Mọi người nghe thấy danh từ thâm uyên lão thú này, thân thể không tự chủ được giật nảy mình, mười một cấp ma thú, tính tình tàn bạo, bất luận là vật gì còn sống trong mắt thâm yên lão thú đều là thực vật và địch nhân.
Nữ phi long kỵ sĩ và trung niên nam ma pháp sư nhìn nhau, xoay người bỏ chạy, đạo quan khẩu thứ hai còn chưa qua đã gặp phải ma thú cường đại đến như vậy, vậy thì còn lý do gì để không đào tẩu đây chứ.
Địa đồ cũng không hoàn chỉnh, có nhiều địa phương không phải rất chuẩn xác, tâm niệm của Lâm Khiếu Đường chợt lóe lên, theo sát hai tu luyện giả cùng nhau đào tẩu.
Bay ra xa hơn mười dặm, nữ phi long kỵ sĩ và ma pháp sư mới cảm thấy kinh ngạc, vài tên tiểu tử sư giai phía sau cư nhiên có thể đuổi kịp được tốc độ hai người, phi hành pháp khí dưới chân họ thực sự rất tốt nha.
Thâm uyên lão thú cũng không đuổi theo, lướt qua địa liệt cốc, tiến vào một cánh đồng hoang vu, đây chính là quan khẩu thứ hai, tịch mịch hoang nguyên.
- Đặc Nạp, trên địa đồ không nói nơi này rốt cuộc là có nguy hiểm gì hay sao?
Nữ phi long kỵ sĩ sau khi phi hành một hồi đột nhiên kỳ quái hỏi.
Nam tử ma pháp sư Đặc Nạp lắc đầu nói:
- Địa đồ ta tìm thấy là bản thiếu, đối với quan khẩu thứ hai miêu tả thiếu rất nhiều, chỉ đánh dấu phương hướng đi rõ ràng mà thôi.
Hai người đối thoại, đương nhiên Lâm Khiếu Đường nghe hết vào trong tai, trong đầu không khỏi bắt đầu lưu ý bốn phía xung quanh, toàn bộ tịch mịch hoang nguyên dường như không có điểm cuối, đồng thời cũng không thấy có khí tức nguy hiểm tới gần, điều này làm cho Lâm Khiếu Đường vô cùng kỳ quái, thế nhưng không hề thả lỏng cảnh giác.
Cứ như vậy, một con phi long, một người và một kim thủ thật lớn, trên tịch mịch hoang nguyên phi hành tới một canh giờ.
Tịch mịch hoang nguyên phảng phất giống như cái gì cũng không có, chỉ có sự vắng vẻ tịch mịch, trống trải đến đáng sợ.
Lộ trình tựa hồ như không có điểm cuối, nhưng đúng lúc mọi người cho rằng có thể bình yên vượt qua được tịch mịch hoang nguyên, thì đột nhiên cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy, trên bầu trời mây đen rậm rạp, những giọt nước mưa thật lớn rơi xuống, lôi điện kinh khủng từ trong tầng mây đen ầm ầm xạ xuống. hiên cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy, trên bầu trời mây đen rậm rạp, những giọt nước mưa rơi xuốngh hoang nguyên,
Mỗi một đạo thiểm điện phảng phất giống như nối liền bầu trời và mặt đất, đột nhiên phóng thẳng vào mấy người Lâm Khiếu Đường. Đức Tạp Tư tay mắt nhanh lẹ, thanh trường thương màu bạc trong tay ném mạnh ra, thiểm điện theo thân thương cải biến phương hướng phóng xuống mặt đất.
Nữ phi long kỵ sĩ và nam tử ma pháp sư đồng dạng cũng chịu tập kích của thiểm điện, hai người đồng thời mạo hiểm tránh thoát.
Trong mây đen đột nhiên truyền đến tiếng kêu bén nhọn, mọi người kinh hãi, thanh âm này cùng với thanh âm nghe được lúc trước tại địa liệt cốc hoàn toàn giống nhau. Lúc này lại càng có vẻ vang dội chói tai hơn.
Một thâm uyên lão thú toàn thân màu vàng xé mây hiện ra, thân thể cự đại to lớn đến kinh người. Mười một cấp ma thú đã tiến vào một lĩnh vực hoàn toàn khác, không phải những ma thú dưới mười cấp có thể so sánh được.
Toàn thân của thâm uyên lão thú lân giáp bao trùm, so với cự long còn muốn lớn hơn một chút, hàm răng sắc nhọn hơn phân nửa lõa lồ nhô ra ngoài miệng, đôi con mắt màu vàng trợn trừng, đối với những con mồi trước mắt tràn ngập vẻ cừu hận, sự yên lặng của tịch mịch hoang nguyên bị những sinh vật nho nhỏ này đánh vỡ, thực sự đáng trách.
Đặc Nạp bỗng nhiên lĩnh ngộ, cả kinh kêu lên:
- Truyền âm trận, là truyền âm trận, vừa rồi chúng ta nghe được âm thanh động đất là do truyền âm trận truyền đến, kỳ thực thâm uyên lão thú không phải ở nơi đó, mà ở chỗ này, ngay từ đầu nó đã lợi dụng thanh âm thông qua truyền âm trận dồn chúng ta chạy tới nơi này.
Chỉ số thông minh của mười một cấp ma thú hoàn toàn so sánh được với thực lực của chúng, tiến vào cấp mười một lập tức tăng vọt, không còn là những sinh vật cấp thấp chỉ biết ăn biết ngủ, chúng đã có được tư tưởng của chính mình, đồng dạng cũng sẽ có mưu kế.
Lúc này muốn chạy trốn thế nhưng không gian đã chuyển sang tối tăm, trong phạm vi mấy trăm trượng hoàn toàn bị mây đen dày đặc bao phủ, thiểm điện giống như chiếc lưới thật lớn hoàn toàn ngăn chặn đường đi.
Nếu như không đánh chết thâm uyên lão thú, muốn đi qua nơi này quả thực không có khả năng.
Đặc Nạp cấp tốc tụng niệm chú ngữ, một đoàn hỏa cầu thật lớn trong hư không hình thành rồi bắn thẳng ra ngoài.
Hỏa cầu thật lớn chính diện bắn trúng thâm uyên lão thú, không chỉ không tổn thương mảy may, thậm chí còn làm cho thâm uyên lão thú vốn táo bạo này bị chọc giận triệt để, hét lớn một tiếng, nguyên lực mang theo âm ba tràn ngập tính công kích.
Mấy người căn bản không thể chịu nổi công kích trình độ này, thống khổ ngồi xuống bịt chặt lỗ tai, Lâm Khiếu Đường cau mày, tỉ mỉ quan sát cố gắng tìm kiếm nhược điểm của cự thú trước mặt.
Đặc Nạp thấy công kích của bản thân không có kết quả, vội hét lên:
- Lôi Ti, ngươi nghĩ biện pháp hấp dẫn sự chú ý của thâm uyên lão thú, giúp ta tranh thủ một chút thời gian.
Lôi Ti cả kinh
- Ngươi muốn dùng tới chiêu đó.
Đặc Nạp dứt khoát gật đầu, Lôi Ti lo lắng nói:
- Hãy nghĩ biện pháp, dùng thủ đoạn công kích khác đi, nếu như dùng tời thập cấp ma pháp sợ là phải tổn hao cực lớn, vậy thì quan khẩu thứ ba làm sao bây giờ?
Đặc Nạp nhìn về phía mấy người Lâm Khiếu Đường cách đó không xa nói:
- Thâm uyên lão thú không phải là môt ma thú thông thường, công kích vật lý và công kích ma pháp bình thương đối với nó căn bản không tác dụng, thời gian đối với chúng ta mà nói càng lâu càng bất lợi, phải mau chóng giải quyết nó mới được, đám người kia ta xem không nhờ cậy gì được.
Lôi Ti chán ghét nhìn thoáng qua ba tu luyện giả cấp thấp thực lực kém thu người ngồi một góc, ngay cả công kích âm ba bình thường cũng không chịu nổi, biểu tình của hai người còn lại nhìn qua rất nghiêm trọng, phỏng chừng đối với đại gia hỏa trước mắt này cũng không có biện pháp gì, cắn chặt môi dưới nói:
- Vây thì ngươi nhanh nhanh một chút, tối đa ta chỉ có thể kiên trì thời gian một khắc mà thôi.
Đặc Nạp chăm chú gật đầu
- Một khắc là đủ rồi, cẩn thận một chút.
Nói xong, trong tay Đặc Nạp xuất hiện một cây pháp trượng màu xanh, trên đỉnh pháp trượng có khảm một viên bảo thạch màu lam, bảo thạch thỉnh thoảng hiện lên quang hoa chói mắt. Giơ pháp trượng lên, Đặc Nạp nhẹ giọng tụng niệm, ma pháp nguyên lực quanh thân thể đột nhiên bành trướng.
Dưới chân Lôi Ti đẩy nhẹ một cái, phi long giống như là thu được tin tức nào đó, gầm lên một tiếng rồi bay về phía thâm uyên lão thú.
Thao túng thiểm điện, công kích bằng âm ba, chúng đều là những thủ đoạn công kích trọng yếu của thâm uyên lão thú, bất quá sát chiêu chân chính lại là thả thâm uyên sát trùng ra, một loại ma trùng sống nhờ trên cơ thể của thâm uyên lão thú, song phương cộng sinh dựa vào nhau, thâm uyên sát trùng ăn lớp da chết và các loại ký sinh trùng khác trên cơ thể của thâm uyên lão thú mà sống, mà thâm uyên lão thú lại nhờ thâm uyên sát trùng thanh lí da chết và ký sinh trùng, đồng thời khi gặp phải kẻ địch có thể phóng sát trùng ra công kích địch nhân.
Đối với thâm uyên lão thú mà nói, sát trùng rất nhỏ bé, thế nhưng đối với con người mà nói, sát trùng lớn bằng đầu người, trong cái miệng tứ giác tràn ngập niêm dịch buồn nôn.
Lôi Ti vừa mới nắm long thương đâm thẳng về hướng thâm uyên lão thú đột nhiên trước mặt vọt tới một con sát trùng, long thương lập tức chống đỡ, đương một tiếng, đâm vào lớp vỏ ngoài cứng rắn của sát trùng, ngoài trừ lưu lại một vết trắng nhàn nhạt trên lớn giáp xác ra một điểm tổn thương cũng không có.
- Long quyển thương!
Lôi Ti giân giữ quát lên, long thương trong tay vũ lộng hình thành một đạo long quyển phong xoáy tròn.
Phi long bay trên không trung mẫn tiệp dị thường, liên tục thay đổi tốc độ và phương hướng, mỗi một lần thay đổi phương hướng hay tăng tốc Lôi Ti đều nắm chắc thời cơ dùng long quyển khí xoáy tụ đâm ra.
Sát trùng mặc dù rất lợi hại, thế nhưng Lôi
Ti dù sao cũng là phi long kỵ sĩ đại sư giai, hơn mười con sát trùng rất nhanh bị xử lí, hai mắt của thâm uyên lão thú đỏ lên, giận dữ, cái đuôi quét ngang.
Lôi Ti kinh hãi, mạnh mẽ đem phi long dưới chân đè xuống, hiểm hiểm tránh được đòn công kích của thâm uyên lão thú, thế nhưng phi long vẫn bị sước qua một chút, trong không trung chật vật quay cuồng hơn mười vòng mới dừng lại được, Lôi Ti thiếu chút nữa rơi khỏi phi long.
Sau khi ổn định thân hình Lôi Ti lại một lần nữa vọt tới, thanh trường thương dài hơn bốn thước ra sức xoáy tròn đâm thẳng vào thâm uyên lão thú, bàng một tiếng, căn bản ngay cả lân giáp cũng không thể đâm thủng được chút xíu, Lôi ti buồn bực liên tiếp đâm hơn mười thương, tinh chuẩn đâm vào một chỗ, thế nhưng ngay cả vết tích cũng không lưu lại.
Lâm Khiếu Đường đứng trên kim thủ, tâm pháp đấu luyện kịch liệt vận chuyển, kim quang trong mắt như thiểm điện chớp động, mỗi một lần chớp động giống như quét hình toàn thân thâm uyên lão thú dò xét nhược điểm trên cơ thể khổng lồ. Loại ma thú to lớn như thế này nhất định phải có nhược điểm. Lâm Khiếu Đường hoàn toàn tin tưởng, nếu như chính diện giao thủ cùng với cự vật này, thực sự rất có hại, không nói tới hầu hết các vị trí trên người cự thú căn bản không cần chú ý đến công kích của ngươi, nếu như hơi chút không chú ý có thể trúng phải công kích của nó, chỉ cần một kích có thể làm cho ngươi mất đi nửa cái mạng nhỏ, liều mạng khẳng định không ổn.
Thâm uyên lão thú thấy công kích của nó không có hiệu quả, lần thứ hai rống lên một tiếng, lúc này cường độ âm ba so với lần trước còn lớn hơn vài lần.
Lôi Ti bị âm ba đẩy lùi ra sau vài chục trượng mới đứng vững thân hình.
Lão pháp sư Ba Mã phun ra một ngụm tiên huyết, thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ, ôm đầu, thống khổ dị thường cuộn người lại. Lộ Hi và Vưu Na cũng không hề tốt đẹp, chỉ là chưa đến nỗi phải thổ huyết ra ngoài, nếu như luận về tu vi lão pháp sư Ba Mã mạnh hơn các nàng một ít, thế nhưng thể chất của ma pháp sư không thể so sánh được với hai nàng.
Thần sắc của Đức Tạp Tư hơi nhúc nhích tựa hồ như chỉ bị ảnh hưởng một chút, Lâm Khiếu Đường và Tân Tây Á đối với âm ba không có nhiều cảm giác cho lắm.
Thập cấp ma pháp "liệt hỏa tiễn" của Đặc Nạp vừa mới hình thành hơn phân nửa. Lôi Ti thấy công kích vô hiệu lập tức thụt lùi chiến ý, nhưng không thể không kiên trì lại một lần nữa xông lên.
- Lưu tinh long thương!
Lôi ti gầm lên coi như là kích thích tâm lí chính mình, long thương trong tay rung động với tần suất cực cao, vô số thương ảnh xuất hiện, giống như một khỏa lưu tinh đâm ra.
Lưu tinh long thương hỗn loạn nhưng ẩn chứa nguyên lực cường liệt vũ lộng, hung hăng đâm thẳng vào thân thể của thâm uyên lão thú, đương đương đương đương…, nhất thời bộc phát những tiếng va chạm chói tai.
Chiêu này hầu như là tuyệt chiêu mạnh nhất của Lôi Ti, thế nhưng sau khi công kích xong, thâm uyên lão thú căn bản không hề có thương tổn, đôi mắt to lớn giận dữ trừng trừng há miệng một ngụm cắn thẳng vào người Lôi Ti, phi long mẫn tiệp bay ra xa, thâm uyên lão thú rốt cuộc cắn trúng khoảng không.
Tránh khỏi cái miệng khổng lồ, Lôi Ti kinh hãi không ngớt, cái miệng to đỏ lòm như máu phát ra mùi tanh tưởi kinh người, thiếu chút nữa làm cho Lôi Ti ngất xỉu tại chỗ.
Hô môt tiếng xé gió vang vọng, Lôi Ti còn chưa hoàn toàn hồi khí, chiếc đuôi cực lớn lại một lần nữa quét đến, tiếng kêu bén nhọn thảm thiết xẹt qua tầng mây, phi long tọa kỵ của Lôi ti bị chiếc đuôi của thâm uyên lão thú quét thành hai nửa.
Dưới thân Lôi Ti nhất thời không còn vật đệm, giống như vật từ do từ trên không trung rơi xuống đất, nhưng đây chỉ là bắt đầu của hồi ác mộng, thâm uyên lão thủ lại há miệng cắn tới.
Lôi Ti kinh hoàng nhắm chặt hai mắt lại, thói quen cưỡi phi long chiến đấu, phi hành thuật đối với nàng sớm thành nhược điểm thật lớn, ngược lại không đến nỗi không thể đứng dậy, thế nhưng tránh né nhanh chóng nhưng công kích đã không làm được.
Đặc Nạp xa xa tự nhiên có thể quan sát hết tất cả mọi việc phát sinh, "liệt hỏa tiễn" cũng đã sắp hoàn thành, lúc này mà dừng lại sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hiện tại chỉ có thể mở trừng trừng hai mắt nhìn đồng bọn rơi vào hiểm cảnh.
Trong lòng Lôi Ti tràn ngập không cam tâm, vô luận là chết như thế nào đi nữa, cũng tốt hơn là bị ăn sống, thế nhưng lúc này đã không còn sức để xoay chuyển tình thếm chỉ có thể nhìn cái miệng khổng lồ sắp nuốt mình vào.
Lôi Ti hầu như đã cảm nhận được sự thô ráp của chiếc lưỡi to lớn, xuất phát từ bản năng long thương mạnh mẽ đâm xuống dưới, đông, một tiếng kêu trầm muộn, lúc này Lôi Ti mới phát hiện ra, đầu long thương vẫn như trước không hề có kết quả gì, ngay cả đầu lưỡi của cự thú cũng không thể đâm thủng được, trong lòng vô niệm, hấp lực trong khoang miệng thật lớn đem Lôi Ti lôi vào xuống phía dưới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ngay khi Lôi ti cho rằng mình phải táng mạng trong miệng cự thú, đột nhiên cánh tay căng thẳng, bị một thứ gì đó gắt gao giữ lại, sau đó thân thể bị lực lượng thật lớn mạnh mẽ lôi ra ngoài, lấy tốc độ kinh ngươi bay ngược lại.
Trong chớp mắt, không gian nặng nề tanh tưởi đã hoàn toàn biến mất, không khí xung quanh thật tươi mát, bầu trời đầy mây đen lại một lần nữa hiện ra trước mắt Lôi Ti, lúc này nàng nhìn bầu trơi âm u, đột nhiên nàng cảm thấy rất tươi đẹp
Ngay khi Lôi Ti còn đang cảm khái, một cỗ vụ khí màu xanh kỳ dị lướt qua người, bắn thẳng vào trong cái miệng khổng lồ còn chưa khép lại, cái miệng khổng lồ lại há lớn, tựa hồ như muốn phun dị vật ra ngoài.
- Công kích vào trong miệng của nó!
Âm thanh rất lớn vang lên, đem Đặc Nạp từ trong thất thần gọi lại, khi nhìn thấy đồng bạn bị nuốt vào, lại không hiểu vì sao bay ra, Đặc Nạp có chút thất thần, thậm chí đã quên đem ma pháp mình ngưng tụ từ trước phóng ra ngoài, lúc này trong sự kinh hãi, pháp trượng vung lên.
Một mũi tên hỏa linh thật lớn phá không mà ra, toa một tiếng bắn ra ngoài.
Phốc, hỏa tiễn thật lớn bắn trúng vào trong miệng thâm uyên lão thú, từ sau não xuyên thủng qua, máu óc bay tung tóe, thâm uyên lão thú mất mạng tại chỗ, thân thể khổng lồ lập tức mất đi khống chế, trở thành một vật tự do rơi xuống đất.
Lôi Ti lúc này mới phát hiện ra, một bàn tay to màu vàng vững chắc nắm lấy cánh tay của mình, vừa rồi chính là vật này mang chính mình lôi ra khỏi cái miệng to lớn ấy.
Ầm ầm, những tiếng nổ vang lên, thân thể khổng lồ của thâm uyên lão thú nặng nề rơi xuống mặt đất, mây đen trên bầu trời tản ra, tia sáng dần dần chiếu rọi.
Đặc Na trầm trọng thở hổn hển, ma pháp vừa rồi đã làm cho hắn tiêu hao ma pháp nguyên lực cực kỳ to lớn, giống như trút được gánh nặng nhìn về phía thanh niên lưng đeo cự kiếm đứng trên kim thủ thật lớn, chân thành nói:
- Cảm ơn các hạ đã nhắc nhở.
Lâm Khiếu Đường chỉ là hơi hơi điểm nhẹ đầu, cũng không nói gì, kim thủ nắm lấy cánh tay của Lôi Ti lúc này mới chậm rãi biến mất vô hình.
Đặc Nạp và Lôi Ti sau trận chiến này đã tổn hao thật lớn, một người cơ hồ như kiệt sức, một người mất đi tọa kỵ, tương đương với lực chiến đấu giảm đi một nửa.
Lôi Ti lúc này mới phát hiện thanh niên đứng đầy trên kim thủ mới là thủ lĩnh trong mấy người, một thân tu vi đã bị thu liễm rất nhiều, hai người không khỏi có chút xấu hổ.
Xuyên qua tĩnh mịch hoang vu, đạo quan khẩu thứ ba thình lình hiện ra trước mắt, một con sông cực lớn nằm chắn ngang phía trước, vụ khí hơi mỏng bao phủ khắp con sông, liếc mắt nhìn nhưng không hề nhìn thấy đầu bên kia.
Nước sông cuộn trào mãnh liệt, mặt nước mầu tro đen, chỉ nhìn bề ngoài đã làm cho người khác cực lỳ lo lắng.
Một chiếc cầu chật hẹp từ bên bở kéo dài sang bờ bên kia, chỉ là không nhìn rõ đầu bên kia trong màn vụ khí mờ mờ…
Nhìn nước sông đang cuồn cuộn chảy
- Bên bờ sông bên kia chính là hư không môn (cánh cửa không gian), hắc hà này bị một loại ma pháp trận nào đó bao phủ, chỉ có thể đi quan trong phạm vi năm thước trên mặt nước, còn chiếc cầu kia chính là thông đạo duy nhất, từ địa phương khác phi hành xuyên qua mà nói, rất có thể gặp phải thứ gì đó ngăn cản, đến lúc đó vừa đi vừa tìm tòi rất có thể bị mê thất phương hướng.
Lâm Khiếu Đường tự đánh giá một chút, tiện tay đưa cho Đặc Nạp một khỏa dược hoàn nói:
- Đem khỏa dược hoàn này nuốt vào, tuy rằng không thể so được với kim dương đan, thế nhưng không thua kém quá xa, hẳn là có thể làm cho ngươi khôi phục vài phần nguyên lực, ngươi mở ma pháp thuẫn cũng với đồng bạn của ngươi đi trước mở đường, ta theo sau đoạn hậu.
Đặc Nạp tiếp nhận dược hoàn không hề do dự lập tức nuốt vào, thân thể hầu như hư thoát nhất thời khôi phục không ít, nguyên lực còn không đến hai thành rất nhanh liền khôi phục đến hơn ba thành. Đặc Nạp kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường, không khỏi tự suy xét lai lịch của thanh niên nhìn qua không có gì sâu sắc cho lắm.
Ý tứ của Lâm Khiếu Đường rất chính xác, những người khác không hề phản đối, vừa rồi có thể đánh chết được thâm uyên lão thú, tất cả mọi người đều biết đó là công lao của vị thanh niên này, hắn lại cứu Lôi Ti một mạng, nữ phi long kỵ sĩ thông thường có tích cách rất độc đoán lúc này không hề hỏi thêm bất cứ câu nào, đi theo Đặc Nạp bước lên cầu.
Không gian trên cầu chật hẹp, hai người sóng vai đi có vẻ như phải chen chúc nhau, bởi vậy tám người chia làm bốn hàng, Đặc Nạp mở chiếc thuẫn ma pháp đi đằng trước, Lâm Khiếu Đường phóng nguyên thức dò xét đi sau cùng.
Thâm nhập vào trong vụ khí, mấy người Vưu Na cảm thấy đầu óc trầm xuống, mắt nổi sao, đúng là có dấu hiệu trúng độc…
Càng đi sâu vào bên trong vụ khí độc tố ẩn chứa lại càng mạnh hơn, thậm chí đối với y phục trên người bắt đầu hiện lên tác dụng ăn mòn.
Mấy người dùng hết toàn lực chống cự lại độc khí, thế nhưng độc tố lại quá mạnh mẽ, dần dần có dấu hiệu không chống đỡ nổi.
Tính huống của Đặc Nạp và Lôi Ti cũng không khả quan cho lắm, trận đánh với thâm uyên lão thú vừa rồi làm cho bọn họ tổn hao quá lớn, lúc này đối mặt với cường độc có điểm lực bất tòng tâm.
Trong tám người chỉ có Lâm Khiếu Đường không có cảm giác, độc lực đối với từ điển của Lâm Khiếu Đường mà nói chỉ có trăm lợi mà không có đến một hại
Vưu Na thở phì phò từng ngụm lớn, lúc đối mặt với độc khí, đối với một chiến sĩ trọng trang như nàng, ngoại trừ dùng sức mạnh và sự cường tráng của cơ thể để chống lại thì không còn biện pháp nào khác, về điểm này ngay cả lão Ba Mã cũng tốt hơn Vưu Na rất nhiều, tuy rằng thể chất của ma pháp sư cực kỳ yếu ớt thế nhưng kỹ năng ma pháp phong phú lại bù đắp được khuyết điểm này. Trên người lão Ba Mã được bao phủ bởi một tầng thủy thuẫn, vì vậy độc tố có thể xâm nhập vào cơ thể rất có hạn.
Vưu Na mặc bộ khôi giáp màu hồng nặng nề, lúc này lộ vẻ mệt mỏi bất kham, lại thêm độc lực dần dần hủ hóa bộ khải giáp trên người, dưới sự ăn mòn độ nóng của khôi giáp càng dần càng tăng cao, Vưu Na dứt khoát cởi bộ khải giáp ra ngoài.
Trong bộ khôi giáp, Vưu Na chỉ mặc một bộ quần áo mỏng bó sát người, thân thể đầy đặn lộ ra ngoài không khí. Đã không có liên lụy của khôi giáp, nhưng tình huống của Vưu Na lại không chuyển biến tốt hơn bao nhiêu, bộ quần áo bó sát người màu hồng càng không chống đỡ nổi sự ăn mòn của độc tố, từ từ mềm hóa rồi phân giải.