Đấu Y

Chương 340: Ma Nha đàn (Hạ)




Nhìn đàn Ma Nha trùng trùng xông đến, sắc mặt Lâm Khiếu Đường hơi căng thẳng, tư lự một chút rồi mới quyết định vung mạnh tay vào khoảng không, trong sát na mấy trăm đạo lưu tinh màu vàng từ trong một quyền này bắn ra, hình ảnh như mưa sao băng bắn ra ngoài.

Bang bang phanh... Tiếng va chạm vang lên không ngớt, vài con Ma Nha đầu đàn xông tới trước nhất thời trực tiếp bị oanh kích văng ngược lại, có mấy con trong đó còn bị cắt đứt đầu.

Nhìn Thiên Cực Lão Nhân biểu diễn tuyệt kỹ, bản thân Hồ Mị Nhi cảm giác có điểm khó hiểu, lão sắc quỷ này lúc nào lại có một chiêu võ không phải võ, dường như có chút liên quan đến đạo nghệ vậy?

"Hồ nguyên lão, tới phiên ngươi!"

Thanh âm già nua có chút không được tự nhiên chậm rãi vang lên.

Hồ Mị Nhi bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức lấy ra hơn mười diệp hình phi đao (phi đao hình lá cây) nhanh chóng bắn ra ngoài.

Vụt vụt… Hơn mười đạo diệp hình phi đao bay lượn trên không trung hóa thành đạo đạo thiểm quang, nhất thời mấy con đầu lĩnh đàn Ma Nha lần thứ hai bị trọng thương.

Hai lượt công kích đi qua hiển nhiên đã chọc giận đàn Ma Nha, khiến cho rất nhiều Ma Nha phía sau đẩy nhanh tốc độ xông tới bao vây, đồng thời khuếch tán bốn phương tám hướng, đem Lâm Khiếu Đường cùng Hồ Mị Nhi bao vây lại bên trong.

Cũng may có tứ diện tử thuẫn (thuẫn bốn mặt màu tím) che chắn bốn phía hai người, chỉ để lại khe hở trước mặt hai phía, chỉ cần Lâm Khiếu Đường cùng Hồ Mị Nhi tựa lưng cùng nhau phối hợp là có thể được.

Vài lượt công kích không có kết quả, đàn Ma Nha càng tỏ ra nôn nóng, liên tục bắn ra hơn mười đạo dịch thể màu vàng. Hồ Mị Nhi điều khiển diệp hình phi đao cứ mỗi khi tiếp xúc với những dịch thể màu vàng này lập tức bị ăn mòn đi một chút.

Thậm chí ngay cả vòng bảo hộ màu vàng do khí nguyên Lâm Khiếu Đường ngưng kết phát ra cũng không thể chống đỡ được loại dịch thể cường toan bậc này. Mới gần trong nháy mắt tiếp xúc đã bị ăn mòn triệt để.

Chỉ có tử kim trường thương là không hệ sợ hãi loại dịch thể này.

Vô luận Lâm Khiếu Đường cùng Hồ Mị Nhi có chém giết những con Ma Nha vọt tới ra làm sao thi đám Ma Nha phía sau vẫn không hề sợ hãi, dường như đối với cái chết của đồng loại không chút bận tâm, trong ánh mắt của chúng chỉ có một loại huyết hồng hung tàn vô hạn, không tiêu diệt được mục tiêu trước mắt sẽ thề không buông. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Dưới sự ăn mòn của dịch thể màu vàng, phi đao và kim thủ ngày càng ít đi, lực sát thương cũng ngày càng nhỏ, đã có một vài con Ma Nha đột phá được phòng tuyến lao ào tới, nếu không phải quanh thân Lâm Khiếu Đường đột nhiên xuất hiện hai tử kim thủ, chỉ sợ hai người đã thụ thương.

Nhìn đàn Ma Nha điên cuồng này, Lâm Khiếu Đường thực muốn phóng Tham thị thú ra, cho dù những con Ma Nha này có lợi hại dường nào cũng tuyệt đối không phải là đổi thủ của Tham thị thú, thế nhưng một khi như vậy, rất dễ dẫn tới chú ý nhiều phía, hiện tại lúc này bên trong Tù Ma cốc các loại khí nguyên nhiều không kể xiết, ít nhất cũng phải có đến mấy chục người.

Mấy trăm vạn đầu Tham thị thú, có thể dẫn phát ra động tình không hề nhỏ, những lão gia hỏa kia làm sao có thể không cảm thấy dị thường.

Cân nhắc lợi hại, Lâm Khiếu Đường đành buông tha ý nghĩ phóng Tham Thị Thú ra, nguyên khí toàn thân đột nhiên mạnh mẽ bạo trướng.

Hồ Mị Nhi không biết lão nhi này muốn làm gì, chỉ là đơn giản phóng khí nguyên hù dọa đàn Ma Nha hay sao?

Chỉ là lũ súc sinh kia thế nào cũng không giống có thể đơn giản bị dọa sợ như vậy được.

Ngay lúc Hồ Mị Nhi vẫn còn nghi hoặc, bỗng nhiên cảm giác được khí lưu chấn động, xuyên thấu qua tầng tầng lớp đàn Ma Nha, rồi trên mặt đất bắt đầu bay lên mấy trăm khỏa cự thạch.

Dung nhan kiều diễm của Hồ Mị Nhi không khỏi cả kinh, hai tròng mắt nhìn phía Thiên Cực Lão Nhân tràn ngập lòng hoài nghi, chẳng lẽ là hắn làm ra hay sao?

"Ngự vật đạo pháp" này chính là lần đầu tiên Lâm Khiếu Đường dùng tới trong thực chiến, tu luyện hơn mười năm. Lâm Khiếu Đường rốt cục đã hiểu thấu được những ảo diệu trong đạo pháp này, hiện tại có thể dễ dàng khu sử vật thể cách xa tới mấy trăm trượng, mặc dù không đến mức lô hỏa thuần thanh, nhưng cũng coi như là tùy tiện dễ dàng.

Mấy trăm khóa cự thạch như đạn pháo từ mặt đất phóng lên, đàn Ma Nha nhất thời loạn thành một cục, nếu chỉ là những tảng đá bình thường oanh kích tới cũng không thể làm bị thương tới thân thể đám súc sinh này, thế nhưng trên những cự thạch kia đều mang theo khí nguyên của người điều khiển, bản chất và uy lực đều có sự biến hóa khác biệt cực lớn.

Hơn trăm con Ma Nha trong nháy mắt bị bắn hạ, tài nghệ kinh người như vậy khiến cho Hồ Mị Nhi sợ hãi ngây người, nhìn lại một chiêu này, thấy thế nào lại giống với chiêu số của Thổ lão quái, bình thường coi nhẹ, hôm nay lại đồng hành cùng Thiên Cực Lão Nhân, ngoài cái dáng vẻ háo sắc bên ngoài, càng không nghĩ tới được lão sắc quỷ này cư nhiên lại biến thái đến vậy.

Đạo pháp này có uy lực không nhỏ thế nhưng lại cực kỳ tổn hao khí nguyên, cho dù Lâm Khiếu Đường có tu vi song linh hồn giai trung kỳ cũng phải cảm thấy chút uể oải, khí nguyên trong người như bị hút đi mạnh mẽ, cũng may thực dương ẩn tàng có thể bổ sung một phần nào đó, ngược lại cũng không đến mức quá khó khăn.

Một lượt công kích vừa rồi đem đàn Ma Nha đập ra một chỗ hổng, Lâm Khiếu Đường nhất thời cấp bách quát lớn:

"Hồ nguyên lão, chạy mau!"

Hồ Mị Nhi còn đang bị vây trong sợ hãi nên động tác chậm nửa nhịp, không kịp chớp lấy thời cơ, thầm hối hận rất nhiều, trên mặt còn hiện lên một tia áy náy không thôi, qua mấy lần Thiên Cực Lão Nhân biểu diễn thực lực khiến cho ấn tượng ban đầu của Hồ Mị Nhi có những biến đổi thật lớn.

Trước sau tuy rằng chém giết mấy trăm con Ma Nha, thế nhưng lại vẫn như cũ không thấy được chút khả quan, nhìn lại toàn bộ tình hình, đàn Ma Nha cũng không thấy có dấu hiệu thương tổn gì nhiều, sức chiến đấu vẫn còn đáng sợ như lúc ban đầu.

Hiện tại Lâm Khiếu Đường và Hồ Mị Nhi chỉ có thể toàn lực chống đỡ, thế công kích chủ động ban đầu tự nhiên đã không còn nữa.

Lâm Khiếu Đường rất rõ ràng tình thế trước mắt, nếu còn tiếp tục kéo dài như vậy, chờ đợi hai người chỉ còn tử lộ. Những con Ma Nha này lợi hại nhất không phải ở khí lực bản thân chúng, cũng không phải dịch thể màu vàng phun ra từ trong miệng, mà chính là bản tính công kích liều chết điên cuồng.

Lâm Khiếu Đường không chút nghi ngờ những con Ma Nha này tới bước cuối cùng cũng tuyệt đối không lùi bước. Bất quá với tình huống khí lực hiện tại của bản thân và Hồ Mị Nhi thì tuyệt đối cũng không chống đỡ được cho tới lúc đó.

Ngay lúc Hồ Mị Nhi đồng thời phóng ra hai bộ pháp bảo, hết sức chăm chú chống đỡ công kích từ những con Ma Nha đang không ngừng vọt tới, bỗng nhiên cảm giác thắt lưng đột nhiên bị một chỉ đại thủ thật lớn vững vàng ôm lấy, thân hình như bị một cỗ cổ chân khí bao phủ lại, tiếp đến thân thể nhoáng cái đã xông ra ngoài.

Trước đó mấy lần Thiên Cực Lão Nhân hiển lộ thân thủ, Hồ Mị Nhi đối với người này cực kỳ xa lánh, nhưng càng kỳ quái chính là những cảm nhận trước đó lúc này càng nhạt đi không ít, chí ít cũng không còn bài xích như trước nữa.

Thu hồi ba thanh tử kim trường thương, Lâm Khiếu Đường một tay kẹp lấy Hồ Mị Nhi, một tay nắm chặt tử kim trường thương, chân khí hộ thể mở rộng ra, đem hai người bao phủ lại, toàn lực thôi động nội nguyên, lấy tốc độ cao nhất xông thẳng vào nơi yếu nhược nhất trong đàn Ma Nha.

Dưới mũi tử kim thương, những con Ma Nha không khác gì đậu hũ, chỉ cần một đâm thân thể liền bị khảm thành hai nửa, nhưng đám Ma Nha xung quanh vẫn không chút kiêng nể, không ngừng trùng kích, phun ra dịch thể màu vàng.

Lâm Khiếu Đường hầu như hứng chịu toàn bộ áp lực, một khoảng cách chừng như không dài nhưng đi tới cũng cảm giác dài cả ngàn dặm.

Cuối cùng một tiếng như xé phát ra trong không trung, Lâm Khiếu Đường ôm sát Hồ Mị Nhi lao ra khỏi đàn Ma Nha, tốc độ vẫn như cũ không giảm, thậm chí còn nhanh hơn vài phần, hướng về phía rìa ngoài Tù Ma sơn mạch bay đi.

Chạy trốn điên cuồng, trong lòng Lâm Khiếu Đường cảm giác thấy sự tình hình như có chút không thích hợp, nhưng cũng không thể dừng lại kiểm tra. Tốc độ của chính mình kỳ thực so với đàn Ma Nha chỉ nhanh hơn một điểm mà thôi, nếu là dừng lại chắc chắc sẽ bị đuổi theo.

Phi hành điên cuồng được nửa canh giờ, Lâm Khiếu Đường mới chọn một chỗ bí mật hạ xuống, hoàn toàn che giấu khí nguyên lại, lúc này mới phát hiện ra khuôn mặt Hồ Mị Nhi đã trở nên trắng bệch, trên mặt đổ mồ hôi nhễ nhại, thần sắc từ lâu không thể bình ổn, hồng y trên người rách mướp, một chút dịch thể màu vàng còn xuyên thấu qua chân khí hộ thể, trên đùi còn có một vết trảo sâu đậm, còn có cả dị vật khảm bên trong vết thương.

Lâm Khiếu Đường thầm tự trách mình sơ ý, bất quá đàn Ma Nha này có số lượng thực sự quá lớn, chính mình cũng không thể chu toàn, huống chi khí nguyên bản thân tổn hao quá nhiều, cũng khó tránh khỏi cảm giác mệt mỏi.

"Hồ nguyên lão, lão phu cần chữa thương cho ngươi, nếu có chỗ nào mạo phạm xin lượng thứ cho! Lão phu động thủ đây."

Thanh âm già nua, nhưng khôn khéo ổn trọng, cũng bất chấp nghi ngờ.

Hai tròng mắt Hồ Mị Nhi chất đầy nghi ngờ nhìn Thiên Cực Lão Nhân, cũng không có nói gì ngăn cản, Ma Nha phun ra độc dịch không chỉ có độc tố mà còn có tính ăn mòn, móng vuốt của chúng cũng ẩn chứa độc tố vô cùng nguy hiểm, nếu xử lý chậm trễ sẽ gây thương tổn thật lớn đối với thân thể, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả chân nguyên.

Lâm Khiếu Đường cực kỳ thành thạo, trước tiên cho nàng phục dụng một hoàn bạch đan, chính là tiểu nạp linh nhục, sau khi ăn vào, Hồ Mị Nhi lập tức cảm giác thân thể hồi phục lại không ít.

Lâm Khiếu Đường dứt khoát đem quần áo và đồ dùng hàng ngày tại chỗ vết thương trên đùi Hồ Mị Nhi toàn bộ xé mở, một phần da thịt trắng mịn lập tức đập vào trong mắt, chỉ là trên đó còn ẩn hiện ba vết thương màu đen sẫm khiến người nhìn thấy không khỏi kinh hãi tuyệt vọng.

Lâm Khiếu Đường tâm vô tạp niệm, ngón tay trước phóng ra một đoạn chân khí màu vàng ngưng tụ thành đao cẩn thận cắt mở vết thương, thành thục lấy ra dị vật khỏi vết thương, đúng là ba chiếc móng hình móc câu sắc nhọn, dài chừng một tấc, hiển nhiên là móng vuốt của Ma Nha hầu như đã chạm vào đến xương đùi, máu đen đang không ngừng từ miệng vết thương chảy ra ngoài.

Dưới tác dụng của linh nhục, vết thương không tiếp tục chuyển xấu. Lâm Khiếu Đường lại đem độc tố hút ra không ít, sau đó lại dùng khí nguyên đặc thù khâu ba miệng vết thương cẩn thận.

Lúc này khí sắc trên mặt Hồ Mị Nhi rõ ràng tốt hơn rất nhiều, không còn tái nhợt vô huyết như trước nữa.

Thấy rõ Hồ Mị Nhi không còn trở ngại, Lâm Khiếu Đường thầm buông ra một hơi thở, nhất thời cảm giác một trận uể oải đột nhiên kéo tới, lập tức ngồi xếp bằng một bên nhập định điều tức.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy khí nguyên vừa mới khôi phục phân nửa, thân thể bỗng nhiên căng thẳng, cảm thấy nguy hiểm phủ xuống, vô thức mở hai mắt, đã thấy bản thân mình bị bao phủ trong đao trận sắc bén, hơn mười chiếc diệp hình phi đao màu hồng đang huyền phù trong hư không, như hổ rình mồi, chỉ cần chính mình hơi có động tác, những phi đao này sẽ lập tức không chút do dự hướng chính mình đâm tới.

Trong cặp mỹ nhãn của Hồ Mị Nhi lóe ra những tia bất định, thần sắc có chút phức tạp, thế nhưng ánh mắt lại toát ra một vẻ hoài nghi rất kiên định, đề phòng đứng cách đó hơn ba trượng, cẩn thận khống chế những thanh phi đao, hơn nữa trên tay còn có một mảnh phiến hồng mang phong cách cổ xưa, tựa hồ là một loại pháp khí lợi hại.

"Nói, ngươi rốt cuộc là ai?"

Lâm Khiếu Đường tuy cảm thấy không ổn, nhưng tựa như vẫn trong sở liệu. Chính mình trước đó thi triển ra những chiêu thức có điểm đáng ngờ rất lớn, cho dù có là ai cũng nhất định phải phát sinh nghi ngờ. Bất quá sắc mặt dường như không chút để ý, nói:

"Lão phu chính là Thiên Cực Lão Nhân, Hồ nguyên lão ngươi đang làm cái gì vậy?"

"Nói bậy! Thiên Cực Lão Nhân làm sao có thể có thần thông như vậy được, tuy rằng ngươi đã từng cứu chữa cho ta, nhưng liên quan đến tông phái, thậm chí là sinh tử tồn vong toàn bộ tu luyện giới, mặc dù lấy oán trả ơn, Mị Nhi cũng chỉ có thể làm như này. Nói mau, ngươi có phải là gian tế Đại Hạ Quốc phái tới bản phái nằm vùng, ngươi nếu không nói, ta liền cho ngươi đột tử dưới phi đao trận."

Hồ Mị Nhi chất vấn nói.

Lâm Khiếu Đường với nét mặt già nua đang biến hóa mỉm cười nói:

"Hồ nguyên lão, ta nếu là gian tế Đại Hạ Quốc phái đến, vì sao lại phải cứu ngươi, càng không thể khổ công chống lại đàn Ma Nha để Thổ nguyên lão cùng mọi người đi đầu rời đi."

"Hừ, có mục đích khác mới đúng, nếu là chúng ta đều chết hết, sẽ không còn ai mang ngươi đi sào huyệt Hóa Long Giao!"

Hồ Mị Nhi trả lời với thái độ kiên quyết, hiển nhiên câu trả lời kia không hề làm cho nàng thỏa mãn.

Bốn bề vắng lặng, Lâm Khiếu Đường đã có ý định thổ lộ thực tâm, đang muốn biến hóa lại thành diện mục nguyên bản rồi nói ra tất cả, trên bầu trời lại bất ngờ xuất hiện thay đổi, phảng phất như cánh cửa không gian bị mở ra, tiếp đến hơn mười vị tu luyện giả ăn mặc khác nhau từ bên trong bay ra, thần tình mỗi người đều khí vũ hiên ngang, tự nhiên vô cùng.