Uyển Nhi, là Uyển Nhi. Lâm Khiếu Đường quà thực không thề tin tường vào hai mắt của mình. trên đời này lại còn có được xào sự như vậy!
Thể nhưng vì sao Uyển Nhi lại củng đám Tu luyện giả xa lạ kia một chỗ? Lẽ nào cho tới nay nàng cũng không ở tại Hiên Viên Tông sao? Trong lòng Lâm Khiếu Đường xuất hiện rất nhiều nghi vấn.
Giờ này, khắc này thấy rõ người trong lòng gần ngay trước mắt, Lâm Khiếu Đường lại không thề hiện thân đối mặt. không nói đến bao nhiêu nghi vấn trong lòng, chỉ riêng thân phận đám tu luyện già còn chưa biết rõ kia đủ khiến Lâm Khiếu Đường rất nhanh phái kìm lại cảm xúc của mình, chậm rãi tỉnh táo lại.
Lúc này biết Uyển Nhi bình yên vô sự chính là yên lòng nhất rồi, nhiều năm trôi qua như vậy, cũng không cần nhất thiết phải nóng vội nhất thời. Lâm Khiếu Đường hạ quyết tâm, lập tức truyền âm nói:
- Hồ nguyên lão, hiện tại không phái lúc nội chiến, nhanh chóng thu liễm khí nguyên lại. bằng không chúng ta sẽ bị phát hiện.
Hồ MỊ Nhi trước tiên cảm giác được sự xuất hiện của đám tu luyện giả xa lạ. vô thức đã thu liễm khí nguyên lại không ít, thế nhưng xuất phát từ sự đề phòng đổi với vị lão nhi trước mặt. cũng không hoàn toàn thu hồi lại khí nguyên.
- Khanh một chút, sắp không còn kịp nữa rồi! Lâm Khiếu Đường vội la lên.
Hồ Mị Nhi do dự. trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Trong nháy mắt thất thần. phi đao trận nhất thời bị một cỗ khí nguyên chấn tan rã. bỗng nhiên một đạo bạch ảnh cấp tốc phóng đến. một tay trực tiếp ôm lẩy nàng rồi chạy ào vào trong lùm cây cách đó không xa.
Hồ Mị Nhi vô cùng kinh hãi khi bị đặt dưới một thân thể nam nhân cường tráng, tiếp đến bên tai lại nghe thấy tiếng truyền âm mật:
- Đừng nhúc nhích, ta sẽ không thương hại đến ngươi!
Đối với việc trên không trung đột nhiên xuất hiện tu luyện giả, Hồ Mị Nhi cũng không hiểu ra sao, hiển nhiên ngoại trừ tu luyện giới Nam Xuyên còn có các Tu luyện giả địa vực khác lẻn vào trong cốc.
Đám tu luyện giả xa lạ trên không trung kia có vài người biểu tình cồ quái, bao quát tìm hiểu địa hình rừng núi bên dưới. sau một hồi điều tra không có kết quà, những người này mới thu hồi ánh mắt và nguyên thức, may là Làm Khiếu Đường phản ửng đúng lúc, hơn nữa hiện tại cũng đã bước vào buổi đêm nên vô tung quyết có thề phát huy được diệu dụng lớn nhất.
Đám tu luyện giả kia không dừng lại quá lâu, đày đó thương nghị một hồi liền chia làm hai nhóm. mỗi nhóm ba người chọn hai hướng khác nhau bay đi.
Lâm Khiếu Đường cẩn thận vô cùng, khi hai đoàn người hoàn toàn tiêu thất, vẫn như cũ án binh bất động lẳng lặng quan sát bầu trời.
Lúc này, Hồ Mị Nhi bị đặt dưới thân cùng nôn nóng bất an. có chút không nhịn được nữa. lạnh lùng nói:
- Người đã đi. ngươi còn không đứng dậy!
Không thấy có hồi âm, Hồ MỊ Nhi nhẫn nại chờ đợi trong chốc lát nhưng vẫn không thấy người phía trên có ý tứ buông tha, nhất thời có chút tức giận, há mồm muốn quát mắng. thế nhưng thanh âm còn chưa xuất ra khôi miệng, một bàn tay thật lớn đã che lấp cả chiếc miệng nhỏ nhắn anh bồng cùa nàng.
Lúc nảy, trên bầu trời, hai cỗ khí nguyên bỗng nhiên xuất hiện, ngụ trên không trung chính là hai gã Tu luyện già thâm bất khả trắc ngược đường trở lại. quan sát khắp nơi thật lâu lại đây đó nói với nhau điều gì.
Hai người này chinh là đại tu sư Tiềm Long Viện Lý Tùy Dương và Tô Thanh Hà.
- Lý sư huynh, xem ra là hai chúng ta quá đa tâm!
Tô Thanh Hà sau khi tim kiếm không có kết quả liền cười nói.
Lý Tùy Dương vẫn khuôn mật nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ nói:
- Đa tâm một chút cùng tốt, lần này phe phái vào cốc đông đảo, thậm chí ngay cà Tu luyện giới Đại Hạ Quốc cùng đến góp vui. không được có bất kỳ chút nào đại ý!
- Lý sư huynh nói chí lý! Tô Thanh Hà khen ngợi nói.
Hai người còn nói với nhau vài câu, xác định cùng không còn gì khả nghi, lúc này mới lần thứ hai phân công nhau bay đi.
Rất lâu sau đó, một mảnh li tình bao phủ khắp chốn sơn lâm. một lão giả hơi có chút chật vật bị một nữ từ hồng y đầy ra. sắc mặt nữ tử đỏ bừng phảng phất như mắc bệnh nguy kịch, thân thể mảnh mai còn hơi run nhẹ.
- Hồ nguyên lão. ngươi không sao chứ? Lão giả quan tâm tiến lên một bước hói.
- Đừng tới đây!
Hồ Mị Nhi khẩn trương nói.
Lão giả vẫn như cũ không dừng cước bộ, cánh tay còn đặc biệt vươn đến.
- Được. được, được. không chạm. không chạm. Hồ nguyên lão không phải kích động. không phải kích động!
Lão giả lui ra phía sau một bước nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Hồ MỊ Nhi lúc này đâu còn bộ dáng của một nguyên lão, chi còn nỗi sợ hãi bị chiếm tiện nghi, rồi lại cả nỗi tức giận không chỗ phân xử của một thiếu phụ.
Lâm Khiếu Đường nhìn vào trong mắt cảm giác có chút buồn cười, lại cùng có chút yêu thương, thầm nghĩ nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ có thề bức nữ nhi này phát điên không chừng, tốt nhất là không nên dằn vặt nàng nữa.
-Mị Nhi, ta là...
- Đùng gọi ta là Mị Nhi. nghe muốn buồn nôn, chi cần ngươi không phải là gian tế Đại Hạ Quốc, đổi với phái ta vô hại, ngươi là ai, có mục đích gì ta không quan tâm cùng không có hứng thú. về phần ngươi đối với lão sắc quỷ kia làm cái gì ta cũng không muốn nói ra, mặc kệ thế nào thì lão nhi ngươi từ lúc nhập cốc đã cứu mạng ta mấy lần là thật, chỉ cần ngươi trước khi rời cốc không cần tiếp tục theo phái ta hành động tiến vào sào huyệt Hóa Long Giao, ta liền không nói ra tất cả sự tình lúc trước, nhưng nếu phát hiện ngươi làm ra bất luận điều gì tồn hại tới bản phái. ta chắc chắn sẽ xuất thủ với ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt, hẹn gặp lại tới ngày rời cốc!
Tâm thần Hồ Mị Nhi bất định nói, nói xong liền phi thán lên trời bay đi.
Nhìn Hồ Mị Nhi vội vội vàng vàng thoát đi. Lâm Khiếu Đường dở khóc dở cười, muốn đuổi theo lại cảm giác có chút không thích hợp. lập tức truyền âm nói:
- Hồ nguyên lão. nhất thiết không được một mình xông vào Tù Ma Sơn Mạch, hãy nhớ kỳ!
Lấy Tu vi Hồ Mị Nhi chỉ cần không xông vào trong nội cốc, tự bào vệ mình hẳn không có vấn đề, nghĩ đến hai lần trải qua chuyện yêu thú tập kích trước đó, cho dù ai
cũng không dám mạo hiềm. Lâm Khiếu Đường tuy có ý bảo hộ nhưng cùng không thể ép buộc, huống hồ chính minh còn có một số việc muốn làm. thực sự không thề tiếp tục lãng phí thời gian thêm nữa. thời gian trong cốc chi có năm ngày, nêu quá thêm muốn ra ngoài sẽ rất khó khàn.
Từ tin tức Tham Thị Thú truyền lại có thể xác định chí ít có ba địa điểm có khả năng có hỏa chủng nguyên hóa tồn tại, Lâm Khiếu Đường lại điều tức thêm hai canh giờ cho tới khi hoàn toàn khôi phục.
Lập tức chọn một hướng bay đi, tiến gần vào nội cốc.
Ba địa điểm này đều nằm tại ngoại cốc coi như không sai. Nếu là ở bên trong nội cốc Tù Ma Sơn Mạch. Lâm Khiếu Đường sợ là muốn buông tha tim kiếm rồi.
Trái qua phi hành ba thời thần. Lâm Khiếu Đường đến một mảnh đất hoang tàn, nhìn bốn phía một tòa núi đá trụi lủi cùng đất đá tán loạn xung quanh, Lâm Khiếu Đường không khỏi có chút kỳ quái, ở đây như thế nào lại có thể tồn tại hỏa chủng nguyên hòa đây?
Thế nhưng ngay bên trong một ngọn núi không bắt mắt, xác thực có một cỗ nguyên hỏa kỳ dị ba động, nếu không phải Tham Thị Thú có hình thề nhỏ nhắn, cảm quan bao phủ rộng. hơn nữa lại có chút vận khí thì tuyệt đối không có khả năng tim được địa phương này.
Toàn bộ địa vực rộng lớn vô cùng, coi như là mờ rộng nguyên thức từng thời khắc liên tục tìm kiếm, không có một hai tháng tuyệt đối không thề tìm cho được, nếu có bỏ xót vậy chi trách số phận.
Lâm Khiếu Đường thu hồi hơn mười con Tham Thị Thú đang phân tán tìm kiếm tại khu vực này, sau đó hạ xuống bên sườn một ngọn núi đá, nơi không có khả năng sinh ra hỏa chủng nguyên hóa. phát hiện ra một lỗ nhò ước chừng ba ngón tay. Coi như là một lỗ vô cùng nhỏ bé. Cho dù là người trong tình huống không có mục đích, dò xét rất cẩn thận đi nữa cùng rất khó khăn để tim được.
Phóng ra chín Diêm La thủ, chỉ trong thời gian cực ngắn liền đào ra một cái động lớn. Lâm Khiếu Đường vung tay lên. một khối đất đá cao chừng ba thước phía dưới bay lên. đợi khi Lâm Khiếu Đường đi vào trong huyệt động. Mảnh đất đá trực tiếp bay lại chỗ cũ che kín cửa động, hơn nữa còn có vài kết trận nho nhỏ, che kín huyệt động tránh ánh mắt dò xét.
Làm tốt việc ngụy trang. Lâm Khiếu Đường một mặt đào móc huyệt động, đào sâu xuống dưới lòng đất hơn mười trượng đột nhiên phía trước không còn, chín Diêm La Thủ đều xuyên qua. trong lòng ngọn núi trống rỗng.
Thu hồi Diêm La Thủ, đứng tại cửa động huyệt, Lâm Khiếu Đường nhất thời bị cánh sắc kỳ dị trước mặt hấp dẫn, bên trong lòng núi không phải là đen tối không có ánh sáng. mà tòa ra quang mang màu lam yếu ớt.
Bổn phía vách núi có tầng binh chướng (tầng che chắn) thiên nhiên cường liệt. hoàn toàn phong bể khi nguyên bên trong. Bên ngoài dò xét vào, cân bản không thề tìm kiếm được. nếu như không phải thân thể tham thi thú rất nhỏ bé. bay lầm xuyên qua tầng bình chướng, vậy thì Làm Khiếu Đường kiên quyết không thể nào tìm được.
Bên dưới lòng núi có một con sông nhỏ chảy xuôi, trong lòng sông cũng không phải là nước. mà là một loại dịch thề màu lam kỳ dị dinh dính.
Dịch thề màu lam chậm rãi lưu động. tường đất đá bốn phía cùng không bị ăn mòn ảnh hưởng thế nhưng phía dưới dịch thề màu lam tựa hồ tồn tại vật gì đó, làm cho lòng sông bốc lên cuồn cuộn.
Lâm Khiếu Đường cảnh giác nhìn bốn phía, cẩn thận tới gần dịch thể màu lam, mỗi một bước tới gần. loại cảm giác hàn hóa bùng cháy càng lúc càng mãnh liệt. như tiến vào một nơi vô cùng lạnh lẽo. lại như có cảm giác bị hỏa diễm nóng bỏng thiêu đốt.
"Băng hàn linh hỏa", trong đầu Làm Khiếu Đường lập tức hiện ra cái tên này. Lẽ nào dịch thể màu lam này lại chính là địa nguyên hòa đứng hàng thứ năm trong bảng nguyên hỏa "băng hàn linh hỏa" hay sao?
Ngay lúc Lâm Khiếu Đường cách dịch thể màu lam chỉ còn một trượng, bỗng nhiên một tiếng kêu to bén nhọn phát ra. thanh âm sác bén không gì sánh được. càng ẩn chửa một tia phẫn nộ. sóng âm ẩn chứa khí nguyên công kích cường liệt áp tới.
Cho dù là hộ thề chân khí của Lâm Khiếu Đường cùng không thề chống đỡ được loại sóng âm cõng kích kỳ quái này, lập tức phát ra một tầng chắn bảo hộ chống đỡ.
Thanh âm còn chưa kịp dừng lại, một vật thề màu trắng thật lớn từ trên vách núi lao xuống, tốc độ cực nhanh, Lâm Khiếu Đường lập tức phóng ra từ kim thủ chống lại.
Phịch một tiếng, từ kim thủ đã bị vật thể màu trắng đánh bay. cắm sâu vào trong vách núi. Bất quá tử kim thủ cùng sinh ra ảnh hưởng rất mạnh tới vật thể màu trắng, làm cho nó lập tức dừng lại.
Lúc này Lâm Khiếu Đường mới nhìn thấy rõ hình thái của vật thề màu trắng. chinh là một con cực băng hàn thiền to lớn dài chừng ba thước, từ khí lực của đầu yêu thú này có thể thấy được ít nhất nó cũng đã có Tu vi trăm năm, lại được khí nguyên nơi có nguyên hòa trợ giúp, loại yêu thú này chỉ sợ đã thành tinh, rất khó đối phó.
Ngay khi Làm Khiếu Đường đang tự đánh giá suy nghĩ, một đạo quang mang màu trắng mờ ảo bất định từ trong miệng cực băng hàn thiền phát ra.
Lâm Khiếu Đường phản ứng cực nhanh, chín Diêm La Thủ đã bay ra, hướng về phía quang mang chụp lấy, đạo quang mang mờ ào màu trắng giống như có mắt của riêng mình. lập tức bùng lên bao phủ lẩy Diêm La Thủ. trong nháy mắt Diêm La Thủ liền bị hòa tan, đúng vậy. không phải vỡ vụn mà là hòa tan, hòa tan từng chút một.
Những Diêm La Thủ này trải qua một đoạn thời gian Lâm Khiếu Đường tỉ mi luyện chế, căn bản không thề chống lại được đoàn quang mang màu trắng kia. Lâm Khiếu Đường thầm giật mình. lẽ nào đoàn quang mang màu trắng đó chinh là hình thái thực tể của băng hàn linh hỏa sao?
Lâm Khiếu Đường không dám sơ ý. đang muốn công kích. đột nhiên cảm nhận được tiếng kêu to dày đặc, tham thị thú bị nhốt trong đai lưng trữ vật hồi lâu rốt cuộc xao động ầm ĩ, trước kia rất ít khi xuất hiện tinh huống như vậy, chẳng lẽ nào lù quỷ đói này rất thích mùi vị cực băng hàn thiền sao? Lâm Khiếu Đường có chút kỳ quái.
Bất quá mặc kệ là nguyên nhàn gì đi nữa, Lâm Khiếu Đường cũng không hề do dự. thu hồi thế tấn công của bản thân, phất tay áo lên. lập tức một đoàn vật nhỏ màu lam từ khẩn cấp bay ra ngoài, nhằm thẳng vào cực băng hàn thiền to lớn xa xa.
Cực băng hàn thiền đã thành tinh nhìn thấy một đàn tham thị thú đột nhiên xuất hiện, lần thứ hai phát ra tiếng kêu to chói tai, chi là lần này tiếng kêu to so với lần trước có chút khác nhau, trong đó ẩn chứa một tia sợ hãi.
Bất quá cực băng hàn thiền dù sao cũng là yêu thú đã tu thành chính quả, so với những yêu thú mà tham thị thú đà từng chiến đấu trước kia không giống nhau, hơn nữa có thề tùy ý khống chế hòa diễm màu trảng, tham thị thú lần đầu tiên gập phái kình địch. hai bên xông vào nhau chiến đấu kịch liệt.
Bỗng nhiên, lúc này, Lâm Khiếu Đường đứng tại chỗ nhìn tham thị thú và cực băng hàn thiền chiến đẩu kịch liệt. nhưng mà theo theo cực băng hàn thiền khống chế hỏa diễm màu trắng, lam hà kia bắt đầu nhộn nhạo xao động. giống như nước bị đun sôi điên cuồng bốc lên...