- Xem như lần này Lão Nhị cùng Phong Tiểu Thiên hai người tham rồi!
Tại nơi cách chỗ đám người Lý Dật giao thủ tầm mười dặm, có một đội nhân ảnh ẩn trốn trong rừng cây.
Những người này tất cả đều mặc áo bào đen, cả mặt bịt bằng vải đen, chỉ chừa đôi mắt lộ ra bên ngoài. Chỉ là thoạt nhìn, hơi có vài phân bất phàm.
Chỉ là tuy như vậy, nhưng trên người những hắc y nhân này lại không có khí thế cường hãn tản ra, tất cả đều ngừng hô hấp, ngay đến ánh mắt cũng không dừng lại ở bất cứ nơi nào.
Nhưng mà, trong đội ngũ kỳ quái này, lại có hai người đứng ở trên ngọn cây, tuy thân ảnh đã bị lá cây che khuất, nhưng lờ mờ có thể thấy rõ, hai người này đều khoanh tay mà đứng.
- Đấu Hoàng cường giả?
Trong âm thanh thanh u mang chút nghi hoặc vang lên:
- Đấu Hoàng cường giả lúc nào lại không đáng giá như vậy chứ? Hiện tại ở Vân Gian Thành chúng ta không phải được đến mấy vị chiếu cố cho sao? Hơn nữa, nếu người này là Đấu Hoàng cường giả, vì sao chúng ta không có cách nào tìm được bất cứ tư liệu gì về hắn?
- Ta nói rồi, có hại khả năng hoặc là hắn quả thật từ Đế quốc khác tới! Đại lục Đấu Thần rộng lớn vô cùng. Vân Gia chúng ta có đặt ở trên Đại lục Đấu Thần, trong số các thế lực tam lưu cũng không là cái gì, không có tư liệu về hắn cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì. Mà một khả năng khác chính là thân phận của hắn là giả, lúc này đa phần là ngụy trang mà thôi.
Nam tử nói chuyện bên ngoài to cao, tuy bộ dáng mặc dù có chút cảm giác giở mánh khóe làm vài chuyện mèo mả gà đồng nhưng là khí thế trên người lại khiến người ta kinh ngạc.
Nhân vật như thế, tự nhiên là nhân vật có vai vế ở Vân Gia Thành, Vân Trác.
Mà thiếu nữ có thể cùng sóng vai mà đứng với Vân Trác, ngoài Vân Thiên Nhi ra, sẽ không có bất cứ ai khác nữa.
- Ngụy trang?
Vân Thiên Nhi vẻ mặt nghi hoặc:
vandan
- Vậy đại ca, huynh nghĩ hắn là ai?
Vân Trác cười ha ha nói:
- Sẽ không phải là Lý Dật kia chứ? Nếu như thật sự là hắn, bọn Lão Nhị lần này quả thật một cước đá phải thiết bản rồi!
- Cho dù không phải là Lý Dật kia, bọn họ cũng là chân đá phải sắt rồi!
Vân Thiên Nhi khẽbĩu bĩu môi, nhàn nhạt nói:
- Đại ca, huynh nói người kia là Lý Dật, có chứng cứ gì không?
- Chứng cứ? Ta sao thể có chứng cứ gì?
Vân Trác nhàn nhạt cười:
- Huống hồ, đây chỉ là ta đoán mà thôi, nghĩ tới Hồng Dịch này nếu như quả thật là Lý Dật, há có thể hành sự phách lối như thế? Hơn nữa ta cũng hy vọng hắn không phải là Lý Dật
kia!
- Tại sao?
- Nếu như là Lý Dật, vậy người này là người ở Đế quốc Thiên Phong Theo ta, người này sau này quật khởi tuyệt đối không khó. Vân Gia chúng ta bây giờ đắc tội với hắn, như vậy sau này cả Vân Gia chúng ta chỉ sợ phiền phức rồi. Thế nhưng người này nếu không phải Lý Dật, nhiều nhất chỉ như Mãnh Long Quá Giang người ta thu thập Lão Nhị rồi, căn bản sẽ lười đến gây phiền phức với Vân Gia chúng ta, đây chính là điểm khác biệt.
Vân Trác điềm tĩnh giải thích.
- Hóa ra là vậy.
Vân Thiên Nhi khẽ gật đầu:
- Vậy đại ca, chúng ta bây giờ ngay cả Ảnh Vệ cũng mang đến rồi, tiếp đến nên hành động như thế nào? Huynh cho chỉ thị đi!
Vân Trác suy tư trong chốc lát, mới nhàn nhạt nói:
- Mục đích chúng ta đến đây cơ bản đã đạt được, nếu Hồng Dịch kia đã ra tay giúp chúng ta, chúng ta đỡ phải ra tay, vậy chúng ta cũng bán cho hắn một nhân tình đi, những kẻ thuộc Dong binh đoàn Cuồng Phong kia lưu lại toàn bộ.
- Vâng!
Vân Thiên Nhi khẽ gật đầu, chợt hai bàn tay nhẹ vung lên, nhất thời, mười mấy đạo hắc ảnh phía dưới nhanh chóng luồn qua rừng cây.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt Vân Trác lộ ra vài phần cổ quái, một lát sau, hắn mới cười nhẹ nói:
- Đấu Hoàng cường giả thật sự là tồn tại vô địch sao?
o0o
- Ba vị Đấu Vương cường giả, dưới một chiều của hắn cũng không đỡ được sao? Người này đối với khống chế lực lượng đã đạt tới mức này, tuyệt đối sẽ không phải là tiểu quỷ mới thăng cấp Đấu Hoàng, mà là Đấu Hoàng cường giả đã trải qua vô số lần thực chiến.
Sắc mặt âm u dùng trên người Lý Dật, Vân Nhàn vẻ mặt khó coi, ánh mắt quét qua người ba vị Đấu Vương bị một chiêu đánh rơi rụng trong lòng cũng không rõ có tư vị gì.
Hắn vốn còn cho rằng nếu như là Đấu Hoàng cường giả mới thăng cấp, dựa vào đám người bên mình đủ sức miễn cưỡng chống lại. Nhưng là không nghĩ đến, tất cả mọi người cùng xuất thủ lại ngay đến một chiêu của đối phương cũng đỡ không nổi. Đấu Hoàng cường gia, quả nhiên không thể dựa vào số lượng mà chống lại được.
Ánh mắt lại chậm rãi quét một vòng tứ phía, sau khi phát hiện những Đấu Sư cường giả tất cả khóe miệng đều tràn máu, Vân Nhàn cuối cùng hạ quyết tâm, hắn đạp mạnh về trước một bước, thấp giọng nói:
- Chuyện của ngày hôm nay, quả là Vân mô tính sai! Hồng Dịch các hạ, ngươi có bản lĩnh như thế này, xem ra ta muốn lưu lại người, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng nếu như người muốn lưu lại ta, phỏng chừng cũng cực khó! Chỉ là núi xanh còn đó nước biếc chảy dài. Ngày khác ta và người tất nhiên còn tái ngộ! Đến lúc đó! Ha ha ha...
Nói còn chưa dứt lời, Vân Nhàn đã chụp lên tay Phong Tiểu Thiên, chợt tay phải khẽ vỗ, một miếng ngọc bài đã bị hắn bóp nát, mà thân hình của hắn trong chớp mắt, đã bắt đầu có vài phần mờ nhạt.
- Phong Tiểu Thiên, chúng ta đi. Món nợ này ngày sau đòi lại!
- Truyền Tống Ngọc!?
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Lý Dật chợt biến, trong nháy mắt Vân Nhàn rút ra Truyền Tống Ngọc, hắn đã biết đối phương chuẩn bị chạy muốn chạy rồi.
Chỉ là thời điểm như thế này cũng không phải lúc đề nói lời thừa thãi, Lý Dật khẽ cười lạnh, hai tay cùng vung lên, đã có vài đạo đấu khí thất luyện hung hăng quét qua nơi Vân Nhàn đang tiêu thất.
Tất cả đều phát sinh trong thời gian, theo tay Lý Dật xuất ra, thiên địa nguyên khí xung quanh đều rung chuyền, hình ảnh đám người Vân Nhàn vốn đã có chút hư ảo, lúc này cũng bắt đầu lung lay.
Đây đương nhiên là do quá trình truyền tống của Truyền Tống Ngọc bị ảnh hưởng bởi dao động của thiên địa nguyên khí.
Tuyên khí.
Tại thời điểm chớp mắt thân hình bắt đầu lắc lư, sắc mặt Vân Nhàn chợt biến, bất chợt, hắn tóm lấy cổ Phong Tiểu Thiên, quát khẽ:
- Hai vị Cung Phụng ngăn cản Hồng Dịch cho ta, ta đảm bảo Thiếu Đoàn trưởng của các ngươi không chết.
Thương Thần cùng Tùng Bạch bộ dạng chật vật đứng lên, sắc mặt hơi đổi. Hai người họ tự nhiên biết rõ, nếu ngay cả Phong Tiểu Thiên cũng chết ở nơi này, vậy bọn họ coi như là chết uống.
Mà nếu như Phong Tiểu Thiên vẫn còn sống mà trở lại, như vậy nói không chừng, vị Đoàn trường Dong binh đoàn Cuồng Phong kia, có thể vì mình mà báo thù!
Nghĩ đến đây, hai vị Đấu Vương cường giả thân hình chợt loé, mạnh mẽ phóng qua chặn Lý Dật, đấu khí trên người hai người đồng thời bùng lên, rõ ràng là bộ dáng không chết không ngừng.
Tại thời điểm hai người cùng tấn công, sắc mặt Lý Dật hơi đồi, hắn nghĩ không ra, Vân Nhàn kia lại chỉ bằng một câu nói có thể làm cho hai vị Đấu Vương cường giả vì hắn liều mạng.
Chỉ là ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Lý Dật tùy tay nắm chặt ở trong hư không nhất thời hai vệt hoà diễm bắn lên trời, trong nháy mắt bao vây thân thể hai vị Đấu Vương cường giả ở bên trong
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, ảnh hưởng của thiên địa nguyên khí đối với Truyền Tống Ngọc dần dần giảm xuống mà thân hình của Vân Nhàn cùng Phong Tiểu Thiên hai người cũng lần nữa trở nên hư ảo.
Thế nhưng lúc này hai vị Đấu Vương cường giả lúc này lại không có cách nào tạo bất kỳ trở ngại gì đối với Lý Dật, tay phải hắn biến chỉ thành kiếm, điểm mạnh giữa không trung liền có một đạo kiếm khí sắc nhọn, hướng về phía Vân Nhàn phá không mà đi.
- Phạm lão, vợ con người ta nhất định sẽ chiếu cố thật tốt.
Tại thời khắc mấu chốt này, Vân Nhàn cắn răng hét một tiếng:
- Những người các ngươi cũng như vậy.
Nghe vậy, Phạm Linh kia ngửa đầu ha ha cười dài một tiếng, chợt thân hình mạnh mẽ hướng Lý Dật đánh tới, nhưng Phạm Linh này lại không xung động giống hai người trước,
mà vung mạnh tay, nhất thời mười mấy Đấu Sư cường giả còn sót lại cũng bị cuốn vào trong trận đấu, không thể không bay vào đánh Lý Dật.
- Hanh
Cười lạnh một tiếng, Lý Dật hai tay lần nữa phất liên tiếp, từng cột lửa bắn ra, nhất thời người đến từ bốn phương tám hướng đều bị ngọn lửa bao phủ. Thân thể những người này trong dòng lửa kịch liệt hóa thành những cột than cháy, lúc này Phạm Linh điên cuồng cười lớn, thân hình bành mạnh mẽ bành trướng bất chợt, nháy mắt bạo liệt
Oanh
Một vị Đấu Vương cường giả tự bạo, cuối cùng cũng chặn hết đấu khí của Lý Dật lại, mà lực lượng quấy nhiễu lên Truyền Tống Ngọc của thiên địa nguyên khí, cũng tại thời điểm này toàn bộ biến mất.
Mà đứng ở một bên, thân hình Vân Nhàn cùng Phong Tiểu Thiên cũng nhanh chóng biến mất trong không khí, chỉ còn rớt lại những tiếng oán hận ở xa truyền đến:
- Hồng Dịch, thù ngày hôm nay, Vân Gia chúng ta cùng Dong binh đoàn Cuồng Phong nhớ kỹ. Cho dù ngươi là Đấu Hoàng cường giả, ngày sau chúng ta sẽ khiến người có chắp thêm cánh cũng không thoát.
Oanh
Một tia hỏa lưu cuối cùng rốt cuộc cũng tiêu thất trong không khí thân hình Lý Dật chậm rãi rơi xuống đất, ánh mắt khẽ đảo qua chốc lát, mới chậm rãi thu hồi đấu khí trên người.
Thật ra hắn cũng không ngờ, trên người Vân Nhàn lại có đồ vật cỡ Truyền Tống Ngọc, khiến Vân Nhàn cũng Phong Tiểu Thiên từ trong hoàn cảnh nhất định phải chết lại có thể chạy thoát.
Cảm giác loại này làm Lý Dật có chút buồn bực, một lát sau, hắn mới khẽ thở hắt một hoi.
Chỉ là, cho dù Vân Nhàn cùng Phong Tiểu Thiên chạy thoát, thế nhưng chí ít có ba vị Đấu Vương cường giả cùng mười mấy vị Đấu Sư cường giả chết trong tay mình, cái tức này, tựa hồ cũng trút được.
- Hắn đã chạy thoát sao?
Âm thanh của Hồng Thiên Thánh Giả nhàn nhạt vang lên trong óc Lý Dật.
- Um.
Lý Dật khẽ gật đầu:
- Chạy rồi thì chạy rồi đi, chặn giết hại người họ tuy có thể hết giận, nhưng nói không chừng lại đắc tội với Vân Gia cùng Dong binh đoàn Cuồng Phong. Lúc này hai người họ chạy rồi, chỉ cần người chủ quản của Vân Gia và Dong binh đoàn Cuồng Phong không phải kẻ ngốc, chuyện này có thể cứ như vậy bỏ qua. Thế nhưng nếu giết hại người họ, người của Vân Gia và Dong binh đoàn Cuồng Phong nhất định không chịu bỏ qua. Tuy lúc này chúng ta cũng không sợ, nhưng nhiều đồ không để thu thập, thực cũng không cần lãng phí sức lực với Vân Gia và Dong binh đoàn Cuồng Phong,
- Ngươi nói cũng phải!
Hồng Thiên Thánh Giả suy tư trong chốc lát. Mới thở ra một hơi nói:
- Hơn nữa, lão phu tuy hồi phục được vài thành công lực, nhưng được lực đó lúc này lại chưa phát huy được toàn bộ tác dụng vẫn cần phải điều dưỡng tốt vài ngày.
Lý Dật cười cười, nói:
- Vậy không biết sau khi tiền bối điều dưỡng xong lực lượng này còn có thể dùng được bao lâu.
- Chỉ cần không phải loại quy mô đại chiến với Bắc Đấu Tông ngày đó, dùng dăm ba lần nữa cũng không thành vấn đề!
Hồng Thiên Thánh Giả nhàn nhạt nói:
- Chi là tiểu hữu, việc tìm kiếm vật có khả năng khôi phục linh hồn quả thực khá phiền phức. Mà thứ này dùng qua một lần, lần sau lại dùng nữa, căn bản là sẽ không có hiệu quả tốt như ban đầu nữa. Như chuyện may mắn ngày hôm nay, phỏng chừng sau này cũng không dễ dàng gặp được nữa. Mà ngươi đắc tội, lại không phải là thế lực bình thường. Cho nên...
- Ừm, ta hiểu rồi!
Lý Dật khẽ vuốt cằm, sau vài khắc xoay xoay đầu, mới nhàn nhạt nói:
- Vậy tiền bối, bây giờ chúng ta phải đi đâu? Đi Vân Gian Thành? Hay là...
- Đi Vân Gian Thành, với thực lực hiện nay của ta, ta cũng không muốn lãng phí vào những chuyện không đau nữa! Đi Vân Gian Thành thực là lựa chọn không tồi, ngươi đắc tội với Vân Nhàn và Phong Tiểu Thiên, sẽ không sợ phiên phúc chứ?
Hồng Thiên Thánh Giả nói.
Lý Dật cười cười nói:
- Con người ta, không sợ nhất là có người tìm ta gây phiền phức, càng huống hồ, trong nhiều tình huống phiền phức này lại tương đương như không tồn tại. Tiền bối, ngươi muốn cược với ta một ván không, ta bây giờ có thể tìm được một người đến dẫn đường cho chúng ta, để chúng ta bình yên vô sự tiến nhập Vân Gian Thành, sau đó, lại bình yên vô sự mà rời đi.
- Ha ha, ngươi không ngại thì thử xem, lão phu cũng thật muốn xem ngươi, đi tìm như thể nào?
Lý Dật khẽ gật đầu, ánh mắt nhanh chóng rảo một vòng tứ phía, chợt cước bộ đạp nhẹ, lao về phía Tây.