Lâm Khiếu Đường đứng trước Đại Hiên điện lẳng lặng trông lên. Những kiến trúc hùng vĩ lúc này đang vây xung quanh tụ ma trận, toàn bộ điện phủ đã trở thành một tầng chắc phụ trợ tụ ma trận.
Trong lòng ma trận thỉnh thoảng truyền ra những tiếng nổ ầm ầm, mỗi một tiếng nổ vang lên thì tụ ma trận lại trở nên suy yếu hơn một chút, lúc nào cũng có thể sụp xuống, trên vách trận đã có nhiều khe hổng xuất hiện. Không ít hắc ám ma vật cũng từ đó bay ra.
Trên hư không, đám tu luyện giả đệ tử Hiên Viên Tông sau sự xâm lấn của Đại Hạ quốc cũng không được nghỉ ngơi, từng người từng người đi dọn dẹp đám hắc ám ma vật mà vốn không thuộc về nơi này.
"Tụ ma trận" chính là thượng cổ cấm trận, lại nói uy lực của nó thực sự không có trận pháp nào sánh được, kỳ thực nó cũng là cánh cửa nối tiếp giữa hai không gian, chỉ là cánh cửa này cũng không có mở ra mà chỉ là mở ra một phần không gian thông đạo nho nhỏ mà thôi.
Nói trắng ra là "Tụ ma trận" bao hàm tạm thời một bộ phận không gian, bên trong tràn đầy ma vật của dị giới, khát máu thành tinh, tàn nhẫn không gì sánh bằng, đặc biệt số lượng lại vô cùng đông đảo. Một khi bị phong ấn trong tụ ma trận liền phải đối mặt với vô vàn ma vật hung tàn.
"Tụ ma trận" liên kết giữa các không gian khác nhau lại, kỳ thực cũng không phải là một vị diện mơ hồ nào đó, nghiêm ngặt mà nói nó nối liền hai khối lục địa với nhau, chỉ bất quá là hai khối đại lục phi thường xa xôi mà thôi.
Rốt cuộc xa đến mức nào thì lại không một ai biết, chỉ biết rằng cái mảnh lục địa mà không ai muốn biết đến kia được xưng là Phong Ma Đại Lục.
Đứng trên bậc thang Đại Hiên điện, trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện lên tia kính nể nhưng bên cạnh đó còn có tia lo lắng dày đặc, lúc này đây dưới uy lực đáng sợ của thượng cổ cấm trận mà Hỏa Dương Vương vẫn còn có thể tiếp tục xông pha, vì thế có thể thấy được thực lực người này kinh khủng đến thế nào, thế nhưng nếu Hỏa Dương Vương thật sự có khả năng phá vỡ trận pháp cũng đồng nghĩa với việc mở ra cánh cửa nối liền Phong Ma Đại Lục, đến lúc đó các loại ma vật chen chúc kéo đến, không biết chịu đựng được bao lâu thì toàn bộ Hiên Viên Tông đều bị chìm ngập bởi đám ma vật này.
Tại lúc đám tu luyện giả còn đang chiến đấu với ma vật, Lâm Khiếu Đường chú ý tới từng biến động của trận pháp này, tuy rằng rất mong muốn Hỏa Dương Vương có thể phá trận mà ra nhưng lại càng lo lắng đến đám ma vật kia hơn.
Lâm Khiếu Đường một bên thăm hỏi tình huống tụ ma trận, một bên tự đánh giá tìm kiếm đối sách, chỉ bằng thực lực bản thân, muốn phong ấn trận này sợ là làm không được, cho dù là Hỏa Dương Vương có thể phá trận đi ra chỉ sợ cũng vô pháp phong ấn được tụ ma trận.
Giờ khắc này, trong hư không, chín vị nguyên lão Hiên Viên Tông đang tìm tung tích vị đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông khắp nơi, cho dù người này có khả năng thông thiên đi nữa thì cũng không thể ngay trước mắt mọi người mà tiêu thất, thế nhưng ngay lúc này dù là một chút bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Dung Tuyên tìm kiếm bốn phía không được, còn đang tự thấy kì quái, ánh mắt vô ý liếc xuống phía dưới, một thân ánh màu xanh đập vào mắt, nhất thời cả kinh nói:
"Hắn ở chỗ đó!"
Tám nguyên lão nghe tiếng liền nhìn lại. Chỉ thấy vị thanh niên đang lẳng lặng đứng trên bậc thềm Đại Hiên điện, ánh mắt xuất thần, tỏa ra hắc quang nhàn nhạt nhìn hướng tụ ma trận.
"Hắn muốn làm gì?"
Lưu Thị kỳ quái hỏi.
Chín vị nguyên lão cũng vô cùng nghi hoặc, không giải thích nổi, bỗng nhiên Thổ Nham lão quái tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, mặt mày hớn hở nói:
"Lẽ nào hắn muốn phong ấn tụ ma trận lại?"
"Thổ lão quái ngươi đừng có nói lung tung, nếu là phong ấn ttụ ma trận thì Hồng huynh làm sao mà đi ra?"
Kim Bất Phôi trừng mắt nói.
"Lão thiết đầu, ngươi còn có điều không biết tụ ma trận này một khi bị phá vỡ, chẳng khác nào mở ra "Phong Ma chi môn", lúc đó vô số ma vật sẽ thông qua trận này mà truyền đến đây, nếu mà có thiên cấp yêu thú tới, thì không cần Đại Hạ quốc phải xuất thủ, Hiên Viên Tông chúng ta đã đủ để xong đời."
Thổ Nham lão quái nói như đang dọa người.
Mấy vị nguyên lão sau khi nghe lý giải thoáng qua một chút, trên mặt cũng hiện lên vẻ hoảng loạn, trong lòng đối với tu luyện giới Đại Hạ quốc càng thêm hận thấu xương, hiển nhiên đối phương đã lưu lại hậu chiêu thâm hiểm.
Hậu chiêu này đúng thực là thâm hiểm đến cực điểm, nếu là xử lý không tốt thật muốn gặp tai ương ngập đầu a.
Chín vị nguyên lão cũng không suy nghĩ nhiều. Tất cả đều rơi xuống đứng ở phía sau không xa thanh niên mặc áo bào màu xanh, phu thê Kim Bất Phôi liếc mắt lẫn nhau trao đổi, sau đó đều dùng một loại nhãn thần khác lạ quan sát người thanh niên trước mắt, trước đó chiến đấu kịch liệt đúng là không có thời gian nhìn kỹ.
Đối với người thanh niên này mấy chục năm trước bất quá chỉ là một gã đệ tử nhập môn nho nhỏ của Cự Kiếm sơn trang, trong lòng phu thê Kim Bất Phôi không khỏi nổi nên ngàn vạn cảm khái, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà tu vi đã đề cao đến thế này, chắc là những tao ngộ trong thời gian qua của hắn phải vô cùng đặc sắc.
Ánh mắt của Vô Phong Lão Tổ lại tràn đầy nghi vấn, nhìn không chớp vào bóng dáng thanh cự kiếm trên lưng người thanh niên, thanh cự kiếm này làm bằng một chất kiệu gỗ đặc thù, vừa nhìn qua đã biết là một thượng phẩm pháp bảo, tạo hình lại có chút kỳ lạ, thế nhưng Vô Phong lão tổ bao nhiêu năm làm Cự Kiếm sơn trang thủ tịch nguyên lão làm sao không nhận ra cái thanh cự kiếm này rõ ràng là dựa theo phương pháp chế tạo cự kiếm của đệ tử nhập môn a.
Dung Tuyên và mấy vị nguyên lão trao đổi ánh mắt, tuy không biết vị thanh niên tu vi cao thâm này đang suy nghĩ cái gì nhưng cũng không tiện quấy rối. Người này hôm nay có thể nói đã giúp Hiên Viên Tông một đại ân, nên chăng nói lời cảm tạ đền ơn?
Dung Tuyên tiến đến một bước nói:
"Đạo hữu chính là nguyên lão Thiên Hà Tông, cùng với Hiên Viên Tông chúng ta coi như đồng nguyên, hôm nay được đạo hữu xuất thủ tương trợ, bản phái vô cùng cảm kích, ngày sau nhất định có hồi báo. Nói ra cũng thật xấu hổ, bổn phái tại Nam Xuyên Giới cùng các môn phái khác qua lại cũng không nhiều nên cũng không biết tính danh đạo hữu, không biết đạo hữu có thể cho biết?"
Đang nhìn chằm chằm vào Đại Hiên điện, rốt cuộc Lâm Khiếu Đường cũng quay người lại, nhìn chín vị đương đại nguyên lão Hiên Viên Tông vẫn oai phương một cõi, nếu là trước đây chính mình thấy những đại nhân vật này, chỉ sợ ngay cả nhìn thẳng cũng là không dám, thế nhưng hôm nay đối mặt với những vị nguyên lão này lại chẳng hề có chút cảm giác.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường không đổi, thản nhiên nói:
"Tại hạ làm nguyên lão Thiên Hà Tông cũng không lâu, quý phái không nhận ra cũng không có gì lạ, tại hạ Lâm Khiếu Đường."
Khi Dung Tuyên nghe được ba chữ, thân mình không khỏi hơi run rẩy, nhiều năm trước khi Hồ Mị Nhi mang theo một nam nhân xa lạ nhập cốc, tên của nam tử đó cùng là Lâm Khiếu Đường, lúc đầu trong lòng nàng có chút suy nghĩ, thế nhưng khi nghe thấy đối phương khẳng định chắc chắn, nàng vẫn không tránh khỏi bị trùng kích nho nhỏ.
"Xin hỏi Lâm đạo hữu trước đây cùng là tu luyện giả Hiên Viên quốc chúng ta có quan hệ gì không?"
Dung Tuyên không nhịn được hỏi.
Lâm Khiếu Đường cười cười cũng không có trả lời, chậm rãi xoay người sang chỗ khác nhìn Đại Hiên điện nói:
"Chư vị đạo hữu, ma trận này đang phát tán nguy cơ, tối đa trong thời gian một nén hương, cao nhân phá trận bên trong sẽ đi ra, nhưng sợ rằng cũng là lúc Hiên Viên tông trở thành ổ ma vật, chắc hẳn chư vị không muốn thấy cảnh đó phát sinh, vì vậy lúc này phải mau chóng nghĩ ra kế sách vẹn toàn, không biết các vị đạo hữu có cao kiến gì không?"
Thổ Nham lão quái thở hổn hển nói:
"Tụ ma trận chính là thượng cổ cấm trận, đã mấy ngàn năm qua không hề xuất hiện qua, hôm nay những người hiểu biết về trận pháp này sợ là chẳng còn ai, tất cả mọi người ở đây đều không nghiên cứu sâu đối với trận pháp, nói ra để Lâm đạo hữu chê cười, huống hồ hầu hết chúng ta đã bị trọng thương không nhẹ, cho dù là muốn ra tay nhưng cũng chỉ lực bất tòng tâm, lão phu nhìn Lâm đạo hữu thần sắc thong dong chắc hẳn là đã có một chút biện pháp, tự nhiên sẽ do đạo hữu làm chủ rồi!"
Lời vừa xong, trong trận lại truyền ra vài tiếng nổ, càng nhiều ma vật theo đó chen chúc ra ngoài, bất quá những ma vật đầu tiên lao ra đẳng cấp cũng không cao, chúng tựa hồ cảm giác được mấy người đang đứng trước Đại Hiên điện này không dễ trêu chọc nên rất thức thời không chủ động công kích, đều là lượn vòng vòng mà chạy xa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Lâm Khiếu Đường duỗi tay một cái, một quyển trục phát ra quang mang nhàn nhạt xuất hiện trên tay, cũng không nắm chắc mười phần nói:
"Lâm mỗ cũng thật sự nghĩ ra được một cái biện pháp, chỉ là không biết có dùng được hay không, bất quá một khi xuất thủ rất có thể sẽ đem nơi đại điện này hủy hoại, không biết chư vị có nguyện ý hay không?"
Cuồng Hổ Hà Bạo Đồ thẳng thắn nói:
"Lâm huynh đã nói vậy, chỉ là một tòa đại điện mà thôi, nếu bị hủy còn có thể trùng kiến, nhưng nếu để đám ma vật này lao tới chỉ sợ Hiên Viên Tông, thậm chí là cả Nam Xuyên Giới phải xong đời."
Lâm Khiếu Đường khẽ gật đầu, ánh mắt bắn ra một đạo quang mang nói:
"Tốt lắm, nếu các vị đã không có ý kiến, Lâm mỗ liền xuất thủ, thinh các vị lui xa một chút, tránh khỏi ảnh hưởng."
Chín vị nguyên lão đối mặt nhìn nhau, không hẹn mà đồng loạt bay lên, mỗi người đều có chút biểu tình nghi hoặc, không biết vị thanh niên kia đang muốn làm cái gì.
Nhìn quyển trục trong tay Lâm Khiếu Đường cảm giác có chút đáng tiếc, ngày trước A Mạn Đạt không biết tiêu hao bao nhiêu tâm lực mới đem bộ ma pháp trận này chế tác hoàn thành, tới trong tay mình rồi vẫn còn không có sử dụng thì cũng chẳng phải phụ nỗi khổ tâm của A Mạn Đạt hay sao?
Chín vị nguyên lão ở trên hư không yên lặng trong chốc lát nhưng cũng không có thấy vị thanh niên kia xuất thủ, tâm tình hơi có chút lo lắng, ma trận đã sắp tán loạn rồi, nếu vẫn không xuất thủ sợ rằng cánh cửa ma giới sẽ mở ra hoàn toàn.
Đúng lúc này, trong ma trận lại truyền đến một tiếng nổ lớn, tiếng rít trùng thẳng trời cao, một đạo hỏa quang từ đỉnh tụ ma trận vọt ra ngoài.
Giờ khắc này, toàn bộ ma trận xuất hiện một lỗ hổng đường kính ước chừng hai mươi trượng. Cửa ma giới rốt cuộc cũng đã mở ra, theo hỏa quang bùng cháy, một đám ma vật không rõ hình dạng lập tức xông ra, trong đó có không ít ma vật lợi hại, thậm chí có mấy ma vật đã có thể hóa thành nhân hình.
"Hồng huynh đã đi ra rồi."
Kim Bất Phôi thất thanh nói, tâm tình rất vui sướng nhưng lại càng thêm lo lắng.
Hỏa Dương Vương tuy đã ra khỏi trận nhưng vẫn chiến đấu với mấy ma vật tiến hóa thành hình người, hỏa quang bắn ra bốn phía, tiếng va chạm liên tiếp nổ ra, toàn thân Hỏa Dương Vương bốc lên hỏa diễm cuồn cuộn, làm cho đám ma vật gần hắn trong khoảnh khắc hóa thành hư vô, chỉ có một ít ma vật lợi hại mới có thể không e ngại mà chống lại được hỏa diễm này.
Bỗng nhiên một đạo quang mang màu xanh bay vọt tới Đại Hiên điện, sau đó một đạo bình chướng mắt thường có thể nhìn thấy rõ, đem tụ ma trận đã tan nát từ từ bao vây vào bên trong.
Thế nhưng cánh cửa ma giới đã mở ra thì không dễ dàng mà đóng lại như vậy, lực lượng của bình chướng và cánh cửa ma môn tương đối bình hành, trong lúc nhất thời không bên nào làm gì được nhau.
Lâm Khiếu Đường tại lúc Hỏa Dương Vương lao ra cũng nhanh chóng khởi động khống thú ma pháp trận, đây chính là bộ ma pháp trận đỉnh cấp mà ngày trước A Mạn Đạt đã tặng cho hắn. Tuy rằng ma pháp trận cùng kết trận khác xa nhau nhưng lại đều có những kết quả kỳ diệu vô cùng giống nhau, chính là kiến lập nên lĩnh vực.
Thông thường lúc tung ma pháp trận ra, chỉ cần tụng niệm khẩu quyết một thời gian là lập tức khởi động trận pháp. Thế nhưng lúc này Lâm Khiếu Đuờng phải phóng ra rất nhiều nguyên khí phụ trợ mới làm cho ma pháp trận mở rộng hơn.
Đến.
Toàn thân Lâm Khiếu Đường như hỏa thiêu, không chỉ có phóng ra rất nhiều nguyên khí lại càng phải đem bổn nguyên chi hỏa hấp thu vào trong cơ thể ngưng tụ thành Dung hồn yêu hỏa phóng xuất ra để phụ trợ ma pháp trận khởi động.
Trong hư không, chín vị nguyên lão nhìn tất cả những sự việc phát sinh bên dưới, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh hãi, đối với loại trận pháp này tất nhiên là chưa từng thấy qua.
"Hay cho một đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông, có thể nghĩ ra biện pháp tuyệt diệu như thế này, người này thật khó lường a!"
Nguyên lão Chiến Hổ Đường Cuồng Hổ không khỏi thốt lên cảm thán.
Các nguyên lão khác cũng đều lộ ra vẻ kính nể, với cơ trí bậc này cũng không phải ai cũng rèn luyện được, tu vi có thể qua năm tháng tâm đắc khổ tu, nhưng để nghĩ ra được những biện pháp nhanh chóng như thế này thì không phải ai cũng làm được.
Thời gian được tính bằng giây trôi qua, bình chướng phía trên cánh cửa ma giới nhấp nháy liên tục, thế nhưng khi khép kín được phân nửa thì cũng không có tiến thêm được nữa, phảng phất như bị vật gì đó bao vây lại.
Lúc này trong cơ thể Lâm Khiếu Đường, khí huyết đã bốc lên đến cực hạn, muốn chống đỡ một ma pháp trận lớn đến như vậy quả là có điểm khó khăn a.
"Ta đến trợ giúp ngươi!"
Một đạo thanh âm thật lớn từ không trung vang lên, tiếp đó một đoàn hỏa diễm giống như lưu tinh mà đến.
Lâm Khiếu Đường đang hết sức chăm chú thôi động ma pháp trận nên không phân tâm đến sự việc khác, liếc mắt nhìn lại cũng không hề hỏi nhiều, bất quá thấy người này Lâm Khiếu Đường cũng an tâm lên không ít. Người đến là một trung niên hán tử toàn thân mặc võ phục màu đen, chính là Hỏa Dương Vương Hồng Chiến.