Đấu Thần

Chương 406: Không chịu nổi một kích



Đả tự: Sided Lovettt

***

- Được, Thương Thần Cung Phụng quả nhiên hảo thân thủ, Phong Thiếu gia, Dong binh đoàn Cuồng Phong các ngươi quả nhiên nhân tài như mây.

Nhìn thấy Lý Dật bị trúng kích, Vân Nhàn vỗ vỗ tay, không mặn không nhạt thản nhiên nói.

Phong Tiểu Thiên lạnh lùng nói:

- Vấn Thiếu gia quá khen, nếu không nhờ có người hỗ trợ tìm kiếm, chúng ta phỏng chừng ngay đến bóng người cũng không thấy, nói gì đến chuyện đối phó nữa.

Ý của lời này chính là, người của Vân Nhàn ngoại trừ làm công việc gác trạm ngầm” ra, những việc khác đều sẽ không làm.

Lời này, đối với Vân Nhàn tâm cao khí ngạo mà nói, tất nhiên là không thể tiếp nhận được. Chẳng qua, lúc này Lý Dật còn chưa chết, hai người bọn họ tự nhiên sẽ không giở mặt

loại tình huống như thế này.

Ngay lập tức, hai người cười cười, mới có chút miễn cưỡng hướng ánh mắt dời đi.

Nhẹ nhàng xoa xoa hai tay, ánh mắt lạnh lùng rời đến trong sơn động thâm u, một lát sau, trong sơn động mới có một đạo nhân ảnh siêu xiêu vẹo vẹo đi ra.

Trông thấy bộ dạng Lý Dật có chút thảm hại, Thương Thần chỉ nhàn nhạt cười, nói:

- Ở độ tuổi như vậy mà có thể trở thành Đấu Vương cường giả, không thể không thừa nhận người thiên phú cực kỳ kinh người. Chỉ là trước mặt ta, ngươi cơ bản chẳng là cái gì hết, nếu như lúc nãy ngươi sớm thức thời, ngoan ngoãn giao đồ ra đây, có lẽ còn có đường sống nhưng lúc này, người tựa hồ ngoài chôn thấy nơi này ra, chẳng còn con đường nào khác rồi!

Lý Dật sắc mặt cổ quái, sau khi ói một ngụm huyết, mới cười nhẹ nói:

- Ta thấy, kẻ cần thức thời sớm, hoàn toàn không phải ta. Nạp Gia Sơn Mạch cũng là một địa điểm không tệ, dùng làm đất táng thay cho lão quỷ chết không toàn thân nhà ngươi, tựa hồ cũng là một chuyện hay.

Nghe vậy, biểu tình trên mặt Thương Thần dần dần thu liễm lại, trong ánh mắt chớp qua vài tia kinh ngạc, nhưng ánh mắt lại nhanh chóng khóa chặt trên người Lý Dật.

Sau vài khắc chăm chú quan sát, sắc mặt Thương Thần hơi chút cứng đờ, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó nhìn. Một lát sau, âm thanh có chút khô khốc, mang theo vài phần sợ hãi từ trong miệng hắn phát ra.

- Đấu... Đấu Hoàng

Trong âm thanh khẽ khàng lại mang chút ý không thể tin được cùng kinh ngạc, âm thanh nhanh chóng vụt lan ra bốn phương tám hướng, khiến đám người Vân Nhàn vẻ mặt vốn đang lãnh đạm, nháy mắt cứng lại.

Đấu Hoàng!

Hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại giống như mang theo chút ma lực quỷ dị, nháy mắt làm cho không khí ở đây chớp mắt ngưng kết. Mà cái trận thế tràn ngập sát khí do hơn mười người bày ra, trong nháy mắt sụp đổ tan tành.

Thương Thần cũng chần chờ sau vài khắc, bàn tay mới hơi run rẩy, chợt bất động thanh sắc lùi lại phía sau vài bước, đứng ngang cùng với hai vị lão giả khác.

- Hảo nhân lực! Nói đúng đấy! Đáng tiếc không được thưởng rồi!

Khẽ vung vung tay, Lý Dật nhàn nhạt nói:

- Lão cầu, người vừa đánh rất sảng khoái nhi? Nếu như sảng khoái rồi, bây giờ nên tới lượt ta? Thế nào?

Lần này, sắc mặt Thương Thần lại không hề có chút biến hóa, hắn tự nhiên rõ ràng, nếu như lấy cỗ khí thế trên người hắn tàn phát lúc này mà nói, đừng nói hắn gọi mình là lão cầu, cho dù ngôn ngữ có bất kính hơn nữa, bản thân cũng chỉ có thể nhìn thôi.

Đấu Hoàng và Đấu Vương, tuy chỉ khác biệt một chữ, nhưng là, mùi vị bên trong lại hoàn toàn bất đồng

Thực lực của đối phương không ngờ lại là Đấu Hoàng cường giả, điểm này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của đám người hai bên.

Thương Thần lúc này cũng không dám tự ý quyết định, nhanh chóng quay đầu nhìn về

sau.

Chỉ nhìn thấy Phong Tiểu Thiên lúc này thần sắc kinh hoàng còn Vân Nhàn tựa hồ có vài phần trấn định, sau khi hít vài hơi, hắn mới hơi chắp tay, cười nịnh nói:

- Hồng Dịch các hạ, ha ha, hiểu lầm rồi! Tất cả là hiểu lầm thôi, còn thỉnh ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, còn về bọn ta, tự nhiên là sẽ lập tức cút thật xa!

- Hiểu lầm sao?

Lý Dật cười nhẹ, nhưng là điệu cười tại thời điểm này, bất luận nhìn kiểu gì đều lộ ra vài

phần dữ tợn:

- Ngươi nói là hiểu lầm, thì là hiểu lầm. Chỉ là có vài món nợ vẫn còn cần chậm rãi tính toán. Vừa rồivị này đánh sảng khoái như vậy, đánh cho ta có chút mất mặt, nếu như ta không đòi nợ này, chẳng phải là rất có lỗi với bản thân sao? Hồng mỗ đương nhiên biết Vân Nhàn Thiếu gia là ai, nhưng là Hồng Dịch ta cũng không phải là thánh nhân gì! Con người của ta, chưa bao giờ ghi thù, vì có thù ta ngay lập tức báo thù, con người ta cũng không có cừu nhân nào, vì những kẻ có thù oán với ta, ta đều tại đường trường giết chết. Ta nghĩ, các vị sẽ không để ta phá lệ chứ?

Lý Dật hơi híp mắt, tủm tỉm cười nói.

Lúc nãy bị đập vào trong động Hồng Thiên Thánh Giả đúng lúc đã phục dụng được dịch vừa chê xong như vậy những chuyện tiếp theo, tự nhiên đơn giản rất nhiều.

Tuy nói, bởi vì có liên quan với việc vừa phục dụng được dịch, Hồng Thiên Thánh Giả có thể cho Lý Dật mượn một lực lượng có hạn, nhưng cho dù chỉ vừa đủ để vượt qua giới hạn Đấu Hoàng, tựa hồ đối phó với loại tình huống trước mắt này cũng là quá dễ dàng.

Nhẹ lau mồ hôi bên thái dương, Vân Nhàn tuy không sợ hãi như Phong Tiểu Thiên kia, nhưng trong lòng cũng không rõ là có tư vị gì. Vốn cho rằng lần này muốn mạng của đối phương chắc mẩm là Đấu Vương cường giả, người như thế, mình tuy không phải đối thủ, nhưng mang theo đủ nhân thủ, còn có thể lưu mạng đối phương lại. Nhưng không ngờ, đối phương lại là Đấu Hoàng cường gia. Điều này, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, liệu có mấy ai có thể tin được.

Khẽ nuốt nước bọt, Vân Nhàn mới ngọng ngịu nói:

- Các hạ, lần này là Vân Nhàn ta sai, nhưng vẫn xin các hạ nể mặt Vân Gia chúng ta lưu lại thể diện cho Dong binh đoàn Cuồng Phong,

- Thể diện? Các ngươi vừa rồi chuẩn bị đánh chết ta, đoạt bảo vật trên người ta, nếu chuyện như vậy mà ta trả lại mặt mũi cho các ngươi, chẳng phải là ta rất ngu sao?

Không khách khí đánh gãy lời của bọn họ, Lý Dật lạnh lùng nói:

- Nhưng ta lại có thể cho các ngươi một cơ hội, để các ngươi bồi ta cùng chơi một trò chơi, toàn bộ các ngươi bây giờ cút hết, thế nhưng một tiếng sau, ta sẽ bắt đầu truy sát, có thể chạy được mấy người, thì là mấy người, thế nào?

Nghe vậy, sắc mặt Vân Nhàn hơi đồi, trong lòng không biết có tư vị gì. Trò chơi cùng loại, hắn cũng đã chơi qua rất nhiều lần, nhưng mà, lần nào hắn không phải là thợ săn đây? Lẽ nào lúc này hắn lại phải biến thành con mồi sao?

Tại thời gian sắc mặt Vân Nhàn không ngừng biến hóa, mười mấy người bao vây xung quanh, người nào người này sắc mặt cũng là khó coi đến cực điểm.

Đấu Hoàng cường gia? Dựa vào những người phe mình bao vây xung quanh? Đây chẳng phải là chuyện nực cười sao? Ai cũng biết Đấu Hoàng cường giả có thể dùng Song dực Đấu khí phi hành, trong tình huống này, bao vây chỉ là trò cười mà thôi! Huống hồ, người bên

mình nói không chừng ngay đến một cái tát của đối phương cũng chịu không nổi, còn nói cái gì bao vây? Vây cùng một chỗ chịu chết sao?

Sự khủng bố của Đấu Hoàng cường giả, những người này tự nhiên là rõ ràng xa không nói, chỉ nói trận chiến hôm đó Lý Dật cùng Bắc Đấu Tông ở ngoài Vân Gian Thành cũng đã khiến người ta kinh tâm động phách rồi. Những người này tự hỏi, giả sử mình chen chân vào trong đó, chỉ sợ dưới một chiêu của người ta liên hóa thành tro bụi rồi.

Lúc này lại còn đối đầu với cường giả bậc này, đây không phải tự mình tìm cái chết thì là cái gì?

Trong nhất thời, người người gót chân đều có chút nhũn ra, nếu như không phải hại nhà từ trước quy củ nghiêm ngặt, sợ rằng giờ này không biết có bao nhiêu người đã vứt vũ khí chạy mất rồi.

- Được rồi, nếu như đã không có ai phản đối, như vậy là nói, trò chơi này chúng ta đều đồng ý rồi, như vậy, chúng ta hãy đặt tên cho trò chơi này, trò chơi liệt sát nhé?

Lý Dật liếm liếm môi, cười tàn nhẫn:

- Vậy bây giờ các ngươi có thể chạy rồi! Nhưng hy vọng các ngươi chạy tản ra một chút, như thế khi ta bắt đầu đuôi giết mới sẽ tương đối có hứng thú.

Lời nói vừa xuất, rất nhiều người đều là liếc mắt nhìn, có vài phần tư thế vắt chân lên cổ mà chạy.

Nhìn thấy một màn này, Vân Nhàn lại là người phản ứng đầu tiên, hắn đương nhiên là cũng cực kỳ muốn chạy, thế nhưng hắn chính là có vài phần trầm tĩnh. Đứng ở trước mặt một Đấu Hoàng cường giả mà muốn chạy trốn? Chuyện cười?

Người ta có thể bay, mà người bên mình dùng cước có thể chạy được bao xa? Nếu như thật sự chơi kiểu như vậy, người của mình bên dưới, chính là bị tiêu diệt từng người rồi.

Mà biện pháp duy nhất lúc này, tựa hồ chỉ có một thôi.

- Mọi người Vân Gia nghe lệnh. Nếu có người lâm trận bỏ chạy, tu sát cửu tộc.

Thân hình hơi run lên, Vân Nhàn sống sướng quát khẽ.

Nghe được tiếng quát của Vân Nhàn, tất cả những người Vân Gia đều toàn thân run rẩy.

Người vốn dĩ muốn chạy, cũng đã tìm định vài phần, dù sao ảnh hưởng thế lực của Vân Nhàn vẫn còn, những người này cũng không dám xằng bậy.

Thế nhưng Dong binh đoàn Cuồng Phong những người này không liên quan đến, bảy tám Đấu Sự cường giả đó, sau khi nhìn nhau một cái, nhanh chóng vứt vũ khí trong tay, hướng bốn phương tám hưởng tức tốc bỏ chạy.

- Một đám phế vật!

Vân Nhàn khẽ chửi một tiếng, lại nghiêm giọng nói:

- Phạm lão, người cùng hai vị Cung Phụng cùng xuất thủ, nhất định phải ngăn cản tiểu tử đó, chúng ta ở gần đây tùy thời cơ mà hành động chưa hẳn là không có cơ hội đánh bại đối phương. Thế nhưng nếu phân tán đào tẩu, chúng ta ngoại trừ từng người bị diệt ra, sẽ không có trường hợp thứ hai đầu.

Nghe được lời này, ba vị lão giả đều toàn thân chấn động chợt ba người liếc mắt nhìn nhau, cùng tản ra. Đấu Hoàng cường giả tuy rằng khủng bố, nhưng đội hình ba vị Đấu Vương cường giả cùng mười hai vị Đấu Sư cường giả, cũng vẫn còn có cơ hội nhất định để đánh bại đối phương.

Thế nhưng nếu nói đánh chết, thì lại là chuyện không thể, dù sao đối phương lúc nào cũng có thể bay, đánh không lại có thể chạy. Nhưng bản thân trong tình huống này chỉ có thể đánh. Nếu như bại, ngoài chết ra, cũng sẽ không có bất kỳ kết quả nào khác.

Mười mấy đạo đấu khí, cơ hồ đồng thời sáng lên, khí thế có chút kinh người hướng bốn phương tám hướng từ từ tản ra. Trong đám người này, tuyệt đối cũng không có bao nhiêu phế vật, sau khi gác qua một bên sự kinh ngạc lúc đầu, rất nhiều người trong nháy mắt đem Lý Dật bao vây lại bên trong.

- Hắc hắc, không chạy sao?

Lý Dật vỗ vỗ tay:

- Nếu như các ngươi chạy lúc này, vẫn còn có vài phần cơ hội sống sót, nhưng nếu không chạy, thật khó nói.

- Nhiều lời vô ích, phố chương thanh thể.

Thương Thần nhàn nhạt cười:

dan.

- Đã muốn động thủ, liền động thủ đi, lấy đâu ra lắm phế thoại như thế. Phạm Linh, Tùng Bạch chúng ta cùng lên.

Lời vừa dứt, hai vị lão giả khác đều khẽ gật đầu, chợt bàn chân ba người đạp mạnh một bước, sau đó, bằng cuồng phong, xúc tua, ba thứ tựa như phô thiên cái địa bắn về phía Lý Dật bạo nỗ.

- Ta còn chưa xuất thủ, các ngươi đã xuất thủ trước rồi sao? Người bây giờ, thực nghĩ mình sống qua lâu nhỉ..

Khẽ cười lạnh một tiếng, Lý Dật chậm rãi thở dài một hơi, khẽ vươn tay phải, chợt nhẹ vung về phía trước.

- Hô>

Một luồng lửa sôi trào mãnh liệt hướng bốn phương tám hướng cuốn đi. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, cả đất trời bị bao trùm, mà đợt công kích của ba vị lão gia bỗng dưng bị hãm ở bên trong, nhất thời tất cả đều bị luồng lửa cuồng bạo ngăn cản.

- Có chút ý nghĩa!

Lý Dật nhẹ phất tay phải, trong chốc lát, đột ngột khẽ bóp tay, chỉ nghe thấy tiếng “oanh”, Lưu Hỏa đấu khí vốn chỉ chầm chậm bùng cháy, trong nháy mắt bành trướng cơ hồ chí trong chớp mắt, liền đem thế tấn công của đối phương đánh nát, mà dư âm của đấu khí này, cũng không chút lưu tình phóng ra xung quanh.

Oanh

Ở bên ngoài, mỗi người ngay từ đầu đã triệu hồi một chiến đấu khí cực lớn ngăn phía trước bản thân, nhưng trước đấu luồng đấu khí cường hãn như thế, những tấm khiên đấu khí vốn dĩ vô cùng vững chắc, trong chớp mắt đều hóa thành phần năng lượng, nhanh chóng tiêu thất toàn bộ trong không khí

Còn những Lưu Hỏa đấu khí, khi không bị ngăn cản, lại không chút khách khí khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Oanh

Phốc xích-Phốc xích-Phốc xích--

Trong tiếng đấu khí nổ vang chợt vang lên vài tiếng thổ huyết, sau đó chỉ thấy ba đạo thân ảnh phía trước nháy mắt bay ngược về sau, hung hăng va vào thân cây phía sau, thân hình mới dừng lại.

- Đấu Vương cường giả, chẳng qua chỉ như vậy, lấy trứng chọi đá, không chịu nổi một kích.