Đấu Y

Chương 241: Nguy hiểm tại cấm địa sa mạc




Lâm Khiếu Đường phóng nguyên thức tra xét, nhướng mày, nhìn thoáng qua Vưu Na hỏi:

- Con đường này nhất định phải đi nếu muốn tiến vào tầng trong hay sao?

Vưu Na nhắm mắt tìm tòi, con mắt mở ra, trả lời:

- Đúng vậy, không còn con đường thứ hai nào khác.

Một đương tới nơi này Lâm Khiếu Đường vẫn theo sự chỉ dẫn của Vưu Na mà phi hành, càng đi vào sâu bên trong, tung tích của tu luyện giả khác càng ít hơn, phần lớn tu luyện giả không muốn vào tầng trong, thầm nghĩ chỉ cần ở tầng ngoài sát biên giới tìm một chút dược thảo tốt, hoặc ma thú sáu bảy cấp là tốt rồi, đương nhiên tốt nhất là gặp kỳ ngộ lấy được dị bảo nào đó lưu lại trên chiến trường viễn cổ hoặc thi thể là đại thần thượng cổ.

Chỉ là không gian nơi này thực sự quá lớn, còn có rất nhiều ma pháp trận và bẫy rập do chiến trường viễn cổ lưu lại, bởi vậy muốn tìm được thứ tốt tuyệt đối không dễ dàng.

Phiến sa mạc này rộng lớn vượt xa tưởng tượng, có người nói độ dài chỉ có vài trăm dặm mà thôi, thế nhưng độ rộng tựa hồ như không có đầu cuối cùng.

Lâm Khiếu Đường phát hiện ra phía trước có nguy hiểm, nhưng tựa hồ không thể tránh né được, cho dù tránh khỏi phiến sa mạc này thì nơi khác cũng sẽ có tình huống nguy hiểm xuất hiện, huống hồ thời gian ma pháp trận thủ hộ bên ngoài suy yếu chỉ có ba ngày, sau ba ngày các trận pháp sư bên ngoài sẽ không thể mở ra cánh cửa pháp trận. Suy nghĩ một hồi, Lâm Khiếu Đường đành phải thúc dục kim thủ chậm rãi bay qua.

Mới phi hành được một đoạn không xa, liền nhìn thấy hai gã tu luyện giả cùng với năm con sa quái hình dáng như tích dịch gian khổ chiến đấu, trên mặt đất xa xa còn có thi thể của một gã tu luyện giả khác.

Ba gã tu luyện giả này hiển nhiên chính là những kẻ có dã tâm muốn tiến vào tầng trong, chỉ tiếc thực lực không đủ, còn chưa xông qua được sa mạc đã gặp phải một đàn sa quái.

Sa quái không phải là loại ma thú cao cấp gì, thế nhưng cấp bậc của sa quái nơi này so với sa quái bên ngoài cao hơn đến ba cấp, trong cấm địa không có người nào quấy rầy, nguyên khí lại sung túc, thậm chí còn có rất nhiều thần lực của viễn cổ thi hài tẩm bổ, trải qua thời gian hơn trăm năm, ngay cả sa quái chỉ là một loại ma thú sáu cấp nho nhỏ cũng đã tiến hóa thành cửu cấp ma thú linh khủng, tương đương với đại sư giai tiêu chuẩn.

Lại thêm sa mạc là sào huyệt của sa quái, nơi này có thể làm cho sa quái phát huy hết năng lực của chúng, hai gã tu luyện giả tuy rằng có thực lực không kém thế nhưng bại thế đã hiện, lúc này chỉ là kéo dài chút thời gian mà thôi.

Khi hai gã tu luyện giả phát hiện có người bay tới nhất thời cảm thấy có hy vọng, nguyên lực trên người bành trướng, phát huy mười phần bản lãnh đấu lại đàn sa quái.

Thấy hai gã tu luyện giả này đều có tu vi đại sư giai trung kỳ, lại thuộc về chức nghiệp chiến đấu cận thân, Lâm Khiếu Đường lo lắng phía sau còn có thể gặp phải nguy hiểm, nhiều hơn một phần giúp đỡ chính là nhiều hơn một phần đảm bảo.

Ngay khi Lâm Khiếu Đường chuẩn bị xuất thủ viện trợ, dưới mặt đất sa mạc đột nhiên xuất hiện dị trạng, đông đông đông…, hơn mười con sa quái từ bên dưới mặt đất mạnh mẽ nhảy lên, tốc độ cực nhanh.

Chiến đấu trong thời gian dài làm cho hai gã tu luyện giả rơi vào tình trạng kiệt sức, các loại công kích của bọn họ đối với đám sa quái da dày này căn bản không có bao nhiêu tác dụng, hai gã còn đang đau khổ chống đỡ không hề biết chuyện gì sảy ra thì đã bị hơn mười con sa quái mới xuất hiện xông đến xé nát thành mảnh nhỏ.

Chỉ một con cửu cấp ma thú không hề đáng sợ, thế nhưng nếu là một đám cửu cấp ma thú, điều này tuyệt đối là một hồi ác mộng.

Tình cảnh tàn nhẫn phía dưới làm cho Lâm Khiếu Đường hiểu có viện thủ cũng đã vô dụng, mạnh mẽ đề lực, tốc độ của kim thủ tăng lên nhiều, hóa thành quang mang màu vàng nhanh chóng độn đi.

Đúng lúc này, sa mạc phái dưới mọc lên những tầng sóng cát thật lớn, giống như sóng lớn đại dương đánh thẳng về phía Lâm Khiếu Đường. So với sóng cát khổng lồ, mấy người Lâm Khiếu Đương quả thực quá nhỏ bé.

Hơn mười con sa quái đứng trên sa mạc nhìn chằm chằm lên bầu trời, vừa rồi chỉ là món khai vị mà thôi, bữa ăn chính còn chưa bắt đầu.

Mấy trăm năm qua chỉ ăn những con ma thú khó xơi, đám sa quái đã sớm chán ngán, ngày hôm nay khó có được những con mồi da mỏng thịt thơm, không thể nào không ăn một trận đã đời.

Nhìn sóng cát bốc lên trời cao, mấy người Vưu Na nhất thời kinh hãi đến há hốc mồm, loại lực lượng thiên nhiên kinh khủng này, làm sao có thể dùng lực lượng của con người ngăn cản, ngay cả biên giới tầng trong còn chưa tới đã phải chết ở đây hay sao?

Sóng cát thật lớn càng dần càng đến gần, Lâm Khiếu Đường đưa tay ra, thanh cự kiếm phía trong nháy mắt rời khởi bao kiếm bay ra rơi vào tay.

Ông ông ông

Cự kiếm đột nhiên phát ra trận trân tiếng ông ông, trên thân kiếm đại thiểm quang hoa, rất sóng cát cực lớn đang phóng đến, trên mặt Lâm Khiếu Đường không có nhiều biến hóa, hầu như ngay khi sóng cát nện xuống, Lâm Khiếu Đường giơ kiếm lên mạnh mẽ bổ xuống.

Kiếm khí vô hình phảng phất giống như đem không gian chém thành hai nửa, sóng cát thật lớn bị ngạnh sinh bổ thành hai nửa, chính giữa lộ ra một cái khe thật lớn, kim thủ hữu kinh vô hiểm từ trong cái khe đó nhanh chóng xuyên qua.

Mấy người thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, đánh giá về thực lực của thanh niên trước mặt lại một lần nữa tăng cao.

Thấy con mồi dĩ nhiên tránh được sóng cát tập kích, hơn mười con sa quái phía dưới nhất thời phát ra những tiếng tê rống không cam lòng, thế nhưng rất nhanh tiếng tê rống lập tức dừng lại, đám sa quái có vẻ như rất kinh hoàng, như tự nhận thấy được khí tức nào đó cực kỳ nguy hiểm, trong sự kinh hãi chạy tứ tán, chỉ chốc lát liền biến mất không còn tung tích.

Trong đoàn sóng cát đột nhiên hiện lên mất đoàn cát quái dị, phảng phất giống như chúng có sinh mệnh riêng bản thân, bay thẳng về hướng mấy người Lâm Khiếu Đường.

Sa ảnh thú, thập cấp ma thú, có thể thao túng hạt cát, không có hình thái cố định, chỉ có một ít vật chất năng lượng, cũng có người gọi chúng là sa nguyên tố, chúng mới chân chính là chúa tể trong sa mạc mênh mông, sa quái bất quá chỉ là một đám tiểu lâu la mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trong lòng Lâm Khiếu Đường cả kinh, chống lại nhiều sa ảnh thú như vậy, phần thắng thực sự không lớn, lập tức dốc toàn lực phi hành thật nhanh, thế nhưng còn chưa bay được xa thì đã bị hơn mười con sa ảnh thú bay đến trước mặt chặn lại.

Trên người mỗi một con sa ảnh thú đều bao bọc bởi một tầng cát sỏi, nhìn qua giống như là những hạt cát chồng chất lên nhau tạo thành thân hình, hạt cát còn đang không ngừng lưu động.

Một lúc sau chí ít xuất hiện hơn trăm con sa thú đem mấy người Lâm Khiếu Đường dồn vào trong vòng vây, không khí xung quanh càng dần càng trở lên khô ráo, độ ấm cũng theo đó tăng cao, một con sa ảnh thú đột nhiên phóng tới.

Con ngươi của Lâm Khiếu Đường co rút lại, đợi con sa ảnh thú hoàn toàn tách khỏi đoàn, mới đột nhiên xuất thủ, cự kiếm màu bạc vẽ lên một đường vòng cung tuyệt đẹp, lập tức chém con sa ảnh thú thành hai nửa.

Thần sắc của mấy người cực kỳ bình tĩnh, tựa hồ như đối với thanh niên trước mắt cực kỳ tự tin, khi thấy thanh niên tung một kích liền đem con sa ảnh thú chém thành hai nửa, biểu tình nhất thời thoải mái, đang muốn hoan hô thì lại thấy hai mảnh sa ảnh thú vừa bị chém nhanh chóng hợp lại cũng một chỗ khôi phục như lúc ban đầu, thương tổn như vậy đối với chúng mà nói không đáng kể chút nào.

- Đây là loại yêu quái gì?

Lộ Hi thất thanh nói.

Sa ảnh thú thuộc là loại hình ma thú năng lượng, vật lý công kích đối với chúng mà nói căn bản không có hiệu quả, Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên có chút hoài niệm đám "tham dị thú", đáng tiếc lần trước chúng đã thôn phệ quá nhiều hủ hủ côn trùng và tử vong biên bức rồi hóa thành trứng "tham dị thú" cho đến bây giờ chúng vẫn chưa phá trứng ra ngoài.

Con sa ảnh thú đầu tiên xông lên công kích rõ ràng chỉ là thử nghiệm, đồng loại của chúng nhìn thấy đối thủ tựa hồ như không có nhiều thủ đoạn công kích hiệu quả, hơn mười con sa ảnh thú đồng thời phóng tới.

Những con sa ảnh thú này bị bao bọc trong những hạt cát nóng bỏng, biến hóa thành hình dạng quả cầu tròn đồng thời bay đến, chỉ cần bị chúng chạm vào, trong nháy mắt sẽ bị hấp thành thây khô, một thân nguyên lực của con mồi cũng bị hút hấp thu sạch sẽ.

Lâm Khiếu Đường bình tĩnh thao túng kim thủ dưới chân, hiểm hiểm tránh né hơn mười con sa ảnh thú đồng thời công kích, lại thêm mười con sa ảnh thú khác tham gia vào cuộc tấn công hình thành nên một vòng vây không kẽ hở.

Lâm Khiếu Đường cảm giác bản thân giống như là bị nhôt trong một chiếc lồng nóng bức, chỉ có thể di động trong một không gian chật hẹp hữu hạn.

Cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị bắn trúng, nhãn thần của Lâm Khiếu Đường ngưng tụ lại, nguyên lực toàn thân đột nhiên bành trướng, hơn mười khỏa tiểu quang cầu kim sắc trong nháy mắt xuất hiện, những tiểu quang cầu này di dộng xung quanh, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng hình thành lên một phòng hộ tráo (lòng phòng hộ, các bạn có thể tưởng tượng đến kim chung tráo)

Một con sa ảnh thú gan lớn định xông tới, phanh một tiếng, lập tức bị những viên quang cầu đang vận chuyển với tốc độc cực nhanh bắn trúng, con sa ảnh thú thương cảm lập tức rớt xuống sa mạc, nửa ngày vẫn không thấy đứng lên được.

Dưới sự bảo hộ của chiếc lòng hình thành từ những viên quang cầu di động với tốc độ cực nhanh, mấy người Lâm Khiếu Đường thong thả phi hành về phía trước, hơn một trăm con sa ảnh thú vẫn bám theo không rời, thế nhưng không có con nào dám xông lên công kích.

Cứ như vậy trong vòng vây của sa ảnh thú, mấy người Lâm Khiếu Đường phi hành liền hơn hai canh giờ, rốt cuộc cũng đi tới biên giới sa mạc, vừa mới ra khỏi sa mạc, đám sa ảnh thú không cam lòng kêu lên một tiếng, không dám có bất luận lưu luyến gì quay trở lại sa mạc.

Lâm Khiếu Đường hai lần đại triển thần uy, làm cho bốn người Vưu Na mở rộng nhãn giới, đối với những viên quang cầu màu vàng này rất hiếu kỳ, bất quá sau khi đám sa ảnh thú rời khỏi, Lâm Khiếu Đường liền thu chúng lại.

Bên ngoài sa mạc là một một địa liệt cốc thật lớn, xa xa có hai gã tu luyện giả đến trước phát hiện ra sự tồn tại của mấy người Lâm Khiếu Đường, lập tức đi lên nghênh đón.

Trong hai tu luyện giả, một là vị trung niên ma pháp sư nam tính, một người còn lại là nữ phi long kỵ sĩ, ngồi trên một con phi long cao hơn mười thước, tư thế cực kỳ hiên ngang, một thân khải giáp kỵ sĩ lòe lòe tỏa ánh sáng.

Trung niên ma pháp sư và nữ phi long kỵ sĩ hiển nhiên đã nhìn thấy đàn sa ảnh thú vừa rồi rời đi, nam tử ma pháp sư giật mình nhìn Lâm Khiếu Đường nói:

- Các ngươi là từ phương hướng này tới được đây?

Lão Ba Mã thấy thanh niên không có ý tứ muốn tiếp lời, thuận tiện nói:

- Không sai, có chuyện gì hay sao?

Ma pháp sư trung niên không thể tưởng tượng được nói:

- Phiến sa mạc này chính là nơi nguy hiểm nhất trong toàn bộ tầng ngoài của ma tháp cấm địa, dĩ nhiên có người an toàn vượt qua, đám sa ảnh thú này nhất định đã cho các ngươi ăn không ít đắng cay!

Ba Mã bỗng nhiên hiện lên một loại cảm giác vinh dự mạnh mẽ, giai vị của đối phương so với mình cao hơn hẳn một giai, theo lý phải gọi là tiền bối, thế nhưng lúc này trong mắt đối phương lại hiện rõ sự khiếp sợ và kính nể, vậy thì tiếng tiền bối này có thể quên đi cũng được, bất quá, sa ảnh thú có thực sự cường đại như vậy hay không? Cảm giác rất bình thường a!

- Ngươi nói chính là đám ma thú dùng hạt cát để ngưng tụ thành hình hay sao?

Ba Mã đối với sa ảnh thú không có nhiều hiểu biết, trước đây hắn còn không biết con vật đó là thứ gì.

Ma pháp sư trung niên gật đầu nói:

- Không sai, chính là chúng.

Ba Mã đang muốn nói huyền diệu gì đó một phen, Lâm Khiếu Đường đột nhiên mở miệng

- Các hạ cũng định đi tới hư không môn (cửa hư không) hay sao?

- Đúng vậy, lẽ nào các vị cũng muốn tiến vào tầng trong ma tháp cấm địa hay sao?

Ma pháp sư trung niên không xác định hỏi, bởi vì những người trước mắt này tựa hồ như tu vi rất thấp, nếu như không tận mắt nhìn thấy mấy người bọn họ từ phương hướng sa mạc mà đến, nói không chừng ma pháp sư trung niên và vị nữ phi long kỵ sĩ trực tiếp xử lí bọn họ rồi.

Nữ phi long kỵ sĩ nhìn chằm chằm vào Đức Tạp Tư, bởi vì trong những người này, chỉ có hắn tỏa ra khí tức nguyên lực cực mạnh, những người khác chỉ là sư giai mà thôi, chỉ là nữ phi long kỵ sĩ lại không rõ vì sao chỉ bằng bọn họ cũng có thể bình yên qua được phiến sa mạc rộng lớn kia, còn có phi hành khí hình bàn tay dưới chân bọn họ rốt cuộc là loại phi hành khí như thế nào.

Lâm Khiếu Đương thản nhiên nói:

- Đúng vậy, chúng ta cũng muốn tiến vào tầng trong thử thời vận.

Nữ phi long kỵ sĩ coi thường, nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường nói:

- Ta khuyên các ngươi hay dừng lại tại đây, phiến sa mạc này chỉ là quan khẩu thứ nhất trong ba đại quan khẩu để tiến vào tầng trong mà thôi, hai quan khẩu phía sau so với quan khẩu trước còn hung hiểm hơn rất nhiều, vận khí của các ngươi sẽ không còn tốt như vậy.

Ý tứ trong lời nói này rất rõ ràng, nữ phi long kỵ sĩ hiển nhiên không tin tưởng mấy người Lâm Khiếu Đường dùng thực lực của bản thân để đi tới nơi này, có thể là vận *** chó lớn hơn trời, hoặc có một bảo bối nào đó chuyên môn khắc chế sa ảnh thú.

Đúng lúc này, dưới chân phi long đột nhiên phát ra một tiếng kêu thét kinh khủng, sâu thẳm trong địa liệt cốc cũng truyền đến mấy tiếng thét dài kinh hoàng…