Người vừa rơi xuống đất đã đem nguyên lực khổng lồ chuyển tới, Lâm Khiếu Đường nhất thời cảm thấy thân thể nhẹ đi. Tốc độ mở rộng của ma pháp trận cũng nhanh hơn rất nhiều.
Cánh cửa ma giới sau khi chớp động được vài lần rồi cũng chậm rãi khép kín. Tuy cửa ma giới vẫn muốn mở rộng nhưng gặp phải ma pháp trận vô cùng cường đại, ước chừng thời gian một chén trà nhỏ cuối cùng lực cửa ma giới cũng không duy trì được nữa, oanh, một tiếng nổ vang, rồi hoàn toàn khép kín.
Những ma vật còn chưa kịp bay ra cùng một ít đàn ma vật ở ngay ngoài của ma giới trong khoảnh khắc bị một đoàn hỏa diễm nuốt trọn, biến thành hư vô.
Hai đại đỉnh cấp pháp trận tranh đấu, trong không gian như bị uốn khúc đứt gãy, thời khắc cửa ma giới khép kín trong, cả hai pháp trận đều hoàn toàn sụp đổ, bên trong không gian truyền ra những tiếng oanh minh điếc tai.
Sau tiếng nổ vang cuối cùng, toàn bộ Đại Hiên điện đột nhiên sụp xuống, sóng xung kích mạnh mẽ vẫn còn lan tới tận chín vị nguyên lão đang phiêu phù trên cao.
Mà đứng gần nhất chính là Lâm Khiếu Đường và Hỏa Dương Vương, hai người bị đẩy đi xa mấy trăm trượng mới dừng lại được, cũng may chân khí hộ thể của hai người đủ cường hãn nên cũng không có thụ thương.
Bất quá sắc mặt Lâm Khiếu Đường hơi tái lại, thôi động ma trận làm cho hắn tiêu hao quá nhiều nguyên khí, thân thể hầu như trống rỗng, không khỏi có chút uể oải.
Lúc này lấy Đại Hiên điện làm trung tâm, phương viên xung quanh ngàn trượng tất cả đều trở thành đất bằng, địa hình cũng xảy ra biến đổi nghiêm trọng, trên mặt đất chỉ để lại những đống đổ nát.
Trong hư không, chúng đệ tử Hiên Viên Tông hầu như tắm mình trong máu mà chiến đấu, dùng hết khả năng của mình mà thanh lý đám ma vật còn sót lại, cũng may tu vi đám ma vật này không có cao, ngoại trừ số lượng đông đảo, nên việc thanh lý cũng không gặp quá nhiều khó khăn.
"Lâm huynh, Hồng mỗ mặc dù bị phong bế trong tụ ma trận, nhưng tất cả những chuyện phát sinh bên ngoài đều nhìn thấy hết, lần này môn phái của ta có thể tránh thoát một kiếp toàn bộ là do được Lâm huynh đệ tương trợ, đại ân không lời nào cảm tạ hết, ngày sau Lâm huynh đệ có việc gì cần, dù Hồng mỗ có ở nơi nào, chắc chắn sẽ đến mà toàn lực hỗ trợ."
"Cũng đều là tu luyện giả Nam Xuyên Giới cả, việc vãn bối ra tay tương trợ là tất yếu, huống chi cũng là tự giúp chính mình, tiền bối không cần quá quan tâm."
"n!"
Hỏa Dương Vương thưởng thức nhìn Lâm Khiếu Đường gật đầu.
Những vị nguyên lão lúc này cũng tụ tập tới, tất cả đối với Lâm Khiếu Đường đều nói lời cảm tạ, đồng thời cũng đơn giản giới thiệu một chút.
Nguy cơ cuối cùng cũng vượt qua, những nghi vấn trong lòng mấy nguyên lão lúc này cũng từ từ mở rộng, Vô Phong lão tổ nhìn chằm chằm Lâm Khiếu Đường nửa ngày trời, xác định bản thân đối với người thanh niên này không hề có ấn tượng, hẳn đây là lần gặp mặt đầu tiên, liền hỏi:
"Lâm đạo hữu, bội kiếm này của ngươi là nơi nào luyện chế?"
Lâm Khiếu Đường từ lâu đã phát giác Vô Phong lão tổ vẫn dùng ánh mắt dị dạng nhìn mình cười nói:
"Đây là chính Lâm mỗ tự mình luyện chế, có phải là có cái gì không phù hợp?"
Vô Phong lão tổ vội nói:
"Không có gì là không thích hợp cả, chỉ là kiếm này cùng với cự kiếm của nhập môn đệ tử bổn phái có ngoại hình cực kỳ tương tự, mặt khác kiếm kỹ mà Lâm đạo hữu thi triển ra để chặn lại hai vị linh hồn võ sư Đại Hạ quốc so với kỹ nghệ bản phái dạy đệ tử nhập môn cũng là có chỗ tương đồng."
Lâm Khiếu Đường không muốn nói, Kim Bất Phôi bên cạnh lại góp lời:
"Vô Phong lão đệ, ngươi cũng đừng có nghi thần nghi quỷ nữa, ngươi còn tưởng Lâm huynh đệ lại đi học trộm kiếm kỹ của đệ tử nhập môn Cự Kiếm Đường các ngươi hay sao? Tu vi của Lâm huynh đệ so với chúng ta còn cao hơn một bậc."
Kim Bất Phôi mở miệng nói, lập tức làm bầu không khí vui vẻ trở lại, bất quá lời này cũng trực tiếp nói ra một điểm nghi hoặc, học trộm kiếm kỹ của một môn phái đối với toàn bộ tu luyện giới tuyệt đối là một chuyện tối kỵ, bất quá qua lời nói của Kim Bất Phôi lại trở thành một chuyện không đáng quan tâm, chư vị nguyên lão đều là hiểu ý cười cười.
Vô Phong lão tổ có chút xấu hổ, lời nói mang theo sự giải thích:
"Lâm đạo hữu, lão phu tuyệt không có ý này, chỉ là có chút hiểu lầm mà thôi!"
Lần này vẫn như trước, không chờ Lâm Khiếu Đường đáp lại, Kim Bất Phôi liền cướp lời nói:
"Còn hiếu kỳ cái rắm nữa, Lâm Khiếu Đường huynh đệ ngày trước chính là đệ tử nhập môn của Cự Kiếm sơn trang các ngươi, hắn sử dụng kiếm kỹ nhập môn của các ngươi thì có gì là kỳ quái đây."
Lời vừa nói xong làm cho tất cả các vị nguyên lão nơi đây nhất thời hơi sửng sốt, nhãn thần nhìn về phía Lâm Khiếu Đường cũng trở nên có phần dị dạng.
"A?"
Tin tức này làm Hỏa Dương Vương cũng cảm thấy có vài phần ngoài dự liệu.
"Lão thiết đầu, ngươi cũng không nên ăn nói lung tung nha!"
Vân Tiêu Đường nguyên lão Vân Linh Tử có vẻ không tin tưởng trách cứ nói.
Kim Bất Phôi trừng mắt nói:
"Bất...Điêu Sĩ lão quái, ngày trước Lâm huynh đệ là đại biểu của Cự Kiếm sơn trang tham dự Luyện ngục hành lang gấp khúc do Toàn Vũ Môn làm tiên phong. Thổ lão quái là Ngũ Đạo Tông tiên phong, hai người chúng ta cùng Lâm lão đệ đều có mặt tại đó."
Kim Bất Phôi nói bình thường không dễ làm cho người ta tin tưởng, tất cả các nguyên lão đều dồn ánh mắt về phía Thổ Nham lão quái, lão không thừa nhận bất quá cũng không có phủ nhận, chỉ là trên mặt lóe lên một cái nhìn bất bình, cho dù là ai nhìn thấy hậu bối ngày trước đến hôm nay tu vi lại vượt qua chính mình, trong lòng khó có khả năng thoải mái ngay được.
Thổ Nham lão quái cam chịu như đã ngầm thừa nhận vị thanh niên tu vi cao thâm trước mặt này, ngày trước chính là tu luyện giả Hiên Viên quốc, nhưng mà một người tài năng như thế, vì sao lại vô danh mà không có người biết đến đây?
"Lâm huynh đệ, trước đây ngươi thật sự là đệ tử nhập môn Cự Kiếm sơn trang?"
Cuồng Hổ nhịn không được mà trực tiếp hỏi.
Lâm Khiếu Đường từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười cũng không có trả lời, hôm nay cả Hiên Viên quốc cũng không còn tồn tại nữa, những sự việc ngày trước còn cần gì phải truy cứu, Lâm Khiếu Đường đối với mấy vị nguyên lão quan tâm đến chuyện này quá mức, cảm thấy có chút không giải thích được.
Lâm Khiếu Đường cũng không biết đối với các môn phái, thậm chí là toàn bộ tu luyện giới mà nói, người có hi vọng tấn giai linh hồn giai là những tu luyện giả vô cùng trọng yếu cho việc tồn tại và phát triển.
Vô Phong lão tổ lúc này mang theo sắc mặt rất phức tạp, nhìn Lâm Khiếu Đường, ánh mắt càng có thêm phần hối hận, ngày trước trong môn phái có một vị tu luyện kỳ tài như vậy, thế mà chính mình hoàn toàn không hay biết, thật sự là thẹn với liệt tổ liệt tông.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Khiếu Đường vẫn tự mình điều tức, rốt cục cũng có thể đem khí nguyên đang nhộn nhạo trong người áp chế trở lại, nguyên lực theo đó cũng khôi phục được hai ba thành, hoạt động không còn gì trở ngại.
Lâm Khiếu Đường lấy ra mấy lạp linh đan tặng cho mấy nguyên lão đang thụ thương, mấy vị nguyên lão sau khi phục dụng phát hiện thương thế đã giảm đi không ít, đối với vị thanh niên không ít lần đại phát thần thông này, chín vị nguyên lão Hiên Viên Tông càng thêm kinh ngạc không thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mấy vị nguyên lão sau khi dùng linh đan rồi tiến hành điều tức, xong xuôi liền bắt đầu rời đi, Dung Tuyên cùng Vô Phong lão tổ trợ giúp các đệ tử thanh lý nốt đám ma vật còn sót lại.
Khi chỉ còn Hỏa Dương Vương, lúc này Lâm Khiếu Đường mới lấy ra ba lạp đan dược có công dụng khác nhau, trong đó còn có một lạp linh vương đan.
"Hồng tiền bối, ba lạp đan dược này phân ra mà dùng, với tu vi thâm hậu của người có lẽ không quá ba tháng có thể trị hoàn toàn thương thế, cơ thể trở lại như xưa!"
Lâm Khiếu Đường đưa ra đan dược rồi có chút mờ mịt nói.
Trên mặt Hỏa Dương Vương hiện lên một tia xấu hổ, từ lúc xuất trận cho đến giờ hắn vẫn cường ngạnh áp chế lại thương thế, không muốn cho đám hậu bối cùng mấy vị nguyên lão trước mặt tỏ ra yếu kém, thật không ngờ vị thanh niên này lại có thể nhìn ra bản thân mình đang trọng thương.
Hỏa Dương Vương khẽ lộ ra vẻ cảm kích, trong lòng biết Lâm Khiếu Đường đã đoán đúng tâm ý mình, bởi vậy đợi cho các nguyên lão rời đi lúc này mới tặng đan dược trị thương, có thể nói đã cho mình đủ mặt mũi, nguyên bản cũng không muốn tiếp thu mấy lạp đan dược này, nhưng thấy nhãn thần kiên định của đối phương, đành cầm lấy.
"Hồng tiền bối, vãn bối có chút truyện quan trọng muốn làm, lúc này xin cáo từ."
Thấy Hồng Chiến đã nhận lấy đan dược, Lâm Khiếu Đường muốn rời đi.
Hỏa Dương Vương vỗ vỗ vai Lâm Khiếu Đường nói:
"Lâm lão đệ, đừng phân biệt tiền bối, hậu bối gì cả, Hồng mỗ đối với ngươi mới nhìn mà như đã quen, ngươi nếu không ngại, Hồng mỗ nguyện cùng ngươi huynh đệ ngang hàng, lão đệ ngươi tại Thiên Hà Tông làm tam nguyên lão, ta liền gọi ngươi một tiếng Tam đệ, không biết ý ngươi hay không?"
Lâm Khiếu Đường cảm thấy ngoài dự liệu, nhưng trong lòng lại cực kỳ mừng rỡ, Hỏa Dương Vương một trong thập đại cao thủ của Nam Xuyên Giới, thế nhưng muốn cùng chính mình xưng hô huynh đệ, sao lại không nguyện ý cơ chứ.
Biến hóa trong lòng Lâm Khiếu Đường tự nhiên là không lộ ra ngoài, nét mặt ngược lại không khách khí nói:
"Được Hồng huynh nể mặt, tiểu đệ đây tự nhiên nguyện ý rồi, cả gan xin gọi một tiếng Hồng đại ca!"
Hỏa Dương Vương nghiêm mặt nói:
"Trực tiếp gọi đại ca là được, tên họ có đến cả chục cái giống nhau thì bỏ đi là hơn a. Khách khí!"
"Đại ca!"
"Tam đệ! Ha ha ha..."
Hai người gọi đối phương một tiếng, lại nhìn nhau cười ha hả, tuy rằng chỉ tùy ý xưng huynh gọi đệ nhưng đã cùng nhau trải qua một trường kiếp đại nạn, tự nhiên tình cảm rất vững chắc.