau.

- Thế nào? Muốn giết ta sao?

Dường như nhìn thấu được tâm tư của Lý Dật, Cung Vô Song chợt nhàn nhạt nói.

- Ha ha, Cung tỷ tỷ thật biết nói đùa, ta làm sao mà nỡ...

Lý Dật khẽ cười, sau đó lại nhìn về đồng hắc y nhân trên đất, nhàn nhạt nói:

- Cung tỷ tỷ vẫn phải xử lý một chút đi, cho dù là linh hồn ấn ký cũng đừng để nó tồn tại, ta không muốn tiết lộ tin tức gì!

Cung Vô Song khẽ gật đầu, tay phải khẽ vung lên, một đạo đấu khí thất luyện quét ngang ra. Lần này, mười mấy thi thể bao gồm cả La Thanh trong đó đều bị đánh nát nhừ. Thỉnh thoảng lại còn linh hồn ấn ký bay ra, cũng bị Cung Vô Song tiện tay ngưng kết lại thành mảnh băng rồi đập thẳng cho tan nát.

Đến lúc mười mấy người này đã chết hoàn toàn, Lý Dật mới khẽ cười, coi như lòng đã yên tâm phần nào.

Chỉ có điều, tuyệt đối hắn không ngờ, chuyến đi Vân Thủy Thành lần này lại dính phải một phiền phức lớn như vậy... Mị Ảnh Ma Tông... Cơ hồ đã dính vào một thế lực không dễ nhằn a!

Nghĩ tới đây, Lý Dật chỉ biết cười khổ trong lòng, rốt cuộc mình có số mạng gì? Dây vào Bắc Đấu Tông thì thôi, hiện giờ lại còn dính vào cả Mị Ảnh Ma Tông còn thần bí hơn. Tuy rằng lúc này xem ra không có gì, thế nhưng nếu như bị người khác nhìn ra điều gì, e rằng sẽ là một động rắc rối a...

- Hiện tại chúng ta nên làm thế nào?

Cung Vô Song nhàn nhạt hỏi.

Lý Dật cau mày một hồi, rồi khẽ cười, nói:

- Nếu như Nạp Lan Hạ muốn tiễn chúng ta lên đường, ta không tiễn hắn há chẳng phải có lỗi với bản thân sao?

Cung Vô Song nhàn nhạt đáp:

- Tùy ngươi... Hiện tại trở lại giết sao?

- Không vội...

Lý Dật lắc đầu:

- Nếu muốn chơi, thì phải chơi to hơn một chút... Ta nghĩ Nạp Lan Khánh cũng sắp xuất hiện rồi!

Hai người cứ im lặng chờ đợi như vậy một chốc lát, đột nhiên, Lý Dật chợt khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Nạp Lan Khánh đến rồi!

Cung Vô Song khẽ nhíu mày nói:

- Đúng là đến chậm thật...

Lý Dật nhàn nhạt nói:

- Như vậy cũng không thể trách họ, họ cũng phải xác nhận chúng ta còn sống hay đã chết, dựa vào tình hình mà đưa ra phản ứng khác nhau... Nếu ngu ngốc chạy đến bình thường, vậy thì hắn cũng không phải là Nạp Lan Khánh rồi!

Vừa dứt lời, đã nhìn thấy mấy mươi nhân ảnh chớp mắt lướt qua hư không đáp xuống xung quanh cánh rừng.

Người đi đầu trong đám người này dĩ nhiên chính là Nạp Lan Khánh.

Nạp Lan Khánh từ từ hạ đất, đưa mắt nhìn Lý Dật đang rất sức bình thản, rồi quét mắt nhìn đồng thi thể trên đất, hắn mới cười ha hả, khẽ chắp tay nói:

- Lý Dật Thiếu gia, ta nhận được tin ở yến thọ, đệ đệ ta phải người hạ thủ với người, vì vậy đã nhanh chóng dẫn người lập tức qua cứu viện... Không ngờ Lý Dật Thiếu gia lại anh vũ như vậy, giải quyết hết đám thủ hạ của đệ đệ ta! Đúng là Nạp Lan Khánh ta lo lắng uống công rồi!

- Nào dám nào dám, hảo ý này của Nạp Lan Thiếu gia, Lý mô nhất định sẽ nhớ, nếu như sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp!

Lý Dật khẽ cười một tiếng, cũng chắp tay đáp.

- Khách khí! Khách khí rồi!

Nói rồi, ánh mắt của hai người chạm nhau, sau đó đôi bên lại ngửa mặt cười ha hả.

Tuy nói đôi bên đều hiểu rõ lòng nhau, cảnh tượng lúc này rốt cuộc là tại sao. Có điều đôi bên đều là người thông minh, dĩ nhiên sẽ không nói chuyện này ra khiến mọi người không thể không trở mặt.

Một lát sau, Nạp Lan Khánh vẻ mặt rụt rè, ra dấu tay, ý bảo đảm thủ hạ lui ra hết, sau đó mới nhàn nhạt nói:

- Lý Dật Thiếu gia, không biết tiếp sau đây người sẽ làm thế nào?

- Ha ha, ta còn dám thế nào? Nơi đây dù gì cũng là địa bàn của Nạp Lan Gia các ngươi, ta có bị thiệt, ngoài việc chạy ra thì có thể làm thế nào?

Lý Dật nhàn nhạt nói:

- Chỉ hy vọng Nạp Lan Hạ hắn đừng có bị ta gặp ở nơi nào khác a...

Nạp Lan Khánh bật cười ha hả, nói:

- Cứ chạy như vậy, lẽ nào lại là phong cách của Lý Dật Thiếu gia... Mọi người đều là người thông minh, Lý Dật Thiếu gia, ta nói thẳng nhé... Chúng ta liên thủ, giết Nạp Lan Hạ!

Lý Dật nhếch miệng đáp:

- Muốn giết Nạp Lan Hạ, ta cần gì phải liên thủ với Nạp Lan Khánh Thiếu gia ngươi. Nếu ta muốn, người bên cạnh ta dĩ nhiên cũng có thể làm cho ta... Nạp Lan Khánh Thiếu gia cũng giỏi tính toán, chúng ta mà liên thủ, ngươi cơ hồ được rất nhiều lợi ích, ta lại chẳng có chút nào a!

Nạp Lan Khánh cười nói:

- Nạp Lan Khánh ta không phải chính nhân quân tử gì, thế nhưng cũng biết, những chuyện không có lợi ích thì sẽ chẳng ai làm... Lý Dật Thiếu gia, ta cứ nói thẳng vậy! Chỉ cần ngươi liên thủ với ta, cùng đối phó với Nạp Lan Hạ, vậy thì sau khi chuyện thành công, ta sẽ phân một phần ba địa giới Vân Thủy Thành cho Lý Gia các ngươi! Thế nào?

Lý Dật nhàn nhạt đáp:

- Địa bàn Vân Thủy Thành này, ta không dám cần, Lý Gia chúng ta không có khẩu vị lớn như vậy... Chi bằng như vậy đi, sau khi thành công. Nạp Lan Hạ giao cho ta xử lý, thế nhưng lại truyền tin ra ngoài, Nạp Lan Hạ và đồng bọn đều chết trong tay của Nạp Lan Khánh Thiếu gia ngươi. Còn về lợi ích... Ta cũng không tham lam, chỉ cần Nạp Lan Khánh Thiếu gia tiện tay đưa vài món đồ cho ta là được rồi. Ta nghĩ với thực lực của Nạp Lan Gia, chắc rằng sẽ không thể không đưa ra được món đồ tốt nào chứ?

- Lý Dật Thiếu gia đúng làm khó cho ta rồi...

Nạp Lan Khánh cơ hồ suy nghĩ một hồi, sau đó mới vỗ tay, nhàn nhạt nói:

- Thôi vậy, vì ngôi vị Gia chủ, cũng vì tự bảo vệ mình, ta sẽ đồng ý với Lý Dật Thiếu gia được không? Còn về lợi ích sau chuyện này... Ta cũng nhất định sẽ nghĩ cách khiến Lý Dật Thiếu gia hài lòng... Vậy thì Lý Dật Thiếu gia, mời!

- Không vội.

Lý Dật nhàn nhạt nói:

- Không biết, Nạp Lan Khánh Thiếu gia có mấy phần chắc thắng?

- Vốn dĩ chỉ có năm phần, hiện tại có thêm Lý Dật Thiếu gia, chí ít cũng có bảy phần...

- Bảy phần thắng sao... Vậy thì cứ để ta tăng thêm chút phần thắng cho ngươi đi...

Lý Dật khẽ cười, nụ cười trên khuôn mặt quỷ dị khó lường.